Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 29: Phong Nguyệt quốc



Tinh không vạn lí , trời trong nắng ấm, cuối hạ đầu thu, thời tiết vốn không còn nóng bức như mấy ngày trước, gió lạnh đong đưa khiến cho lòng người thư sướng.

Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần cả người đều tốt lên không ít, thân thể ta vốn vô cùng khỏe mạnh, nhiều năm rèn luyện cho dù ngủ suốt một năm trời cũng khôi phục rất nhanh. Ngày hôm qua lúc vừa mới tỉnh lại, thân thể cứng ngắc mà lại lạnh như băng, ngâm trong dược dũng một hồi, lại nghỉ ngơi qua một đêm đã khôi phục bình thường.

Đẩy cửa sổ ra, ta hít sâu một ngụm không khí trong lành, nhất thời cảm thấy trong lòng ngực tràn đầy nhẹ nhàng khoan khoái, siết chặt thắt lưng sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.

Đêm hôm qua lúc vừa tỉnh lại rồi bị mấy thuộc hạ quấy nhiễu, sau đó vội vội vàng vàng ngâm mình vào dược dũng, nghỉ ngơi, cũng vì đêm tối nên không nhìn kỹ rốt cục hiện tại ta đang ở nơi nào.

Nơi này thoạt nhìn tựa hồ là một sơn cốc nhỏ rất xa thành thị, chỗ chúng ta ở cách một cái hồ nước không xa, kết cấu khá giống với một nơi ta từng ở tại Thánh môn Cửu Trọng môn, chỉ là hồ nước này không trong suốt như hồ nước ở Thánh môn, cây rừng phòng ốc cũng không có mỹ lệ như ở Thánh môn.

Phòng ốc to to nhỏ nhỏ kề sát bên nhau, xen lẫn vào nhau, nhìn vách gỗ còn mới, hẳn là vừa mới xây dựng cách đây không lâu, đối với sơn cốc này ta cũng không có ấn tượng gì quen thuộc, nơi này là đâu? Là quốc gia nào?

Hẳn không phải Thần quốc, chẳng lẽ là miền Nam?

Nghĩ một lúc, bọn thuộc hạ đã đi tới, theo biểu tình của họ cho thấy hiển nhiên sau khi trải qua một đêm chậm rãi tiêu hóa đã thích ứng được với sự việc một xác chết là ta sống lại.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Thấy bọn họ nhìn chằm chằm vào mình, ta nhíu mày hừ lạnh một tiếng.

Nhìn trái nhìn phải hồi lâu, trong đầu ta hiện ra những bộ hạ cũ rất lâu chưa gặp lại, ngoài cùng bên trái là lão Cửu hùng  nữ, tuy rằng là một nữ tử nhưng sức mạnh phi thường, rất nghe lời, thích uống rượu; bên cạnh lão Cửu là lão Tứ, tên hồ ly chết tiệt thông minh giảo hoạt, thích các loại đồ cổ, mở không ít hiệu cầm đồ.

Đứng ở giữa, vẻ mặt như người chết chính là lão Thập, một tên lang băm am hiểu dùng độc, nhưng cũng am hiểu giải độc, nghiên cứu các loại độc dược kỳ quái; bên cạnh lão Thập là lão Bát, tuy rằng ngụy trang thành lão Nhị nhưng ta vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Ngoại hiệu của lão Bát là ngàn khuôn mặt, am hiểu dịch dung, cũng am hiểu bắt chước ngôn ngữ hành động của người khác, là một tên do thám hoàn mỹ, đồng thời thủ đoạn cũng độc ác, khiến người yêu thích (?), chỉ là có một đam mê, không có việc gì làm liền giả trang thành hình dáng của lão Nhị, sợ người khác không biết hắn thích lão Nhị.

“Lão Bát, đem mặt nạ gở xuống.” Ta lạnh lùng trừng lão Bát nói một câu, ở trước mặt ta còn giả trang thành lão Nhị, muốn chết hay sao?

Lão Bát nhất thời mắt sáng ngời, nhảy dựng lên nói với lão Thập: “Xem đi, xem đi, quả nhiên là Vương gia, thuật dịch dung của lão Bát ta cho tới giờ cũng chỉ có Vương gia liếc mắt một cái liền nhận ra, đúng là Vương gia thật rồi!”

“Xác chết không thối rửa, sau một năm lại sống, Vương gia quả nhiên là người được trời chiếu cố.” Nhẹ nhàng thở dài, lão Thập lập tức vén vạt áo trước quỳ xuống. “Vương gia, ngài rốt cuộc đã tỉnh.”

