Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 126



Thân thể Diệp Sở cứng đờ.

Phản ứng trong tiềm thức của Diệp Sở là trốn tránh, nhưng nàng ngẩn ra vài giây, lại không có làm như vậy.

Nàng biết rất rõ rằng sau khi trọng sinh, mỗi bước đi của nàng đều phải cẩn thận, nàng chỉ muốn có thể đứng bên cạnh hắn mà thôi.

Nếu Diệp Sở nói dối, đó là lại một lần đẩy hắn ra xa. Lục Hoài đứng ở đây, nàng không thể tránh đi ánh mắt hắn.

Diệp Sở cố bình tĩnh mà nói: "Lục Hoài, chúng ta có quen biết."

Lục Hoài chợt cười, giống như những gì hắn đã tưởng tượng. Nếu bọn họ có quen biết, nhiều câu hỏi trước đây đã được giải quyết cùng một lúc.

Lục Hoài lại hỏi: "Mối quan hệ của chúng ta là gì?"

Diệp Sở dừng vài giây: "Mối quan hệ của ta với ngươi rất phức tạp, sẽ không thể nói rõ ràng trong một lần."

Diệp Sở biết, nàng đã không thể nói dối Lục Hoài, lại không thể nói ra chân tướng sự thật.

Cho nên nàng lựa chọn phương pháp thỏa hiệp, nàng chỉ là không đáp.

Nếu Lục Hoài đã biết kiếp trước hai người là vợ chồng hờ, thái độ của hắn sẽ là như thế nào?

Diệp Sở không biết làm thế nào để đối mặt với hắn.

"Phức tạp?" Lục Hoài lặp lại một lần, này hai chữ rất có thâm ý. Hắn nhìn về phía Diệp Sở, theo bản năng nổi lên tâm tư thử người.

Lục Hoài hạ đôi mắt: "Là địch nhân sao?"

Diệp Sở lắc đầu: "Đương nhiên không phải."

Lục Hoài hỏi: "Tính bằng hữu sao?"

Diệp Sở gật đầu: "Xem như đi."

Lục Hoài nhàn nhạt: "Ta hiểu ý của ngươi."

Nàng biết thói quen và viết chữ của hắn, lại biết rất nhiều chuyện về hắn......

Quan hệ giữa họ sao.....

Lục Hoài suy tư một chốc, liền đưa ra kết luận.

Đại khái là không thể nói với người khác, cũng không thể nói loại quan hệ này cho hắn đi.

Diệp Sở sửng sốt một chút, nàng rõ ràng cái gì cũng đều không nói, hắn như thế nào liền hiểu?

Anh mắt Lục Hoài thẳng tắp nhìn vào đáy mắt Diệp Sở, giống như có thể nhìn thấu nàng. Hắn không mở miệng, cũng không nói cho nàng phỏng đoán của mình.

Trong lòng nàng chứa rất nhiều bí mật, tự nhiên sẽ chột dạ.

Diệp Sở dời đôi mắt: "Chờ tới thời cơ thích hợp, ta sẽ nói cho ngươi."

Lục Hoài cười: "Không vội."

"Nếu có một ngày ngươi có thể giải thích rõ ràng, đến tìm ta là được."

Tầm mắt Lục Hoài vẫn không rời Diệp Sở, đem biểu tình của nàng tất cả đều xem trong mắt.

Nàng không có nhìn đến, ánh mắt hắn khó dò, xem không rõ ràng.

Lục Hoài tựa hồ đã đọc hiểu cái gì, nhưng không nói ra.

Nửa phút sau, Lục Hoài chậm rãi mở miệng, nói một câu.

"Ta sẽ chờ."

Nghĩa khí hắn cực kỳ trấn định, nghe chỉ là một câu nói bình thường.

Lục Hoài dời đề tài.

Tòa nhà này, là Lục Hoài tự mình chọn lựa. Khu vực bên ngoài hẻo lánh, dân cư thưa thớt. Thật rất thích hợp làm nơi huấn luyện cho ám vệ.

Nếu là có người thấy cửa, họ sẽ chỉ nghĩ đây là một ngôi nhà bình thường.

Lục Hoài muốn giải thích một số chuyện với Diệp Sở.

"Đêm đó, những ám vệ này đã gặp qua ngươi."

