Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 97: Kinh Thành Binh Biến (1)



Trong thành Kim Lăng, lúc này đã là nửa đêm, dân chúng cũng đã về nhà nghỉ ngơi, không có ai nguyện ý rời khỏi căn nhà ấm áp của mình vào lúc này, để đi chịu lạnh cả.

Dưới sự che phủ của bóng đêm, một đội binh lính lén lút đi trên đường, dưới sự dặn dò nghiêm cẩn, cước bộ hết sức nhẹ nhàng, tránh làm kinh hãi đám dân chúng.

Cứ như thế, dân chúng thế nhưng vẫn bị làm thức dậy, họ lén nhìn qua cánh cửa ra bên ngoài, cảm giác có gì đó khác thường, tự nhiên quân đội lại để phòng nghiêm mật như vậy, vì thế đều âm thầm sợ hãi trong lòng, sợ nếu có gì nhiễu loạn, sẽ tự hại đến bản thân.

Nhưng, chiến loạn cũng không vì những người này hoảng sợ mà tiêu tan.

Quân đội lén lút tiến quân trên đường, lúc chia ra, hình như đã được dặn dò rất kỹ, thấy trong bóng đêm thấp thoáng rất nhiều bóng đen, trốn vào trong hẻm, đám quan binh đều nhìn nhau, hiển nhiên đang lo sợ, mặc dù là các quan lớn cũng không nói rõ tình hình cụ thể, nhưng mà họ đều biết, đêm nay trong thành Kim Lăng, sẽ có đại sự!

"Đại quân tiềm hành, đi đến từng khu, khống chế từng khu vực một!" Không rõ ý tưởng tuần tra, lại thấy ở khu tuần tra của mình có rất nhiều nhân mã đang chẫm rãi tới gần, tất cả đều vô cùng lo sợ, lập tức bố trận, rút đao rồi lớn giọng nói.

Đối với câu hỏi lớn tiếng của bọn họ, đám quân đội đang tiềm hành cũng không thèm để ý, chỉ thấy hàn quang lóe lên, nhanh như lôi điện dâng lên!

Bàn tay rắn chắc hữu lực cầm chặt chiến đao bên hông, chuôi đao chậm rãi ra khỏi voe, dưới anh trăng phát ra khí lạnh kinh hồn!

Quan binh lập tức dừng cước bộ, chậm rãi rút cương đao bên hông ra, giơ lên trời, trong chốc lát, dưới ánh trăng, trường đao xuất hiện như rừng!

Vô số đại tướng với kinh nghiệm huyết chiến sa trường đều ngửa mặt lên trời, phát ra những tiếng gào cuồng lệ, tuyên cáo là đến giờ khởi binh biến!

Tiếng gào thét điên cuồng phát ra từ trong miệng của mỗi một quân tốt trong đại quân này, trong đêm yên tĩnh này, rút cục chính là nguyên nhân sôi trào!

Trong mắt từng quân binh, có sợ hãi, cũng có hưng phấn, cương đao nắm chặt trong tay, thẳng tắp chỉ lên trời, ánh mắt cuồng nhiệt có chút run sợ, lướt qua ngã tư đường trống trải, đầy căm tức nhìn ánh trăng, cũng nhưng quân linh mặc quân phục giống mình!

Chiến trống vang lên, ầm ầm vang khắp phố. Chấn chỉnh chiến ý của đại quân, cũng làm cho trong lòng đám quân lính hưng phấn cùng cuồng nhiệt hơn!

Dưới tiếng gọi thê lương, đại quân dạ hành bắt đầu xung phong, tốc độ tăng lên rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một đội quân hung mãnh, hướng về đám quan binh tuần tra!

Đám quan binh tuần tra lúc này đang sợ hãi đến ngay người, không biết làm thế nào, nhưng mà vốn cũng được huấn luyện, vì thế nhanh chóng kết trận chống đỡ, lớn tiếng hò hét, ra lệnh cho đám quân đội phía kia dừng lại, đồng thời vội vàng báo động.

Đại quan hung hãn phóng nhanh như điên, rốt cục đã đến trước mặt đám quan binh tuần tra, cương đao trong tay điên cuồng chém ra, giữa đêm khuya, phát ra những tiếng kim thiết va chạm điếc tai!

