Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 28



Đột nhiên, La Vân hoàn hồn khỏi nỗi khϊếp sợ.

Mắt hẳn ta ngập tràn sát ý. Hẳn ta gầm lên một tiếng đầy. giận dữ rồi nhảy xuống khỏi đài cao. Uy áp của Hậu Thiên Cảnh tầng bảy bùng lên, phóng đi như một viên đạn, khóa chặt Phương Thần lại.

Trưởng lão trọng tài thấy vậy, tuy hơi do dự nhưng không định ra tay.

Ông ta không muốn bị kéo vào chuyện rắc rối này nên. đành vờ như mình không phản ứng kịp

“La Vân! Ngươi muốn làm gì?”

Mông Dao khẽ la lên một tiếng. Thân hình lóe lên, lao tới trước người Phương Thần, tung chưởng đối đầu với La Vân.

Ầm!

La Vân lùi lại ba trượng, còn Mộng Dao chỉ bị đánh lùi lại ba bước, được Phương Thần đỡ lấy.

“Người này gϊếŧ đường đệ của ta. Hần nhất định sẽ phải trả giá đất” La Vân bất chấp tất cả quát lên.

“Hai người bọn họ thi đấu võ đài sinh tử. Ngươi muốn làm trái quy định của tông môn hay sao?” Mộng Dao lạnh lùng. chất vấn,
Säc mặt La Vân vẫn hung dữ như cũ: “Kẻ này độc ác như: thế, thấy La Ngạo bị thương còn ra tay độc ác như vậy. Sau này chắc chăn hẳn sẽ là hạng đâm dao sau lưng kẻ khác, vô cùng nham hiểm. Loại người này thì phải gϊếŧ đi”

“Nham hiểm?”

Phương Thần cười gắn hỏi: “So với ngươi thì ta có gì nham hiếm chứ? Ngươi bắt tay với Tô Uyến Nhi, ngấp nghé Thiên Đạo Gốt trong cơ thế ta. Đợi Thiên Đạo Cốt thành hình bèn xuống tay với ta, xẻo thịt, khoét xương”

“Ai mới là người nham hiểm đích thực? Ai mới là người đáng chết?”

Câu nói của Phương Thần làm xung quanh dậy sóng, ai nấy đều kinh ngạc, xôn xao bàn tán

“Gì cơ? Ta không nghe lầm chứ?”

“Đào Thiên Đạo Gốt của người khác ư? Thế có khác nào. hủy hoại cả đời người ta”

“Khoét xương ư? La Vân sư huynh không phải người như. vậy đâu phải không?”
Mọi người bàn tán âm ï.

Sác mặt Mộng Dao cũng lập tức băng giá, khoét xương của người khác là chuyện vô đạo đức không thể dung thứ.

“Ngươi nói bậy! La Vân ta là nhân vật cỡ nào? Phương. Thần ngươi là phế vật cỡ nào? Chẳng lẽ ta lại phải ngấp nghé

Thiên Đạo Gốt trong cơ thế ngươi hay sao?”

“Phương Thần! Rõ ràng chính ngươi là phế vật lại đổ hết mọi chuyện lên người ta. Tồi tệ, vô liêm sỉ”

La Vân quát to, đôi mắt lóe lên sát ý lạnh giá.

Ðúng vậy. Phương Thần, chính ngươi định giở trò đồϊ ҍạϊ với ta nên mới bị La sư huynh đánh bị thương. Ngươi đừng giởi trò vừa ăn cướp lại vừa la làng.”

Tô Uyến Nhi nói

Phương Thần lạnh lùng nhìn chấm chăm hai người bọn họ, cười khấy nói: “Thiên Đạo Gốt chỉ mới được đưa vào cơ. thể ngươi một tháng, vẫn còn chưa hoàn toàn dung hợp đâu phải không? Tông môn của chúng ta có một bí pháp, chỉ cần một giọt máu của ta và ngươi là sẽ biết ngay Thiên Đạo Cốt này là của ai. La Vân, ngươi có dám thử không?”
Ánh mắt mọi người lập tức đều đổ đồn về phía La Vân, Phương Thần nói đúng, tông môn có một bí pháp có thể xác. định xem Thiên Đạo Cốt trong cơ thể phù hợp với người nào. hơn.

Nếu như nó tương thích với Phương Thần tới tận năm phần mười thì nó chắc chắn là của Phương Thần

Bởi vì nếu Thiên Đạo Cốt chưa từng năm trong người hản, nó không thể phù hợp tới năm phần được

“Phế vật! Ngươi thì có là gì mà đòi thử là ta phải thử?”

La Vân sâm mặt lại ngụy biện, hản ta đâu thế cho. Phương Thần cơ hội ấy được.

Nghe vậy, mọi người gần như có thế chắc chẩn là La Vân đã ăn cướp Thiên Đạo Cốt của Phương Thần rồi, nếu không sao lại không dám kiểm tra?

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn La Vân đều trở nên khác thường,

Cướp đạo cốt của người khác chẳng khác nào lấy mạng người ta, đây là điều tối ky trong tông môn cũng như ở đại lục, đúng là tồi tệ, vô liêm sỉ.

Những đệ tử trước đó còn coi La Vân là thần tượng càng thêm suy sụp, bọn họ không sao ngờ được rắng La Vân lại là người như vậy.

Mộng Dao nghiêm mặt, nàng ấy không ngờ Phương Thần lại từng phải chịu đựng chuyện như vậy.

Khoét Thiên Đạo Cốt! Quả là thủ đoạn ác độc.

“La Vân! Ngươi cướp cốt của người khác, vi phạm tông quy, chắc chẩn ta sẽ báo cáo lại chuyện này chứ không để yên như vậy. Những thương tích mà ngươi đã gây ra cho Phương Thần nhất định ta sẽ bắt ngươi phải trả lại gấp mười."

La Vân tái mặt, lạnh lùng nói: “Mộng sư tỷ, ngươi cứ khăng khăng phải xen vào chuyện này à? Tên khốn này có gì hay đáng để ngươi phải vì hắn đối đâu với La gia ta?”

Mộng Dao lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi biết, Phương Thần là vị hôn phu của ta. Kẻ nào dám động đến hắn thì có nghĩa là chống lại ta”

La Vân hơi biến sắc, nếu chống lại Mộng Dao thì La gia của hẳn ta thực sự không phải là đối thủ

Hắn ta chỉ còn cách chuyển hướng trở lại Phương Thần, thẹn quá hóa giận quát: “Tên khốn! Ngươi chỉ biết núp sau lưng đàn bà thôi sao?“

“Ngươi chỉ muốn có một cơ hội đế gϊếŧ ta thôi chứ gì?” Phương Thần lạnh lùng nhìn La Vân, nói: “Ta cho ngươi cơ hội này, ba tháng nữa, ngươi và ta hãy quyết một trận sinh tử, không chết không thôi.”

Mộng Dao biến sắc: “Hản ta là Hậu Thiên Cảnh tầng bảy đấy

Phương Thần mỉm cười: “Yên tâm, ba tháng là đủ rồi!"