"Tuy nhiên, nếu ngươi họ thực sự tuân theo mệnh lệnh của ngươi. Ngươi cần phải cho bọn họ tin phục."

Diệp Sở tự nhiên biết Lục Hoài có ý gì.

Lòng người khó dò, nếu phải dùng người, cần phải qua một phen thử thách. Nếu muốn người khác đi theo ngươi, ngươi cũng phải có bản lĩnh khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Loading...


Thu phục lòng người, ắt không thể thiếu. Chuyện này, không thể vội vàng.

Lục Hoài mang theo Diệp Sở rời khỏi tòa nhà. Qua một cái hành lang, lại rẽ vào một góc, liền đến Diễn Võ Trường.

Hai người nhìn thấy một nhóm ám vệ đang huấn luyện. Nhất chiêu nhất thức đều không lưu tình.

Nhóm ám vệ kia phản ứng rất nhanh, bọn họ nhìn thấy Lục Hoài cùng Diệp Sở.

Họ lập tức dừng huấn luyện, thập phần cung kính đứng thẳng thân mình.

"Tam thiếu."

"Diệp Sở cô nương."

Ám vệ hành sự bí ẩn, cẩn thận, đi theo sau như một cái bóng. Bởi vậy, việc huấn luyện ở đây khắt khe hơn so với đào tạo trong quân đội.

Lục Hoài không nói nhiều, và đi thẳng vào vấn đề.

"Các ngươi nghe, từ hôm nay trở đi, Diệp Sở chính là chủ tử của các ngươi."

Ám vệ cũng không kinh ngạc, sắc mặt như thường. Từ khi bọn họ huấn luyện tới nay, cũng đã đã biết nơi mình phải đến.

"Từ nay về sau, các ngươi chỉ nghe theo mệnh lệnh của nàng."

"Vâng, Tam thiếu."

"......"

Thời gian đã không còn sớm, Lục Hoài cùng Diệp Sở nên rời đi. Bọn họ sẽ chọn thời gian, ngày khác lại đến.

Đêm mai chính là yến hội của Thượng Yên, Diệp Sở phải đi về chuẩn bị một phen.

Trên đường về, Diệp Sở suy nghĩ một lúc, những gì nàng nhớ nói cho Lục Hoài.

"Đời trước, yến hội của Thượng Yên rất yên bình, không khác gì yến hội thông thường."

Diệp Sở đã nói với Lục Hoài chuyện nàng trọng sinh. Hiện tại cũng không có giống lúc trước luôn khẩn trương, thời thời khắc khắc lo lắng việc mình bị bại lộ.

Diệp Sở đã thoải mái hơn sau khi thành thật với Lục Hoài. Nàng cảm thấy tự tại thoải mí hơn nhiều.

"Nhưng là kiếp trước, Mạc Thanh Hàn cũng không có đi vào Thượng Hải sớm như vậy."

Diệp Sở cảm thấy, Mạc Thanh Hàn hiện tại hẳn là đã ở Thượng Hải. Không chừng hắn muốn mượn yến hội của Thượng Yên làm chuyện gì đó.

"Chúng ta vẫn nên chuẩn bị thật tốt thì hơn."

Lục Hoài cũng đồng ý với ý kiến ​​của nàng.

Mạc Thanh Hàn hành tung bất định, lại rất cẩn thận. Nếu muốn tìm đến hắn, cần phải ra tay từ phương diện khác.

Lần này ở yến hội của Thượng gia, bọn họ cần thiết phải đi.

Nhìn xem Mạc Thanh Hàn có chủ động đưa ra nhược điểm gì hay không.

Để cho bọn họ bắt lấy.

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Khoảng thời gian trước, Hạ Tuân trở về Thượng Hải.

Hạ Tuân có gia thế tốt, tính tình lại tiêu sái, ai ai cũng đều có thể nói chuyện vài câu.

Tuổi tác vừa vặn, lại đang độc thân. Rất nhiều thái thái nhà giàu đều âm thầm suy tính trong lòng, hy vọng nữ nhi nhà mình có thể gả cho người xuất sắc như vậy.

Hạ Tuân là thiếu chủ của một dãy cửa hiệu ở Vân Nam, cũng là con một của Hạ gia. Gia sản khổng lồ kia tất nhiên chỉ còn lại mình hắn thừa kế.

