Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 2 - Chương 9: Mùa xuân



Ta không biết bản thân có phải là may mắn hay không khi thời điểm lần đầu tiên bị người ta cường bạo không bị hạ xuân dược, không giống một dã thú dường như chỉ cần thấy người sống liền ước gì trong nháy mắt thoát sạch quần áo, sau đó tỉnh lại rồi hận không thể một đao tự sát.

Nếu phải lựa chọn giữa sai lầm khiến ta bị Bộ Phong Trần bắt buộc và bị Bạch Hà hạ xuân dược, đem so sánh mà nói, ta nghĩ có thể vẫn là lựa chọn bị Bộ Phong Trần bắt buộc, nhưng kỳ thật một cái ta cũng đều không muốn chọn.

Ta chống quải trượng ra khỏi phòng, dưới ánh nhìn chăm chú theo dõi, ta chống quải trượng lên xe ngựa, xe ngựa ‘đát đát đát’ hướng về phía Hoàng thành mà tiếp tục đi tới.

Xe ngựa rất lớn, thực ổn, cũng thực thoải mái, trong xe đệm ngồi mềm mại, sẽ không làm cho người ta cảm thấy vất vả vì xóc nảy, bên trong hơi tối bày một ít hoa quả cùng rượu, đỉnh lô nho nhỏ màu tím lượn lờ tỏa ra mùi xạ hương, mùi hương này ta không thích lắm, có chút nồng đậm, vẫn là mùi hương trên người Bộ Phong Trần tự nhiên hơn, mùi hương như có như không càng làm cho người ta thích.

“Ừm, thật nhiều nha.” Ta nhíu mày, trước mặt là những bình, chai, lọ rất nhỏ, mỗi một cái bình nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo đều dán một tờ giấy không giống nhau.

Lúc này người ngồi cùng trong xe với ta cũng không phải Bạch Hà, mà là người vừa mới đi lên mang theo hơn mười bình thuốc – Thanh Thư.

“Đều ở trong này, vương gia tự mình chọn một lọ đi.” Thanh Thư cúi đầu đem tất cả chai, lọ, bình đặt hết lên bàn, lúc này không giống như lúc ở trong phòng cùng ta trừng mắt đối nhau nữa.

“Thuốc trong cung thực ra ta từng nghe nói qua, loạn thất bát tao thứ gì cũng có, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, ha hả. ngươi có thể nói cho ta nghe một chút được không.” Tựa vào bên cửa sổ, ta vén mành lên, gió mát hơi lạnh quất vào mặt, hai bên đường hoa lá xanh tươi, lại là một năm mùa màng thật tốt.

Mạch thượng hoa khai, bươm bướm bay rực rỡ, mùa xuân tiết tháng 3, nắng ấm gió mát, chậm rãi ùa về… Lúc này biết đi về đâu? Ta chậm rãi hít thở không khí trong veo này thật sâu, nếu là vận khí không may như lời hắn nói, không chừng về sau cũng không tài nào được hít thở bầu không khí trong lành thoảng mùi hoa dại này nữa.

“Bình này là hợp hoan tán, bình này là tỉnh tửu hoa, bình này là thanh nhu động, bình này là trợ tình hoa, bình này là phi yến hỉ xuân tán, còn có bình này là hạn miêu hỉ vũ lộ…” Thanh Thư thao thao bất tuyệt, nhưng hắn chỉ đơn thuần đọc lên dòng chữ viết trên mỗi bình thuốc mà không có nói cụ thể cách dùng và tác dụng của thuốc như thế nào.

“Tốt lắm, tốt lắm, chúng có khác nhau nhiều không?” Những cái tên nghe thật hay.

“Vương gia cứ việc chọn là được, đều không khác nhau lắm.” Thanh Thư trầm giọng nói xong, trên mặt có chút không được tự nhiên, quân sư này đại khái cũng không có nghĩ đến có một ngày hắn còn phải vì người khác mà chọn cái loại thuốc này.

Đưa tay nhéo nhéo mi tâm có chút phát đau, ta tùy ý chỉ vào một cái bình nhỏ thoạt nhìn coi như thuận mắt trong số đó hỏi: “Bình này tên là gì?”

“Phong Trần Ngọc Lộ.” Thanh Thư đáp.

Phong Trần… A? Còn… Ngọc lộ a?

“Ta nhất định phải tự mình chọn một lọ sao?” Nếu ta vẫn không chọn, có phải có thể kéo dài được thêm chút thời gian không.

“Không nhất định, Vương gia có thể tự mình chọn, nếu không chọn thì theo lời Hoàng thượng: có thể vì ngài mà cống hiến sức lực.” Thanh Thư trực tiếp cho ta một cái đáp án làm tan biến hết hy vọng, Bạch Hà cho ta ngay cả cơ hội kéo dài thời gian cũng đều bị gạt bỏ.

