Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 939



Chương 1002

Nhan Nhã Quỳnh vừa định nói: Không sao cả, chỉ cần anh vẫn bình an là được rồi. Anh nhớ phải chú ý an toàn, mau về sớm một chút.

Thế nhưng…

Hai tại Nhan Nhã Quỳnh bị giọng nói nhẹ nhàng của Giang Anh Tuấn mà trở nên run rẩy, hai tai nhanh chóng trở nên đỏ ửng, còn muốn nghe anh nói tiếp.

Cô tủi thân, tựa lưng vào khung cửa, tay cô đặt trên thanh gỗ: “Bao giờ anh về “

Giang Anh Tuấn: “…”

Rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn vô cùng tốt, vẫn còn là một cô gái ấm áp, sao bây giờ lại…

Nhan Nhã Quỳnh chớp chớp mắt, nức nở lên tiếng: “Anh Tuấn à, em thật sự rất nhớ anh, bao giờ anh mới vê?”

Chỉ trong nháy mắt, bàn tay đang cầm điện thoại của Giang Anh Tuấn nhanh chóng siết chặt. Anh chỉ muốn trở về nhà ngay lập tức thế nhưng anh cố kìm nén suy nghĩ đó, giọng nói càng trở nên dịu dàng hơn: “Không có chuyện gì cả, hai ngày nữa anh sẽ về ngay thôi.”

Nhan Nhã Quỳnh không ngừng nức nở: “Thế nhưng em vẫn rất nhớ anh, tối không được ôm anh ngủ khiến em không thể ngủ được…”

Trong lòng Giang Anh Tuấn thắt lại, nóng lòng lên tiếng: “Đừng khó chịu. Ngày mốt anh sẽ có mặt ở nhà ngay, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh được không?”

Lúc này, Nhan Nhã Quỳnh hoàn toàn không nhịn được nữa: “Hóa ra anh cũng nghĩ giống em sao. Anh cũng muốn về nhà sớm!”

Giang Anh Tuấn: “…”

Biết mình đã bị lật tẩy, Nhan Nhã Quỳnh cũng không giả vờ nữa, tiếng cười giòn giã vang lên khắp phòng: “Em không cần biết, bây giờ anh không có ở nhà. Hơn nữa còn không từ mà biệt, đây chính là lỗi của anh. Em rất nhớ anh, trong lòng vô cùng khó chịu. Tối hôm nay em cũng không ngủ được. Bây giờ anh phải dỗ em, phải nói những lời dễ nghe, phải nói những lời khiến em cảm thấy hài lòng. Nếu không em sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng, vô cùng khó chịu!”

Nói những lời dễ nghe không hề có, nhưng phải nói đến khi cô gái nhỏ này cảm thấy hài lòng lại là một chuyện không hề đơn giản. Rõ ràng là Nhan Nhã Quỳnh đang muốn làm khó anh.

Giang Anh Tuấn nghe âm thanh trầm thấp của cô không giống như đang làm giả, hơn nữa còn vô cùng dịu dàng, thở phào nhẹ nhõm: “Chờ anh về nhà rồi nói!”

Nhan Nhã Quỳnh đang muốn chơi xấu anh một chút, thế nhưng lại bị anh chặn họng.

“Hay là nói ngây bây giờ luôn đi. Anh lại sợ khi về nhà nói thì người nào đó chỉ biết nói ngoài miệng thôi sẽ bị ngượng đến mức không ngóc đầu lên được!”

Nhan Nhã Quỳnh: “!”

Rõ ràng cô đã chuẩn bị những thứ để trừng phạt Giang Anh Tuấn, sao bây giờ lại giống như đang trừng phạt cô thế này?

“Anh mới là người bị ngượng không ngóc đầu lên được đấy! Anh có bản lĩnh thì để về nhà rồi hãy nói sau, nếu em là người đỏ mặt thì là chuột túi!”

“Được, cô gái nhỏ của chúng ta nói gì cũng đúng. Hãy ngoan ngoãn chờ anh trở về, hay là em ra ngoài vui chơi một chút đi!”

“Vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi. Nếu khi anh quay về mà không thể làm cho em cảm thấy hài lòng thì anh sẽ chính là con chuột túi đấy! Em là một người vô cùng thành thật, những gì em nói ra đều là sự thật!”

Sắc mặt Nhan Nhã Quỳnh nhanh chóng trở nên đỏ bừng, ngoài miệng thì mạnh miệng như thế thôi nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy chột dạ.