Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

Chương 65: Chương 65





Chap37: Mua sắm!
-Nhiên ơi! Giậy đi!_Tiếng ai đó nhè nhẹ vang lên bên tai tôi.
-Ưm..để em ngủ lát nữa đi! Em thi xong rồi mà!_Tôi khua tay loạn xạ trong không trung đuổi gió.
-Đừng ngủ nữa…mau giậy anh đưa em đi mua sắm!_Hắn chuyển qua dụ dỗ.
-Đi đâu mà mua?_Tôi mơ mơ màng màng, mắt vẫn nhắm, hỏi bằng giọng ngái ngủ.
-Đi du lịch!
-Hử?...._Tôi miễn cưỡng hé một con mắt ra nhìn hắn mấy giây rồi lại nhắm vào._Với ai?
-Công ty anh!

-Công ty mà cũng cho người nhà nhân viên đi cùng sao? Anh lừa ai vậy? Ra ngoài đi cho em ngủ!
-Đi Nha Trang đấy! Có biển…có sóng…có bờ cát đầy nắng trải dài…những vỏ ốc đủ hình dạng, kích cỡ…_Hắn liệt kê bằng cái giọng như kể truyện cổ tích, lại còn nhằm hướng lỗ tai tôi mà truyền đến nữa chứ! Mấy câu này…nghe có chút quen quen…hình như ở trong nhật kí tôi có viết như thế thì phải!
-Anh nói thật không?_Tôi vội bật giậy, xém chút nữa va vào đầu hắn nếu như hắn không né kịp, hỏi mà như vồ vập lấy hắn luôn.
-Anh nói dối em bao giờ chưa?_Hắn mìm cười thiện lương…vô (số) tội với tôi.
-Vậy anh xuống nhà trước đi! Em chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi!_Nói rồi tôi lao như bay vào phòng tắm._À quên…ông đã hết giận chưa anh?_Chưa đầy 5s lại ló đầu ra.
-Ông đi chơi với bạn từ sáng sớm rồi! Yên tâm đi, ông không giận lâu được đâu! Hôm nay đi chơi vui là quên luôn ấy mà!
-Dạ…a..vậy thôi anh xuống nhà trước đi! Em xong ngay đây!_Tôi nhanh chóng rụt đầu vào bắt đầu khai chiến với cái bàn trải.
Đi biển à? Ước mơ từ bé của tôi đấy! Không phải là không đủ điều kiện đi…mà là không thể đi! Cha mẹ tôi đâu có quan tâm đến tôi, cậu thì lại bận như thế…cả mấy ngày thi cũng chỉ gọi hỏi thăm tôi có mấy câu thôi à…còn đi với lớp thì tôi không thích! Bởi con nhỏ Y Nhi kia lúc nào cũng cạnh khoé tôi bất cứ khi nào có thể…đi chơi mà lúc nào cũng bị trọc tức thì vui sao được chứ!
………….....
Chúng tôi đến trung tâm mua sắm gần nhà, ăn chút đồ rồi bắt đầu hành trình “Sắm sửa” cho chuyến đi biển sắp tới.
Đầu tiên là mũ nón, giày dép, kem chống nắng, kính dâm…và cái cuối cùng không thể thiếu đó là…ĐỒ BƠI!
-Em vào thay cái này đi!_Hắn cầm bộ đồ 2mảnh dơ trước người tôi ngắm nghía rồi đưa cho tôi.
-Em…lấy bộ liền cũng được mà! Cái này hình như…hở quá!_Tôi bối rối, đỏ bừng mặt, đem thứ hắn vừa đưa dấu ra sau lưng. Tôi đã nói để tôi tự mua…nhưng mà gian hàng này bán cả đồ nam và nữa…nên hắn cứ đòi giúp tôi “Ngắm”, mà để tránh hắn lại nghi ngờ về cái khoản tôi né tránh hắn nên cũng đành nghe lời hắn. Nhưng mà…hắn lại chọn mấy cái này…tôi thật không dám mặc đâu!

-Có gì mà ngại? Mặc đi anh xem nào!_Này…sao nghe có chút gian gian trong lời nói của hắn thế nhỉ?
-Thôi để em tự chọn cũng được! Anh nhìn xem…bên này có mình anh là nam giớ thôi à…anh không ngượng sao? Bên kia mới là đồ nam mà!
-Chồng đưa vợ đi mua đồ bơi thì có gì mà ngượng?! Nếu em không ngại, anh có thể cùng em mua cả nội y cũng không thành vấn đề!
-Sak…anh nói linh tinh cái gì vậy hả?…_Xấu hổ chết mất! Cái tên đồi bại này…càng ngày càng lộ rõ bản chất háo sắc rồi! Nóng mặt quá trời…mau tránh xa hắn ra thôi!
-Phòng thay đồ ở bên này!_Nhận viên quần hàng đi đến lên tiếng hướng dẫn, vẻ mặt như muốn cười mà phải kìm nén, đôi lúc không kìm nổi lại vờ như ho, đưa tay lên che miệng cười trộm.
Chỉ vì muốn cách xa hắn nhanh chóng…bây giờ tôi đang phải đứng trong phòng thay đồ…trên tay là “Bộ đồ” hắn đưa…mà chẳng biết làm gì với nó cả.
……….........
-Cộc..cộc…Này…em tính mắc màn trong đó luôn đấy à?_Gõ cái gì mà gõ?! Tôi còn chưa biết nên làm gì đây này! Mua cho tôi chứ mua cho hắn đâu mà hắn khẩn trương cái nỗi gì!
-Em…
-Không ra anh phá cửa đấy!_Ak…đây là kiểu đe doạ gì vậy? Cái tên này…hắn nói được là làm được đấy! Một cánh cửa thôi mà…với hắn đáng bao nhiêu đâu!

-Đừng…em…em xong nhanh thôi! Anh đừng có phá…mất tiền đền đấy!_Tôi khẩn trương ngăn hắn…tiền hắn không tiếc…nhưng tôi tiếc mà, đồng thời cũng mau chóng thay cái thứ quái quỷ này vào. Thật là điên đầu mà! A.a.a…
“Cạch” tôi mở nhẹ cửa, rón rén thò đầu ra nghe ngóng tình hình. Phù…may mà không có ai, phòng thay đồ này cũng tách biệt với mấy dãy quần áo bên ngoài nên cũng coi như kín…như vậy tôi có thể tự nhiên ra ngoài ngắm mình trong gương rồi!
-Còn không mau ra đi! Em đứng đó cười cái gì vậy hả?_Ôi trời ạ! Hết cả hồn…hắn đứng ngay bên cạnh cửa mà nãy giờ không lên tiếng là sao hả? Hù chết tôi rồi! Đã yếu tim thì chớ!
Tôi đang tự hỏi…hắn làm cách nào biết số đo của tôi vậy? Nếu không…sao bộ đồ này lại vừa khít với tôi như thế? Có lẽ nào…
-Ừm…rất tốt! Không uổng công anh vỗ béo em mấy tháng nay!_Hắn mang tôi ra trước gương, còn hắn thì đứng bên cạnh khoanh tay vuốt cằm “Xem xét, đánh giá”….Xì…làm như tôi là heo ấy mà vỗ béo!
Bị tay hắn chạm vào làm lông tơ trên lưng tôi toàn bộ dựng ngược lên, cả người chấn động đến độ co rúm lại, ngượng mà chỉ biết hận sao mặt đất không nứt ra lỗ nẻ nào cho tôi chui vào…để mặt tôi như muốn cắm xuống chân đến nơi rồi đây này.