Nhan Sắc Phượng Hoàng

Chương 44



Bước vào biệt viện, vừa mở cửa đã nghe bay đến hương thơm thoang thoảng của cây lê trong sân, những cánh hoa trắng muốt nhẹ rơi lất phất, nơi này mặc dù không quá sang trọng nhưng rất đẹp và thanh tịnh.

Từ Thần Tuyết Cung đi ra ngoài, Thượng Quan Lưu Ý làm sao có thể ở trong mấy khách điếm bình dân cùng với đám người tạp nhạp kia được? Long Kỳ Thiên thương yêu Ý nhi như vậy làm sao nỡ để Ý nhi cảm thấy không thoải mái? Huống chi ánh mắt của những người kia cứ luôn dò xét Ý nhi làm hắn không tài nào chịu được. Vì vậy vừa mới vào thành, Long Kỳ Thiên đã lập tức tìm thuê căn biệt viện này, cả hai mặt đều hướng ra sân, gồm có bốn phòng ngủ, một phòng bếp và một cái nhà củi, trong sân có giếng nước riêng, trồng lê và bắt giàn nho. Nói tóm lại là một nơi ở lý tưởng.

Về chuyện tiền nong, xuất thân của Long Kỳ Thiên là gì? Thổ phỉ, cái này cũng cần phải hỏi sao?

Long Kỳ Thiên ngoài thuê căn biệt viện này còn cẩn thận mướn cả đầu bếp và một tên sai vặt. Đầu bếp là một nữ tử đã có gia thất còn tên sai vặt cũng chính là con trai của bà, năm nay mười bốn tuổi, tên gọi Vân Thâm.

Hôm nay sau giờ ngọ, cổng lớn bị đập rầm rầm ba cái, Vân Thâm bị hù cho giật mình vội vàng gác lại công việc đang làm dở chạy ra mở cửa, lập tức nhìn thấy chủ nhân cùng với Thượng Quan công tử mặt mày đằng đằng sát khí đi vào, dung mạo tuyệt sắc không che giấu được vẻ giận dữ.

Vân Thâm từ nhỏ đã nhát gan, lập tức hoảng sợ lui vào một góc, tiếp theo liền trông thấy chủ nhân vội vã đuổi theo, xem bộ dáng có vẻ như đã chọc cho Thượng Quan công tử không vui. Vân Thâm không khỏi thở dài một hơi, y không hiểu, tại sao chủ nhân mỗi ngày đều chọc cho Thượng Quan công tử giận vậy chứ? Tuy rằng công tử cũng hơi khó hầu hạ một chút.

Bất quá công tử tuy tính tình hơi hung dữ nhưng cũng chưa bao giờ nặng lời với hai mẹ con y, cơm nước nếu không vừa miệng cùng lắm chỉ hơi nhíu mày, vẻ mặt không vui đẩy ra, không đánh không mắng, so với mấy người chủ trước đây thì tốt hơn nhiều... Nhất định là do Long đại thiếu gia đã làm chuyện gì không đúng.

À, phải rồi, công tử mỗi ngày thức dậy trên người đều có những vết tích kỳ quái, Vân Thâm bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, không phải là chủ nhân đã ngược đãi công tử đó chứ?

Vân Thâm nhìn vị chủ nhân tính tình "hòa nhã" của mình mà lộ ra biểu tình khiếp sợ.

Đang định đóng cửa thì Vân Thâm chợt dừng lại động tác, bởi vì hôm nay lại đến thêm hai người, một trong hai người đưa tay chặn cửa không cho y đóng lại. Vân Thâm hơi ngẩn ra một chút, biểu tình kinh ngạc, bọn họ là khách nhân sao?

Vân Thâm ngay cả cửa cũng không đóng, y vội chạy vào nhà bếp tìm mẹ mình, nói cho mẹ y biết, tối nay nhà có khách, thức ăn phải chuẩn bị thêm một ít.