“Vương gia.” Rồi sau đó những người khác cũng đều quỳ xuống. Ta không khỏi mỉm cười, có lẽ ở cùng những người này qua một tháng hẳn không quá cô đơn.

“Lão Bát, nhìn không ra ngươi cũng biết nấu cơm, đồ ăn cũng rất ngon đó.” Một người vừa tỉnh lại sau một năm cũng phải ăn một chút gì đó, lão Bát nấu ăn, ta không khỏi lấy làm kỳ lạ, trước kia nhìn lão Bát nhiều năm như vậy cũng không biết tiểu tử này thì ra nấu ăn ngon đến thế.

“Hắc hắc, đa tạ Vương gia khích lệ.” Ngượng ngùng cười, lão Bát đối với lời khen của ta thập phần hưởng thụ.

Lúc này, lão Bát đã cởi bỏ lớp ngụy trang, hoàn toàn là bộ dáng của hắn, khuôn mặt thanh thanh tú tú, bình thản không có gì đặc sắc, đưa vào trong một đám người có thể không nhìn ra, nhưng khi cười rộ lên cũng rất đẹp, lộ ra một loạt răng nanh mọc ẩu (răng khểnh đó mà), ánh mắt hoàn toàn cong thành hình trăng khuyết, khiến người yêu thích.

“Vương gia, lão Bát sau này bởi vì muốn nấu ăn, làm vợ hiền của lão Nhị nên mới đi học nấu ăn.” Híp đôi mắt hồ ly, lão Tứ ở bên cạnh thấp giọng nói, cười.

Lão Bát chống cằm chẳng những không tức giận, ngược lại đắc ý dào dạt cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, làm sao, ngươi ghen à?”

Làm ra tư thế nôn mửa, lão Tứ liếc lão Bát trắng mắt, chỉ có mấy người nhưng thật ra đùa vui kinh khủng…khiếp.

Mấy người này, ngoại trừ lão Tứ cùng lão Cửu gặp qua vài lần bên ngoài, lão Thập và lão Bát đều gần một năm mới gặp lại, nhìn thấy bọn họ sống tốt như thế này, tâm tình cũng vui mừng khôn xiết.

Cười khổ lắc lắc đầu, ta hỏi: “Các ngươi đi đến nơi này đã bao lâu?”

“Hồi bẩm Vương gia, khoảng một tháng.” Lão Tứ đáp, sau đó đem chuyện tình ngày bọn họ rời miền Nam nói cho ta.

Lúc đem thân thể này của ta giao cho lão Tứ cùng lão Cửu, bọn họ liền rời khỏi Thanh Thành, nhắm hướng đông mà đi tới, sau đó liên lạc với lão Thập, lão Bát cũng theo lại đây, dọc theo đường đi, hộ tống ‘ta’ tới nơi này.

Phòng ở của chúng ta hiện tại là do lão Nhị đích thân xây dựng, về phần lão Thất cùng lão Lục, một người đi chu du thiên hạ, một người về nhà dưỡng lão ôm cháu chắt.

“Lão Nhị đâu?” Ta nhìn về phía lão Bát, người kia nhất định biết lão Nhị đi đâu rồi.

“Nhị ca hiện tại trà trộn vào hoàng cung, ngày ngày dễ chịu thoải mái, đã quên mất chúng ta ở đây rồi!” Vẻ mặt oán giận, lão Bát hờn giận nói.

“Hoàng cung?” Nhíu mày, ta hỏi: “Hoàng cung nào? Đúng rồi, nơi này là miền Nam à?”

“Vương gia, nơi này không phải là miền Nam, chúng ta đã ra khỏi lãnh thổ của miền Nam rồi.” Lão Tứ hồi đáp “Sợ ở miền Nam và Thần quốc không thể che dấu ánh mắt người khác, chúng ta liền nhắm hướng Bắc mà đi, hiện tại chúng ta đang ở Phong Nguyệt quốc, lão Nhị đang làm trong hoàng cung Phong Nguyệt quốc, nghe nói là trước đó hắn bị thương được một hoàng tộc Phong Nguyệt quốc cứu, kết quả liền ở lại hoàng cung.”

“Ừm, lần này vào Phong Nguyệt quốc chính là do lão Nhị an bài, hầm băng kia cũng là lão Nhị cho người vận chuyển từ trong núi tới.” Lão Bát tiếp tục nói “Đợi vài ngày không thấy Vương gia tỉnh lại, lão Nhị đã trở về cung, nói về sau có việc có thể đến hoàng cung tìm hắn.”

