Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 140



Trước khi tới nhà tù Hán Dương, Lục Hoài đã ra một quyết định.

Trong lòng hắn hiểu rõ, bất kể là kẻ nào đều cũng sẽ có nhược điểm.

Cho dù Ngụy các chủ đã rời khỏi giang hồ, không dính bụi trần. Nhưng khi hắn ta ở trong trần thế thì vẫn còn điều bận tâm.

Theo những gì Lục Hoài điều tra được, mấy năm nay Ngụy các chủ biến mất, không có một ai biết hắn ta đi đâu.

Giang tiên sinh vẫn luôn tìm tung tích của Ngụy các chủ nhưng vẫn không hề có chút đầu mối nào.

Lục Hoài đã từng nghe đến tính tình của Giang tiên sinh. Hắn ta vẫn luôn mang vỏ bọc là một thân sĩ, làm việc trầm tĩnh, sẽ không can thiệp vào những chuyện tình khác.

Giang tiên sinh trước đến nay luôn lạnh nhạt, rất ít khi để chuyện gì ở trong lòng. Nói vậy, Ngụy các chủ với hắn ta mà nói, là một người cực kỳ quan trọng.

Cho nên, Lục Hoài quyết định nói về chuyện của Ám Các trước. Hắn lại nhìn phản ứng của Ngụy các chủ để tiếp cận bí mật của Ám Các.

Ngụy các chủ luôn không để ý đến chuyện gì, nhưng khi nghe đến tên của Giang tiên sinh, sắc mặt hắn ta có chút giãn ra.

Lục Hoài tiếp tục nói: "Giang tiên sinh bây giờ vẫn rất tốt."

Ngụy các chủ không nói gì, nhưng biểu cảm lại thư lãng* vài phần, tựa hồ cả người thả lỏng xuống dưới.

*thư lãng: 舒 buông lỏng, 朗 sáng sủa. Mình không chắc lắm nhưng trong ngữ cảnh này thì từ đó là "nét mặt hơi buông lỏng và có chút sáng sủa" chăng =)).

Lục Hoài nói tiếp: "Ngươi có muốn đi gặp hắn không?"

Cuối cùng thì Ngụy các chủ cũng có phản ứng, hắn ta quay đầu nhìn Lục Hoài.

Tầm mắt hắn ta dừng trên gương mặt của Lục Hoài, nhận ra ngũ quan của người này không hề quen mắt.

Ngụy các chủ mở miệng: "Ngươi là ai?"

Lục Hoài cũng không trả lời: "Chuyện này không quan trọng."

Lòng cảnh giác của Ngụy các chủ dâng lên: "Ngươi đến đây có mục đích gì?"

Giọng điệu của Lục Hoài rất bình thản: "Đưa ngươi ra ngoài."

Ngụy các chủ ngẩn ra, nhà tù Hán Dương canh giữ nghiêm ngặt, xung quanh đều là nơi hoang vu. Nếu như rời khỏi đây một bước, đều sẽ bị lộ ra.

Hắn ta đề cao cảnh giác, người này đến cuối cùng có mục đích gì?

Lục Hoài: "Ta biết, bằng bản lĩnh của Ngụy các chủ ngươi, ra vào nhà tù Hán Dương giống như ra vào chốn không người."

"Ngươi không đi, chỉ vì ngươi không muốn đi."

Ngụy các chủ: "Ta đã không còn điều vướng bận."

Lục Hoài nở nụ cười: "Phải không?"

Lục Hoài quyết định nói cho Ngụy các chủ một việc. Nếu như hắn ta biết, ý nghĩ muốn lánh đời sẽ mất.

"Ám Các rời khỏi Nam Kinh, cứ điểm bây giờ đang ở Thượng Hải."

"Bến Thượng Hải rất loạn, có người muốn hãm hại Ám Các."

"Cho nên, Giang tiên sinh chọn việc quy hàng Lục Tam thiếu."

Ngụy các chủ mày nhăn lại: "Quá cẩu thả."

Ngụy các chủ biết Đốc Quân Lục Tông Đình chưởng quản địa khu sự vụ Hoa Đông, Lục Tam thiếu là con của hắn ta.

Ám Các vốn là một tổ chức giang hồ độc lập. Nếu như nó muốn hợp tác với người ngoài, sẽ hành động thiếu tự do.

