Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 180: Thiên Đường suy tàn: Mong muốn về nhà



Gia tộc Linh Đề là một vọng tộc cổ xưa, đời đời lấy việc thuê thợ săn làm nghiệp, cơ nghiệp trăm năm tích lũy lại, trên đường thương mại làm mưa làm gió, trên hắc đạo cũng danh chấn tứ phương, đáng tiếc lão thái gia Tiêu Hữu Chương đã cưỡi hạc về Tây Thiên, đương nhiệm của đại gia trưởng Tiêu Trường Tú cũng mới hơn bảy mươi tuổi, vị trí chủ nhân kế tiếp còn chưa định, các con trai nhà họ đều có dã tâm như sói đói, ngoài mặt anh em là hiền tôn hiếu tử nhưng trong lòng ngầm hận không thể cho lão gia tử đêm nay liền hạ táng, Tiêu Trường Tú một ngày không chết, những con trai Tiêu gia sáng đấu tối đấu cũng không một ngày được yên tĩnh.

Xe dừng lại trước lối vào một thị trấn nhỏ cổ kính, Hàn Hành Khiêm nhìn thấy phía trước viết biển nhắc nhở "Xe ngoại lai bị cấm vào trong", vì thế kéo phanh tay.

Hắn cầm một chai nước khoáng vặn ra đưa cho Tiêu Thuần đang ngồi ở ghế phụ, trong lòng lo lắng.

Tiêu Thuần bị một bình nước đánh tỉnh tinh thần rũ mắt nhận lấy, uống một ngụm lớn, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Đừng khẩn trương, còn nhớ không, chúng ta chỉ là tới khám bệnh cho chị dâu cả của cậu thôi." Hàn Hành Khiêm nắm chặt cổ tay hắn hơi phát run: "Đi lấy hòm thuốc của tôi đi."

Bàn tay ấm áp khô ráo bao trùm trên cổ tay, nhiệt độ từ làn da truyền vào mạch, Tiêu Thuần yên ổn hơn rất nhiều, gật gật đầu, xuống xe, đến cốp xe lấy vali thuốc nặng ra rồi xách lên tay.

Hàn Hành Khiêm dựa vào cửa xe, thử tín hiệu của máy thông tin liên lạc: "Chúng tôi xuống xe rồi."

Bạch Sở Niên: "Nhận được, chúng tôi cũng sắp tới rồi."

Hành động lần này chia làm ba tổ ABC, Hàn Hành Khiêm Tiêu Thuần ở chỗ sáng tiếp xúc với gia tộc Linh Đề, Bạch Sở Niên Rimbaud một tổ, Lục Ngôn cùng Tất Lãm Tinh phân chia ở chỗ tối tìm kiếm nhà xưởng bí mật cùng kho hàng của gia tộc Linh Đề, đem đơn enenin bên trong lục soát ra.

Đi vào trấn nhỏ, dọc theo đường đi gặp người đi đường cơ hồ đều là tuyến thể Linh Đề, ngoại trừ ngẫu nhiên đi ngang qua một ít du khách cùng người tạm trú.

Hàn Hành Khiêm mặc đồng phục bác sĩ làm việc màu trắng, quét qua người đi đường chung quanh, hỏi: "Gia tộc Linh Đề cách nơi này bao xa?"

"Tính từ lúc vào cửa bắt đầu." Tiêu Thuần nhẹ giọng trả lời: "Nhà tôi cách đó còn xa, đi bộ mất hơn hai tiếng đồng hồ, chúng ta bắt taxi đi."

"Lớn như vậy sao, sắp bằng hẳn một thành phố cấp huyện luôn rồi. Tôi có thể chụp ảnh nó được không?"

Tiêu Thuần chỉ hời hợt ừ một tiếng, không có biểu tình gì. Hận ý của hắn đối với gia tộc Linh Đề đã đến trình độ có người khen nó đẹp, hoặc là chụp ảnh đẹp mắt cho nó đều sẽ phản cảm người kia. Ngoại trừ bác sĩ Hàn.

Một chiếc taxi đuoẹc Tiêu Thuần vẫy tay ra ngăn lại, tài xế là một linh tể nhiệt tình, từ cửa sổ xe thò đầu ra: "Đồ đạc để trong cốp xe đi."

Tiêu Thuần lấy hộp thuốc trong tay, lãnh đạm nói: "Không được, tôi xách theo."

Hàn Hành Khiêm khẽ gật đầu cảm tạ, cùng Tiêu Thuần ngồi ở ghế sau, Tiêu Thuần đặt hộp thuốc ở đầu gối, tay đặt trên mặt kim loại.

Động tác này làm cho Hàn Hành Khiêm có chút nghi hoặc, gia tộc Linh Đề nhìn qua dân phong còn rất thuần phác, không đến mức ngồi taxi cũng phải đề phòng hành lý bị trộm.

