Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 38: Lại một lần nữa gặp nhau



Lúc ăn bữa cơm chiều hôm nay thì uống loại rượu gì mới ngon nhỉ, nghe nói ở Phong Nguyệt quốc có một loại rượu dùng hoa đào nhưỡng thành, tinh khiết thơm ngon tuyệt phẩm, không biết chỗ Phong Vô Cấu có hay không liền đến hỏi thử.

“Vô Cấu, ngươi có ở thư phòng hay không?” Sau một phen tìm kiếm, ta đi tới bên ngoài thư phòng của Phong Vô Cấu, quả nhiên, nam nhân đang ở nơi này, xuyên thấu qua cửa sổ, ta thấy một bóng trắng đứng trong thư phòng, không phải chính là Phong Vô Cấu hay sao?

“Vô Cấu, chỗ ngươi có Đào Hoa nhưỡng không?” Đi về hướng Phong Vô Cấu, ta vừa nói ra, Phong Vô Cấu thẳng tắp nhìn ta, tựa hồ có chút kích động.

Trong thư phòng còn có ai khác sao? Ta dừng bước, có chút kỳ quái nhìn quanh thư phòng, theo góc độ ta xem qua cũng không thấy ai cả.

“Vô Cấu, làm sao vậy?” Ta có chút kỳ quái trực tiếp đi vào thư phòng, nhấc chân bước qua bậc cửa, ngoại trừ Phong Vô Cấu cũng không có người ngoài.

“Vương Nguyệt, không có gì.” Phong Vô Cấu nhìn thấy ta cười cười, thoạt nhìn không có chỗ nào không đúng, nhưng mà hôm nay sao ta cảm thấy thư phòng có chút lạnh, còn có một cảm giác là lạ nói không nên lời.

“Đúng rồi, chỗ ngươi có Đào Hoa nhưỡng không?” Có thể vừa rồi ta dọa đến Phong Vô Cấu hay chăng? Cũng không nghĩ nhiều, ta tiếp tục đi vào, chỉ là mới bước vào được hai bước, cửa sổ của thư phòng ‘phanh’ một tiếng liền đóng lại, ta đột nhiên cảm giác được có chút không thích hợp, xoay người đã thấy cánh cửa chính cũng đóng kín.

Đây là làm sao vậy? Vừa muốn xoay người hỏi Phong Vô Cấu, bên tai liền vang lên tiếng nói quá mức quen thuộc, thanh sắc cùng Phong Vô Cấu có điểm giống, chỉ là lạnh hơn vài phần mà người bình thường không thể có.

“Sầu Thiên Ca, muốn chạy đi đâu?” Một tiếng nhu hòa lại giống như lưỡi dao cắt qua mặt băng thật sắc bén lạnh lẽo.

Huống chi, Phong Vô Cấu cũng không biết ta tên là Sầu Thiên Ca, như vậy thanh âm này chỉ có thể là…

Ngày cả đầu cũng không xoay lại, ta hướng cửa chính chạy qua, lúc này không chạy còn đợi khi nào! Có lầm hay không, cư nhiên ở nơi này cũng có thể gặp được Bộ Phong Trần giả nhân giả nghĩa kia.

“Sầu Thiên Ca! Ngươi còn muốn chạy đi đâu nữa!” Thanh âm phía sau vang lên, ngữ khí lập tức trở nên cực kỳ hung tàn, ta vừa chạy tới cửa liền cảm giác sau lưng một trận băng hàn, một cánh tay lạnh như băng chế trụ bả vai của ta, giống như kìm sắt gắt gao giữ chặt không buông, nháy mắt kéo ta lại không cho chạy trốn.

“Ngươi… Ngươi nhận sai người rồi!” Ta nhất thời kích động, cũng nói loại lời nói dối ngay cả người ngu ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra được.

“Ha hả, nhận sai sao? Vậy để ta cởi hết y phục của ngươi nhìn xem rốt cuộc có phải Sầu Thiên Ca hay ta đã thật sự nhận sai người.” Hắc bào nam nhân trực tiếp ôm lấy bả vai của ta kéo về phía sau, ta trơ mắt nhìn cánh cửa cách ngày càng xa, càng ngày càng xa…

“Bộ Phong Trần, ngươi muốn làm gì?” Ta rống lớn một tiếng.

Giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần ôm lấy ta hướng về phía cái bàn, không chỉ như thế còn bắt đầu vén vạt áo ta lên, này… Người kia chẳng lẽ muốn ở đây cày cấy?

Phong Vô Cấu hình như còn ở trong thư phòng thì phải?