Tiếng kêu thảm thiết cũng tùy thời vang lên, máu từ cổ phun ra, trông không trung đầy múi máu tanh, chứng tỏ là cuộc giết choc điên cuồng trong đêm đã chính thức diễn ra!

Tiếng hét điên cuồng thê lương phát ra từ mỗi một quân binh, bọn họ dùng hết khí lực, phát tiết sự hưng phấn cũng như sợ hãi của mình, bổ về phía nhưng địch nhân dám can đảm chắn trước mặt. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

"Sát! Sát! Sát!"

Dục vọng giết choc điên cuồng chảy trong máu mỗi quân binh, cương đao mạnh mẽ bổ ra, chém lên người quân binh chống cứ đối diện, mặc kệ là có phải người cùng sóng vai tác chiến hau không, hoặc là những người vừa mới tối qua còn cùng nhau uống rượu, hay là đám hảo huynh đệ đồng sinh cộng tử, dưới cuộc chiến đêm nay, chỉ có sự bất khuất, kiên định với niềm tin của mình!

Điên cuồng cùng sợ hãi thoáng hiện trong ánh mắt của đám lính, bọn họ gào thét như một đám dã thú, công kích tất cả địch nhân trước mặt, khiến đại quân giống như thép nóng, mạnh mẽ lao về phía trước, phá vỡ tất cả trước mặt.

Dưới sự công kích mạnh mẽ của đại quân binh biến, một chi quan binh tuần tra bình thường nhanh chóng tan tác, đám quân lính điên cuồng bổ đao xuống, máu huyết văng khắp đường phố. Nhưng quân sĩ tham gia binh biến ánh mắt đỏ bừng, vác thanh đao đẫm máu trong tay nhằm thẳng về hoàng thành, kiên quyết đấu tranh tới cùng.

Ở phía sau đại quân binh biến, đám linh lao vào phá cửa, tiến vào nhà các vị đại thần trong triều, dưới tiếng khóc lóc thảm thiết của người nhà nạn nhân, đám tân quân trói các vị đại thần này ở giữa sân, ép phải tuyên thện thuần phục tân quân, rồi phải viết cả văn thư tuyên thệ nữa.

Rất nhiều quan quân, thừa dịp náo loạn, dung túng cho đám bộ hạ cướp bóc trong thành không kiêng nể. Lửa cháy cùng với thanh âm khóc lóc vang lên khắp thành, trong thành Kim Lăng, khắp nơi đều có lửa cháy, khói bay tận trời, làm cho một kinh thành hào hoa trong đêm đã biến thành hỗn loạn chi đô.

Một chi quân đội, quần áo còn chưa chỉnh tề từ phụ cận hoàng cung chạy ra, bọn linh ra sức chém giết, chống đỡ lại đại quân như thủy triều này. Máu tươi, tiếng hét làm chấn động khắp nơi, đêm tối yên tĩnh đã biến thành một đêm giết choc điên cuồng.

Đại quan binh biến cuồng bạo chiếm ưu thế tuyệt đối, không chút kiêng nể mà tàn sát nhưng người và quân lính trung thành với hoàng thất, chém giết, giẫm đạp lên những thi thể mà tiến tới hoàng thành.

Hộ vệ cung đình bảo vệ hoàng thành đã vững chắc đóng ở cửa cung. Đám quân sĩ đã được trấn an, sĩ khí tăng cao, chỉ đao vào đám quân binh biến mà mắng lớn, muốn họ buông binh khí, cầu mong hoàng thượng và hoàng hậu khoan dung.

Đám quân sĩ lúc này trong lòng đã tràn ngập sát ý điên cuồng, tất nhiên là làm ngơ với đám quân hộ vệ. BỌn họ chỉ lớn tiếng gào rú, ra sức trùng kích về phía hoàng thành, chuẩn bị lao đến, bắt lấy mục tiêu chủ yếu là Chu hoàng hậu, mong lập công lớn để gia đinh được no ấm, tiền đồ rộng mở.

Trong đầu đám phản quân đang âm thầm ảo tưởng, nếu như có thể xông vào trong hoàng thành ngập tràn châu báu, lúc đó có thể cướp được rất nhiều vàng, trở thành một phú ông giàu có.

