Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường

Chương 6: Nhất bái thiên địa



Edit: BiaW | Beta: Cẳm

Trời còn chưa sáng, tiếng phá cửa dồn dập đã vang lên rầm rầm hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng cũng tới lượt cánh cửa nhà Thủy Tam và Tần Thư. Cửa gỗ không chịu được lực phá của con người, “rầm” một tiếng đổ xuống. Thủy Tam che chắn cho Tần Thư ở phía sau, mắng chửi kẻ xông vào nhà, “Tên chết tiệt nào dám đạp cửa nhà ông?”

Cách mạng tiểu tướng triều hắn hừ lạnh một tiếng, chỉ trích phương tù mà hướng tới phía sau vung tay lên, lập tức liền có một đám ăn mặc lục bố y trát hồng tụ chương tiểu tướng đè nặng một cái lão đầu nhi vào cửa, lão nhân bả vai phân biệt bị hai cái tiểu binh bắt lấy, lấy một loại gần như vặn vẹo tư thế dừng hình ảnh thành đầu hàng tư thế, lão nhân cánh tay như là chặt đứt, vẫn luôn đánh rùng mình, thần chí không rõ mà nhắc mãi, “Đừng đánh ta, ta là con rệp là rác rưởi là quần chúng địch nhân, ta kiểm điểm, ta thừa nhận sai lầm, đừng đánh ta! Đừng đánh ta!”

Một cái tiểu tướng đem đầu của hắn bái hướng Thủy Tam phương hướng, chỉ vào Thủy Tam hỏi lão nhân, “Nói! Người văn minh thì không đọc ở web ăn cắp!”

Ông lão lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt nước mũi lẫn lộn, run rẩy lui về phía sau, “Không đọc ở web ăn cắp! Không đọc ở web ăn cắp!”

Một tên tiểu binh cầm báng súng đập vào đầu ông lão khiến ông ta gục luôn xuống đất nhưng cánh tay lại bị lôi lại không cho ngã xuống, tiếng trật khớp vang lên rõ ràng, “Thứ ăn cắp chết tiệt! Đừng có mà đọc ở đấy, nó làm tiên trên đầu trên cổ tác giả vad editor!”

Ông lão dường như sắp kiệt quệ tới nơi, rên rỉ nói không nên lời. Tên tiểu binh còn muốn nói gì đó lại bị một bóng đen vọt tới trước mặt. Gã còn chưa kịp xác định xem tình huống gì xảy ra đã bị Thủy Tam giáng một đấm mạnh tới mức bay mất hai cái răng cửa, phun ra một ngụm máu. Gã giãy giụa muốn đứng lên thì lại bị Thủy Tam đè cổ xuống, mắt hắn lúc này chằng chịt toàn tơ máu, cơ bắp run lên vì tức giận. (đoạn này để nói T3 chứ không phải thằng lính đúng không nhỉ?) Tên tiểu binh giờ mới biết sợ là gì, “Cứu mạng! Thổ phỉ chúa=))) Thủy Tam làm phản rồi! Mày là kẻ thù của nhân dân, tách khỏi mặt trận của quần chúng, mày…”

“Con mẹ nó! Chỉ dựa vào cái loại như mày mà cũng dám tự là quần chúng? Lúc ông đây biết bắn chết người, con mẹ mày còn chưa đẻ mày ra đâu! Dám so sánh với ông mày á? Vừa xong đánh lão thủ trưởng bản lĩnh lắm cơ mà, sao giờ lại sợ sệt thế?”. Thủy Tam xách cổ áo gã lên rồi lại đập xuống lần nữa, “Hai nam nhân thì làm sao? Đệt mẹ, ông đây đăng kí kết hôn với vợ ông, đến lượt mấy thằng cháu trai như chúng mày quản à? Làm người không muốn lại cứ muốn học làm chó reup!”

“Lũ biến thái chúng mày! Làm phản rồi! Phản rồi! Xã hội đen chúa=))) giết người rồi!” Toàn bộ mấy chục tên đều đánh về phía Thủy Tam, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Trong lúc hỗn loạn, lão thủ trưởng bò trên mặt đất bị cho đám vệ binh đỏ dẫm đạp lên. Bọn chúng như phát điên, không cảm giác được thứ chúng đang giẫm lên là một con người đang sống sờ sờ, lại còn là vị chiến sĩ đã từng vì chúng mà cầm súng chiến đâu. Hoặc là… bọn chúng đều biết điều này nhưng chúng vẫn muốn lão chết.