Mục Thanh Mục Bạch thấy tên tiểu tử không nói lời nào đã vội vã bỏ vào trong thì quay sang liếc nhìn nhau, cảm thấy hơi khó hiểu. Sửng sốt một hồi, giương mắt lên đã nhìn thấy thiếu chủ và tên tiểu tử họ Long bước vào trong phòng, cả hai nhất thời đứng ở trong sân không biết làm sao cho phải. Cuối cùng bọn họ đành phải đứng canh giữ trước cửa phòng.

Mẹ của Vân Thâm sau khi nghe y thuật lại liền từ trong bếp chạy ra xem xét. Việc đầu tiên bà làm là chào hỏi hai người khách mới đến vài câu, sau đó mới biết hai người này thì ra là thuộc hạ của Thượng Quan công tử, lúc trước bị lạc nhau nay mới tìm đến được.

Vân thẩm bảo bọn họ về phòng nghỉ ngơi nhưng hai người lại rất cố chấp, bà đành phải hỏi thăm một chút về khẩu vị của bọn họ để chuẩn bị thức ăn. Vân thẩm cũng rất có óc quan sát, nhìn sơ qua trang phục của hai người này liền biết bọn họ có võ công, không phải người nên đắc tội vì vậy trong lời nói càng thêm cẩn trọng. Qua một buổi trò chuyện bà biết được bọn họ là hai huynh đệ (không phải huynh đệ ruột), đệ đệ là Mục Thanh khi nói chuyện gương mặt không biểu cảm, rất đỗi lạnh lùng. Ca ca Mục Bạch thì ngược lại, khi nói chuyện bộ dáng tươi cười, thái độ lễ phép ôn hòa nhưng lại ẩn chứa một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm chứ không phải hiền lành như vẻ bề ngoài, Mục Thanh trái lại có vẻ thật thà hơn.

Sau khi tìm hiểu sơ qua về tính cách của hai người, Vân thẩm trở lại nhà bếp dặn dò con trai mình một phen.

Lại nói đến hai người kia, Thượng Quan Lưu Ý vào phòng, Long Kỳ Thiên cũng lẽo đẽo theo sau, sau đó liền đóng cửa, thậm chí tiện tay khóa chốt.

Nghe được động tĩnh, Thượng Quan Lưu Ý xoay người lại, hung ác trừng mắt nhìn Long Kỳ Thiên, khuôn mặt tỏ vẻ bất mãn không vui.

Long Kỳ Thiên cười hắc hắc, tiến lên ôm ngang hông Thượng Quan Lưu Ý, đem y ôm vào trong ngực, thân thiết hôn nhẹ lên mặt dỗ dành. "Ý nhi đừng giận nữa được không?"

Thượng Quan Lưu Ý liếc hắn một cái, vẻ mặt tức giận vẫn còn chưa tiêu nhưng cũng không có đẩy Long Kỳ Thiên ra. Trải qua nhiều ngày như vậy Thượng Quan Lưu Ý đối với những cử chỉ thân thiết của Long Kỳ Thiên đã "tập mãi thành thói quen".

Để làm cho Ý nhi cảm thấy quen và tự nhiên thật không dễ dàng, Long Kỳ Thiên thầm lẩm bẩm.

"Được rồi được rồi, Lý Lâm Tuấn vô dụng, chúng ta sẽ tìm một thần y trên giang hồ có được hay không? Nhất định sẽ có biện pháp." Long Kỳ Thiên lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, trong lòng thầm nói, nếu không dỗ cho bảo bối vui vẻ ban đêm làm sao ăn được y.

Nghĩ đến ban đêm, Long Kỳ Thiên lại cảm thấy hưng phấn, nhiều ngày như vậy đã quen được nếm mỹ vị, hiện tại muốn ngừng cũng không được, chỉ cần một ngày không ăn hắn liền có cảm giác bị nghẹn. Long Kỳ Thiên vì lợi ích của mình mà hết sức nỗ lực.

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới Thượng Quan Lưu Ý lại nổi giận, y vặn vẹo thân thể tránh khỏi cái ôm của Long Kỳ Thiên.

"Đừng đụng vào người ta... ngươi... đáng ghét!" Thượng Quan Lưu Ý cắn răng, tên khốn kiếp này vì muốn khi dễ y cho nên mới tìm cách phong bế nội lực của y, sau đó lại giả mù sa mưa giúp y tìm cách hóa giải. Hừ, thực tế nội lực của y bị phong bế toàn bộ đều do quỷ kế của hắn.