Nghe như vậy, Lục Hoài cũng không nổi giận. Bởi vì chuyện này vốn đã ở trong dự kiến của hắn.

Chỉ cần Lục Hoài thành công khơi dậy sự quan tâm của Ngụy các chủ đối với Ám Các, vậy thì đã có thể thuyết phục hắn ta rời khỏi nhà tù Hán Dương.

"Giang tiên sinh biết ngươi ở trong nhà tù Hán Dương, phái ta tiến vào gặp ngươi."

"Sau khi rời khỏi nhà tù Hán Dương, ta có thể mang ngươi đi gặp hắn."

"..."

Lục Hoài không đổi sắc mặt mà nói láp.

Nếu không lấy Giang tiên sinh làm lý do, Ngụy các chủ tuyệt không đồng ý.

Lúc trước, Giang tiên sinh quy hàng Lục Hoài, lần này hắn cứu ra Ngụy các chủ cũng coi như thành là Lục Hoài cho hắn ta thành ý.

Còn có một nguyên nhân khác. Giang tiên sinh đã tìm Ngụy các chủ thật lâu nhưng không có phát hiện tung tích của hắn ta.

Nếu là Lục Hoài thay Giang tiên sinh tìm được, cũng là muốn nhắc một chuyện.

Mặc dù người của Lục Hoài ở Thượng Hải. Nhưng chuyện bên ngoài, hắn đều biết rất rõ ràng.

Ngụy các chủ nhìn lưới điện vây bên ngoài tường, im lặng hồi lâu.

Thời gian hóng mát sắp hết.

Lục Hoài xoay người, chuẩn bị rời đi. Lúc này, một giọng nói truyền đến phía sau.

Ngụy các chủ chợt nói một câu: "Trong phòng thẩm vấn có một đường hầm."

Lục Hoài nhíu mày.

Ngụy các chủ đã sớm phát hiện ra đường hầm. Nhưng bây giờ, hắn ta muốn vượt ngục.

Lục Hoài lập tức đi vào nhà tù, không hề dừng lại

* * *
Loading...

Bến Thượng Hải, phòng ca múa Đại Đô Hội.

Tần Kiêu chú ý tới hai người của Hồng Môn không thích hợp, nhanh chóng gọi lại.

Hai người này nghe thấy giọng nói của Tần Kiêu, bước chân hơi chậm lại.

Bọn họ biết Tần Kiêu đã nổi lên nghi ngờ. Nhưng là bọn họ không có khả năng dừng tay, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, làm bộ như không nghe thấy.

Hàng lang không có nhiều người, cực kỳ an tĩnh.

Rất nhiều người đều đang trong phòng ca múa bên kia, không một ai chú ý đến bên này.

Người của Hồng Môn nhanh bước nhanh hơn, có chút không kiên nhẫn: "Bằng hữu của ta đang rất khó chịu, ta phải nhanh chóng đưa hắn về."

Nếu còn ở lại lâu, Tần Kiêu chắc chắn sẽ tiếp tục truy vấn. Bọn họ sẽ lộ ra càng nhiều sơ hở.

Tần Kiêu nhíu mày, hai người này quả nhiên có điều đáng nghi.

Tần Kiêu tiến lên vài bước, đưa tay kéo mũ của người đứng giữa.

Mũ bị xốc lên, lộ ra toàn bộ khuôn mặt của người kia.

Là Đinh Nguyệt Toàn.

Trên mặt Đinh Nguyệt Toàn có một dấu tay. Vì da nàng trắng nõn, dấu tay kia rất rõ ràng, có thể nhìn ra người xuống tay không hề lưu tình.

Đinh Nguyệt Toàn nhắm hai mắt, đầu rũ xuống.

Tần Kiêu chau mày, đáy mắt tối lại, không hề nén được lửa giận.

Người của Hồng Môn nhìn thấy vẻ mặt của Tần Kiêu, bọn họ biết mọi chuyện đã bị lộ, cũng không thể lá mặt lá trái với Tần Kiêu, chỉ có thể cứng rắn tiến lên.

Sau khi Tần Kiêu phát hiện là Đinh Nguyệt Toàn, lập tức kéo Đinh Nguyệt Toàn vào lòng của mình.

Hắn không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng này của Đinh Nguyệt Toàn.

Vì tránh để cho người khác thấy, Tần Kiêu dùng mũ che mặt Đinh Nguyệt Toàn.