Trên đường tài xế thao thao bất tuyệt nói chuyện với bọn họ: "Lâu lắm rồi không có khách đến, các cậu đây là muốn đến nhà nào đây? Cậu là bác sĩ đi, nhìn cách ăn mặc này rất giống, có phải đến xem bệnh cho thiếu phu nhân Tiêu gia hay không?"

Hàn Hành Khiêm cười nói: "Đúng vậy, nghe nói Thiếu phu nhân bị bệnh đã lâu. Mà tại sao mọi người đều biết chuyện này vậy?"

"Haiz, vị thiếu phu nhân kia vừa gả tới liền đòi sống đòi chết, náo loạn mưa gió khắp phố, ai mà không biết chứ. Tiêu gia tài đại khí thô đè nén tin tức, loại chuyện mất mặt này bên ngoài còn không biết. Nữ nhân kia cũng vậy, hiện tại hài tử cũng sinh ra rồi còn không thành thật, còn coi mình là Tống gia đại tiểu thư."

Tài xế coi chuyện này như một trò tiêu khiển, nói đến mặt mày hớn hở: "Tôi cũng đến tuổi rồi, nửa đời người tích góp được chút tiền, qua hai ba ngày nữa mua một cô dâu ngoan về nhà, tôi rất hưởng phúc, cũng hi vọng đừng đụng phải người như phụ nữ điên kia, gả vào hào môn còn không vui."

Tiêu Thuần yên lặng bám chặt vào miếng sắt trên hộp thuốc, móng tay ở trên mặt kim loại bị cào ra tiếng xước rất nhỏ.

Nữ nhân điên trong miệng tài xế kia chính là vợ của anh trai cả Tiêu Thuần, cũng chính là chị dâu cả Tống Phong của hắn, Tiêu Thuần rời khỏi gia tộc Linh Đề không lâu thì anh cả Tiêu Tử Trì liền kết hôn, đối tượng là một vị Linh Đề omega trắng nhà ngoại, hiện tại đã có một đứa con, nhưng nghe nói cũng là một tiểu O.

Taxi để bọn họ ở bên ngoài căn nhà cũ của nhà hắn, Tiêu Thuần đứng ở ngoài sân, ngửa mặt lên khu biệt thự nguy nga cách đó không xa, trong phòng có một đại gia tộc, phảng phất cách vành đai cây xanh cùng vách tường đều có thể nghe thấy tiếng ồn ào ngắn ngủi trong cha mẹ bên trong.



"Cậu có biết chị dâu của anh cả cậu không?" Hàn Hành Khiêm hỏi.

"Không biết." Tiêu Thuần nói: "Có điều là cô ấy tới đây nhất định không phải là tự nguyện đi, trước tôi cũng có mấy anh chị họ bị gả ra ngoài rồi, bọn họ đều không vui. Bổn gia quy định gia tộc Linh Đề phải có huyết thống hậu duệ đời sau phải thuần chủng, Linh Đề chỉ có thể cùng Linh Đề kết hôn, ai nguyện ý đời đời đều ở trong ổ chó chứ. Nếu không phải tôi chạy nhanh thì con có lẽ cũng đã sinh đến hai đứa rồi đi."

"Nhưng cậu mới hai mươi tuổi."

"Đúng vậy, mẹ tôi mười sáu tuổi đã gả tới đây rồi, vào ngày kết hôn của bà ấy buổi sáng mới thi môn Ngữ văn nộp bài xong, buổi trưa liền trực tiếp bị xe rước dâu đón đi, nói gì cũng vô dụng."

"Chị dâu cả tên là Tống Phong, bộ phận kỹ thuật cho tư liệu điều tra nói, cô ấy là tổng giám đốc của một công ty đầu tư do Tống gia nắm giữ, rất lợi hại." Thanh âm Tiêu Thuần lạnh lùng, nhưng nghe ra là tiếc hận.

Hàn Hành Khiêm cúi đầu, sợi xích vàng mịn trên gọng kính nhẹ nhàng lắc lư.

"Vậy nếu cậu ở cùng một chỗ với tôi, có phải coi như là vi phạm gia huấn gia tộc hay không?"

Ánh mắt Tiêu Thuần bị ý cười ôn hòa của bác sĩ Hàn lay động một chút, yên lặng vẫy đuôi: "Tôi không quan tâm cái loại gia huấn chó má này."

"Cho nên đây xem như là nói 'nguyện ý' sao?" Hàn Hành Khiêm cong cong hai mắt.

Tiêu Thuần giật mình phát giác mình lên tiếng bác sĩ Hàn nói, nhanh chóng nghiêng mặt sang một bên, cái đuôi còn lại sau lưng ngoáy đến vù vù ra gió.

"Tổ B đã vào vị trí, tổ A không cần phí công nói chuyện yêu đương nữa, làm chút việc chính đi, hết!"

