Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 7: Nhất song ** thủ



Aizz! tui cũng không hiểu cái tựa đề nói cái gì nữa, bạn nào hiểu giải thích hộ cái coi

Ta nhanh chân hướng tới đổ phường phía trước đi đến, bàn tay lại đột nhiên bị Bộ Phong Trần nắm chặt, trước mắt hiện lên một thân ảnh, Bộ Phong Trần chạy tới trước mặt ngăn cản đường đi của ta.

Giữa đường giữa xá, chính là có rất nhiều người nhìn thấy.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Bộ Phong Trần nắm chặt tay ta không buông, ta thử lắc lắc cũng không có bỏ ra.

“Sầu Thiên Ca, ngươi đang lẩn trốn cái gì?” Bộ Phong Trần chậm rãi nói, ta cho tới bây giờ cũng không biết ngụy thánh cũng cường ngạnh y như giả nhân giả nghĩa chứ không kém.

“Ta không có lẩn trốn.” Cười cười, ta nói “Ta chỉ… không muốn cùng người nói đến việc này.”

“Ta không rõ.” Bộ Phong Trần vẫn cầm chặt tay ta không buông.

“Không rõ cái gì?” Nhẹ giọng cười, ta quơ quơ nắm tay bị Bộ Phong Trần nắm chặt, nói “Không rõ đường đường Bộ Phong Trần ngươi, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái độc nhất vô nhị, võ công thiên hạ vô địch, phía sau có thiên hạ tài phú, thân là Thánh môn môn chủ, có thể nói không có ai so được với ngươi, chỉ là ta một người bình thường đến không thể bình thường hơn lại cố tình từ chối ngươi, ngươi cảm thấy không cam lòng, không hiểu được, có phải hay không?”

Lắc lắc đầu, ta nói: “Bộ Phong Trần, bây giờ ta nói rõ ràng cho ngươi? Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, thật sự không cần, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, có thể đá ta qua một bên.”

Nhìn ta trong chốc lát, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng thở dài, lôi kéo ta vào trong đổ phường: “Chúng ta vào đi thôi.” Hắn chính là cố ý không để tâm tới lời ta vừa nói.

Lời vừa rồi của ta cũng không biết rốt cuộc hắn có nghe vào tai hay không.

Bộ Phong Trần tốt lắm, phi thường tốt luôn, mà một người như Sầu Thiên Ca không có biện pháp tiếp nhận, để giao cả một đời một kiếp cho ngươi.

Như vậy, có lẽ thật sự không phải là biện pháp.

…………..

…………..

Bộ Phong Trần này, đột nhiên chủ động chấp nhất như thế, thật sự làm cho người phàm như ta có chút thụ sủng nhược kinh.

Hiện tại xem ra, Bộ Phong Trần vừa mới có nghe lời ta nói, cũng hiểu được lời ta nói, đáp án của hắn cũng thực rõ ràng, hiện tại sẽ không bắt buộc ta, nhưng sẽ không buông tha.

Có đôi khi ta nghĩ, những hành động của ta hiện tại, có tính là bởi vì hiểu được tình cảm đặc biệt mà Bộ Phong Trần dành cho ta nên liền ‘được sủng sinh ra kiêu ngạo’ hay không?

“Ai nha nha! Lại thắng!”

“Thật lợi hại, đều đã thắng 20 ván rồi, hắc hắc hắc, hôm nay khó có được nhà cái thua nhiều tiền như vậy.”

“Người nọ là ai thế, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua ở đổ phường?”

“Sẽ không phải là tới phá đám chứ?”

Nguyên bản những đổ khách phân tán ở khắp nơi trong đổ phường đã có một phần bị hấp dẫn tới một bàn ở lầu hai, mọi người đều thăm dò nhìn và bàn tán.

Có hâm mộ, có tò mò, cũng có chờ xem kịch vui.

“Ai…” Khe khẽ thở dài, ta liếc mắt ngồi bên cạnh Bộ Phong Trần đang chơi xúc xắc, người kia từ lúc ngồi xuống đến giờ vẫn luôn thắng, đã 20 ván rồi vẫn chưa thua ván nào.

Sắc mặt kia hoàn toàn là bình tĩnh tự nhiên, nói không tốt liền trở nên lạnh lùng.