Hiện giờ, không ít thái thái nhà giàu cùng danh viện đều tập trung ở chỗ này. Các nàng sẽ tìm thời cơ thích hợp, cùng Hạ Tuân nói chuyện phiếm.

Trước cửa Thượng Công Quán có rất nhiều xe đã đậu sẵn, rất nhiều người tới.

Yến hội của Thượng gia được cử hành ở đại sảnh.

Hạ Tuân vừa đến đại sảnh, liền có không ít người nhìn tới.

Đêm nay, Hạ Tuân mặc một bộ tây trang tối màu, chất vải cao cấp, cắt may rất tốt. Nhưng là nút áo khoác ngoài không đóng, hai bên vạt áo mở rộng.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, mấy nút phía trên đã mở, tùy tính thật sự.

Hạ Tuân chậm rãi bước đi, đến trước một cái bàn, cầm lấy một ly rượu.

Trên bàn đặt rất nhiều ly, ly thủy tinh trong suốt đựng đầy rượu.

Ánh sáng màu trắng rơi xuống, ly rượu phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt.

Hạ Tuân dựa vào bàn, lấy một ly rượu. Hắn không uống, chỉ là cầm nó ở trong tay.

Mẫu thân Hạ Tuân cũng có mặt trong yến hội, nàng cùng một đám thái thái nhà giàu tụ thành một khối.

Lúc Hạ Tuân đến yến hội, người bên này đều thấy hắn. Những thái thái nhà giàu đó hướng về mẹ Hạ mà thân bốc

"Đây là con trai của ngươi đi? Nghe nói hắn mới đi du học về, tiền đồ sau này sẽ rất tốt."

"Ai nói không phải đâu, Hạ thái thái, ngươi cũng sắp được hưởng phúc rồi."

Hạ thái thái hơi nhấp khóe miệng. Nàng từ trước đến nay đều biết con trai mình rất xuất sắc. Tất nhiên không chút khách khí mà tiếp nhận lời nịnh hót của những người này.

Các nàng hiện tại nói như vậy, còn không phải là coi trọng gia thế của Hạ gia, còn thêm tướng mạo với phẩm hạnh của con nàng sao? Mỗi người đều nghĩ đem nữ nhi gả vào.

Nhưng là Hạ thái thái lại không ngốc, nàng cũng sẽ không vì nghe vài câu vài lời hay, liền tùy ý đưa Hạ Tuân đến bên mấy nữ nhi đó.

Tuy nói tuổi Hạ Tuân không nhỏ, nhưng là Hạ thái thái sẽ không sốt ruột. Con trai của nàng ưu tú như vậy, sao lại có thể tùy tùy tiện tiện chọn lựa việc hôn nhân.

Trước không bàn những người đó có thể hay không xứng đôi với con trai của nàng, nhưng nếu thật sự có người thích hợp được chọn, Hạ thái thái cũng hiểu rõ, nàng không làm chủ được Hạ Tuân.

Chuyện cầu thân gả cưới, vẫn là để lại cho con đau đầu đi, nàng quản không nổi.

Hạ thái thái trước sau bảo trì vẻ mỉm cười, vừa không thân cận, cũng không xa cách.

Lúc này, một vị Tôn thái thái đi lên trước, cùng Hạ thái thái hàn huyên.

"Hạ thái thái, con trai ngươi mọi thứ đều tốt, căn bản không cần ngươi lo lắng, ta cũng thật hâm mộ ngươi."

Hạ thái thái hơi gật đầu: "Nào có, đều là chuyện của hắn, ta quản không được."

Tôn thái thái lời hay ý đẹp đã nói hết. Không biết làm thế nào để tiếp tục với Hạ thái thái.

Nàng đột nhiên nhớ tới phía trước nghe qua một chuyện, vì thế quan tâm hỏi.

"Hạ thái thái, ngươi cũng coi như là khổ tận cam lai. Khi còn nhỏ lúc Hạ công tử mất tích, ngươi khẳng định hoảng loạn cực kỳ, hiện tại bình bình an an mới là tốt nhất."

Tôn thái thái tự cho là mình bày tỏ sự lo lắng, nhưng là nàng nói ra lại chạm vào giới hạn của Hạ thái thái.

