Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 87: Điệp giới tiên tử (2)



Cuồng phong kéo tới, thoáng chốc cuốn nam nhi Đại Triệu vào trong đó. Trong gió, hình như có cương đao lợi kiếm, lấy góc độ quỷ dị mắt thường không thể nhìn thấy đánh mạnh tới bọn đại hán, máu tươi trên người đột nhiên phun mạnh, kêu thảm vọt mạnh về phía trước, lại không bảo trì được thăng bằng của cơ thể, ầm ầm ngã xuống đất, phía trước mặt Lý tiểu Dân, ngổn ngang, chất đầy khắp nơi.

Các nam nhi khẳng khái của Đại Triệu vẫn giãy dụa, thì thào mắng chửi, rốt cuộc cũng không có khí lực bò dậy, cho dù cố chống người, bò lên một nửa, vẫn ngã quỵ xuống, đứt hơi bỏ mình. Máu tươi trên người bọn họ cuồn cuộn chảy ra, nhuộm đất thành một vùng đỏ sẫm.

Lão già áo đen gục dưới chân Lý Tiểu Dân, dùng tia khí lực cuối cùng để ngẩng đầu, nhưng lại nhìn thấy, thiếu niên kia đang dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ, có nét cười thần bí, từ từ lộ ra.

oOo oOo oOo

Trong khuê phòng của thiếu nữ, tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, hỗn tạp với mùi dâm mỹ, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ, chốc chốc vang lên.

Ở trên giường tinh xảo, thiếu nữ xinh đẹp tựa thiên tiên đang trần như nhộng, mặt úp lên giường, quay đầu oán hận nhìn thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh, khẽ cắn môi, nức nở nói:

"Ngươi cái đồ hư hỏng này! Cứ mặc kệ người ta phản đối, làm trước một lần, sau đó lại làm với người ta một lần nữa vẫn chưa đủ, ngay cả Vi Nhi cũng không buông tha! Nếu không phải bây giờ ta không còn chút khí lực nào, thì đã một trận loạn quyền đánh chết ngươi rồi!"

Ở bên người nàng, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, đang quấn chặt lấy nhau, liều chết triền miên, thiếu niên tuấn mỹ kia, ôm trong lòng thân thể thon thả trắng mịn như tuyết, run giọng thở dài nói:

"Thật thoải mái! Hèn gì có nhiều như vậy đồng tính luyến… Phì phì phì, thật đáng ghét, không nên nói từ này – có điều Vi Nhi so với nàng có năng lực chịu đựng hơn nhiều, nàng xem nàng ta, chẳng những không giống nàng vừa nãy đau đớn mà khóc sướt mướt như vậy, bộ dạng lại còn rất thoải mái, căn bản là trời sinh thích hợp để làm việc này mà!"

Thiếu nữ dưới thân hắn, ánh mắt mê loạn, lắc đầu nũng nịu rên rỉ, thân thể đầy đặn trắng mịn bị hắn ôm chặt vuốt ve khắp, run giọng nói:

"Công tử, ngươi thật lợi hại! Ngươi và vị công tử kia, cũng đều làm như vậy sao? Hèn gì các người lại thích như vậy, té ra, thật sự rất thoải mái!"

Lý Tiểu Dân ngẩn ra, cười khan nói:

"Nàng? Nhưng nàng không thích tư thế như vậy mà, có điều lần sau chúng ta có thể thử một lần… Thật ra Lý Bạch đã đi đất Thục, chờ hắn trở về, không biết tới khi nào mới thích hợp."

Hắn nói lời này không đầu không đuôi, cũng chẳng để ý đến chuyện khác nữa, chỉ tiếp tục điên cuồng tiến công thân ngọc của Vi Nhi, cho đến khi thiếu nữ ở trong cực lạc ngất đi, Lý Tiểu Dân mới chuyển mục tiêu, ôm lấy Mạnh Tiên Nhi, muốn cùng nàng mây mưa lần nữa.

Mạnh Tiên Nhi sợ bẩn, không cho hắn làm tiếp, nhưng chịu không nổi sự bá đạo của Lý Tiểu Dân, đè lên ngọc thể xinh đẹp của nàng, gác đôi đùi đẹp của nàng lên vai, mắt thấy muốn Bá Vương ngạnh thượng cung, nàng sợ đến mặt hoa thất sắc, chỉ đành chảy nước mắt nhục nhã, cho hắn đến từ phía sau, không cho làm bẩn phía trước nữa.

Lý Tiểu Dân cũng không ngại lắm, dù sao như vậy thì càng thoải mái hơn, ôm Mạnh Tiên Nhi, một bên giao hoan, một bên nói việc nhà, trong tiếng rên rỉ của thiếu nữ, bắt đầu nói chuyện yêu đương với nàng.

Cho đến khi thiếu nữ tựa thiên tiên lệ rơi đầy mặt, Lý Tiểu Dân mới giao hoan xong với nàng, từ phía sau ôm nàng, tay đặt phía trước, vuốt ve đôi vú cao vút, tiểu phúc bằng phẳng rồi khắp thân ngọc, trong miệng lời ngon tiếng ngọt, nhưng trong lòng lại đại khoái:

"Hừ, nàng nói xấu lão công thích làm với nam nhân, tất có báo đáp!"

