Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 272: Quả trứng hoàng kim



Thời điểm có tiên lực của hắn gia nhập, Bạch Cửu rõ ràng là thoải mái hơn.

Bạch Dữ thấy vậy cũng không loạn rút tay về, dù sự thật là có thể hắn không cũng không thể rút về được, nhưng hắn không hề muốn thử làm cái gì, cứ mặc cho quả trứng nhỏ kia rút cạn kiệt tiên lực của mình.

Cho đến một thời điểm cơ bản hắn đã không còn cảm nhận một tia tiên lực nào nữa mới bị một lực đạo hất ngược ra.

Chưa đợi hắn làm gì thì bị biến phát sinh.

Dưới ánh nhìn chuyên chú của hai người, không gian phía trên cách bụng tiểu chuột một khoảng bắt đầu nhộn nhạo lên, rồi nhanh chóng đọng thành một vật thể không phải tròn, như quả trứng...

Đúng vậy, là quả trứng.

Một quả trứng tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ như một mặt trời nhỏ.

Họ không biết thiên không bên ngoài cũng xuất hiện dị tượng, một con ảo ảnh kim long thật lớn quần vũ chín vòng trên không trung mới tiêu tán. Dị tượng này thu hút một đống tiên điên cuồng lao đến.

Kết quả...

Bạch Dữ lật đật gói ghém cả cha lẫn con bỏ chạy.

Chuyện gì cũng để sau rồi nói.

...

Trong một động phủ có phần cũ kỹ quá mức, thực chất nó là một tiên phủ của tiên nhân đã thân tử đạo tiêu. Bởi vì đã bị người phát hiện từ lâu, cái gì nên cuỗm cũng bị cuỗm đi hết. Nhưng chính vì vậy nó mới vô tình trở thành nơi tốt cho hai thú một trứng tạm lánh phong ba, bỏ mặc thế giới bên ngoài đang điên cuồng tìm kiếm họ.

Kể cả Bạch Đình đi cứu nguy cho Mặc Diễm trở về cũng bị biến cố lung tung rối loạn này dọa khiếp sợ.

Nhưng người đã biệt tăm, hắn cũng chỉ đành kiên nhẫn đợi đám thủ hạ của Mặc Diễm gia nhập đội ngũ tìm kiếm tung tích của hai người.

"Dữ Dữ! Con ngươi lỳ quá! Nó lại chơi trốn tìm với ta nữa rồi!!"

Bạch Cửu đào sâu ba thước đất chẳng có mấy trong động phủ vẫn không thấy quả trứng chói mắt kia đâu, gấp phát khóc mà hô lớn lên, đi tìm phụ thân đứa nhỏ tố cáo.

Lúc này cách thời điểm ấu long Bạch Thụy được sinh ra chỉ có ba ngày, thế nhưng nó đã sắp mài hết kiên nhẫn của hai vị phụ huynh mà mình.

"Bạch Thụy."

Bạch Dữ đưa tay day day mi tâm, nhàn nhạt gọi một tiếng.

Vù!

Một tia chớp màu vàng như một ngôi sao xẹt qua không gian, chui vào lòng Bạch Cửu đang mệt bở hơi tai ngã ngồi trên đất.