Sự tình liên quan đến kiên trinh tiết tháo, ta cũng bất chấp mặt mũi, giãy dụa không thôi đồng thời cũng hô hoán lên: “Vô Cấu, cứu mạng! Cứu mạng! Người đâu! Phi lễ! Phi lễ a — Thánh môn môn chủ là cái —”

“Sầu Thiên Ca, ngươi còn kêu nữa, ta sẽ làm theo ý ngươi, ngay lập tức làm ngươi!” Một câu của giả nhân giả nghĩa nhất thời khiến ta ngậm miệng.

Chỉ là nam nhân thế nhưng áp ta lên bàn, gắt gao đè lại làm cho ta không thể động đậy.

Ta cắn chặt răng, đang muốn mắng giả nhân giả nghĩa một hồi, vừa nhất đầu liền thấy được vẻ mặt trợn trắng há hốc mồm của Phong Vô Cấu, nam nhân này thế nhưng còn ở bên cạnh nhìn.

“Vô Cấu, ngươi ra ngoài trước đi.” Bộ Phong Trần nhẹ giọng nói một câu.

Trong lòng ta thầm mắng, Bộ Phong Trần quả nhiên quen biết Phong Vô Cấu!

“Vương Nguyệt… Môn chủ…” Phong Vô Cấu đứng tại chỗ bất động, ngây ngốc nhìn, hiển nhiên không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Được rồi, hôm nay bị giả nhân giả nghĩa bắt được xem như cái định mệnh, ta cũng trốn không thoát không phải sao?

“Vô Cấu, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta cùng lão bằng hữu đây có mấy lời muốn nói.” Cười cười, ta nói với Phong Vô Cấu.

Do dự trong chốc lát, Phong Vô Cấu cuối cùng cẩn thận ra khỏi thư phòng, ngay khi hắn vừa mới đóng cửa thư phòng, ta nhất thời cảm giác trên mông chợt lạnh, con bà nó chứ! Giả nhân giả nghĩa này thế nhưng cởi quần của ta, rõ ràng hắn vừa mới nói sẽ không tử hình ta ngay tại chỗ mà.

“Bộ Phong Trần, ngươi dám xằng bậy ta — ôi chao!” Ta đau đến kinh hô một tiếng.

‘Ba —‘ tiếng vang thanh thúy, giả nhân giả nghĩa thế nhưng đánh lên mông ta.

“Được lắm, Sầu Thiên Ca, thừa dịp ta không ở liền tư định chung thân với ngụy thánh chứ gì?” Vừa hung tợn nói xong, Bộ Phong Trần vừa ba ba vỗ xuống mông ta mấy cái.

“Ta là ôn thần hay sao? Còn dám trốn tránh ta, là sợ thấy ta rồi kìm lòng không được hay là cảm thấy tội lỗi nên không dám gặp ta?” Bộ Phong Trần nói: “Sầu Thiên Ca, ta đang nói chuyện với ngươi đó!”

Nghẹn một bụng lửa giận, ta nhất thời quát lên: “Ngươi đánh đủ chưa!?”

Cảm giác động tác của Bộ Phong Trần dừng lại, cánh mông ta còn chưa may mắn thoát khỏi một kiếp, nam nhân lại mạnh tay chụp xuống dưới.

“Còn chưa! Ta muốn cho ngươi hảo hảo nhớ kỹ…”

Nhớ kỹ cái gì? Bộ Phong Trần cũng không có nói ra, nhưng không tiếp tục đánh nữa, lại chụp bàn tay xuống trở nên ôn nhu rất nhiều.

Nhẹ nhàng như thế cùng sờ có cái gì khác biệt?

Quả nhiên là tên biến thái mà!

“Đau không? Ai bảo ngươi không ngoan…” Nhẹ nhàng nói một câu, Bộ Phong Trần giúp ta mặc lại quần, lập tức đè lên người ta, hai tay ôm cứng lấy thắt lưng ta.

“Cút, có chó mới ngoan.” Còn tưởng rằng giả nhân giả nghĩa sau khi nhìn thấy ta sẽ giận dữ lắm, uy rằng nam nhân này quả thật cũng có giận, nhưng mà cũng không phải quá bùng nổ giống như ta nghĩ.

Giả nhân giả nghĩa nhu tình như vậy ngược lại khiến ta không thể phát giận.

“Ha hả, Sầu Thiên Ca chính là Sầu Thiên Ca, mặc kệ là biến thành bộ dáng gi đi nữa vẫn như cũ là ngươi, rõ ràng tính tình tệ hại như vậy, rõ ràng cũng không phải là nam nhân đặc biệt đẹp đẽ gì…” Nói tới đây, Bộ Phong Trần đột nhiên dừng lại, lập tức mạc danh kỳ diệu càng làm cho ta xoay người lại đối mặt với hắn.