Động tác của Tần Kiêu rất cẩn thận, dùng lực cũng nhẹ hơn vài phần. Hắn sợ đụng tới chỗ mặt bị thương của Đinh Nguyệt Toàn.

Sau khi đội mũ cho nàng xong, một tay Tần Kiêu vòng qua người Đinh Nguyệt Toàn, để nàng tựa đầu lên vai mình.

Tần Kiêu hiểu rõ, mục tiêu của hai người kia là Đinh Nguyệt Toàn. Chỉ có thể để Đinh Nguyệt Toàn ở bên cạnh mình, hắn mới có thể chú tâm đối phó hai người kia.

Người của Hồng Môn thấy tình thế không ổn, lập tức ra tay với Tần Kiêu.

Bọn họ đồng thời xuất kích. Một tên giơ nắm tay đánh về phía Tần Kiêu, một người khác đánh về phía Đinh Nguyệt Toàn trong lòng Tần Kiêu.

Tần Kiêu ôm Đinh Nguyệt Toàn, còn phải ứng phó công kích của hai người. Nhưng hắn vẫn không hề có chút hoang mang nào, cực kỳ bình tĩnh.

Tâm tính của Tần Kiêu rất kiên định, chuyện mà hắn đã nhận lời, hắn nhất định sẽ nghiêm túc mà làm.

Là tự Tần Kiêu không thể bảo vệ tốt cho Đinh Nguyệt Toàn. Dù thế nào đi nữa, chuyện tiếp theo, hắn sẽ không khiến cho Đinh Nguyệt Toàn lại bị thương.

Cơ thể Đinh Nguyệt Toàn gầy yếu, tựa vào trong lòng Tần Kiêu. Lúc Tần Kiêu vòng tay qua người nàng, chỉ cảm thấy nàng thật sự gầy yếu.

Hai người trước mặt khí thế tràn đầy. Không đạt được mục đích, họ quyết không bỏ qua.

Một lúc sau, Tần Kiêu lo lắng, đòn đánh của hai người kia rát khó tránh khỏi việc rơi vào trên người Đinh Nguyệt Toàn.

Tần Kiêu muốn tốc chiến tốc thắng, trong khoảng thời gian ngắn hạ gục hai kẻ này.

Tần Kiêu vừa ôm Đinh Nguyệt Toàn chặt hơn một chút, vừa đưa tay đánh ra một quyền, hung hăng đánh vào người đối phương.

Tần Kiêu dùng sức đánh thật mạnh, một quyền đánh vào cánh tay một người, cánh tay người kia cong lại, mất hết lực.

Tay của một tên khác khi sắp chạm vào quần áo của Đinh Nguyệt Toàn, Tần Kiêu bày mặt lạnh, nhấc chân đá vào lặc bộ của người kia.

Chỉ hai chiêu, hai người nọ đã nằm liệt ra đất. Đây là địa bàn của Đại Đô Hội, bọn họ chỉ có thể chịu đau.

Đương nhiên, giây tiếp theo, bọn họ không thể mở miệng.

Động tĩnh nơi này hơi lớn, Tần Kiêu không muốn ảnh hưởng đến người khác. Hắn nhanh chóng đánh vào cổ của hai người, bọn họ lập tức hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, phía sau xuất hiện một người.

Tào An có việc phải đi một chuyến ra cửa sau, bắt buộc phải đi qua hành lang này.

Vừa lúc Tào An nhìn thấy hai tên nằm trên đất.

Cùng lúc đó, Tần Kiêu cũng chú ý tới Tào An. Hắn nhìn thấy Tào An, dùng mắt để ra hiệu.

Tào An lập tức hiểu ra ý của Tần Kiêu, gật đầu.

Hai người cũng không muốn để lộ việc này, cùng im lặng.

Tần Kiêu mang Đinh Nguyệt Toàn vào phòng hóa trang, Tào An ở lại xử lý hai tên kia.

Tần Kiêu đỡ Đinh Nguyệt Toàn, tay của hắn nắm lấy cánh tay nàng.

Đinh Nguyệt Toàn vẫn đang hôn mê, nàng cúi đầu, tựa vào người Tần Kiêu.

Tay của Tần Kiêu chỉ hơi dùng sức, giúp Đinh Nguyệt Toàn không bị ngã úp xuống. Nhưng hắn vẫn luôn chú ý, không hề đụng chạm gì đến chỗ khác trên người nàng.