“Phong Trần Ngọc Lộ, Phong Trần Ngọc Lộ…” Ta cầm lấy bình nhỏ trong tay nhìn ra bên ngoài một hồi, trên chiếc bình màu trắng có hoa văn hình bồ câu cùng cây tường vi màu đỏ, nhìn kỹ thực cũng có vài phần hương vị phong trần như lời hắn nói.

Ta mở miệng bình, trực tiếp đem chất lỏng trong suốt bên trong đổ vào miệng, hương vị không tồi, có một chút trong trẻo, ngọt ngào như cam lộ (sương ngọt), rất dễ uống.

Thanh Thư mở to hai mắt nhìn nhìn ta, cho đến khi ta uống hết bình thuốc mới giật mình tỉnh ngộ, quá mức kinh ngạc mà chất giọng có chút ấp úng nói: “Ngươi… Ngươi uống hết cả bình?”

“Uống hết sẽ chết sao?” Trước kia từng nghe nói qua, có một vài loại thuốc uống hơi nhiều một chút cũng sẽ chết, ta bây giờ vẫn chưa cảm thấy có gì đặc biệt khó chịu trong người, chỉ tựa hồ có chút nóng, nhất là ở chung quanh bụng như có than hồng sưởi âm ấm.

Thanh Thư lẳng lặng lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm bình Phong Trần Ngọc Lộ, lại nhìn nhìn ta, sau đó thẳng thắn nói ra lời làm người ta chán ghét: “Bình thuốc này… Sau mười hai canh giờ phát tác một lần, dược tính liên tục trong 30 ngày.”

Ngươi kia không phải nói hắn không biết dược tính của mỗi bình hay sao? Vận khí của ta sao lại kém đến như vậy, tùy tiện chọn một bình liền gặp một bình thuốc ‘tốt’ như vậy, hai chữ ‘phong trần’ này, quả nhiên không thể dính vào.

“Nếu lúc phát tác ta cái gì cũng không làm, liệu có nổ tan xác mà chết không?” Ta cảm thấy thân thể có chút miệng khô lưỡi nóng, thậm chí đầu óc cũng có chút choáng váng, dược tính phát tác không nên nhanh vậy chứ.

Thanh Thư lắc lắc đầu, có chút né tránh ánh mắt ta, hắn thành thật cúi đầu nói: “Sẽ không, Hoàng thượng lựa chọn thuốc sẽ không đến lúc lên hứng thú mà nguy hiểm đến tính mạng, chính là ngươi một lần liền uống hết cả bình, lúc phát tác… hẳn là rất mãnh liệt.”

“Mãnh liệt? Mãnh liệt đến nổi không thể ý thức, hoàn toàn không biết bản thân mình làm cái gì, ý ngươi muốn nói có phải là như vậy?” Ta thật sâu hít một hơi.

Thanh Thư gật gật đầu, hắn có thể là người thông minh, bất quá gặp phải loại tình huống này lại có chút chậm chạp, cũng có thể là bị hành động của ta dọa sợ, Thanh Thư vẫn ngơ ngác ngồi tại chỗ nhìn ta, khi thì nhìn bình thuốc, khi thì cúi đầu nhíu mày suy nghĩ ngâm cứu cái gì đó.

“Ta cảm thấy đầu có hơi choáng váng, ngươi muốn tiếp tục ở lại trong xe ngựa chờ ta yêu thương nhung nhớ sao?” Nửa phần là cố ý, phân nửa là theo bản năng nhẹ nhàng nới rộng cổ áo, động tác nho nhỏ của ta làm Thanh Thư sợ tới mức nhảy từ trong xe ngựa ra ngoài, ngay cả các bình thuốc còn lại ở trong xe ngựa cũng không quản.

“Con mọt sách.” Khẽ hừ một tiếng, ta cúi đầu nhìn các bình bình lọ lọ trước mặt, tay áo vung lên trực tiếp gạt hết đống bình chướng mắt kia sang một bên, xe ngựa tựa hồ đã ngừng lại, ta vén màng xe lên, còn chưa kịp nhảy ra ngoài thì Bạch Hà đã xuất hiện trước tầm mắt của ta.

“Thiên Ca, ngươi không sao chứ?” Nam tử lộ ra vẻ mặt thập phần lo lắng, bàn tay đỡ thân thể có chút lung lay sắp đổ của ta.

Không có việc gì? Không có việc gì liệu không phải đều do ngươi bức bách hay sao.