"Buông ra! Nếu còn không buông..." Thượng Quan Lưu Ý dùng sức đẩy hắn nhưng Long Kỳ Thiên khí lực quả thật rất lớn, bất luận thế nào cũng đẩy không đi. Tên khốn kiếp này, sao lại mạnh như vậy? Thật tức chết y!

"Ý nhi, Ý nhi." Long Kỳ Thiên vội vàng ôm y, đem người đẩy ngã xuống chiếc giường mềm mại, chăn nệm đều được làm từ tơ tằm thượng hạng, một thước vải trị giá một lượng bạc, vô cùng xa xỉ. Vân thẩm dạo trước làm việc ở một gia đình nọ đã từng thấy qua, nhưng chủ nhà rất quý cây vải này, sờ cũng không cho sờ. Thời điểm đó chủ nhà bất quá chỉ cắt vài thước, cắn răng may cho lão gia một bộ xiêm y mặc lấy thể diện, mà xiêm y không phải lúc nào cũng lấy ra mặc.

Cho nên Vân thẩm tại đây nhìn thấy nhiều vải vóc tơ tằm như vậy thì sợ ngây người. Lại nghe chủ nhân nói dùng vải này để may chăn giường thì bà triệt để choáng váng. Đến khi nhìn thấy chủ nhân may cho vị công tử kia cùng lúc mười mấy hai mươi bộ xiêm y thì bà ngược lại đã thôi cảm thấy kinh ngạc.

Lúc này Thượng Quan Lưu Ý bị đẩy ngã xuống tấm chăn làm bằng tơ tằm quý giá, y vừa tức giận vừa xấu hổ trừng mắt nhìn Long Kỳ Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Giãy giụa một hồi, Ý nhi xiêm y mất trật tự lộ ra khuôn ngực trắng nõn như bạch ngọc, Long Kỳ Thiên nhìn thấy liền mê luyến không thôi.

"Ý nhi..." Long Kỳ Thiên lúc này hô hấp cũng trở nên ngưng trọng, hai mắt tối sầm. Thượng Quan Lưu Ý nhướn mày.

"Ngươi là đồ cầm thú, đây đang là ban ngày..." Thượng Quan Lưu Ý xấu hổ đỏ mặt, hai tay chống trước ngực Long Kỳ Thiên. Nhiệt độ trên cơ thể hắn cực nóng, xúc cảm từ lòng bàn tay truyền đến trái tim khiến nó chợt hẫng đi một nhịp, Thượng Quan Lưu Ý không khỏi hoảng hốt.

"Ý nhi." Long Kỳ Thiên khẽ gọi, địa phương cứng rắn cách một lớp vải ở trên người Thượng Quan Lưu Ý khẽ ma sát.

"Long Kỳ Thiên!" Ý nhi thiếu điều muốn hét ầm lên, người này thật đáng ghét, trời còn chưa tối đã như vậy. Thượng Quan Lưu Ý nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, lại có vài phần tức giận, nhưng bản thân y cũng không phát hiện ra có điều gì không thích hợp, càng không để ý vật kia của Long Kỳ Thiên đang ngày một trướng lên, y chỉ nghĩ đến vấn đề thời gian.

"Ngươi dám?" Thượng Quan Lưu Ý mím môi, tức giận trợn trừng mắt.

Long Kỳ Thiên hơi do dự, dưới ánh nhìn hung ác của Ý nhi hắn nhất thời chột dạ, nội tâm giằng co dữ dội. Làm hay không làm? Nếu không làm thì hắn không nhịn được. Mà làm thì Ý nhi nhất định sẽ nổi giận.

"Ý nhi, làm sớm phần của tối nay có được không?" Long Kỳ Thiên cùng y thương lượng.

"Không được!" Thượng Quan Lưu Ý không nghĩ ngợi liền nói. Nhưng vừa dứt lời y chợt ngây ngẩn cả người, sắc mặt đỏ lên, cơ hồ muốn xuất huyết. Y... vừa nói cái gì?