Tần Kiêu nhìn qua xung quanh. Trên hành lang cực kỳ yên tĩnh, không tiếng động gì.

Mặc dù không có người, nhưng Tần Kiêu vẫn cực kì cẩn thận.

Hắn vươn tay, kéo mũ của nàng thấp xuống, che khuất khuôn mặt nàng.

Tần Kiêu đưa theo Đinh Nguyệt Toàn, chậm rãi đi về phía trước.

Trên hành lang vài ô cửa sổ, ánh tranh thanh lãnh theo đó mà chiếu vào. Bóng đêm sâu hun hút, càng đi vào trong, ánh sáng càng ảm đạm.

Trên hành lang yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có Tần Kiêu cùng Đinh Nguyệt Toàn.

Bọn họ đi tới phòng hóa trang. Tần Kiêu đẩy cửa ra, ánh đèn rơi xuống.

Trong phòng hóa trang có một cái ghế mềm, Tần Kiêu nâng Đinh Nguyệt Toàn, để nàng nằm trên đó.

Sau đó, Tần Kiêu buông lỏng tay ra.

Đinh Nguyệt Toàn vẫn chưa tỉnh. Tần Kiêu vươn tay, đặt lên huyệt nhân trung của Đinh Nguyệt Toàn.

Một lát sau, Đinh Nguyệt Toàn mở mắt.

Tầm mắt của nàng từ từ trở nên rõ ràng hơn.

Người đầu tiên mà nàng nhìn thấy, là Tần Kiêu.

Là hắn cứu nàng.

Tần Kiêu thấy Đinh Nguyệt Toàn tỉnh, cảm thấy buông lỏng: "Ngươi tỉnh."

Đinh Nguyệt Toàn gật đầu.

Gò má cùng với sau cổ của nàng truyền đến đau đớn bén nhọn, đôi mày của Đinh Nguyệt Toàn nhăn lại.

Đinh Nguyệt Toàn ngồi dậy, ánh đèn trắng hạ xuống, có thể thấy mặt nàng hơi sưng lên.

Dường như nàng nhớ lại cảnh mình bị bắt đi, tay Đinh Nguyệt Toàn run nhè nhẹ.

Nhưng mà, nàng cũng không nói chuyện, cực kỳ an tĩnh.

Tần Kiêu thu tất cả vào trong mắt. Tuy rằng Đinh Nguyệt Toàn không đề cập tới chuyện vừa rồi, nhưng nàng thật sự đã bị dọa.

Giọng nói của Tần Kiêu có ý xin lỗi: "Thật có lỗi. Chuyện ngày hôm nay, sau này sẽ không xảy ra nữa."

Nếu như hắn nhận ra vài chuyện sớm hơn, Đinh Nguyệt Toàn sẽ không bị tổn thương.

Nghe vậy, Đinh Nguyệt Toàn đưa mắt nhìn Tần Kiêu.

Ánh mắt của hắn đầy kiên nghị, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Vừa rồi tuy rằng nàng vẫn chưa tỉnh, nhưng nàng có thể nhận ra có người đang nâng nàng. Người nọ dùng lực rát nhẹ, giống như sợ làm nàng bị thương.

Sau khi đặt nàng lên ghế mềm, người nọ hình như sợ bị nghi ngờ, nhanh chóng thu tay.

Đinh Nguyệt Toàn nhẹ giọng nói: "Cám ơn, nếu như không có ngươi.."

Nàng cũng không biết nên nói gì, nên cũng không nói..

Tầm mắt của Tần Kiêu lướt qua mặt Đinh Nguyệt Toàn. Hắn không giỏi nói chuyện: "Lúc quay về ngươi nên bôi thuốc một chút."

Đinh Nguyệt Toàn biết không thể để lại sẹo trên mặt, nàng gật đầu: "Được, ngươi không bị thương chứ?"

Nói xong câu này, Đinh Nguyệt Toàn sợ run vài giây. Hắn là Tần Kiêu, sao lại có thể bị thương được?

Tần Kiêu: "Ta không sao, ta đưa ngươi về nhà."

Đinh Nguyệt Toàn gật đầu: "Ừm."

* * *

Nhà tù Hán Dương.

Ngày thứ hai, vào giờ hóng mát, Lục Hoài thật sự được Minh gia kêu đi.

Giống như lời của hắn ta vào ngày hôm qua, phòng hồ sơ cần người. Để tránh việc bỏ sót hồ sơ, bọn họ phải quy ra và sửa lại.

