Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 157



Diệp Sở gọi một cuộc điện thoại cho Đinh Nguyệt Toàn, nói sẽ đến Đại Đô Hội tìm nàng.

Khoảng thời gian trước, Diệp Sở còn có việc muốn xử lý.

Lúc Diệp Sở mới trở lại Thượng Hải, bộ phim của Đinh Nguyệt Toàn đã mở máy, các nàng căn bản không có thời gian gặp mặt.

Hiện tại, Đinh Nguyệt Toàn đang ở quay bộ điện ảnh 《 Đêm Thượng Hải 》.

《 Đêm Thượng Hải 》 kể về câu chuyện xưa về sự trưởng thành của một ngôi sao ca nhạc.

Bộ điện ảnh đã quay được một thời gian, phần cốt truyện đã đến đoạn ngôi sao ca nhạc nữ kia lần đầu lên sân khấu hát. Vì thế nên đoàn phim tiến hành đến ca vũ thính để quay chụp.

Người của đoàn phim đã chọn sẽ quay cảnh ở Đại Đô Hội.

Đinh Nguyệt Toàn là ngôi sao ca nhạc ở Đại Đô Hội, đã biểu diễn rất nhiều lần ở đấy.

Nếu bọn họ có thể hoàn thành phân cảnh này ở Đại Đô Hội, tin rằng hiệu quả quay phim cũng sẽ vô cùng tốt.

Đoàn phim đã có sự đồng ý của Thẩm Cửu cho bọn họ đến vào ban ngày để Đại Đô Hội quay phim.

Dựa theo thời gian hẹn với Đinh Nguyệt Toàn, Diệp Sở tới Đại Đô Hội.

Mấy lần trước đều tới vào ban đêm, Đại Đô Hội đèn đuốc sáng trưng, rất giống ban ngày.

Người tới Đại Đô Hội để thả lỏng cả nam cả nữ đều sẽ cùng bạn đến đây, âm thanh cười nói không dứt.

Nhưng hiện tại là ban ngày, bên ngoài Đại Đô Hội chỉ có vài chiếc ô tô, hoàn toàn khác với ban đêm phồn hoa, cực kỳ an tĩnh.

Vừa rồi trên đường bị trì hoãn chút ít, Diệp Sở nhanh chân bước vào Đại Đô Hội.

Diệp Sở đi qua hành lang dài, mấy bóng đèn trên hành lang cũng không còn bật, ánh nắng ban ngày nhàn nhạt chiếu xuống.

Hai bên hành lang đâu đâu cũng treo poster của Đinh Nguyệt Toàn, nhưng khác với lần trước Diệp Sở đã nhìn thấy.

Poster đã thay đổi, tấm poster trước kia, Đinh Nguyệt Toàn vẫn hiện lên vẻ ngây ngô. Nhưng lúc này, nàng như đã hoàn toàn lột xác thành một đại minh tinh lóa mắt.

Diệp Sở tận mắt nhìn Đinh Nguyệt Toàn đi từng bước một đi đến vị trí hiện tại.

Diệp Sở chứng kiến Đinh Nguyệt Toàn từ ngây thơ đơn thuần, đến độc lập tự chủ. Hiện tại cũng có thể một mình đảm đương một phía.

Nhưng Diệp Sở biết, những thành công này không hề đơn giảm mà có được.

Nguyên nhân chính là vì Diệp Sở rõ ràng, nàng mới càng vì Đinh Nguyệt Toàn cảm thấy vui vẻ.

Diệp Sở còn chưa đi tới cuối hành lang, đã nghe thấy loáng thoáng điệu nhạc ở phía trước, nhẹ nhàng rơi vào tai Diệp Sở.

Diệp Sở tiếp tục đi về phía trước. Nàng nhận thấy những bức rèm của Đại Đô Hội đều kéo lên, cửa sổ đều đóng chặt.

Ánh đèn neon trong phòng lập lòe, có chút mờ.

Ngoài cửa Đại Đô Hội nắng đang chiếu sáng, vừa tiến vào vũ trường, lại như bước vào đêm tối.

Rõ ràng bây giờ là ban ngày, nhưng lại phảng phất giống như đêm tối.

Thì ra, đoàn phim dựng lên khung cảnh như ban đêm, đã bố trí lại Đại Đô Hội một chút.