Cảm giác vật cứng của hắn ở trong cơ thể mình hình như sắp khôi phục thế hùng phong, trong lòng Mạnh Tiên Nhi hoảng sợ cấp bách, vội tìm chuyện để nói, đánh lạc hướng hắn:

"Công tử, ngươi như thế nào có thể biết lai lịch của ta? Cho dù ngươi biết bí mật Nhất Tuyến Đường bọn ta, nhưng không ngờ ngay cả tên của ta cũng thám thính ra a!"

Nghi vấn này, đã ở trong lòng nàng lâu rồi, vẫn chưa kịp hỏi tới, bây giờ nói ra, quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn áp chặt sau gáy mình, nghi hoặc không thôi.

Lý Tiểu Dân hơi trầm ngâm, ôm nàng ngồi dậy, với lấy áo ngủ bằng gấm, đắp lên thân thể trắng trẻo xích lõa của Vi Nhi, lại lấy một cái chăn, quần mình và Mạnh Tiên Nhi vào trong, kín không kẽ hở.

Dựa lưng vào tường trải tơ tằm bên cạnh giường, Lý Tiểu Dân nhẹ nhàng hôn lên mặt thiếu nữ đầy bụng hồ nghi, cười nói:

"Cát tiên sinh, có thể hiện thân rồi!"

Một đạo vi phong từ ngoài cửa tiến vào tự giải khai cấm chế, ở trước giường, từ từ xuất hiện thân hình một lão nhân, xoay người quỳ rạp xuống đất, cung kính khấu đầu mà nói:

"Chủ nhân trên cao, nhận của lão nô một lạy!"

Nghe thanh âm quen thuộc, Mạnh Tiên Nhi kinh ngạc hô lên, nhìn lão nhân quỳ gối trước giường không dám tin, run giọng nói:

"Sư phụ, là người thật sao?"

Nàng đã sớm hoài nghi, tên thật của mình, ngoại trừ ân sư dẫn mình vào Nhất Tuyến Đường biết, không còn người nào biết nữa. Nhưng sư phụ vào một năm trước, đã bỏ mình trong một lần hành động ngoài ý muốn, bởi vậy mới có chuyện nàng ngồi lên chức vị Tri Sự này ở Kim Lăng. Bây giờ đột nhiên lại hiện thân, bảo sao không khiến nàng kinh hãi gần chết?

Lý Tiểu Dân cười nói:

"Miễn lễ, đứng lên đi! Dù sao vị này cũng là đồ nhi của ngươi, ngươi bái nàng, ngược lại sẽ khiến nàng không đảm đương nổi!"

Lão nhân từ từ đứng lên, nhìn thiếu nam thiếu nữ trên giường đang đắp chăn gấm, trên mặt hiện lên thần sắc phức tạp, cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Mạnh Tiên Nhi lúc này mới tin là sư phụ mình tới, lại dưới tình huống hắn giao hợp xấu hổ như vậy, mặc dù có chăn gấm che lại, nhưng vẫn thẹn đến độ muốn chui đầu xuống đất, ôm chăn gấm che mặt khóc ròng nói:

"Sư phụ, người không phải đã chết rồi à, tại sao còn xuất hiện ở đây?"

Lão nhân cúi đầu, cung kính nói:

"Hồi bẩm chủ mẫu, lão nô vào một năm trước sau khi hóa thành quỷ hồn, trôi dạt vô định, nguyên nhân là do chết thảm, chưa tới đại hạn, nên không thể đầu thai chuyển thế. May mắn có chủ nhân xuất hiện, cứu lão nô từ trong bể khổ, lại ân thưởng lão nô làm thuộc hạ quan chức tình báo, cùng các vị đồng liêu, quản lý công việc tình báo ở Kim Lăng. Bây giờ, lão nô đã quyết quên chuyện xưa, chỉ một lòng phục vụ chủ nhân, có thể vì chủ nhân làm một số việc, là đã mãn nguyện rồi."

Mạnh Tiên Nhi kinh hãi không thôi, còn muốn hỏi nữa, nhưng Lý Tiểu Dân lại gật đầu cười nói:

"Tốt lắm, trò chuyện thì để sau này hẵng nói, ngươi lui ra trước đi. Công tác tình báo thành Kim Lăng, sau này sẽ do ngươi chủ quản, thường xuyên liên lạc với Tiên Nhi, nàng muốn tin tức gì, ngươi hãy chuyển cho nàng. Còn nữa, đi nói cho thủ lĩnh của ngươi, nói là ta đã lên tiếng, muốn hắn truyền một ít công phu tu luyện cho ngươi, thích hợp cho những tân quỷ mới chết không lâu như ngươi tu luyện!"

Sắc mặt lão nhân lộ vẻ vui mừng, khom người tạ ơn, cung kính mà từ từ lui ra.