Cai ngục và canh phòng cảm thấy mấy thứ này rất đau đầu. Bởi vậy, chuyện này đã nhanh chóng rơi lên đầu mấy phạm nhân.

Tất nhiên là trong quá trình đó, cai ngục sẽ để cho canh phòng quan sát, không thể để cho tội phạm động tay chân.

Minh gia phái hai người đi qua, người đi cùng với Lục Hoài là A Tứ, hắn ta là tay già đời.

A Tứ rất hiếu động, Lục Hoài lại là người mới, hắn ta tất nhiên sẽ nói nhiều thêm vài câu.

A Tứ: "Ta chưa từng gặp qua ngươi."

Lục Hoài: "Hai ngày trước vừa tới."

A Tứ: "Ở đây lâu một chút sẽ quen thôi."

"..."

Cứ vừa đi vừa nói, hai người đã nhanh chóng đến phòng hồ sơ. Một tên canh phòng bước tới.

Thủ vệ quét mắt qua Lục Hoài một cái: "Ngươi thật lạ mắt, mới tới?"

Lục Hoài gật đầu, cũng không nhiều lời.

Tên canh phòng lộ vẻ hoài nghi, hắn ta xem xét túi của Lục Hoài, không phát hiện điều gì khác thường.

Lục Hoài vẫn không lộ sắc mặt, hắn cảm giác được trong túi có gì đó nặng kéo xuống.

Lục Hoài che túi, động tác của hắn vừa nhanh vừa không để lại dấu.

Nhìn thấy thủ vệ có chút nghi ngờ với Lục Hoài, A Tứ đứng ra làm người trung gian điều hòa.

A Tứ bận cười nói: "Minh gia rất coi trọng hắn."

Thủ vệ ừ một tiếng, cho hai người họ đi vào.

A Tứ nói chuyện với Lục Hoài một chút, việc bọn họ cần làm rất đơn giản.

Một người tìm hồ sơ mới vào, một người phụ trách gạch hồ sơ đã loại bỏ.

Mấy thứ này phải sửa xong trong một tuần.

Nếu như vận khí của hắn tốt thì có thể nhanh chóng tìm ra tập hồ sơ kia. Lục Hoài có thể sớm đi rời đi.

Trên bàn có đặt mấy cái hộp. Lúc trước giấy bị ướt, bây giờ đã khô. Nhưng trên túi hồ sơ vẫn còn một ít dấu vết.

Cửa trước mở to, bên ngoài có ba tên canh phòng nhìn chằm chằm.

Lục Hoài và A Tứ ngồi xuống. Lục Hoài mở hồ sơ, A Tứ tìm tên trong sổ. Bọn họ làm việc nhanh chóng, không kéo dài.

Lục Hoài lấy ra một phần hồ sơ, chậm rãi nhớ kỹ.

"Nhiếp Trùng, Đường Ấp Nhân."

"..."

Sau khi kiểm tra nội dung trong sổ cùng với nội dung trong bản gốc, phần hồ sơ ấy coi như đã làm xong.

Từng giây một trôi qua.

Vài phần đã được kiểm tra qua sổ. Lục Hoài lấy ra một phần hồ sơ, giấy đã bị thấm ướt qua. Mấy trang cũng nhăn và vàng lại.

Trên giấy còn lại vài đường ố vàng chạy qua.

Lục Hoài mở hồ sơ ra, một trang tư liệu xuất hiện trước mặt hắn.

Mắt của hắn lướt qua tên họ, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh.

"Mạc Thanh Hàn."

A Tứ cúi đầu tìm tên của Mạc Thanh Hàn.

Lục Hoài nhìn qua tên canh phòng đứng ở cửa.

Tên canh phòng kia dù đang nói chuyện ánh mắt vẫn chú ý hồ sơ thất, hắn ta nhìn thì có vẻ chăm chú quan sát canh phòng. Nhưng thật ra vẫn luôn lơ đãng lướt qua Lục Hoài.

Tầm mắt của hai người họ gặp nhau.

Canh phòng lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn.

Giờ phút này, A Tứ nhíu mày tìm tên của Mạc Thanh Hàn. Nhưng mãi hắn ta không tìm được, cảm thấy có chút phiền lòng.