Sắc mặt Hạ thái thái nháy mắt trầm xuống, ánh mắt ảm đạm đi rất nhiều.

Nàng cười như không cười mà nhìn về phía Tôn thái thái: "Tôn thái thái, lời không thể nói bậy, tin tức ngoài vỉa hè, chưa chắc là thật."

"Những năm đó, hắn không ở Thượng Hải, là bởi vì Hạ gia đem hắn đưa đến Bắc Bình, mọi người tự nhiên không có gặp qua hắn."

Tôn thái thái nhìn đến mẫu thân Hạ Tuân thay đổi sắc mặt, đương nhiên hiểu mình nói sai lời rồi.

Lời nói không thể nói loạn, nàng cũng không muốn đắc tội Hạ gia.

Nàng lập tức xin lỗi: "Hạ thái thái, ta nói sai rồi, ngươi không cần để ở trong lòng."

Hạ thái thái hơi nghiêng đầu nhìn nàng, cười một chút: "Ta cũng không để ý lời ngươi nói. Ngươi chỉ là không rõ tình huống thôi."

"Hiện tại ta đem sự thật nói cho ngươi, nhất định không cần nhớ lầm."

Tôn thái thái tìm cớ liền rời đi.

Hạ thái thái tuy rằng cười, nhưng là mọi người đều rất có ăn ý, không có tiến lên quấy rầy.

Cứ việc các nàng rõ, vừa rồi hai người nói có ý tứ gì. Nhưng các nàng có thể nhìn ra được, tâm tình Hạ thái thái không tốt lắm.

Mỗi người ở đây đều hiểu rõ, thức thời đi xa chút.

Hạ thái thái càng nghĩ càng tức giận, rời khỏi sảnh yến hội, chuẩn bị đi hoa viên hít thở không khí.

Tôn thái thái khi thật không biết lựa lời, ở trước mặt mọi người nói ra chuyện của Hạ gia.

Chuyện này vốn chính là bí mật của họ, không cho phép người khác nhắc tới.

LúcHạ Tuân còn nhỏ, đích xác mất tích một đoạn thời gian, không có tin tức.

Trong lúc Hạ Tuân mất tích mấy năm kia, Hạ gia vẫn không từ bỏ tìm kiếm. Bọn họ đi rất nhiều nơi, nhất định phải tìm được hắn.

Bọn họ cũng đem sưu tầm phạm vi mở rộng, nhưng đều không có tin tức.

Lúc sau, Hạ gia hoàn toàn áp xuống chuyện này, phong tỏa hết mọi tin tức. Bọn họ không nghĩ đẻ cho những người khác nói ra nói vào Hạ Tuân.

Lúc Hạ gia cho rằng Hạ Tuân chết ở bên ngoài, Hạ Tuân lại tự mình trở về nhà.

Hạ Tuân không hề nhắc đến chuyện trước kia, bọn họ cũng suy xét đến cảm thụ của Hạ Tuân, cũng không chủ động nhắc tới.

Qua một đoạn thời gian sau, Hạ Tuân đưa ý muốn ra nước ngoài học mấy năm, Hạ gia cho rằng hắn tâm tình không tốt, tự nhiên sẽ đáp ứng.


Từ khi Hạ Tuân mất tích, lại lần nữa sau khi trở về, Hạ gia đều đối xử vớiHạ Tuân cực kỳ để bụng.

Bọn họ sẽ không đem việc này nói ra bên ngoài, đỡ cho trong lòng Hạ Tuân nghĩ nhiều.

Người Hạ gia cũng không coi trọng tính khí của Hạ Tuân. Mặc kệ hắn làm chuyện gì, bọn họ đều sẽ không hỏi đến.

Khoảng thời gian trước, Hạ Tuân mới từ bên ngoài trở về.

Hạ thái thái không muốn những người không hiểu đó ở trước mặt con trai nàng nói bậy, làm hắn nhớ tới những chuyện không thoải mái.

Hạ thái thái vừa mới ra cửa, Diệp Sở liền đi vào phòng yến hội.

Diệp Sở lập tức đi đến nơi ít người, cũng không lưu lại giữ đại sảnh.

Hạ Tuân cảm thấy nhàm chán. Lúc hắn nhìn thấy Diệp Sở, ý cười bên môi dần dần lộ ra, sáng chói hơn nhiều.