Rất khác với khung cảnh yên tĩnh ở bên ngoài, bên trong cực kỳ náo động phồn hoa.

Nhân viên công tác của đoàn phim đi tới đi lui, qua lại giữa Đại Đô Hội, làm công tác chuẩn bị ghi hình.

Nơi này nhiều người, ánh sáng tối mờ, trong lúc nhất thời Diệp Sở không tìm thấy Đinh Nguyệt Toàn đang ở đâu.

Diệp Sở đứng yên tại chỗ, nhìn quanh bốn phía, tìm bóng dáng của Đinh Nguyệt Toàn.

"A Sở."

Diệp Sở nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn đứng ở phía bên phải cách đó không xa, vẻ mặt kinh hỷ nhìn lại đây.

Đinh Nguyệt Toàn nói với người bên cạnh vài câu, sau đó nhanh chóng bước về phía Diệp Sở.

"Nguyệt Toàn." Diệp Sở triều nàng cười cười.

Diệp Sở vẫn luôn nhìn Đinh Nguyệt Toàn, trên mặt trước sau đều mang theo ý cười.

Đinh Nguyệt Toàn vẫn mặc phục trang, lớp trang điểm hoa lệ, sặc sỡ lóa mắt.

Tuy rằng Đinh Nguyệt Toàn đã có những thay đổi lớn, nhưng nàng vẫn giống trước kia, mạc nhiên điềm tĩnh.

Diệp Sở cười: "Dáng vẻ này của ngươi thật đẹp mắt."

Đinh Nguyệt Toàn nghe thấy lời Diệp Sở nói, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mỉm miệng cười.

Nụ cười của Đinh Nguyệt Toàn thuần khiết, giống một ngọn gió đêm tươi mát, thổi vào nơi xa hoa sầm uất như Đại Đô Hội.

Nhân viên đoàn phim đubgws người vài giây. Trước matej họ, Dạ Lai Hương luôn là dáng vẻ bình tĩnh thong dong, họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ có chút thẹn thùng của nàng như bây giờ.

Lúc Đinh Nguyệt Toàn đi đến bên cạnh Diệp Sở, mọi người đều chú ý đến động tỉnh phía bên này.

Bọn họ đoán ràng người nọ là bằng hữu của Dạ Lai Hương.
Loading...

Chỉ là họ không biết rằng, đối với Đinh Nguyệt Toàn mà nói, Diệp Sở cũng không đơn giản chỉ là một bằng hữu.

Vị trí của nàng trong lòng Đinh Nguyệt Toàn cực kỳ quan trọng.

Đinh Nguyệt Toàn không để ý tâm tư của người khác, nàng chỉ lo nói chuyện phiếm cùng Diệp Sở.

Đinh Nguyệt Toàn nhìn về phía Diệp Sở: "Lúc ngươi không có mặt ở Thượng Hải, nhiều chuyện đã xảy ra."

Diệp Sở biết Kiều Vân Sanh có đánh cược với Thẩm Cửu, nhưng mà Kiều Vân Sanh thua. Kiều Vân Sanh mượn cơ hội này, phái người đến Đại Đô Hội bắt Đinh Nguyệt Toàn.

Đinh Nguyệt Toàn đã nói qua điện thoại với Diệp Sở, Thẩm Cửu tìm người tới bảo hộ nàng.

Diệp Sở kéo tay Đinh Nguyệt Toàn: "Chỉ cần người thấy ổn, thì không có việc gì."

Tâm tư của tên Kiều Vân Sanh này rất ác độc, không đạt mục đích sẽ không bỏ qua. Diệp Sở không muốn để cho Đinh Nguyệt Toàn chịu phải thương tổn vì chuyện này.

Lúc này, Diệp Sở chú ý tới một người, hắn đứng phía sau Đinh Nguyệt Toàn.

Người nọ lần trước đã cũng hợp tác với Diệp Sở, người đạp đổ luận võ chợ đen.

Tần Kiêu.

Diệp Sở cảm thấy có chút kỳ quái, Tần Kiêu sao có thể xuất hiện ở chỗ này?

Đinh Nguyệt Toàn nói: "Hắn là quán quân luận võ chợ đen, Tần Kiêu."

Diệp Sở ngẩn ra.

Tần Kiêu hướng Diệp Sở gật đầu: "Diệp nhị tiểu thư, đã lâu không gặp."

