Nhật Ký Làm Giàu Trên Thảo Nguyên

Chương 47: Trứng Chim Ưng (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đại Cách vui vẻ mang theo một con thỏ trở về nhà, bắt gặp dáng vẻ chật vật này của hai muội muội, thằng bé lập tức ném con thỏ đi rồi chạy ra lấy giỏ trên người muội muội xuống, quay người lại xách cái giỏ trên tay Bảo Âm.

Cảm nhận được trọng lượng không nhỏ trên lưng, mặt Đại Cách sầm xuống.

“Triều Lạc! Muội đang thể hiện là chuyện gì cũng có thể làm à?”

“Đại ca, muội sai rồi…”

Đại Cách sẽ không tùy tiện đanh mặt với em gái mình, bản thân Triều Lạc cũng chột dạ, vội vàng nhận sai. Lúc này mặc dù trên lưng nàng nhẹ đi, nhưng chân vẫn còn run rẩy, vẫn phải cùng Bảo Âm dìu đỡ nhau mới có thể không ngồi phịch xuống.

Nàng cố ghi nhớ, lần sau sẽ không tham lam nhiều như vậy nữa.

Không ngoài dự đoán, sau khi hai tỷ muội trở lại lều đã bị Trác Na nghiêm mặt dạy dỗ một trận.

Vốn muốn để con gái lớn ra ngoài làm chút việc nhẹ, thuận tiện mang theo muội muội ra ngoài chơi làm quen với hoàn cảnh một chút. Kết quả hai nha đầu này lại làm mình lấm lem bùn đất, dáng vẻ cực kỳ mỏi mệt khiến nàng đau lòng chết đi được.

“Lần sau nếu hai đứa các con còn không biết nặng nhẹ như vậy thì ngoan ngoãn ở lại trong lều cho ta, không được phép ra ngoài chơi nữa!”

Hai đứa trẻ tội nghiệp ôm bát, vừa uống nước vừa ngoan ngoãn gật đầu.

Trác Na nhìn dáng vẻ hai nàng như thế, có giận hơn nữa thì cũng nguôi ngoai. Huống hồ vốn cũng không tức giận, chỉ là đau lòng mà thôi.

“Lão đại, con đem giỏ phân ướt kia đi phơi đi, sau đó xách hai thùng…”

Nước trở về.

Còn chưa nói dứt câu, bàn tay nhặt rau dại của nàng run lên, ngẩng đầu nhìn về phía con gái nhỏ.



“Con rắn này, chuyện gì xảy ra vậy?”

Lúc này Bảo Âm mới nhớ ra trong giỏ rau dại của mình còn có một con rắn và mấy quả trứng, nàng vội đặt bát xuống chạy tới.

“Nương, con rắn này là con bắt!”

Nàng lại chộp lấy con rắn, chỉ vào bụng nó nói: “Con rắn này nuốt rất nhiều trứng, nhưng con không có dao để mổ nó ra. Nương mau giúp con lấy trứng ra đi.”

Trác Na không đưa tay ra nhận, nàng nhìn thân rắn mềm oặt không có đầu, cả người nổi da gà. Nàng không sợ rắn, trên đường gặp rắn cũng dám giẫm, dám giết, nhưng nàng không dám bắt. Chạm một cái đã cảm thấy cả người khó chịu.

Nàng quay lại nhìn con gái lớn, thấy dáng vẻ kinh ngạc của con bé lúc nhìn thấy con rắn là hiểu rõ, con rắn này chỉ sợ là con gái nhỏ của mình lén bắt, đột nhiên trở nên đau đầu.

“A Âm à, ở thảo nguyên của chúng ta có không ít rắn, rắn độc cũng không ít, sao lá gan của con lại lớn như vậy, còn dám đi bắt rắn!”

Một lúc sau Bảo Âm mới nhận ra, mình dường như lại làm chuyện mà một đứa trẻ không nên làm, lập tức hơi chột dạ, nàng nói: “Nương, con rắn này không có độc, con đã từng thấy nó ở quê, cũng đã bắt không ít.”

Trác Na: “…”

Đại Cách: “…”

Lúc nhỏ A Âm đã sống như thế nào, phải chăn gà, nuôi dê, nấu cơm, giặt giũ, hái rau dại, còn có thể bắt rắn nữa!

Nếu những kinh nghiệm này đặt vào một người trưởng thành ở độ tuổi đôi mươi thì rất bình thường, một người sống ở nông thôn mấy chục năm mà không làm được những việc này thì mới là không bình thường. Nhưng khi đặt tất cả những thứ này lên người một đứa trẻ bảy tuổi thì có vẻ hơi quá.

Làm được những việc này thì từ nhỏ đã phải ngậm bao nhiêu đắng cay chứ…

Sau sự việc đó, người trong nhà lại càng yêu quý Bảo Âm hơn mấy phần.



Nhưng đó là chuyện sau này, còn bây giờ cả nhà họ phải xử lý con rắn này đã.

Trác Na không muốn chạm vào con rắn nên đã giao nó cho con trai, bảo thằng bé đi xách nước, thuận tiện mổ bụng rắn rồi mang về.

“Đại ca, nhớ mổ bụng nó cẩn thận một chút, đừng làm vỡ trứng bên trong nhé.”

Bảo Âm dặn đi dặn lại, Đại Cách cũng cẩn thận mấy phần, mang sáu quả trứng nguyên vẹn trở về.

“Một hai ba… Thế mà lại có tám quả trứng này!”

Triều Lạc nghỉ ngơi một hồi đã khôi phục lại sức sống, ngồi xổm bên cạnh Bảo Âm nhìn mấy quả trứng mà chảy nước miếng.

Quả trứng này phải vào trong thành đổi, hoặc là những thúc thúc đi săn ở giữa rừng núi mới có mà ăn. Một nhà sư ít hay nhiều thịt còn chưa chắc có thể ăn được. Ở nhà có vào thành đổi hai lần, nhưng tiếc là hơi quý, còn không bằng đổi lương thực thật sự, nên sau này trong nhà cũng không đổi nữa.

Triều Lạc thích nhất là ăn lòng đỏ trứng, mùi thơm đó đến giờ nàng vẫn nhớ rõ

“Trứng này chúng ta luộc ăn bữa trưa hay bữa tối?”

Bảo Âm: “…”

Sợ là phải làm tỷ tỷ thất vọng rồi, nàng nhìn sáu quả trứng đằng sau, tất cả đều không thể ăn được.

“Tỷ tỷ, mấy quả trứng này đều sắp nở rồi, không thể ăn được.”

“À…”

Triều Lạc rất thất vọng, lập tức không còn hứng thú nhìn mấy quả trứng nữa.

Bảo Âm không nhịn được bật cười, lấy tay áo lau sạch nước trên trứng, sau đó tìm y phục cũ của mình làm một cái ổ đơn giản rồi đặt trứng vào.