“Ngươi lúc đó chẳng phải ngoại trừ khuôn mặt không tệ cũng có chỗ nào tốt đẹp đâu?” Ta không cam lòng cãi lại.

Giả nhân giả nghĩa này xem ta là cái gì, gọi là đến đuổi là đi à.

Cảm giác ánh mắt Bộ Phong Trần vẫn dừng trên mặt ta, ta trừng mắt liếc hắn, lạnh giọng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Hiện tại thoạt nhìn… Cũng không tệ lắm.” Đưa tay nhẹ nhàng nhéo cằm ta, Bộ Phong Trần lộ ra một tia tươi cười không có ý tốt.

Từ trên xuống dưới sờ ta ta vài lần, hừ nhẹ nói: “Ô, thật sự không tồi, đây chính là thân thể nguyên bản của ngươi phải không? Sầu Thiên Ca chân chính…”

Ta nhíu mày, đẩy bàn tay không an phận của Bộ Phong Trần ra, người này lại đang đánh cái chủ ý tồi tệ gì đây.

“Nói như vậy ngươi hiện giờ chẳng phải trở lại nguyên vẹn* rồi?” Bộ Phong Trần nói ra một câu thiếu chút nữa làm cho ta té xỉu, cái gì gọi là nguyên vẹn chứ?

* tức là cúc hoa của ảnh chưa bị ai chạm qua, còn zin lắm nha nha!

“Ngươi…” Lạnh lùng trừng mắt nhìn Bộ Phong Trần, ta thở ra một hơi thật sâu ngăn chặn tình tự không thể khắc chế của chính mình khi vừa nhìn thấy Bộ Phong Trần.

Sao lại thế này, mỗi lần gặp Bộ Phong Trần đều sụp đổ.

Bộ Phong Trần tiến lên từng bước đưa tay kéo lưu quang châu trong áo ta ra, chậm rãi nói: “Không để lưu quang châu gặp ánh sáng, là hắn dạy ngươi?”

Ta không nói gì.

“Một chút cũng không nhớ ta sao?” Bộ Phong Trần ngồi bên bàn, vung tay lên, cửa sổ thư phòng mở ra, từng đợt gió lạnh thổi vào, ánh mặt trời vẫn như cũ tươi đẹp.

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, Phong Vô Cấu thế nhưng còn đứng bên ngoài thư phòng, nhìn thấy cửa sổ mở, nam tử kia liền nhìn về hướng chúng ta, là đang lo lắng cho ta sao?

“Hắn là ai vậy?” Không có trả lời giả nhân giả nghĩa, hoặc là nói, ta không biết trả lời vấn đề của nam nhân này như thế nào.

Nhìn ngoài cửa sổ Phong Vô Cấu đã muốn xoay người rời đi, ta hướng Bộ Phong Trần, hỏi: “Phong Vô Cấu và ngươi là quan hệ gì?”

Bộ Phong Trần cũng không trả lời câu hỏi của ta, tiếp tục hỏi: “Chỉ chậm một bước, ngươi sẽ không muốn tiếp nhận ta sao? Sầu Thiên Ca, chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi đều không có yêu ta?”

“Bộ Phong Trần…” Ta nên nói cái gì đây?

“Hắn là Bộ Phong Trần… Ta cũng là Bộ Phong Trần, vì sao cố tình tránh ta?” Đứng dậy, Bộ Phong Trần đã đi tới, đôi mắt kia trong dĩ vãng đều không lộ cảm xúc đột nhiên lộ ra vài phần sầu bi, cho nên khi ta nhìn thấy phần sầu bi kia đã vô thức lui về phía sau, trơ mắt nhìn thấy thân thể của hắn đến gần, ôm ta vào lòng.

Trong cuộc chiến tình cảm, ta chưa từng thắng, cho tới bây giờ ta đều là một kẻ thua cuộc.

Ta nghĩ, ta tình nguyện để giả nhân giả nghĩa tức giận với ta, thậm chí đánh ta, cũng không phải giống như hiện giờ nhìn thấy ánh mắt đau thương cùng với thâm tình chân thành, rõ ràng biết ta không hiểu cảm tình, là một nam nhân ăn mềm không ăn cứng (thích dịu dàng khuyên giải hơn cứng rắn ép buộc).

Bộ Phong Trần mặc kệ là ngụy thánh hay giả nhân giả nghĩa, đều phải bức ta tới đường cùng hay sao?

“Sầu Thiên Ca, ta sẽ không bức ngươi, ngươi cũng không nên né tránh ta.” Bộ Phong Trần nhàn nhạt nói “Ở lại bên người ta đi…”