Hắn đặt ly rượu sang một bên, đi về phía Diệp Sở.

"Diệp Sở."

Diệp Sở nghe thấy giọng nói của Hạ Tuân đằng sau truyền đến.

Diệp Sở xoay người lại, nhìn về phía Hạ Tuân.

Hạ Tuân mang theo phong độ nhẹ nhàng tươi cười, rất có hứng thú mà nhìn nàng.

Hạ Tuân nói trước: "Không nghĩ tới lại gặp ngươi ở chỗ này."

Sau đó, hắn nói: "Nghe nói các ngươi dàn dựng kịch, là diễn gì?"

Hạ Tuân nhớ rõ lần trước gặp nàng ở trường, hiệu trưởng có nói qua, các đồng học đó muốn tham diễn một vở kịch.

Diệp Sở định sẽ tham gia tập luyện, Hạ Tuân hỏi như vậy, cũng không quá đột ngột.

Nguyên bản Diệp Sở cũng không muốn để ý tới Hạ Tuân. Nhưng là thái độ của hắn rất tốt, hơn nữa trong yến hội có nhiều người như vậy, Diệp Sở tự nhiên sẽ không dẫm lên mặt mũi của hắn.

"Vở kịch này tên là 《 nghi quân 》." Diệp Sở làm trả lời.

Hạ Tuân nhẹ nhàng cười: "Ta có nghe nói qua về nữ tác giả kia, tác phẩm đó quả thật rất xuất sắc. Ngươi diễn nhân vật gì?"

Diệp Sở: "Ta không có tham gia diễn. Ngày đó mấy bằng hữu ở bên cạnh ta, mới là diễn viên chính."

Hạ Tuân cong khóe môi: "Là Nghiêm tiểu thư cùng Phó tiểu thư đi? Các nàng rất thích hợp với hai nhân vật kia."

Tuy nói Diệp Sở không muốn làm hắn mất mặt, nhưng cũng không muốn cùng Hạ Tuân nói chuyện nhiều.

Diệp Sở vừa định tìm cái lấy cớ rời đi, Hạ Tuân lại mở miệng trước.

"Ta phải đi trước, hy vọng Diệp nhị tiểu thư vui vẻ."

Diệp Sở cảm thấy Hạ Tuân có chút cổ quái. Nhưng nàng lại nói không rõ, rốt cuộc là nguyên nhân gì.

Nàng cũng không có để ý chuyện này.

Nhưng là, lúc Diệp Sở đứng trước mặt Hạ Tuân, hắn chợt sửng sốt, đại não nhưt nhớ tới cái gì.

Kỳ quái, rõ ràng hắn chỉ gặp Diệp Sở vài lần, như thế nào lại muốn tìm nàng nói chuyện?

Hạ Tuân nhăn mi, nghĩ đến vấn đề này, đầu của hắn lại đau lên.

Hạ Tuân hiểu, hắn lại một lần nữa không tự giác mà tới gần Diệp Sở.

Như trong đầu có thanh âm nói với hắn.

Hắn chịu người gửi gắm, cần thiết phải biết tin tức của Diệp Sở.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, Hạ Tuân chỉ muốn tìm nơi an tĩnh ở một mình.

Hắn lập tức rời khỏi đại sảnh, chỉ là bước chân có chút nhanh, không ai phát hiện hắn có gì không đúng.

Trong đại sảnh, không khí yến hội náo nhiệt. Nhưng bên ngoài hành lang kia, không khí lạnh lẽo từ cửa sổ tiến vào, Hạ Tuân liền cảm thấy thanh tỉnh không ít.

Hành lang vô cùng yên tĩnh, mọi người đều nói nói cười cười trong yến hội, sẽ không có người tới nơi này.

Đầu của Hạ Tuân đột nhiên buốt lại, hắn không khỏi lui ra phía sau vài bước, suýt nữa té ngã.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu sáng một góc nhỏ, soi đến một người.

Nhưng Hạ Tuân thống khổ cực kỳ, hắn kề sát tường, cơn đau càng thêm mãnh liệt.

Hắn dựa ở trong bóng tối, thân hình cao lớn, nhìn qua cực kỳ khó chịu.