Long Kỳ Thiên hơi sửng sốt một chút sau đó lập tức cao hứng, hắn vui mừng như ăn được quả trường sinh. Ý nhi không phải nói "không được làm", "không thể làm" hay "không cho làm" các loại mà y chỉ nói hiện tại không được, có nghĩa "hiện tại không được, buổi tối mới có thể"?

A! Ý nhi đã tiếp nhận hắn?

Long Kỳ Thiên trong lòng nở hoa.

Thượng Quan Lưu Ý sắc mặt tái xanh, thân thể bỗng trở nên cứng nhắc. Y nhìn thấy Long Kỳ Thiên đang vui mừng như điên mà cảm giác trái tim mình đập thình thịch, trong lòng dâng lên một loại tư vị kỳ quái không thể diễn tả thành lời.

Vì vậy y mới nghĩ cách cứu vãn nói. "Buổi tối cũng không cho làm!"

"Sẽ nghẹn." Long Kỳ Thiên thốt ra. Vì tranh thủ lợi ích mà nỗ lực.

"Nghẹn chết ngươi đi!" Thượng Quan Lưu Ý âm điệu ngày càng nhỏ, nghe có chút giống như tình nhân đang giận dỗi.

"Nhưng tiểu Ý nhi cũng nói là rất nghẹn này." Long Kỳ Thiên ai oán nói, đồng thời vươn tay lần mò xuống hạ thân của Lưu Ý.

"A..." Thượng Quan Lưu Ý toàn thân cứng đờ, chỗ đó tức thì có cảm giác, cách một lớp vải ở trên tay Long Kỳ Thiên nảy sinh biến hóa. Thượng Quan Lưu Ý xấu hổ đến muốn ngất đi.

Long Kỳ Thiên cười hắc hắc. "Nhìn xem, tiểu Ý nhi cũng gật đầu tiếp nhận ta rồi."

"Ngươi..." Những lời vô sỉ như vậy cũng nói ra được.

"Ý nhi, đừng nhịn nữa có được không?"

"Không làm." Thượng Quan Lưu ý thẹn quá hóa giận quát.

"Vậy ta làm ngươi!" Long Kỳ Thiên không biết xấu hổ nói.

"Ưm..." Thượng Quan Lưu Ý không còn lời nào để nói, tên khốn kiếp này.

"Đồng ý rồi sao? Lại đây đi!" Vừa nói vừa muốn lật người Ý nhi lại.

"Ta đã nói là không, tên khốn kiếp này!" Thượng Quan Lưu Ý hét lên. Mục Thanh Mục Bạch đứng bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền nôn nóng gõ cửa, chỉ sợ thiếu chủ của mình bị bắt nạt.

Long Kỳ Thiên nở nụ cười xấu xa, tiến gần đến bên tai Thượng Quan Lưu Ý nói. "Bọn họ xông vào thấy chúng ta như vậy sẽ không hay đâu."

Thượng Quan Lưu Ý ngẩn người, lúc này mới phát hiện mình vạt áo đang mở rộng, tay của Long Kỳ Thiên không biết từ lúc nào đã trượt vào, mà hai tay của y cũng đang đặt lên ngực hắn, tuy rằng không phải y cố tình nhưng nhìn sao cũng giống như y đang chủ động sờ soạng Long Kỳ Thiên.

Hơn nữa cũng không biết từ lúc nào Long Kỳ Thiên đã tách chân y đặt sang hai bên hông hắn. Loại tư thế này, quả thật rất giống như đang thừa hoan... . ngôn tình hay

"Ngươi..." Thượng Quan Lưu Ý vừa thẹn vừa giận. "Bộ dáng này tuyệt đối không được để cho người thứ hai nhìn thấy!"

Y cố tình uy hiếp Long Kỳ Thiên thế nhưng lời vừa thốt ra lập tức lại được hiểu theo ý khác, Long Kỳ Thiên vô cùng kích động còn Ý nhi lại đen mặt.

Long Kỳ Thiên thâm tình nhìn Thượng Quan Lưu Ý, ánh mắt tràn đầy chiếm hữu. "Ừm, ngươi là người của ta. Đời này đừng nghĩ có kẻ thứ hai nhúng chàm."