Diệp Sở cũng gật đầu, cùng Tần Kiêu chào hỏi.

Đinh Nguyệt Toàn thấy hành động của hai người, hỏi: "Các ngươi có quen biết sao?"

Tần Kiêu trả lời: "Đã từng gặp qua ở chỗ Tam thiếu."

Diệp Sở không nói gì, nàng cùng Lục Hoài gặp Tần Kiêu ở quán trà, cùng nhau bàn chuyện phá vỡ luận võ chợ đen.

Nhưng tình huống bây giờ rất khác biệt, Mạc Thanh Hàn đi tới Thượng Hải, vì không muốn để cho Tần Kiêu bị cuốn vào chuyện này, bọn họ mới không có quan hệ gì.

May mà ở đây không có người nào đáng nghi, sẽ không có bao nhiêu người biết quan hệ của bọn họ.

Tam thiếu? Đinh Nguyệt Toàn không có lên tiếng, mà là trầm ngâm một lát.

Nàng chưa từng thấy A Sở tiếp xúc gần gũi với nam nhân nào khác. Xem ra, đối với A Sở mà nói, Lục Tam thiếu lại có chút không giống.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, Đinh Nguyệt Toàn như đã hiểu rõ.

Nàng cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, chỉ mong A Sở có thể vui vẻ.

Đinh Nguyệt Toàn nhẹ nhàng nắm vào lòng bàn tay Diệp Sở cái, Diệp Sở nhìn qua.

Đinh Nguyệt Toàn cười nói: "A Sở, xem ra ngươi có việc gạt ta."

Diệp Sở cũng cười: "Chuyện đều có nguyên nhân của nó."

Tần Kiêu nhận ra có thể lúc nãy mình nói sai rồi, chuyện của Diệp nhị tiểu thư và Lục tam thiếu, có lẽ không đơn giản như hắn nghĩ.

Hắn lập tức bảo đảm: "Ta sẽ không nói cho người khác."

Đinh Nguyệt Toàn cũng nói: "Ta cũng sẽ không."

Đinh Nguyệt Toàn biết Diệp Sở giữ bí mật chuyện này, nhất định là có lý do.

Thời gian rảnh rỗi của Đinh Nguyệt Toàn cũng không nhiều, nàng cùng Diệp Sở hàn huyên một chút, lập tức đã phải ghi hình.

Đinh Nguyệt Toàn cảm thấy có chút đáng tiếc, nàng thật vất vả mới có thể gặp mặt Diệp Sở, lại không thể nói thêm được vài câu.

Nhưng Đinh Nguyệt Toàn từ trước đến nay đều rất chuyên nghiệp, nàng sẽ không để những nhân viên khác trong đoàn chờ nàng.

Cảnh hôm nay là lần đầu tiên ngôi sao ca nhạc lên sân khấu, Đinh Nguyệt Toàn rất nhanh đã đi vào trạng thái.

Khí chất của nàng không giống với trước, lập tức liền dung nhập nhân vật bên trong.

Diệp Sở đứng ở một bên nhìn, nàng lơ đãng nhìn thấy vẻ mặt của Tần Kiêu.

Biểu cảm của Tần Kiêu rất chuyên chú, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Đinh Nguyệt Toàn, trước sau không hề dời đi.

Diệp Sở nhìn nhìn hai người, lại như hiểu ra gì đó, khẽ cười một tiếng.

* * *

Ở lại thêm một chút nữa, Diệp Sở cũng chuẩn bị rời khỏi Đại Đô Hội.

Diệp Sở nói tạm biệt với Đinh Nguyệt Toàn, nàng nhìn thấy Tào An đứng ở cửa.

Tào An đi về phía nàng, nói: "Diệp Sở cô nương, Cửu gia muốn gặp ngươi."

Thẩm Cửu biết Diệp Sở tới Đại Đô Hội gặp Đinh Nguyệt Toàn, nên để Tào An đưa Diệp Sở tới. Sinh nhật của Diệp Sở sắp tới rồi, hắn có một thứ muốn tặng cho Diệp Sở.

Thẩm Cửu tìm mình, có nghĩa là có chuyện muốn nói. Diệp Sở gật đầu, đi theo Tào An.

Diệp Sở đi vào phòng Thẩm Cửu, đẩy cửa vào, liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Cửu lười biếng mà ngồi ở kia, tư thế thanh thản cực kỳ.

