Nhật Ký Cho Anh

Chương 19



Ngày 20 tháng 10 năm 2016

“Hạnh phúc chính là dưới ánh nắng ấm áp gặp được một người còn rực rỡ hơn mấy trăm lần ánh sáng mặt trời giống như anh.” – Thẩm Khải Ni

* * *

Tôi không nhớ trước khi có anh cuộc sống của tôi là như thế nào. Nhưng từ sau khi có anh, cuộc sống của tôi chính là vô vàn những hình ảnh và dáng vẻ khác nhau của anh tạo thành.

Là một doanh nhân trẻ thành đạt, ngày ngày quần áo tây, giày da bóng loáng, người khác nhìn thấy anh luôn luôn là dáng vẻ đĩnh đạc, chỉnh chu. Chỉ có tôi biết rằng, anh thích nhất là mặc quần áo thoải mái, đi giày thể thao.

Trong tủ của anh có rất nhiều bộ đồ thể thao đủ kiểu dáng, có những bộ còn chưa được mặc lần nào. Mỗi lần đi mua sắm cùng tôi, anh nhất định bắt tôi phải chọn cho anh vài bộ. Có nhiều khi tôi nghĩ, phải chăng anh thường đưa tôi đến trung tâm thương mại là để mua quần áo cho anh?

* * *



Nhật Minh của tôi có một tật xấu, đó là lười dọn đồ. Chỉ cần ở với anh vài ngày tôi đã phát hiện ra điều này. Đi làm về anh sẽ vất mọi thứ trên tay lên bàn hoặc sô pha, áo khoác thì treo trên ghế, toàn là tôi giúp anh cất gọn.

“Việc đó không quan trọng. Không phải đã có em giúp anh rồi sao.” Lần thứ n anh vất áo lung tung trên giường, tôi nổi giận với anh. Anh chỉ nhìn tôi rồi thản nhiên nói ra câu đó, tôi thật hết cách với anh.

Trong phòng làm việc có một giá sách lớn, mỗi ngăn có một bảng tên bằng gỗ ghi thể loại sách. Thỉnh thoảng tôi vào lấy sách đọc, lần nào cũng thấy có vài quyển đặt sai vị trí. Sau đó tôi mới biết anh đọc sách xong sẽ tùy tiện đặt trên giá sách, sẽ không nhìn xem sách đó nên nằm ở ngăn sách nào.

Anh có thói quen đọc báo buổi sáng, thường sẽ vừa ăn sáng vừa đọc báo. Tôi lúc nào cũng phải nhắc anh làm thế sẽ không tốt cho dạ dày. Anh đáp lại tôi:

“Không sao. Dạ dày anh tốt lắm, em có dùng axit mài mòn thì nó cũng không có vấn đề gì đâu.”

Có người nào lại cố chấp như anh vậy không chứ?

* * *

Có một chuyện khiến tôi không biết nên vui hay nên buồn, đó là dưỡng cho anh thói quen chỉ thích ăn đồ ăn của tôi. Còn nhớ hôm ấy tôi phải đi chụp ngoại cảnh đột xuất, không kịp báo trước cho anh biết. Buổi trưa anh gọi điện đến.

“Kiều Kiều chuẩn bị đi, lát anh xuống đón em đi ăn.”



“Anh à, em đang ở ngoại thành, đi gấp quá nên không báo cho anh được. Nay anh ăn với đồng nghiệp nhé.”

Anh im lặng một lúc.

“Khi nào em về?”

“Có lẽ là đến chiều tối. Chụp xong em sẽ về thẳng nhà luôn.”

“Có cần anh đi đón không?”

“Không cần đâu anh. Em đi cùng chị Mai Lan về.”

“Được rồi. Nhớ ăn uống đầy đủ, về thì gọi cho anh.”

“Em biết mà.”

Buổi chiều được về sớm hơn dự kiến. Tôi quay lại công ty, đến phòng làm việc của anh. Thư ký nói anh đang có cuộc họp, tôi vào phòng anh ngồi chờ.

Theo thói quen sắp xếp lại bàn làm việc của anh thì thấy hộp cơm còn nguyên trên bàn. Tôi hỏi thư ký, cô ấy nói buổi trưa thấy anh không đi ăn nên cô ấy mua một phần cơm cho anh. Không biết tại sao anh lại không ăn chút nào.

Trở về nhà hỏi anh, anh nói anh không quen ăn đồ người khác đưa, cũng không muốn đi ăn bên ngoài. Anh nói anh chỉ ăn đồ ăn tôi đưa đến.

Sau lần đó, mọi bữa ăn của anh đều là tôi lo. Nếu anh phải đi công tác, cũng nhất quyết bắt tôi gọi điện đặt thức ăn nhà hàng cho anh. Anh đi công tác nước ngoài, bên tôi đang là nửa đêm, anh gọi điện đánh thức tôi chỉ để bảo tôi đặt bữa cho anh.

Chỉ nghe nói có người kén chọn món ăn, chưa từng nghe nói có người kén chọn người đặt đồ ăn như anh. Trước kia lúc chưa biết tôi, rốt cuộc anh đã sống như thế nào vậy?

* * *

Anh đứng trước mọi người là một Trần Nhật Minh ưu tú, tài giỏi, đẹp trai, tốt về mọi mặt. Còn anh đứng trước mặt tôi chỉ là một người đàn ông lười biếng, bừa bộn, đủ các tật xấu. Vì chúng tôi là những người gần gũi nhất của nhau, nên anh có thể là anh chân thật nhất khi ở bên tôi.

Gặp được anh chính là điều tốt đẹp nhất mà tôi nhận được, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.