"Nhúng chàm", cái từ này... Thượng quan Lưu Ý tức giận nhìn hắn chằm chằm như muốn nói: Khốn kiếp! Dám xem ta như nữ nhân.

Long Kỳ Thiên khóe miệng có hơi co rút, hắn tâm linh tương thông vội vàng sửa lại. "Là nam nhân, ngươi là nam nhân của ta, đời này đừng ai mơ tưởng nhúng chàm."

Thượng Quan Lưu Ý bỗng cảm thấy mất tự nhiên, có chút không dám nhìn thẳng vào Long Kỳ Thiên, lọai cảm giác này càng lúc càng kỳ lạ, trái tim cũng đập liên hồi.

Nhưng sau một khắc y liền nghĩ đến lời mấy người nông phu hôm nọ, cùng với ban ngày ở trong trà lâu Lý công từ kia đã nói.

Tiểu quan, tiểu bạch kiểm, bị nam nhân cưỡi... Y sao có thể? Bị người đời chỉ trích như vậy, lòng kiêu hãnh của y làm sao cho phép?

"Ta không phải người của ngươi, chưa bao giờ." Thượng Quan Lưu Ý lạnh mặt. "Bên ngoài là người của ta, chỉ cần ta hô một tiếng, không phải nghi ngờ, ngày mai sẽ là ngày chết của ngươi, toàn bộ trên dưới Thần Tuyết Cung sẽ tận lực truy sát ngươi."

Long Kỳ Thiên nhìn sâu vào mắt của Thượng Quan Lưu Ý, tiếng gõ cửa bên ngoài càng dồn dập, hắn bình tĩnh nói. "Ta tin."

Nói xong liền đứng dậy chỉnh lại y phục.

Thượng Quan Lưu Ý trái lại vì hành động của hắn mà ngây người, y không nghĩ Long Kỳ Thiên lại thực sự buông tha mình, không phải người nam nhân này nên nói mấy lời đại loại như "Ăn xong rồi tính, mặc kệ nó." Hay sẽ không biết xấu hổ mà trêu chọc y. "Ngươi lo lắng cho ta sao?", sau đó sẽ không thèm để ý đến sự phản đối của y mà tiếp tục...

Thượng Quan Lưu Ý nghẹn đỏ mặt, chẳng lẽ là tự mình đa tình? Sắc mặt của y bỗng trở nên cực kỳ khó coi.

Long Kỳ Thiên chỉ đơn thuần không muốn Ý nhi tức giận, hắn cũng phải nhẫn nhịn rất khổ cực, giằng co thật lâu rốt cục cũng chỉnh xong y phục, nhưng khi quay người nhìn lại, chỉ thấy Ý nhi sắc mặt bất thiện, biểu tình vô cùng oán giận, phảng phất như bị người ta vứt bỏ...

"Ý nhi?" Long Kỳ Thiên có chút khó hiểu.

"Cút ngay!" Thượng Quan Lưu Ý âm trầm kêu lên. Sau đó y đứng dậy chỉnh lại y phục, ngón tay run rẩy, biểu tình khiến cho Long Kỳ Thiên cực kỳ thương xót không nỡ rời xa.

Long Kỳ Thiên tay chân luống cuống đứng qua một bên, hắn nên làm sao?

Tim thật đau, phải làm sao bây giờ?

"Mau cút ra xa cho ta!" Thượng Quan Lưu Ý hướng ra ngoài cửa, không vui quát.

Mục Thanh Mục Bạch đứng bên ngoài hơi sửng sốt một chút sau đó nhanh chóng rút lui, một khắc cũng không dám chậm trễ.

"Ý..." Long Kỳ Thiên muốn nói cái gì đó.

Kết quả vừa mở miệng đã thấy Thượng Quan Lưu Ý quay mặt lại trừng mắt nhìn hắn, biểu tình oán giận khiến sống lưng của Long Kỳ Thiên một trận lạnh buốt.

Thượng Quan Lưu Ý: dám bỏ mặc ta ta giết chết ngươi!

Hết chương 44

Thua, chiều ẻm ko nổi =))