Bên ngoài chợt có tiếng động vang lên. Giọng nói có chút lớn, nghe có chút thích thú, đậc biệt khiến người khác chú ý.

"Đêm nay có muốn đến quán rượu không?"

"Nghĩ đi đâu đấy, buổi tối không phải còn trực luân phiên sao?"

"Đẩy mấy chuyện này cho mấy tên thanh niên sức khỏe như trâu thì có sao đâu."

"..."

Tính tình của A Tứ hiếu động. Sau khi nghe thấy mấy giọng nói đó, hắn ta nhanh chóng quay đầu lại.

Lúc này, Lục Hoài lấy một thứ từ trong túi ra.

Tên canh phòng lúc nãy là người của Lục Hoài, hắn ta bỏ vào trong túi hắn một cái mini camera.

Hắn dùng mini camera chụp nội dung trong giấy, sau đó nhanh chóng thu về.

Bên ngoài rất ầm ỹ, một loạt các động tác của hắn chỉ diễn ra trong mười lăm giây.

Đến khi A Tứ xoay người trở về, Lục Hoài đã hoàn thành mọi hành động.

A Tứ nhìn thấy Lục Hoài còn đang chuyên chú xem hồ sơ, cảm khái nói một câu: "Ngươi nghiêm túc như vậy, sau này Minh gia chắc chắn sẽ coi trọng ngươi."

Lục Hoài cười một chút, không có mở miệng.

Nơi này có rất nhiều hồ sơ. Bọn họ không thể lãng phí thời gian, tiếp tục lục đục làm việc.

Lục Hoài còn thấy nhìn thấy một phần hồ sơ khác, là của Ngụy các chủ của Ám Các.

Chỉ là, tư liệu của Ngụy các chủ rất nhỏ. Chỉ có thời gian ở trong tù, thậm chí còn không có nguyên nhân.

Lục Hoài chú ý tới, thời gian Mạc Thanh Hàn và Ngụy các chủ bị bỏ tù có chút chênh lệch..

Nói cách khác, hai người họ không hề quen biết nhau trong ngục.

Vả lại, dựa theo phản ứng vừa rồi của Ngụy các chủ, hắn ta cũng không biết tung tích của Giang tiên sinh.

Lúc trước, cơ bản Lục Hoài đã loại khả năng Giang tiên sinh là Mạc Thanh Hàn. Hiện tại, mọi chuyện cũng đã có thể chứng minh được đúng là như vậy.

Hôm nay, nhiệm vụ sửa hồ sơ của họ đã kết thúc.

Lúc này, Lục Hoài phát hiện một xấp hồ sơ giống với thời gian Mạc Thanh Hàn bị bỏ tù.

Lục Hoài hiểu rõ, hắn đã lấy được hồ sơ của Mạc Thanh Hàn. Chậm nhất là ngày mai, kế hoạch vượt ngục của hắn sẽ bắt đầu khởi động.

Chỉ cần rời khỏi nhà tù Hán Dương, hắn sẽ không còn có khả năng tiếp cận phòng hồ sơ.

Lục Hoài đã không còn thời gian để xem kĩ đống hồ sơ đó.

Ánh mắt hắn đảo qua trang giấy.

Rất nhanh sau đó, đã nhớ kỹ hết mấy cái tên trên hồ sơ.

Lúc rời khỏi phòng hồ sơ, Lục Hoài gặp lại tên canh phòng lúc trước.

A Tứ đứng ở bên cạnh nhìn, dường như tên canh phòng đã giải quyết xong hết mấy thắc mắc trên người Lục Hoài. Trong lòng hắn ta hơi buông xuống.

Hai người làm việc trong phòng hồ sơ rất nghiêm túc. Canh phòng ngoài của đều nhìn thấy được rất rõ ràng.

Canh phòng mở miệng: "Ma mới, làm rất tốt."

Mini camera trong túi Lục Hoài bị hắn ta cầm đi.

Canh phòng đưa mini camera này cho một cai ngục khác.

Tên cai ngục kia phị trách vận chuyển vật tư. Vừa lúc vào tuần này, hắn ta sẽ rời khỏi nhà tù Hán Dương, đi ra ngoài mang vật tư vào.

Đây chính là thời điểm tốt nhất để lấy nội dung bên trong bức ảnh.

* * *

Một nơi khác, Diệp Sở ở một mình trong phòng khách sạn. Nàng đang cực kỳ khẩn trương.

