Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

Chương 47: Chương 47





Chờ tầm 15phút thì tôi nhìn thấy cậu từ bên trong đi ra. Đang tính chạy đến ôm cậu thì lại phát hiên có một cô nào đó xinh xinh đi cùng cậu. A...không lẽ…Cậu có người yêu rồi? Lại là một cô xinh như thế này nữa! Dù đây là lần đầu tiên gặp mặt nhưng tôi thấy rất có hảo cảm với cô này. Tôi quyết rồi đấy! Cô này nhất định phải làm mợ tôi! Bằng mọi cách tôi sẽ tác hợp cho cậu và cô ấy!
-Cậu ơi! Con ở bên này!_Tôi khoe ra nụ cười tươi nhất, thân thiện nhất vẫy tay về phía cậu, mà chủ yếu là muốn tạo ấn tượng tốt với cô xinh đẹp thôi! Như thế mới dễ dàng tác hợp cho cậu được chứ! He..he…
-Con chờ lâu không?_Cậu cười hiền từ, ôm tôi.
-Dạ không lâu! Con mới đến thôi ạ!_Tôi giả bộ ngạc nhiên nhìn cô xinh đẹp chào_Con chào cô! Cô là?
-Chào con! Cô là đồng nghiệp với cậu con._Đồng nghiệp à? Tức là cô xinh đẹp dạy cùng trường với cậu, cũng có nghĩa là nếu tôi đỗ trường Kiến Trúc thì cơ hội tác hợp cho cậu càng lớn hơn.
Vậy thì…Dù chết tôi cũng phải đỗ! Tôi thề đấy!
-Thầy, cô đưa con sách cho!_“Tên đồi bại” cũng rất biết thời thế. Thấy không ai để ý đến mình là lên tiếng ngay! Hai tay kéo hai vali đồ của cậu tôi và cô xinh đẹp ra xe.

Mà tôi vì muốn tạo điều kiện cho 2người ấy nên cũng chạy theo hắn luôn. Phải tranh thủ mọi lúc mọi nơi chứ!
-Con đi giúp anh Bảo! Cô và cậu đi sau nhé!
-Hai cái đứa này…chưa gì đã dính lấy nhau rồi!_Tôi nghe loáng thoáng tiếng cậu cằn nhằn, nhưng cũng chẳng buồn để vào tai. Quan trọng là phải tạo cho họ không gian riêng, những thứ khác không cần quan tâm!
----------------
-Cô ở lại cùng gia đình con dùng cơm nhé? Con với anh Bảo sẽ đi chợ!_Tôi cùng “Tên đồi bại” mang đồ lên phòng xong thì quyết định ra ngoài. Tôi đã nói rồi! Phải tân dụng mọi cơ hội mà!
-Để cô giúp!_Cô Thanh-tên cô xinh đẹp- muốn đi cùng nhưng bị tôi ngăn lại.
-Dạ thôi ạ! Hai đứa con đi được mà! Cô cứ ở nhà nói chuyện với cậu. Bọn con đi một lát là về ngay thôi ạ!_Tôi kéo tay “Tên đồi bại” đi nhanh ra cửa. Cô ấy mà đi cùng thì còn gì để nói nữa!

Hố..hố…Phen này là tôi có mợ rồi! Ai..dazz…Trời hôm nay đẹp quá cơ!
-Vợ ơi đừng cười nữa!_Hắn tốt bụng lên tiếng nhắc nhở. Trong khi đó tay vẫn không quên lựa thực phẩm.
Lúc này tôi mới để ý đến xung quanh. Ủa…mọi người làm sao mà lại nhìn tôi như nhìn sinh vật ngoài trái đất thế kia? Tôi nhớ là tôi có làm gì đâu!
-Biết sao người ta nhìn em thế không?_Hắn quay sang nhìn tôi hỏi.
Lắc đầu! Tôi mà biết thì thành tiên à?
-Em đang đi với ai?
-Anh!
-Vậy em đã làm gì?