Dưới sự vọng tưởng điên cuồng thôi thúc, đám phản quân giơ cao vũ khí, mạnh mẽ chém bổ vào cửa cung; hoặc không thì dùng thang, bò lên thang hướng vào trong hoàng thành, nếu có thể vượt qua tấm chắn này, tiền tài và mỹ nữ đều sẽ dễ dàng có trong tay.

Nhưng mà đám tướng sĩ Trấn Tà quân trên đầu thành đã dùng mưa tên để trả lời bọn họ, hơn nữa còn tặng thêm cả những ánh đao đầy hàn quang khiến người ta phải rung sợ nữa.

Mưa tên rơi đầy trời, hơn nữa trong khoảng cách gần như vậy đã hoàn toàn xé rách áo giáp của đám phản quân, đâm thẳng vào trong cơ thể họ, khiến họ kêu lên thảm thiết rồi rớt hết xuống dưới thành.

Nhưng tên may mắn bò dậy được còn chưa kịp đứng vững, chờ đợi chúng đã là những thành đao sắc lạnh của quân sĩ Trấn Tà quân chém xuống, trên mặt những tên phản quân lúc này đầy vẻ hoảng sợ cùng không cam lòng khi chết.

Sư Tử Đầu Lâm Trung Lập rồng lớn một tiếng, chỉ huy đám quân binh dùng phương thức hung bạo nhất, hoàn tòan muốn hủy diệt đám phản quân muốn vọng tưởng công chiếm hoàng thành này. Mặc kệ là ai, nếy muốn chiếm lĩnh một chỗ tại cửa cung này, nhất định sẽ chỉ còn là thi thể.

Hắn vốn là hàng tướng của Cự Sơn, cũng không phải là quân triều đình, nhưng hắn đã thề thuần phục An Nam tướng quân, cũng nhận được đề bạt làm phó thống lĩnh Trấn Tà quân, hắn sẽ liều chết ra trận, đền ơn tri ngộ của Lý tướng quân.

Tình hình giống như vậy cũng đang xuất hiện ở ba cửa cung khác.Tần Minh Chân, Hô Diên Hỏa cùng Trương Thanh Dã suất quan toàn lực khổ chiến, báo đáp ơn cứu mạng từ trong tay Công Tôn Bất Bại của An Nam tướng quân.

Hoàng thành tôn quý tượng trừng cho uy nghiêm không thể xâm phạm của hoàng gia, trong đêm nay, đã trải qua một trận tẩy kiếp. Những ngọn lửa bốc cháy khắp trong thành làm cho hoàng thành biến thành một mảnh đỏ bừng.

Mấy vạn đại quân đang hội tụ từ bốn phượng tám hướng, sát khí kinh thiên địa. Mỗi đơn vị tướng lãnh, ánh mắt đều đỏ bừng, đều muốn mình chính là người đầu tiên tiến vào trong thànhm không kiêng nể mà tìm Chu hoàng hậu cùng với hoàng đế đang bệnh nặng, lập lấy công lớn.

Khắp nơi bên dưới hoàng thành đều vang lên những tiếng gào thét cuồng bạo. Mưa tên cuồn cuộn không ngừng rơi xuống đầu những kẻ phản quân, những sinh mạng ngã xuống như người ta gặt lúa. Còn những tên may mắn lên được đầu thành thì vận mệnh chính là bị Trấn Tà quân vây công, vận mệnh còn xui xẻo hơn những kẻ bị tên bắn.

Rất nhiều quân nỏ được đặt trên đầu thành, nhằm thằng về phía địch quân bên dưới mà bắn điên cuồng. Đám tướng lãnh phản quân lao đến, đều bị những múi tên này bắn chết, điều này khiến cho trong lòng mỗi tên phản quân đều cảm thấy run sợ, khí thế tiến như nước lũ của chúng đã ngừng lại.

Trên đầu thành, tướng sĩ Trấn Tà quân như lang như hổ, mỗi người đều trừng mắt, hung tợn nhìn đám phản quân, dưới sự chiếu rọi của ánh đuốc, thật giống như một đám kim cương quân cuồng nộ.