Xem ra buổi nói chuyện vừa rồi đã khiến Bộ Phong Trần cảm thấy không thoải mái trong lòng, nam nhân kia nãy giờ không hề nói chuyện với ta, vừa tiến vào đổ phường liền an vị chơi, đùa càng lúc càng lớn, thắng ngày càng nhiều, thẳng cho đến khi nhà cái mặt xám mày tro, mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống.

“Đại.” thản nhiên một câu, Bộ Phong Trần đem tất cả tiền vừa mới thắng được đặt hết lên trên.

“Đặt xong lấy tay lên!” Khẽ quát một tiếng, nhà cái thở hổn hển như trâu, cầm xúc xắc bắt đầu lắc trái phải cao thấp một lượt, động tác kia miễn bàn có bao nhiêu lôi cuốn, người ở bốn phía đều nhìn chằm chằm, chỉ có Bộ Phong Trần vẫn thản nhiên nhìn nhà cái, ánh mắt không nhúc nhích.

Ta xem nhà cái kia rất nhanh sẽ ngất đi thôi.

“Đại!”

“Đại —-”

“Đại —-”

Quần chúng bốn phía lại hô một tiếng.

Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống, nhà cái dằn thật mạnh hộp xúc xắc xuống dưới bàn, lúc người này vừa mới buông tay có hơi giật giật ngón tay, xem ra là đã muốn thua không dậy nổi, chuẩn bị động tay chân đi?

Sắc mặt nhà cái hơi nhoẻn lên nụ cười, xem ra vừa động tay thành công, nhà cái rống to một tiếng, khí thế phóng khoáng, một bộ dáng mọi việc ở trong tầm tay rồi, hô: “Mở!”

“Oa —- đại! Quả nhiên là đại!” Người xem tuôn ra một trận âm thanh ủng hộ.

Sắc mặt nhà cái nhất thời trắng bệch, trắng hồng sau đó chuyển sang đỏ, trải qua biến hóa lúc sau mới miễn cưỡng thấy rõ cục diện, người này không tiếp thu được, chỉ vào Bộ Phong Trần liền hô: “Ngươi… Ngươi gian lận! Ngươi gian lận!”

Bộ Phong Trần liếc mắt nhìn qua, nhà cái kia nhất thời liền câm miệng.

“Gian lận, có chứng cứ sao? Cũng không nên thua rồi liền vu oan, tốt xấu cũng là đổ phường đứng nhất nhì toàn quốc, ngay cả một chút tiền thua rồi cũng không dám đưa?” Cái gọi là một chút tiền của hắn, là một vạn lạng bạc trắng, đối với một đổ phường mà nói, số tiền lớn như vậy bọn họ đã thua hết, thua đến đau đớn tâm can.

Đẩy đám cười ra, ta đi qua đứng phía sau Bộ Phong Trần, cánh tay gác trên vai nam nhân, nhìn xem nhà cái sắp tức giận đến tắt thở, cười nói: “Ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, hiểu chưa? Nếu mở đổ phường phải có thắng có thua chứ?”

Nói mấy câu này, nhà cái nhìn ta cùng Bộ Phong Trần, lại hướng tới một phương nhìn nhìn, tựa hồ là đã được ý chỉ của một người nào đó, nhà cái hướng tới ta cùng Bộ Phong Trần giải thích.

“Thật có lỗi, mong hai vị khách nhân tha thứ.” Nói xong, nhà cái liền xoay người rời khỏi.

“Nếu phải chơi thì liền chơi cho lớn, Phú Quý đổ phường của các ngươi có trò nào có thể chơi được nhiều nhất?” Ngồi bên người Bộ Phong Trần, ta nhẹ nhàng nhìn Bộ Phong Trần, vừa nói.

Bộ Phong Trần quay lại nhìn ta một cái, hơi đến gần, thấp giọng nói: “Sầu Thiên Ca, ta có thể chậm rãi chờ đợi ngươi, chờ ngươi suy nghĩ cẩn thận, nghĩ thông suốt.”

“Cảm ơn, vậy phiền người chậm rãi chờ đi.” Cười cười, ta nói.

Lúc này, một người nam nhân trung niên nhìn như là phụ trách đổ phường đi về hướng chúng ta.