Thấy Diệp Sở tới, Thẩm Cửu ngồi dậy, không chút để ý mà nói: "Tiểu nha đầu, ngồi."

Đãi Diệp Sở ngồi xuống, Thẩm Cửu mở miệng: "Nghe nói ngươi sắp 17 tuổi rồi."

Thẩm Cửu có quan hệ khá gần gũi với Lục Hoài, tự nhiên biết chuyện này.

Diệp Sở gật gật đầu: "Ngày kia."

Ngày kia, Diệp gia sẽ tổ chức yến tiệc sinh nhật cho Diệp Sở ở tiệm cơm Hoa Mậu.

Thẩm Cửu nhướng mày: "Ngươi có biết trong bản dự thảo dân luật có điều khoản gì không?"

Biết Diệp Sở đã sắp mười bảy, Thẩm Cửu nhớ tới quan hệ giữa Diệp Sở và Lục Hoài, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý.

Thanh hội có người hiểu rõ pháp luật, Thẩm Cửu tùy ý hỏi một câu, phát hiện một chuyện rất thú vị.

Đột nhiên Thẩm Cửu nói lên pháp luật, Diệp Sở cảm thấy có chút ngoài ý muốn: "Thẩm Cửu, từ khi nào ngươi có hứng thú với luật pháp vậy?"

Giây tiếp theo, Thẩm Cửu cười xấu xa nói: "Nữ tủ mười lăm tuổi, đã có thể kết hôn."

Chuyện này có nghĩa là, Lục Hoài có thể kết hôn với Diệp Sở.

Chẳng qua, hai người này tính cách nội liễm, không chịu nói ra tình cảm mà thôi.

Mặc dù hai người đều không nói tới, nhưng tâm tư của Diệp Sở cùng Lục Hoài hắn đều xem vào mắt, hắn thật sự sốt ruột thay hai người này.

Diệp Sở: "..."

Diệp Sở tất nhiên hiểu Thẩm Cửu đang nói cái gì. Chỉ là, nàng cũng không đoán được Thẩm Cửu vậy mà lại thẳng thắn như thế.

Trong tình huống này, nàng không biết nên trả lời thế nào.

Thẩm Cửu biết Diệp Sở thẹn thùng, hắn lại nói: "Tiểu nha đầu, qua sinh nhật lần này, ngươi đã mười bảy. Thích làm gì thì làm cái ấy, không cần để ý người khác nghĩ gì."

Ý của hắn là, lúc trước tuổi Diệp Sở còn nhỏ, rất nhiều việc bó tay bó chân. Nhưng Diệp Sở sắp mười bảy rồi, có một số việc không cần băn khoăn quá nhiều.

Khóe miệng Thẩm Cửu hiện lên một nụ cười ý vị.

Giống như trong đoạn quan hệ với Lục Hoài, Diệp Sở hơi chủ động một chút cũng không sao.

Diệp Sở có chút bất đắc dĩ: "Thẩm Cửu, ngươi quản cũng quá nhiều."

Thẩm Cửu cười khẽ một tiếng, tiểu nha đầu da mặt mỏng, hắn không tiếp tục trêu chọc nàng.

Thẩm Cửu nhìn Diệp Sở, vẻ mặt nghiêm túc: "Tính tình Lục Hoài lạnh nhạt, có một số việc hắn sẽ giấu ở trong lòng không nói ra. Tiểu nha đầu, ngươi khoan dung với hắn một chút."

Lục Hoài mạnh miệng, tiểu nha đầu cũng không nên vì bị tính tình lạnh lẽo vô vị của Lục Hòa dọa chạy mất.

Diệp Sở cười: "Ừm."

Nàng tất nhiên hiểu tính tình của Lục Hoài, hắn không nói nhiều, nhưng lại luôn vì người khác mà suy nghĩ.

Lúc này, Thẩm Cửu nhớ tới mục đích hắn gọi Diệp Sở tới, hắn cầm lấy một cái hộp, đưa cho Diệp Sở.

Thẩm Cửu: "Đưa quà tặng này cho ngươi, mở ra nhìn xem?"

Diệp Sở tiếp nhận, cúi đầu nhìn.

Hộp có màu đen, bên trên ánh lên hoa văn đẹp đẽ.

Diệp Sở mở nắp hộp, ánh mắt đặt vào bên trong.

Bên trong là một đôi đồng hồ.