3000 tướng sĩ Trấn Tà quân, dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của Lý Tiểu Dân, sớm đã trở thành tinh nhuệ trong tinh nhuệ. 3000 Ngự Lâm quân thuần phụ Chu hoàng hậu và thái tử cùng với họ bảo vệ hoàng thành rất vững chắc. Hơn nữa do sớm đã chuẩn bị rất nhiều quân nỏ và khí giới, nên cho dù đấu với địch quân hơn họ cả mười lần, nhất quyết cũng không lùi một bước.

Ở ngoài hoàng thành, nơi phản quân tụ tập. Từ xa nhìn về phía hoàng thành kiên cố không thể công phá, trên mặt từng tướng sĩ đều có vẻ sợ hại đan xen với tức giận.

Ở ngòai chiến trường, tiếng vó ngựa giận dữ vang lên. Một con tuấn mã màu đỏ rực lao đến, trên đó là một tên tướng sĩ vai hùm lưng gấu, cả người cũng mặc áo giáp màu đỏ rực, tay cầm đại trọng đao, suất lĩnh đám thân binh lao đến, đứng trước hoàng thành, sau đó, hắn chỉ thẳng vào tướng sĩ Trấn Tà quân trên thành mắng: "Đám chuột nhắt ranh, thấy đại quân của ta tới, còn không mau hàng!"

Thanh âm này xé gió truyền tới, khiến bốn phía chấn động. Đám phản quân tụ tập ngoài thành cũng hô lớn, trợ giúp thanh thế của hắn, khiến cho cả thành Kim Lăng đều rung động.

Phía trước đám phản quân, hóa ra lại chính là thống lĩnh Ngự Lâm quân Tiền Ngũ Lâm, hắn cầm đại đao, chỉ thẳng lên tường thành, liên tục hét: "Cẩu tặc Chu Thái, kết đảng lợi tư, còn không quỳ xuống! Đại quân chúng ta hôm nay, nhân lệnh của Đan dương vương, vào kinh thành trừ phản tặc, chu sát đảng phải Chu Thái, cùng với Chu hoàng hậu người đã độc chiến triều chính, nhốt hoàng thượng! Các người còn không mau mở cổng thành, giao ra Chu hoàng hậu, đây cũng tính là một công lao lớn!"

Sư Tử Đầu, Lâm Trung Lập mặc khôi giáp hoàn mỹ đừng giữa Trấn Tà quân, uy phong lâm liệt đứng trên đầu thành, chỉ thẳng vào mặt Tiền Ngũ Lâm mắng lớn: "Cẩu tặc nhà ngươi, bại tướng dưới tay tướng quân nhà ta mà cũng dám lớn tiếng! Đợi khi tướng quân nhà ta dẫn đại quân giết tới, lúc đó lấy cái đầu chó của ngươi, trừng trị phản nghịch!"

Tiền Ngũ Lâm trong cơn giận dữ mắng: "Cẩu tặc Chu Thái đã đền tội, con chó Lý Tiểu Dân cũng đã bị phái ra biên ải, ngươi vẫn còn ở đó mà mơ, có dũng khí đại ngôn sao! Nếu thông minh, hay mau mau nộp thành quy hàng, ta còn lưu cho các ngươi tính mạng, nếu không, khi đánh hạ thành, ta sẽ đem phản đồ ngươi xử trảm, không tha một ai!"

Nghe được tin Chu Thái đã chết, đám phản quân tinh thần đều hưng phấn, duy động đao thương, còn lớn tiếng reo hò, tiếng gào làm cả thành trấn động.

Trên đầu thành, đám tướng sĩ Trấn Tà quân sắc mặt không đổi. Ngoại trừ 3000 Ngự Lâm quân kinh hãi trong lòng ra, đám người Lâm Trung Lập lại không để ý đến cái chết của Chu Thái. Chủ công cùng Chu Thái chỉ là minh hữu mà thôi, lấy khả năng của chủ công, chỉ một cái minh hữu cũng không tính là gì!

Tiền Ngũ Lâm vung đại đao lên, liên tục hét lớn, muốn cho quân trong thành đầu hàng, nhưng ngược lại chỉ có bị tướng sĩ Trấn Tà quân chửi mắng, thậm trí, có người còn sỉ nhục cả nhà hắn.