“Phú Quý đổ phường của chúng ta có một Thiết Cao nhất đổ kim, không biết nhị vị muốn đổ nhiều hay ít?” Râu cá trê, người gầy gò, trong lòng đầy dã tâm, khí thế tràn đầy, Phú Quý đổ phường phái một lão ma bài bạc đi ra, tính dùng đổ thuật để đánh bại chúng ta?

Vạn nhất nếu thắng, hẳn là phải gặp không ít phiền phức đây.

“Mười vạn hoàng kim.” Thản nhiên một câu, Bộ Phong Trần thuận miengj làm cho trung niên nam nhân râu cá trê nhất thời liền tức giận.

Mười vạn hoàng kim, cả đổ phường cũng không có nhiều tiền như vậy!

“Nhị vị… Các người đến phá đám sao?” Khóe miệng hơi run rẩy, nam nhân trung niên râu cá trê trong lòng nói cất giấu vài phân âm hiểm độc ác.

Kỳ thật, chúng ta chỉ lại chơi đùa, kỳ thật ta cũng không biết Bộ Phong Trần đang giở trò gì, là vì gần đây tâm tình không tốt sao? Thoạt nhìn không đơn thuần như thế.

“Không, là hợp tác.” Cúi đầu nhìn ngân lượng hôm nay thắng được, Bộ Phong Trần vô cùng đơn giản nói ra liền đem số tiền đó tặng ra ngoài.

“Đây là lễ vật lần đầu gặp mặt, mong rằng quý đổ phường nhận lấy.” Bộ Phong Trần đứng lên, đạm mạc nói “Ngày mốt ta sẽ qua tiếp, nếu chủ nhân của quý đổ phường muốn cùng ta hợp tác… Ngày mốt gặp lại.”

Lưu lại một bàn trắng bóng ngân lượng, Bộ Phong Trần xoay người đi hai bước, sau đó dừng lại, trở về cầm lấy tay ta tiếp tục đi.

“Ngươi tới đổ phường không phải chỉ vui chơi sao?”

“Sao?” Bộ Phong Trần mỉm cười.

“Đổ phường Phú Quý sau lưng chính là hoàng quyền…”

…………..

………….

Ngày đó ở Phú Quý đổ phường làm loạn khiến Triệu Thiệu không dám chạy đến cùng ta với Bộ Phong Trần vừa kinh ngạc vừa sợ.

Phú Quý đổ phường sau lưng là cái gì, cũng không phải là một kẻ có tiền đơn giản như vây, mà là cây rung tiền của người có quyền lực lớn trong Hoàng Thành miền Nam.

[Người có quyền này là ai?]

[Đại hoàng tử… Nhà mẫu thân của Đại hoàng tử Triệu Kỳ chính là chỗ dựa vững chắc sau lưng của Phú Quý đổ phường.] Triệu Thiệu dùng bộ dáng thần bí nói.

Vậy à, nguyên lai là Đại hoàng tử Triệu Kỳ.

“Bộ Phong Trần, ta nói ngươi sớm biết bối cảnh của Phú Quý đổ phường đi?”

Bằng không nam nhân này không có việc gì phải đi tìm đến đổ phường kiếm tiền, còn chưa có gì hết liền đem bạc trắng đưa cho người ta, Bộ Phong Trần chẳng lẽ không sợ Triệu Kỳ cầm tiền không thu người sao?

Ở khách điếm, Bộ Phong Trần thay một bộ hoa phục, bên trong là áo dài mỏng như cánh ve, một chiếc đai lưng làm cho nam nhân thon dài cao gày, áo khoác hơi mỏng, cao quý lại không mất vẻ thanh lịch.

Mặc xinh đẹp như vậy, hôm nay hắn muốn đi đâu chứ?

“Nghe nói hôm nay ở bên trong Hoàng Thành có một hội đấu giá, cùng đi không?” Không trả lời câu hỏi của ta, Bộ Phong Trần mỉm cười nói.

“Hội đấu giá?” Chân mày nhíu lại, ta nghĩ lúc trước ở Giang Thành cũng có một lần đấu giá hội, đều là trò chơi của người có tiền, hay là Bộ Phong Trần chơi riết nghiện?