Nhìn thân hình hắn biến mất ở cửa, trong lòng Mạnh Tiên Nhi bi thương vô cùng, nhào vào lòng Lý Tiểu Dân, khóc ồ lên.

Lý Tiểu Dân vuốt ve thanh ti mềm nhẵn của nàng, nhẹ nhàng an ủi. Lại vỗ ngực cam đoan, nói tin tức sau này tới thành Kim Lăng, mặc kệ là về Trần Quốc hay là Bắc Triệu, nhất định sẽ chia cho nàng, nàng có thể cầm đi giao cho chủ quản Nhất Tuyến Đường Tây Thục, lúc này mới lừa nàng bật cười được, nằm trong lòng hắn thút thít.

Mày ngài nhíu lại, chịu đựng sự đau đớn còn sót lại, Mạnh Tiên Nhi nằm trước ngực trần của Lý Tiểu Dân, ngửi mùi vị nam tử nồng đậm trên người hắn, trong lòng thầm nghĩ:

"Ở cùng hắn cũng không tệ lắm, chí ít tổ chức tình báo Bắc Triệu và Trần Quốc đã hoàn toàn bị diệt trừ, hơn nữa sau này công tác tình báo cũng không phải lo lắng nữa. Chỉ là, tên vô lại này, thích đến từ phía sau, khiến người ta thống khổ như vậy…" Bạn đang xem tại  

Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ từ từ đỏ lên, hé hàm răng, oám hận cắn nhẹ một cái trên ngực hắn.

An Nam tướng quân Lý Tiểu Dân, lại lập được công lớn, phá tan tổ chức gián điệp Bắc Triệu thiết lập ở Kim Lăng, bắt được tên cầm đầu rất nhiều gián điệp Bắc Triều là Lại Bộ Thị Lang Đàm Tống Minh, công tích này, lại lần nữa chấn động triều đình và dân chúng.

Mặc dù hắn là do phát hiện tình cờ của bộ hạ mới tìm được đầu mối, phá tan tổ chức gián điệp khổng lồ này, nhưng thân là chủ quan, lập được nhiều công lớn như thế, cũng không thể không thưởng.

Để thưởng cho công lao của hắn, Chu hoàng hậu lại hạ chỉ, ban thưởng hậu ái, đồng thời ủy thác chức Tư Phó Đô Thống Cửu Thành Binh Mã Ti, có quyền điều động thuộc hạ đơn vị Binh Mã Ti trong cảnh vệ quân; hơn nữa chức vị của hắn vốn là Ngự Lâm Quân, bên trong cả thành Kim Lăng, gần một phần ba binh mã, đã do hắn điều khiển.

Văn võ bá quan trong triều, đều hâm mộ dị thường, chỉ hận thuộc hạ của mình không có người may mắn như vậy, không thể để mình ăn theo mà lập công lao lớn như vậy. Mỗi ngày, cũng chỉ có thể chạy đến chỗ Lý Tiểu Dân chúc tụng tặng lễ vật, mừng hắn thăng quan phát tài, ở đại tiệc rượu trong phủ Bá tước, mỗi ngày uống rượu soạn nhạc, nhìn đám thiếu nữ xinh đẹp vừa múa vừa hát, trong lúc say sưa quả nhiên vui sướng vô cùng, chỉ hận Lý công công quá mức hẹp hòi, nhiều thiếu nữ xinh đẹp như thế, cũng không cho nhường vài người để bọn họ nếm thử trước, so với lúc hắn rộng rãi vung tiền thật khác nhau một trời một vực.

Mà thân binh Hà Đại Ngưu ngẫu nhiên phát hiện đầu mối, khiến kế hoạch phá tan tổ chức gián điệp Bắc Triệu thành công cũng được hậu thưởng, thăng liền mấy cấp, đã thành quan hàm võ tướng thất phẩm, bị một đám đồng liêu cả ngày chuốt rượu đến mơ mơ hồ hồ, ngay cả đi cũng phải dìu đi. Hoàn hảo là hắn mặc dù có điểm đần độn, nhưng lại vô cùng nghe lời, không hề tham chén mà lỡ miệng, nhớ kỹ dặn dò của chủ công, cho dù có say túy lúy, cũng không thể đem chân tướng chuyện này nói ra.

Mặc dù sau khi được thăng chức, công việc bận rộn, nhưng dưới sự trợ giúp của đông đảo quỷ hồn thông minh tài trí hơn người, Lý Tiểu Dân ngoài việc xử lý gọn gằng ngăn nắp công việc ngoài cung, còn có thể có thời gian vào cung an ủi thân mật với mấy vị hoàng phi, có khi còn có thể vào trong tẩm cung của Trường Bình công chúa, chiến đấu cùng nàng và bà cô xinh đẹp nhỏ tuổi của nàng, có khi còn có thêm Thính Cầm, một rồng ba phương, vui sướng đến cực điểm. Chỉ tiếc Tần quý phi còn chưa biết việc này, không thể gia nhập vào, một nhóm ba đời, dắt tay tìm hoan lạc.