Lúc này, giọng nói của Thẩm Cửu vang lên: "Cái còn lại, ngươi có thể đưa cho Lục Hoài."

Tâm tư của Thẩm Cửu rõ như ban ngày.

Diệp Sở: "..."

Chẳng qua, đây quà tặng mà Thẩm Cửu đưa cho mình, là tâm ý của hắn.

Diệp Sở làm lơ lời Thẩm Cửu vừa nói, nàng nói: "Thẩm Cửu, cảm ơn."

Thẩm Cửu nhướng mày.

Thẩm Cửu chợt nhớ tới gì đó, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: "A Cửu rất nhớ ngươi."

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Cửu chỉ cần rảnh là sẽ đi Đốc Quân phủ gặp A Cửu.

Mặc dù A Cửu đã mất hết ký ức, nhưng trải qua nhiều ngày như vậy, quan hệ giữa nàng cùng Thẩm Cửu đã tốt lên rất nhiều.

Bởi vì Diệp Sở đã thật lâu không đến Đốc Quân phủ, A Cửu nói với Thẩm Cửu, nàng có chút nhớ Diệp Sở.

Lục Hoài cùng Thẩm Cửu nói qua, trước mắt hắn cùng Diệp Sở cần phải giữ vững khoảng cách.


(Sắp 30/4_1/5 rồi bạn nào đi chơi, du lịch cũng nhớ giữ khoảng cách nhé)

Tuy rằng nguyên nhân cụ thể thì hắn không nói, nhưng Thẩm Cửu hiểu rõ, Lục Hoài làm như vậy, là lo lắng Diệp Sở gặp nguy hiểm.

Gần đây Bến Thượng Hải có chút hỗn loạn, hai người không thường xuyên tiếp xúc, đối với cả hai sẽ tốt hơn.

Nghe lời Thẩm Cửu nói, Diệp Sở mở miệng, "Qua khoảng thời gian này, ta sẽ đi xem A Cửu."

Nàng cũng rất muốn gặp A Cửu, nhưng hiện tại là khoảng thời gian đặc biệt. Người của Mạc Thanh Hàn trốn trong góc tối, nhất cử nhất động của nàng cùng Lục Hoài đều cần thiết cực kỳ cẩn thận.

Đợi chuyện này qua đi, nàng sẽ đến Đốc Quân phủ gặp A Cửu.

Nghe vậy, Thẩm Cửu cười.

* * *

Tô Minh Triết nhận được điện thoại của Lục Hoài, hẹn gặp hắn ở quán trà Hăng Hưng.

Hai người họ công khai gặp mặt, sẽ không có ai hoài nghi.

Thành viên của Hoa Thương hội bị ám sát bị nháo lên xôn xao, người ở Bến Thượng Hải bắt đầu ngo ngoe rục rịch, Lục Tam thiếu quyết tâm bảo vệ Hoa Thương hội.

Tô gia là gia tộc lớn từ xưa, Tô Minh Triết cũng là thành viên quan trọng của Hoa Thương hội. Hắn hẹn gặp mặt với Tam thiếu thì cũng không có gì là lạ.

Ngày hôm đó, Tô Minh Triết tới quán trà Hằng Hưng.

Mở cửa, Tô Minh Triết nhìn qua, Lục Hoài đã tới rồi.

Tô Minh Triết đi tới, ngồi xuống.

Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Tô Minh Triết, uống trà."

Khói trắng mờ ảo dân lên, xua tan chút lạnh lẽo.

Tô Minh Triết nhìn thoáng qua, đó là trà tước thiệt* mà hắn thích nhất, Lục tam thiếu nhưng thật ra cực có thành ý.

* "Tước Thiệt" là lưỡi con chim sẻ, có nghĩa là hình dạng búp trà khi thu hái giống như lưỡi con chim sẻ. Trà Tước Thiệt hay còn gọi là tôm nõn hay búp tôm cũng là loại trà ngon hàng đầu của Tân Cương.

Lục Hoài: "Hằng Thông Sa Tràng Hoàng tiên sinh xảy ra chuyện, ngươi hẳn là đã biết."

Trước đó vài ngày, khi Tô Minh Triết ở khách sạn Kim Môn ăn cơm, gặp phải sát thủ.