Cuộc sống nhàm chán cũng nên làm một chút chuyện, chơi một chút, hôm nay không đi đổ phường, vậy đi hội đấu giá, đi tới đi lui nói không chừng có thể mua được thứ tốt.

Chỉ là… Bộ Phong Trần sẽ lại mua một kiện đồ vật tặng cho ta, sau đó nói một câu — hàng không thể trả lại!

Vậy chỉ có đau đầu thêm mà thôi.

Hiện giờ đã biết thâm ý của Bộ Phong Trần, sẽ không thể giống như trước hi hi ha ha tùy tiện nhận lấy lễ vật của đối phương.

Trên đời này, không có bữa ăn nào miễn phí.

Trước kia nhận lễ vật của Bộ Phong Trần, kết quả là cái gì chứ? Là suốt một tháng ân oán triền miên, tuy chuyện đó không trực tiếp có quan hệ với Bộ Phong Trần, nhưng lại kéo theo quá nhiều phiền toái.

Hiện tại lại nhận đồ của hắn, nói không chừng sau đó thật sự bị hắn ăn sạch sẽ không nhả xương!

Hội đấu giá, ta lại đi cùng Bộ Phong Trần.

Thật là hữu duyên, người phụ trách đấu giá hội ở miền Nam Hoàng Thành thế nhưng lại là người gặp được ở Giang Thành lúc trước, tiểu cô nương xinh đẹp tươi trẻ tiểu Thảo cô nương, sau khi tiến vào phòng đấu giá, tiểu Thảo thấy ta cùng Bộ Phong Trần vội vàng tiến đến tự mình tiếp đón ân cần thăm hỏi, nhiệt tình mời ta cùng Bộ Phong Trần vào sàn đấu giá.

“Bộ tiên sinh, không ngồi trong phòng hay sao?” Nghe được ta cùng Bộ Phong Trần ngồi ở ghế thường, tiểu Thảo một bộ kinh ngạc, liên tục nói “Khách quý như Bộ tiên sinh vậy làm sao có thể ngồi ở chỗ này chứ?”

Nói xong, tiểu Thảo cô nương giúp Bộ Phong Trần an bài phòng, cô nương này rất thỏa đáng quên mất ta rồi.

“Không cần, chúng ta ngồi ở đây là tốt rồi.” Bộ Phong Trần uyển chuyển từ chối ý tốt của tiểu Thảo, nàng cũng không tiếp tục kiên trì, giới thiệu với Bộ Phong Trần những vật phẩm đặc biệt đem ra đấu giá hôm nay sau đó liền lưu luyến rời đi, tiếp tục đi đón những khách nhân khác.

Ta cùng Bộ Phong Trần được nhiệt tình tiếp đãi, việc này cũng làm cho những người bên cạnh rất nhanh biết được tin tức, ta cùng Bộ Phong Trần rất có tiền, tiểu Thảo cô nương ở hội đấu giá bình thường rất ít khi chủ động đón tiếp ai, trừ phi là khách nhân phi thường tôn quý.

Giống như Bộ Phong Trần, giống như… một ít người thuộc hoàng tộc.

Lúc này ở Hoàng Thành miền Nam cử hành hội đấu giá so với lần trước ở Giang Thành Thần Quốc tốt hơn nhiều lắm, cũng lớn hơn nhiều nữa, các vật phẩm đấu giá cũng nhiều hơn.

Hội đấu giá lần này bố trí cùng với lần trước ở Giang Thành không có nhiều khác biệt, lầu một là sàn đấu giá cùng với những hàng ghế cho khách nhân bình thường, lầu hai là các dãy phòng dành cho khách quý.

Ta cùng Bộ Phong Trần ngồi ở lầu một, đối mặt với sàn đấu giá, vị trí này xem như là vị trí tốt nhất ở lầu một.

“Bộ Phong Trần…” Trước khi đấu giá hội bắt đầu, ta nghiêng người lại gần nam nhân nhỏ giọng nói “Hội đấu giá hôm nay không cần giúp ta trả tiền, ta tự mang theo tiền muốn mua cái gì ta tự mình mua.”