Ngẩng đầu, lại nằm sấp xuống.

Ngẩng đầu, lại nằm sấp xuống ~ trên mặt đất loanh quanh lòng vòng một cái vết máu rốt cuộc biến thành một oa huyết mà, rối loạn, đều rối loạn. Tần Thư muốn lột ra này đàn điên cuồng đám người đi cứu lão nhân, lại không biết bị ai lấy cái gì nện ở trên đầu, ấm áp huyết từ trên trán chảy xuống tới, lập tức có người đem trụ hắn tay đem hắn tay gắt gao chiết ở sau lưng, như là chó hoang thấy một cái người chết giống nhau giống nhau, trong thanh âm tràn đầy quỷ dị cuồng nhiệt, cơ hồ là ở gào rống, “Bắt lấy hắn! Bắt lấy Tần Thư! Thủy Tam nhi, ngươi tốt nhất không cần hành động thiếu suy nghĩ! Các đồng chí, hết thảy đầu trâu mặt ngựa đều là hổ giấy, ai dám tự tuyệt với nhân dân, nhân dân đã kêu hắn diệt vong! Diệt vong!”

“Ông nội mày!” Thủy Tam bị một đám người vây lại. Hắn dùng một cú đấm ném tên cản đường bay thật xa, muốn tiến về phía Tần Thư lại bị đám người chặn càng chặt hơn. Bọn chúng không ngừng đánh loạn vào bụng hắn, đạp vào chân trái hắn. Chúng nhảy nhót báo cho nhau, “Đạp vào chân trái hắn! Trên đùi hắn có vết thương!”

Tần Thư bị bắt đem eo cong thành 90 độ, tóc lại bị túm làm hắn nâng đầu xem, Thủy Tam thở hổn hển, mồ hôi như hạt đậu hạ xuống, chân trái không được run rẩy rốt cuộc chân sau quỳ xuống đất, Tần Thư như là điên rồi giống nhau quỳ trên mặt đất, thanh âm nghẹn ngào quả thực không giống nhân loại, huyết mơ hồ đôi mắt lại bị nước mắt vọt cái sạch sẽ, “Đừng đánh hắn, cầu xin các ngươi đừng đánh hắn! Hắn trên đùi có thương tích, là ở trên chiến trường lưu lại, hắn không phải thổ phỉ không phải xã hội đen! Hắn các huynh đệ đều là đường đường chính chính chết ở trên chiến trường! Hắn là công thần, cầu các ngươi, cầu xin các ngươi! ~ đừng đánh hắn, đừng ~”

“Tần Thư, em đừng sợ! Mẹ nó, không được quỳ!” Cuối cùng Thủy Tam vẫn bị khống chế. Vệ binh đỏ đứng phía sau hắn giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi, sức mạnh vừa rồi của bọn chúng đã dùng hết rồi. Chúng lại trở thành vệ sĩ cho vị lãnh tụ vĩ đại, kiên cường, đáng tin cậy nhất như mặt trời mới mọc của tổ quốc. Tên vệ binh đỏ vừa bị Thủy Tam đánh cho ngã lăn ra đất dùng sức đá vào chân trái của Thủy Tam, phất tay một cái, “Các đồng chí, phản đồ cách mạng đã bị nhân dân khống chế. Chúng ta đừng sợ, dắt bọn chúng đi diễu phố, vạch trần bộ mặt ghê tởm của bọn chúng!”

...dải phân cách để nhắc nhở rằng người văn minh thì không đọc được ở web ăn cắp...

Buổi sớm mùa thu, mặt đất lạnh lẽo, sắc trời nhợt nhạt. Có thể thấy được những vết máu đen đã khô đầy đất. Từng tấm áp phích lớn dán chồng lên nhau trên bức tường. Áo giấy, tiền vàng rải khắp quảng trường. Họ bị lăng nhục, bị đùa bỡn, phải quỳ gối giữa đống tro tàn, trên mặt bị bôi vẽ thảm không nỡ nhìn.