Sau này, Hoàng tiên sinh cũng đã bị ám sát. Thành viên Hoa Thương hội liên tiếp bị ám sát, chuyện này đã gây ra dao động không nhỏ ở Bến Thượng Hải.

Người động thủ, hẳn là có rắp tâm khác.

Tô Minh Triết hơi nhíu mày: "Có người muốn ra tay với Hoa Thương hội?"

Lục Hoài trầm giọng nói: "Thừa dịp tân chủ tịch vừa tiền nhiệm, khiến cho Hoa Thương hội xảy ra nội loạn, người nọ muốn làm nhiễu loạn thương giới ở Bến Thượng Hải."

Mục đích của người đó rất rõ ràng, muốn khiến cho Bến Thượng Hải trở nên hoảng loạn. Dựa vào phỏng đoán của Lục Hoài, người ở sau màn điều khiển tất cả là Mạc Thanh Hàn.

Hắm muốn mượn cơ hội này để cài người của mình vào trong Hoa Thương hội, coa nên mới lặp đi lặp lại làm ra những việc này.

Tô Minh Triết: "Tam thiếu đã có điều chuẩn bị, cứu Hoàng tiên sinh một mạng. Nói như vậy, nghĩa là vẫn còn những thứ khác."

Lục Hoài đã biểu đạt thái độ của mình ra ngoài, hắn sẽ che chở Hoa Thương hội, cảnh cáo những tên xấu không nên làm chuyện không đâu.

Lục Hoài hỏi một câu: "Ngươi có biết Phí tiên sinh cửa hàng dệt Thân Tân?"

Tô Minh Triết gật đầu.

Cửa hàng dệt Thân Tân không bằng Hoằng Thông Sa Tràng, còn chưa đủ tư cách tiến vào Hoa Thương hội. Bởi vậy, Phí tiên sinh cũng không phải là thành viên Hoa Thương hội.

Lục Hoài nói như vậy, hay là chuyện ám sát này có liên quan đến Phí tiên sinh?

Lục Hoài: "Cửa hàng dệt Thân Tân muốn thay thế Hoàng Thông Sa Tràng. Tô Minh Triết, ngươi có suy nghĩ gì?"

Tô Minh Triết: "Việc làm ăn của Phí tiên sinh vẫn luôn có chút vấn đề, ta có thể điều tra ra."

Hướng đi thương giới ở Bến Thượng Hải, phải khống chế từng thời từng khắc. Đối với công ty như hàng dệt Thân Tân, Tô Minh Triết cũng có chú ý qua.

Tô Minh Triết biết, cửa hàng dệt Thân Tân bề ngoài là một công ty đứng đắn, nhưng cũng không biết là lén lút làm gì.

Nếu Phí tiên sinh thật sự có vấn đề, Tô Minh Triết sẽ điều tra thật kỹ lưỡng, nhất định sẽ tìm ra bí mật của cửa hàng dệt Thân Tân.

Lục Hoài: "Vậy chuyện này giao cho ngươi."

Hai người không tranh phong tương đối* như lúc trước, không khí oqr đây càng thêm hài hòa.

*tranh phong tương đối (争锋相对): Có nghĩa là đầu kim đối diện với đầu nhọn. Nó ẩn dụ về cuộc đối đầu gay gắt giữa hai bên về chiến lược, lập luận và hành động.

Ngừng một lát, Lục Hoài lại nói: "Hôm nay tìm ngươi, còn có một chuyện khác."

Tô Minh Triết nhướng mày: "Có quan hệ với muội muội ta?"

Lục Hoài đã cùng Tô Minh Triết nói qua, hắn có tâm tư với Diệp Sở. Chẳng qua bây giờ không phải lúc để biểu lộ. Hắn sẽ cùng Diệp Sở bảo trì khoảng cách.

Lời Lục Hoài nói làm Tô Minh Triết tạm thời buông xuống cảnh giác.

Thanh tuyến Lục Hoài trầm thấp: "Đây là quà ta chuẩn bị cho nàng."

Nhắc tới Diệp Sở, thanh âm Lục Hoài thấp vài phần, hơi thở cũng không còn lạnh lẽo như vừa rồi.

Sau đó, Lục Hoài đẩy hộp quà đi, đặt trước mặt Tô Minh Triết.

Tô Minh Triết cúi đầu nhìn.

Nhìn qua chỉ là một hộp quà màu đen bình thường, Lục Hoài dường như cũng không muốn phô trương chuyện này.