Dưới chân có chút phù phiếm (mơ hồ không thực), ta không biết có phải thuốc nào cũng đều mang đến cảm giác như say rượu giống nhau hay không, cả người đều có chút liêu xiêu dường như muốn ngã xuống, ta nghĩ, dược tính của thuốc còn chưa hoàn toàn phát huy, nói cách khác vì sao lúc Bạch Hà đỡ lấy ta, ta vẫn còn cảm thấy chán ghét.

“Ta có chút choáng váng, trong xe thực buồn.” Lời này nói ra là lời nói thật, mọi vật trước mắt bắt đầu trở nên vặn vẹo khác thường, bắt đầu xoay tròn, hợp với người trước mắt cũng biến thành nhiều người, thiệt nhiều người chồng chất cùng một chỗ, không khí ngột ngạt trong xe buồn muốn chết khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

“Ngươi uống chắc nhiều lắm.” Thanh âm Bạch Hà vang lên bên tai, bàn tay của nam tử ở bên hông ta, hắn nhanh chóng đem ta từ trong xe ngựa tha ra ngoài.

“Hoàng thượng…” Thanh Thư vội vội vàng vàng chạy tới bên cạnh, đoàn xe đã ngừng lại.

“Các ngươi ở chỗ này chờ một chút.” Bạch Hà để lại một câu, rồi sau đó thế nhưng trực tiếp ôm ngang người ta, như thế làm cho ta có chút hoảng sợ, tuy rằng ta cảm thấy một nam nhân ôm một nam nhân cũng không phải việc khó, chính là một Bạch Hà hữu lực như vậy cùng với ấn tượng của ta về một Bạch Hà ôn nhu gầy yếu có chút không giống nhau.

“Hoàng thượng, cần phái người theo không?” Thanh Thư hỏi một vấn đề thực ngu ngốc, ta thực hiểu Bạch Hà người này, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép cũng sẽ không nguyện ý để cho người ngoài nghe được hắn cùng ta làm chuyện đó, nhất là trong xe ngựa, sau đó bên cạnh đều là những hộ vệ tai thính.

Ở phương diện kìm nén dục vọng này kia, Bạch Hà cùng ta biểu hiện ra, thực cũng chẳng hề kém hơn phân nào.

“Không, các ngươi đều ở lại đây, không được tới gần.” Bạch Hà trực tiếp từ chối Thanh Thư.

“Chính là, Hoàng thượng, có thể có nhiều nguy hiểm?” Bạch Hà nhìn ta liếc mắt một cái, trong mắt rõ ràng là thập phần lo lắng cùng không tín nhiệm, mặc dù ta đã mất hết võ công, què chân, còn uống hết cả bình thuốc chết tiệt nào đó.

Đáng chết, trong lúc Bạch Hà cùng Thanh Thư còn đang tiếp tục nói chuyện, ta thế nhưng thực sự nhịn không được, vạn nhất Bạch Hà thật sự để một vài người theo, ta đây liền thực chết chắc rồi.

“Ngô ân…” Hít một hơi thật sâu, dưới tác dụng của thuốc, cho dù là ngốc tử cũng sẽ diễn trò, ta nhắm hai mắt lại túm chặt lấy áo Bạch Hà, cùng lúc đó, cánh tay Bạch Hà ôm tay của ta cũng bỗng nhiên siết chặt lại, ta nghĩ Bạch Hà sẽ không nguyện ý lại cùng Thanh Thư lải nhải nói tiếp dù chỉ một chữ.

Để lại cho Thanh Thư một ánh mắt nghiêm khắc, Bạch Hà trực tiếp ôm ta ly khai đoàn người hướng vào trong rừng, trừ bỏ đủ loại nguyên nhân bên ngoài kể trên, Bạch Hà tự tin vì một nguyên nhân khác chính là trên người hắn cũng có võ công, trong chốc lát ngắn ngủi, chúng ta đã đến một nơi mà xe ngựa dừng bên đường hay bất luận kẻ nào cũng không thể nghe được chút thanh âm gì.

Cây cối rậm rạp, mặt cỏ mềm mại, cùng với dòng suối nhỏ cách đó không xa lẳng lặng chảy xuôi, nơi này quả thực thích hợp để làm loại sự tình này.

Ta mất đi võ công, chân què, dược tính phác tác, không ai giúp đỡ, Bạch Hà tại thời điểm này không còn một chút tâm cảnh giác gì đối với ta, càng huống chi ta có thể tin tưởng sau khi chúng ta rời khỏi đoàn người, thủ hạ của Bạch Hà cũng đã canh gác nghiêm mật tất cả các đường đi ở khu vực lối ra phụ cận.

Chỉ một câu thôi, ta trốn không thoát. Nhưng ai biết đâu được?