Bình thường vào giờ này đa số người còn đang ngủ nhưng hôm nay lại vô cùng rôm rả. Quần chúng nhốn nháo cười chờ hóng chuyện, xô đẩy nhau chen để lên phía trước. Thủy Tam cùng với Tần Thư bị ấn ở trên đài cao trước ánh mắt của mọi người. Một tên vệ binh đỏ dõng dạc, hùng hồn tuyên đọc tội trạng của họ, “Các đồng chí! Hôm nay tôi sẽ vạch trần hành vi phạm tội của hai tên này! Mọi người hãy nhìn kĩ chúng, một tên là thủ lĩnh xã hội đen Thủy Tam, một tên là giai cấp địa chủ tư bản cũ của phái phản động Tần Thư! Hai kẻ này ẩn nấp trong quần chúng với động cơ không trong sáng, là khối u ác tính của xã hội! Quan trọng hơn, mối quan hệ giữa hai nam nhân là dơ bẩn, là biến thái, là lưu manh, là nguồn căn của sự tà ác, làm vấy bẩn sự thuần khiết của quần chúng! Hôm nay chúng ta phải loại bỏ hoàn toàn bọn chúng!”

“Ông đây là u ác tính? Lúc ông đây giết giặc con mẹ mày còn chưa có??? đâu!” Thủy Tam giãy giụa, tức giận trợn mắt với vệ binh đỏ, “Nhãi ranh hỗn láo! Mày có thời gian ở đây nói hươu nói vượn sao không có thời gian ra tiền tuyến chiến đấu?

“Ul là tr, giờ đang là thời bình, bọn tao là hi vọng tương lai của tổ quốc (?)! Tên phản động như mày đừng có mà tỏ ra ngang ngược trước mặt bọn tao! Phái phản động phải bị cả nước trị tội, bị nhân dân trừng phạt! Bắt hắn quỳ xuống!” Vệ binh đỏ vừa dứt lời, một đám người lại bắt đầu ra tay đánh đập Thủy Tam. Tần Thư ở bên cạnh không ngừng gào thét, “Các người đừng đánh vào chân anh ấy! Đánh tôi! Đánh tôi đi! Người văn minh không đọc ở web reup”

“Tần Thư, ngươi đừng tưởng rằng ngươi thoát được quá, các ngươi thành thật công đạo, ẩn núp ở nhân dân bên trong đến tột cùng ra sao rắp tâm? Các ngươi hai người hủ. Bại quan hệ đến tột cùng là khi nào bắt đầu? Các ngươi cho nhau tố giác! Ngươi trước tới!” Hồng. Vệ binh đem Tần Thư triều trước đài đẩy, “Nói!”

“Bọn tôi không sai!” Tần Thư bị xô đẩy suýt ngã nhưng vẫn không chịu thuận theo bọn chúng.

“Được thôi. Vào wattpad _BiaW_ và wordpress Sìn Nè để đọc bản edit và beta hoàn chỉnh. Không nói đúng không? Đánh cho tao! Đánh tới lúc nào bọn chúng ngộ ra mới thôi!” Vô số cú đánh nện xuống người Thủy Tam và Tần Thư như mưa, nhưng ánh mắt của họ chưa bao giờ rời khỏi đối phương. Tiếng của đám vệ binh đỏ vang lên bên tai hư hư thực thực như bị ngăn cách bởi một lớp nước. Giống như trên thế giới không còn thứ gì tồn tại nữa, quá khứ và hiện thực đan xen giữa thật và ảo.

“Các đồng chí! Đôi mắt của mọi người tinh tường như thế, tất cả đều không qua được mắt chúng ta! Lúc Thủy Tam còn ở phía Tây Nam dùng quyền lực để đàn áp người khác, hắn đã cùng với giai cấp địa chủ là đại thiếu gia Tần Thư ở bên nhau. Tần Thư không thay đổi được phong cách tư sản suy đồi và độc đoán của mình, tham lam quyền thế của Thủy Tam bèn thuận theo mà đưa đẩy với hắn! Hành vi hủ bại của bọn chúng khiến nhân dân bị nô dịch.

Không phải đâu, không phải như thế đâu.

“Tiểu thư, ngươi nhưng nắm chặt, nếu là từ trên ngựa ngã xuống, gia nhưng không uổng kính lại cứu ngươi một lần!”

“Còn có thể làm sao bây giờ? Wordpress Sìn Nè. Đương nhiên là thả ngươi đi.”

“Ta hy vọng ngươi hảo, không phải cùng ta hảo cũng đúng.”