Tô Minh Triết nói một câu: "Ngày kia nàng sẽ qua tuổi mười bảy."

Không biết được Lục Tam thiếu có thể tới yến hội sinh nhật của Diệp Sở hay không.

Thanh âm Lục Hoài nhàn nhạt: "Ta không thể tới Diệp Công Quán gặp nàng, chỉ có thể làm phiền ngươi."

Bên ngoài, Lục Hoài nói như vậy, nhưng bên trong Lục Hoài làm như thế nào, hắn tất nhiên sẽ không nói cho Tô Minh Triết.

Mà Tô Minh Triết không biết ý nghĩ thật trong đầu Lục Hoài.

Tô Minh Triết cho rằng, mấy ngày gần đây Bến Thượng Hải cũng không thái bình. Người ở phía sau hạ động thủ vẫn chưa thể bắt được.

Kẻ thù ở trong tối chỗ như hổ rình mồi. Nếu Lục Hoài cùng Diệp Sở có qua lại, sẽ khiến cho những kẻ xấu kia chú ý, đến lúc đó Diệp Sở sẽ bị liên lụy.

Lục Hoài có thể làm như vậy, xem ra hắn tật sự vì Diệp Sở mà suy nghĩ.

Tô Minh Triết không có cự tuyệt.

Lúc này, Lục Hoài chợt nói một câu: "Thay ta chúc một câu sinh nhật vui vẻ."

Tô Minh Triết: "Được."

Nói xong hai việc này, Lục Hoài cùng Tô Minh Triết liền rời khỏi quán trà Hằng Hưng.

* * *

Hôm nay, yên hội sinh nhật của Diệp Sở diễn ra ở tiệm cơm Hoa Mậu.

Việc làm ăn về châu báu của Diệp gia rất lớn, nhân mạch cũng rộng. Tới tham gia tụ hội không chỉ có bằng hữu của Diệp Sở, còn có cả nhân vật nổi tiếng người quyền quý.

Thiệp mời đã phát ra. Đến lúc đó, mọi người sẽ tới đại sảnh của tiệm cơm Hoa Mậu.

Buổi chiều mùa đông, bầu trời tối sớm, màu trời đã hơi tối xuống.

Diệp Công Quán.

Diệp Sở đang ở trong phòng chuẩn bị cho yến hội, nơi này đã chất đầy quà tặng của người Diệp gia đưa đến.

Yến hội sinh nhật mười bảy tuổi, tất nhiên không thể làm qua loa được, quần áo trang điểm đã được chọn tốt rồi.

Nàng không muốn quá mức phô trương, nhưng cũng không thể làm mất thể diện của Diệp gia, cho nên phải tỉ mỉ chuẩn bị.

Diệp Sở mặt một bộ váy Tây Dương, đeo một vòng cổ trân châu, lại đi một đôi giày cao gót bằng da. Nàng dùng dây cột tóc buộc mái tóc mềm mại lại.

Nàng đang buộc tóc, bên kia cánh cửa truyền đến tiếng động.

Có người gõ cửa.

Diệp Sở bước nhanh đến trước cửa, nàng mở cửa ra.

Tô Minh Triết đứng đó, khi thấy nàng, mắt hắn sáng lên.

Hắn cười: "Muội muội mặc cái này thật là đẹp."

Khóe môi Diệp Sở cong lên, cười với Tô Minh Triết.

Tô Minh Triết đi vào phòng, hắn còn mang theo một cái hộp tới đây, màu đen tố nhã, tuy đơn giản nhưng vô cùng có phẩm vị.

Nhìn thấy hộp quà trong tay hắn, Diệp Sở hỏi: "Đây là.."

Tô Minh Triết: "Người kia nhờ ta tặng cho ngươi."

Tô Minh Triết đưa quà vào tay Diệp Sở, cũng không nói tên Lục Hoài.

Diệp Sở biết rõ còn cố hỏi: "Ai đưa?"

Tô Minh Triết đành phải nói: "Tam thiếu."

"Hắn nhờ ta nói một câu, sinh nhật vui vẻ."

Đối với chuyện đêm nay Diệp Sở sẽ cùng Lục Hoài gặp mặt, Tô Minh Triết không biết gì.

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Hoài: Ngượng ngùng, buổi tối ta sẽ gặp mặt nàng.

Tô Minh Triết:?