Nếu đã không muốn nhận lễ vật của Bộ Phong Trần, sẽ không thể chỉ nghĩ trong lòng, tuy rằng lúc trước đã thu không ít.

A, đó là điều là trước kia, trước kia Bộ Phong Trần còn ăn ta một lần lại một lần.

Bộ Phong Trần híp mắt nhìn ta liếc mắt một cái, khóe miệng mỉm cười, cũng không tiếp tục nói cái gì.

Vậy là xem như hiểu lời ta nói, đồng ý không giúp ta ra tiền? Ừm – ta còn nghĩ hắn sẽ tiếp tục vô nghĩa chút chút nữa chứ.

Nếu như vậy, hẳn là được rồi.

……..

Đấu giá hội rất nhanh bắt đầu, từng kiện đấu giá vật phẩm được bày ra bàn.

Mặc dù việc buôn bán người đã bị nghiêm khắc cấm, nhưng ở trong này vẫn có rất nhiều mỹ nhân bị trói đưa lên bán đấu giá, vẫn có người ra giá mua.

Cái gọi là pháp luật, cái gọi là quy tắc, đều là phục vụ cho người có tiền.

Quyền thế nơi này chỉ chân chính phục vụ cho người ở đỉnh của quyền lợi, mà không phải là tầng lớp dân đen thấp cổ bé họng.

Ngay từ đầu, vật phẩm đấu giá cũng không có cái gì có thể làm ta hứng thú, hơn nữa giá cả thật sự cao đến mức làm cho người ta líu lưỡi, nếu không có gì muốn mua, ta liền ở bên cạnh người khác chơi trò nâng giá.

Hiện tại, có một vật phẩm đấu giá đang trở thành một cao trào nhỏ, vật phẩm này gọi là ‘Phương thiên’, là một cổ kiếm, truyền thuyết nói rằng năm đó miền Nam hoàng đế cưỡi chiến mã chinh chiến tứ phương lưu lại một thanh bảo kiếm, tên như ý nghĩa – một kiếm chém xuống, cả một vùng trời đất phải quy phục, rất có ý tứ chinh phục thiên hạ.

Người ở lầu 1 đối với vật ấy cũng không có nhiều hứng thú, những khách nhân ở lầu 2 lại cạnh tranh đến lợi hạ, nhất là năm người ở phòng 1, một lần đem giá cả nâng lên vùn vụt.

Một cây kiếm rỉ sét mà thôi, cho dù lấy được trong tay cũng không nhất định có được thiên hạ, dùng kiếm của người khác lấy được thiên hạ, còn không bằng sử dụng lưỡi kiếm của chính mình đi chinh phục một mảnh trời đất, thật sự là buồn cười, hết sức buồn cười…

“Tám ngàn lạng! Tám ngàn lạng bạc trắng! Khách nhân ở gian phòng thứ 5 ra tám ngàn lạng bạc trắng!”

“Một vạn lạng! Khách nhân ở gian phòng thứ nhất ra một vạn lạng mua Phương Thiên kiếm!”

“Một vạn lượng, còn có người nào ra giá cao hơn không? Một vạn lạng lần một, một vạn lạng lần hai, một vạn lạng lần ba! Chúc mừng khách nhân ở gian phòng thứ nhất thắng được Phương Thiên kiếm!”

Cây búa đập mạnh một cái, người ở gian phòng thứ nhất thành công lấy được một thanh kiếm rỉ sét, dùng một vạn lạng bạc.

“Đại hoàng tử này bại là chắc rồi” lắc lắc đầu, ta nhẹ giọng thở dài “Đem việc đoạt thiên hạ gửi gắm lên một thanh kiếm rỉ sét, người như vậy còn có thể làm cái gì chứ? Ha hả —”

Tiếp theo một vật phẩm đấu giá được đẩy ra, tiểu Thảo cô nương đang tiến đến lấy khăn che vật phẩm ra, toàn bộ đấu giá hội không khỏi sợ hãi than, bất quá sợ hãi than đáng lẽ phải là ta mới đúng.

Bởi vì kiện vật phẩm đấu giá kia không phải thứ gì khác, chính là một đôi giày vải của Sầu Thiên Ca ta năm đó lúc đi đến miền Nam đã từng mang… Mang rất vừa vặn, bất quá hiện tại cư nhiên xuất hiện ở đây, không khỏi quá buồn cười!