“Lão tử là có gia thất người, đừng với lão tử động tay động chân!”

“Người xưa đều nói, phu thê phải dập đầu bái đường mới tính là vĩnh kết đồng tâm. Dù sau này một người ra đi trước thì khi xuống hoàng tuyền cũng có dây tơ hồng dẫn lối, đi xa đến đâu đối phương cũng tìm được, kiếp sau vẫn làm vợ chồng.”

“Tần Thư, em đừng sợ.”

“Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi? Wattpad _BiaW_” Tần Thư hỏi trong nắng chiều nhàn nhạt.

“22 năm, còn có ngày sau rất nhiều năm, chúng ta còn có thể cùng nhau đi xuống đi.”

Hồng vệ binh cuồng nhiệt thanh âm cùng trong trí nhớ cái kia thổ phỉ thanh âm hỗn tạp ở bên nhau truyền đến, “Bọn họ đây là tự tuyệt với nhân dân! Chắc chắn bị nhân dân sở đánh sâu vào!”

Không phải như thế, không phải như thế! Có những lời bây giờ không nói thì sau này không còn cơ hội nói nữa! Tần Thư, nói đi, mau nói ra!

Tần Thư đột nhiên rất muốn cười, cậu muốn nói cho Thủy Tam rằng, không phải là rất nhiều năm về sau mà là cả đời của chúng ta.

“Tôi nói! Tôi khai!” Tần Thư bất ngờ tránh ra khỏi tên vệ binh đỏ đang ghìm chặt cậu, như phát điên mà dùng toàn bộ sức lực để gào thét. Trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường lặng ngắt không một tiếng động, chỉ còn âm thanh cuồng loạn của cậu, “Tôi nói! Tôi sẽ nói! Đọc tại wattpad _BiaW_ Mấy năm nay, tôi oán anh ta, hận anh ta, anh ta là thổ phỉ, là tướng cướp! Anh ta thật sự đã bắt tôi!”. Tần Thư sắp khóc không ra tiếng nữa, “Nhưng anh ấy chưa từng bắt ép tôi! Thủy Tam, em không hối hận khi đi theo anh!”

“Đè lại hắn! Lấp kín hắn miệng! Bắt hắn đọc truyện tại wordpress Sìn Nè đã để link ngoài mục giới thiệu và văn án” Hồng. Vệ binh không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, lập tức hoảng sợ, “Bọn họ chết cũng không hối cải! Lập tức xử quyết! Áp bọn họ đầu, gọi bọn hắn dập đầu!”

“Nam Man Tử, anh xem lồng đèn màu đỏ dưới mái hiên kia có giống nến hỉ không?” Tần Thư cười. Cậu quỳ xuống nhưng lại mang theo vui sướng, quỳ lạy thiên địa thần phật, quỳ trước cuộc hôn nhân tốt đẹp của mình, quỳ gối trước người đang cười với cậu kia.

“Lưu manh! Biến thái! Ăn cắp ăn trộm reup chết tiệt!” Quần chúng dưới đài cũng ồ lên, chỉ trỏ không biết đang nói gì, ồn ào vô cùng nhưng lại tưởng như đang đồng thanh chúc mừng, khách chủ chung vui, tiếng chuông vang xa.

“Giống!” Thủy Tam thống khổ rống lên.

“Nhất bái thiên địa!” Tiếng hô kéo dài cho tới khi tiếng súng vang lên thì đột ngột im bặt.

Đồ ngốc. Đi tới cầu Nại Hà nhất định phải nắm chặt dây tơ hồng, đừng để đánh mất nhau.

Trong đám người một cái tiểu nữ hài giật nhẹ mẫu thân góc áo, ngây thơ mắt to lỗ trống mà nhìn trên mặt đất kia một bãi vết máu, “Hai cái nam nhân cũng có thể kết hôn sao?”

Mẫu thân hoảng loạn mà bưng kín nàng miệng, “Nói bừa cái gì đâu! Vào Wattpad _BiaW_ và wordpress Sìn Nè đã để link ngoài mục giới thiệu và văn án để đọc bản edit, beta hoàn chỉnh.”

Nữ hài ngoan ngoãn câm miệng không nói, đôi mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm cái kia phương hướng.

Chính là, bọn họ rõ ràng đang cười a.

__Hết chương 6- Hết P1__