“Ngươi nói… Chúng ta hiện tại ở Phong Nguyệt quốc?” Nhớ rõ Bộ Phong Trần từng nói qua không cho ta đến Phong Nguyệt quốc, kết quả vừa tỉnh lại đã ở Phong Nguyệt quốc rồi, không khỏi khéo quá đi.

Bất quá so với Thần quốc có Bạch Hà cùng với cục diện chính trị phức tạp ở miền Nam thì Phong Nguyệt quốc có phần yên tĩnh, thật thích hợp trốn tránh sự truy đuổi của người kia.

Trước đó Bộ Phong Trần cũng chỉ nói ta không nên ở lại Phong Nguyệt quốc nhưng không nói rõ nguyên nhân, chẳng lẽ là có quan hệ với thân thế của Bộ Phong Trần? Ai, chỉ là hiện giờ ngoại trừ Phong Nguyệt quốc cũng không biết đi đâu, cũng không thể trở về Thần quốc.

Miền Nam thì sao? Thế cục ở miền Nam hiện tại đã ổn định, nhưng nơi nào cũng có người biết đến ta, Triệu Thiệu sau chính biến ở miền Nam thì chạy đâu mất, Triệu Thành thì… Nghĩ đến nam nhân kia đối với ta có cảm tình đặc biệt liền đau đầu rồi.

“Vương gia, Phong Nguyệt quốc không phải không thể ở lại đó chứ?” Lão Bát rất giỏi quan sát sắc mặt, thấy thần sắc ta khác thường, ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Trong hoàng cung Phong Nguyệt quốc còn có lão Nhị, nếu phát sinh chuyện gì cũng dễ xử lý.”

“Vương gia, Phong Nguyệt quốc chẳng lẽ có người nào phiền phức?” Lão Tứ ở bên cạnh nói.

Có hay không có người phiền phức ta cũng không biết nữa, lời nói của Bộ Phong Trần không đầu không đuôi, nhưng mà lão Bát nói không sai, nếu có lão nhị trong hoàng cung Phong Nguyệt quốc, kỳ thật đối với ta rất có lợi, thậm chí so với ở miền Nam còn an toàn hơn.

Dù sao, ta từ trước đến nay chưa tới Phong Nguyệt quốc lần nào, cũng không có người nào nhận ra ‘Sầu Thiên Ca’.

Ai, thôi, hiện giờ cũng chỉ có thể ở lại đây, nếu thật sự phát sinh chuyện phiền phức gì đó, liền nhờ lão Nhị giúp rời Phong Nguyệt quốc đến miền Nam là được.

Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm , từng bước từng bước mà đi, đường ở ngay dưới chân, còn sợ đi không được?

“Thật tình cũng không có người nào phiền phức, nhưng mà chuyện ta còn sống không thể nhắc tới với bất cứ ai, bình thường cũng không nên gọi ta là Vương gia.” Nghĩ nghĩ, ta nói: “Kêu ta là Vương công tử được rồi, từ nay về sau, các ngươi nhớ kỹ ta ở Phong Nguyệt quốc là họ Vương.”

“Cũng còn có thể kêu Vương gia được mà.” Lão Bát cúi đầu cười hắc hắc “Vẫn là Vương gia dễ kêu hơn.”

“Tùy tiện các ngươi.” Ta tiếp tục hỏi: “Lão Nhị đâu, gọi hắn ra trước, ta có việc nói với hắn.”

“Trước đó vài ngày lão Nhị đã rời sơn cốc ra ngoài thành trấn cách đây không xa, để ta đi tìm hắn.” Nghe ta muốn tìm lão Nhị, lão Bát bật người nhảy dựng lên, hăng hái nói.

Ta suy nghĩ, lắc đầu: “Không cần, chúng ta đi ra ngoài tìm hắn là được, các ngươi ai đi theo giúp ta?”

“Ta! Vương gia dẫn theo ta đi! Ta cùng ngài đi!” Lão Bát lại là người đầu tiên nhảy ra.

“Hắc hắc, ta cùng đi, mỗi ngày ở trong sơn cốc buồn sắp hôn mê.” Tứ hồ ly híp mắt cười nói.

Thấy lão Cửu cũng có chút rục rịch, ta lập tức nói: “Tốt lắm, hai người là đủ rồi, nhiều người dễ dàng gây chú ý.”

Lão Cửu cùng lão Thập ở lại trong sơn cốc.

Ngày mai rời khỏi sơn cốc, Phong Nguyệt quốc này là lần đầu tiên đi vào, nghe nói sát bên Phong Nguyệt quốc là biển, có cơ hội nhất định phải đi xem cho biết.