Sau khi Lục Hoài đi vào nhà tù Hán Dương, hắn hoàn toàn mất liên lạc với Diệp Sở.

Mấy ngày nay, Diệp Sở luôn gọi điện thoại về nhà, người Diệp gia đều không hề nghi ngờ. Bọn họ còn nghĩ rằng nàng ở Bác Bình rất tốt.

Diệp Sở đặt điện thoại xuống, lại bắt đầu nhớ tới Lục Hoài.

Lúc này, một ám vệ gõ cửa phòng Diệp Sở.

Diệp Sở nhanh chóng bước qua, mở cửa.

Ám vệ lấy được một tin tức, hắn ta đến để báo lại cho nàng.

Ám Vệ nói với Diệp Sở, nói nàng lúc tám giờ tối đi tới một quán rượu nhỏ ở gần đây, có một người sẽ ở đó chờ nàng, người nọ muốn nói cho Diệp Sở một chuyện.

Ám vệ nói xong những lời, nhanh chóng rời đi.

Sau khi đóng cửa lại, cả người Diệp Sở thả lỏng hơn phân nửa.

Nàng biết rõ người trong quán rượu kia có thể có quan hệ với Lục Hoài.

Lục Hoài có thể để cho người khác truyền tin tức ra ngoài thì có thể chứng minh rằng Lục Hoài ở trong ngục vẫn an toàn.

Cách thời gian hẹn còn mấy tiếng, sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, Diệp Sở ra khỏi cửa.

Quán rượu cách khách sạn không xa. Diệp Sở vừa ra khỏi, ám vệ lặng lẽ đi theo, ẩn dấu chính mình thật tốt, bảo vệ an toàn cho nàng.

Diệp Sở đi tới quán rượu, mùi rượu mãnh liệt từ trong truyền ra.

Nàng tự ổn định lại tâm trạng, chậm rãi đi vào trong.

Ánh sáng trong quán rượu mờ ảo, ngư long hỗn tạp, mỗi người đều đang làm việc của riêng mình.

Diệp Sở giống với mấy người ở đây, gọi một ly rượu. Nhưng nàng không uống, chỉ đặt rượu trước mặt mình.

Diệp Sở phía trong cùng của quán rượu, đây là vị trí mà họ đã ước định tốt trước đó.

Chỉ chốc lát sau, sau lưng nàng có một giọng nói vang lên.

"Tam công tử thích uống rượu brandy, nhưng nơi này hoàn toàn không có."

Sau khi nghe mấy chữ này, Diệp Sở hơi ngẩn ra.

Nàng quay đầu nhìn lại: "Tam công tử thế nào?"

Hắn gật đầu: "Tốt lắm."

Người đến là cai ngục của nhà tù Hán Dương.

Tên cai ngục này là thủ hạ của Lục Hoài. Khi Lục Hoài vừa tra thấy Ám Các có bí mật thì đã đem người này xếp vào nhà tù Hán Dương.

Xung quanh quán rượu không có nhiều người, quán rượu này vừa hay cách nhà tù Hán Dương rất gần.

Tên cai ngục này lấy danh nghĩa là ra ngoài lấy vật tư.

Bầu không khí ở nhà tù Hán Dương rất áp lực. Nếu như cai ngục rời khỏi đó, sẽ đến quán rượu này làm vài ly.

Cho nên gặp phải mấy tên cai ngục ở đây, cũng không thể khiến người khác nghi ngờ.

Người nọ làm bộ tới gần, cùng Diệp Sở bắt chuyện.

Nhìn từ bên ngoài, hai người chẳng qua là đang nói chuyện phiếm, bình thường không có gì lạ.

Ngục tốt lơ đãng làm một động tác, mini camera rơi vào túi của Diệp Sở.

Cai ngục nói: "Ngươi cần thứ ở trong."

Diệp Sở gật đầu, nàng hiểu ý của người đó, Lục Hoài đã lấy tư liệu về tay.

"Không cần lo lắng, tam công tử sẽ về nhanh thôi."

* * *

Tác giả có chuyện muốn nói: Lễ Noel tiểu kịch trường.

Lục Hoài: Chờ ta trở lại.

Diệp Sở: Chờ thế nào?

Lục Hoài: Tắm rửa sạch sẽ chờ, choàng khăn đen.. Tùy nàng.

Nhân viên lấy tình báo chiến tranh thời Dân quốc có sử dụng mini camera.