Ngay cả ánh trăng cũng không thể soi rõ bí mật của hắn.

Rất nhiều lúc, Hạ Tuân không thể khống chế hành vi của mình, biết hôm qua mình đã đi đâu.

Tựa như mới vừa rồi, Hạ Tuân không tự chủ được mà đi tìm Diệp Sở, chỉ mơ hồ nhớ rõ có người nhờ hắn đi chiếu cố Diệp gia.

Ký ức hắn luôn thiếu đi một phần.

Hạ Tuân hiểu rõ ràng, loại cảm giác này là có chuyện gì.

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Hạ Tuân nhắm hai mắt lại, nắm chặt tay.

Mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, như thể chúng đã ngủ yên. Hạ Tuân im lặng hồi lâu.

Mỗi giây mỗi phút đều trở nên thật dài, như đã qua một lúc lâu.

Hạ Tuân mở bừng mắt.

Khi hắn mở mắt lần nữa, đáy mắt đã không có tùy tính trương dương lúc trước.

Khí chất Hạ Tuân cũng hoàn toàn bất đồng, càng thêm trầm ổn, bình tĩnh cực kỳ.

Giống như người kia đã hoàn toàn không còn tồn tại.

Ban đầu, Hạ Tuân giống một tên ăn chơi trác tán, tùy ý lại tản mạn.

Mà Hạ Tuân của hiện tại, hắn lịch sự văn nhã, thong dong ôn hòa.

Cổ áo sơ mi của Hạ Tuân lỏng lẻo, tây trang cũng không cài cúc.

Hắn khẽ nhíu mày, như thể không thoải mái.

Hạ Tuân đưa tay ra, cài hai nút trên cổ áo sơ mi.

Tây trang được đóng cúc, nhìn qua sạch sẽ và rất gọn gàng.

Sau khi sửa sang lại chút, Hạ Tuân nhìn quét một vòng, biết vị trí của mình.

Đêm nay, hắn có một số việc phải làm, phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Hạ Tuân bước đi vững vàng, nhìn rất ưu nhã thân sĩ.

Hạ Tuân băng qua hành lang , vào sảnh yến hội. Bước chân hắn không vội, đi qua yến hội ồn ào.

Trước khi đi, hắn nhìn Diệp Sở một cái.

Hạ Tuân rời khỏi Thượng Công Quán, đi tới trước một chung cư tư nhân, như thường lệ.

Trước đó, hắn gọi cho Hạ Công Quán, bảo bọn họ nói cho Hạ thái thái, buổi tối hắn sẽ không trở về nhà.

Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, quản gia Hạ Công Quán đã tập mãi thành thói quen.

Hạ Tuân gác điện thoại, từ tủ quần áo tìm ra cái gì, bắt đầu cải trang dịch dung.

Lần nữa ra khỏi phòng, Hạ Tuân đã thay đổi một bộ dáng khác.

Trong tay Hạ Tuân cầm một cây dù màu đen, tây trang tam kiện chỉnh tề cùng một chiết cà vạt cắt may hoàn hảo.

Sẽ không có người nào nhận ra hắn.

Hạ Tuân ra cửa, dừng lại bên một chiếc ô tô. Hắn khởi động xe, chậm rãi đi đến một chỗ.

Sắc trời u tối, ánh trăng bị mây phủ kín, ánh sáng mờ ải không rõ.

Cửa hàng đồ cổ trên đường Smith đã đóng cửa.

Nhưng là bởi vì hắn xuất hiện, đèn trong tiệm đồ cổ sáng lên.

Bọn họ chỉ hành sự vào ban đêm, tất nhiên vẫn có người ở lại vào giờ này.

Mạnh Ngũ cung kính cực kỳ, gọi một tiếng.

"Giang tiên sinh."

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Tác giả có lời muốn nói: Hạ Tuân có một nhân cách khác là Giang tiên sinh. Cả hai đều biết người kia tồn tại, nhưng không can thiệp hành vi của nhau. Giang tiên sinh chịu người gửi gắm muốn chăm sóc cho Diệp Sở, cho nên Hạ Tuân sẽ không tự giác tới gần nàng.

Dã Miêu: Đã thi xong, môn anh hơi nát tí ( =_=). Mà thôi kệ đi, phúc lợi đến rồi.

( /^0^/)