Toàn bộ khách nhân sợ hãi than là bình thường, phỏng chừng bọn họ không có nghĩ đến một đôi giày nam nhân, tuy rằng thoạt nhìn đường may khéo léo, sạch sẽ lại đẹp, chỉ là còn chưa tới nỗi phải dùng nhiều tiền để mua đâu?

Mày hơi nhíu lại, ta đột nhiên hiểu được người ở gian phòng thứ năm kia là ai, ngoại trừ là Ngũ hoàng tử Triệu Thành, cũng không ai nguyện ý mua đôi giày nam nhân này.

Cũng phí không ít tâm ý của Đại hoàng tử Triệu Kỳ tìm ra đôi giày của ta năm đó, cố ý ở đấu giá hội dùng để trêu đùa Ngũ hoàng tử, cũng chính là Thái tử Triệu Thành bây giờ.

“Đôi giày này… Ngạch, là một đôi giày thực khéo phi thường tốt, cũng thực sạch sẽ, giá quy định một trăm lượng, mời các vị đang ngồi đây ra giá.” Tiểu Thảo cô nương đại khái cũng không nghĩ đến, tại hoàn cảnh như thế này mà bắt nàng phải phụ trách bán đấu giá một đôi giày nam nhân, hơn nữa rõ ràng đã từng được mang rồi.

Chỉ là người đã từng mang đôi giày này là ai, hiện giờ ở đây không ai biết, có lẽ chỉ có hai người biết, một là Triệu Thành, hai là Đại hoàng tử Triệu Kỳ.

Đại hoàng tử Triệu Kỳ so với trong tưởng tượng của ta càng phải hiểu Triệu Thành hơn một chút, việc này cũng không phải chuyện tốt gì, có thể tùy thời mới là chuyện tốt.

“Một ngàn lượng.” Khách nhân ở gian phòng thứ năm hô giá, lập tức nâng giá lên gấp mười, một ngàn lương tuy rằng so với những vật phẩm khác không phải là nhiều, nhưng cũng đủ làm cho người ở đây hoa mắt.

Thế giới này làm sao vậy, ngay cả một đôi giày cũng có người mua với giá cao, này không, khách nhân ở gian phòng thứ nhất cũng bắt đầu kêu giá.

“Năm ngàn lạng.” Ngắn ngủi ba chữ, thế nhưng lập tức ra năm ngàn lượng.

Triệu Kỳ này thật bại hoại, biết Thái tử Triệu Thành đối với ‘Sầu Thiên Ca’ thập phần hứng thú, thế nhưng cố ý đem giá cả nâng lên, thật sự là thập phần bại hoại mà!

“Sáu ngàn lạng!” Thái tử Triệu Thành không cam lòng lạc hậu, tiếp tục kêu giá.

“Tám ngàn lạng!” Người ở gian phòng thứ nhất cùng với gian phòng của Thái tử một cái số 1, một cái số 5, ngay cả gian phòng cũng chọn chuẩn như vậy, thật đúng là hai huynh đệ hảo ngoạn.

“Một vạn lạng.” Thái tử điện hạ sao lại chấp nhất đến vậy, không phải chỉ một đôi giày hay sao? Không phải chỉ một đôi giày nhiều nhất mấy trăm lạng thôi sao, ta ngay tại nơi này, ngươi có cần phí tiền của mua một khối ngọc bội xong lại mua thêm giày hay không?

Sầu Thiên Ca ta, chính là đảm đương không nổi mà.

Bộ Phong Trần ở bên cạnh uống trà có chút nghi hoặc nhìn cặp huynh đệ kia tranh giành kịch liệt một đôi giày, hắn dĩ nhiên không biết đôi giày kia từng là của ta, cũng không biết vì sao một đôi giày sẽ bị giành giựt như vậy.

Cả đấu giá hội này, chính là một trò khôi hài.

“Mười vạn lạng.” Trò khôi hài cuối cùng chấm dứt lúc khách nhân ở gian phòng thứ năm mua được đôi giày với giá mười vạn lạng.

Dạ dày của ta, có chút đau.

Tiểu Thảo cô nương trên sàn đấu giá, cười híp mắt.