Bạch Sở Niên nằm giữa cành cây khổng lồ rậm rạp, lưng đeo hộp súng bắn tỉa của Tiêu Thuần, bên trong chứa một khẩu súng bắn tỉa M25 cùng một tấm kính ngắm cao gấp đôi ấn vào máy thông tin liên lạc mini trong tai nói chuyện, Rimbaud quấn quanh cành cây phụ cận dùng kính viễn vọng thép thủy hóa nhìn ra xa: "Bọn họ vào rừng cây rồi."

Tất Lãm Tinh và Lục Ngôn cho bọn họ một cái thủ thế mọi việc đều tiến triển thuận lợi, đang theo cây xanh bên ngoài tường vây sờ đến sân sau hoa viên biệt thự, hoa viên nối liền một con đường nhỏ, con đường nhỏ dẫn tới một mảnh bạch dương lâm. Lục Ngôn nhỏ giọng ồn ào: "Tiêu Tiêu thích bác sĩ Hàn nhất, tôi cho rằng hai người đã ở bên nhau từ lâu rồi cơ."

Bạch Sở Niên tiếp lời: "Hàn ca, lúc này coi như là miễn cưỡng gặp mặt gia trưởng, biểu hiện cho tốt vào đấy."

Hàn Hành Khiêm cười nói: "Việc đó là nhất định rồi."

Điện thoại di động trong túi Bạch Sở Niên chấn động, là Độ Mặc gọi tới, qua hai ngày nữa chính là ngày viện nghiên cứu giao hàng.

Độ Mặc hỏi: "Bọn họ sắp giao hàng rồi, tiền khi nào thì tới đây?"

Bạch Sở Niên: "Xác định sắp giao hàng rồi sao, không kéo dài thời gian?"

Độ Mặc: "Tôi vừa trở về từ đại lý nhà máy dược phẩm, hàng hóa của bọn họ đều đến, sáu vạn thuốc nhiễm IN đều ở trong kho, đang đếm hàng rồi."

Bạch Sở Niên: "Kế tiếp phải nhờ cậu một chuyện nữa rồi."

Độ Mặc có một dự cảm xấu.

Bạch Sở Niên: "Nói với bọn họ chúng tôi không cần hàng nữa."

"..."

Độ Mặc: "Cậu có bị bệnh không? Đùa tôi đấy à?"

Bạch Sở Niên cười hì hì: "Thật, miệng lưỡi của cậu lưu loát như vậy, cậu đi tìm lý do giải thích đi, tiền phạt vi phạm hợp đồng chúng ta chiếu cố cho là được, cái này gọi qua cho cậu."

Độ Mặc: "... Hơn một tỉ tiền đặt cọc đấy, nói không cần là không cần, người ta một phần cũng không trả. Đây có phải là ý của Lục tổng không? Anh em có thể làm Chúa không?"



Bạch Sở Niên: "Làm theo lời tôi là được rồi, lại không tốn tiền của cậu, được rồi không nói nữa, bên này của tôi còn có việc, đợi lát nữa tôi tắt máy, cậu không có việc gì đừng gọi điện thoại cho tôi."

Độ Mặc: "Cậu cho rằng tôi muốn gọi cho cậu chắc? Sinh hoạt của tôi đã không bao giờ tốt lên kể từ khi tôi gặp cậu rồi."

Điện thoại cúp máy.

Bạch Sở Niên cất điện thoại di động vào túi quần kéo khóa kéo, ngoắc tay với Rimbaud: "Giao dịch bên kia gần như sắp thành, thỏ con và Lãm Tinh đi tìm kho hàng, chúng ta trước tiên tiến vào biệt thự dò xét thực hư đi."

Rimbaud vẫn còn nhìn xung quanh kính viễn vọng, lẩm bẩm: "Ai đó đã đi về phía họ."

Bạch Sở Niên nhảy đến bên cạnh Rimbaud ngồi xổm xuống, cành cây không phát sinh một tia rung lắc, hắn ghé vào trên đầu Rimbaud, đệm lên đỉnh đầu Rimbaud cầm lấy kính viễn vọng thép thủy hóa nhìn về phía bác sĩ Hàn và Tiêu Thuần.

Từ trong biệt thự đi ra mấy người, trong đó có hai người rất quen mắt, từ trong kỳ thi ATWL đã gặp qua, là người cùng Tiêu Thuần ở một đội, Tiêu Tử Diêu cùng Tiêu Tử Cát, đoán chừng hẳn là là anh họ gia thế quý tộc của Tiêu Thuần.

Tiêu Tử đi ở phía trước, vừa nói chuyện vừa cười với Tiêu Tử Cát ở phía sau, thương lượng về việc đến hộp đêm trong thành phố chơi.

Không ngờ vừa ra khỏi nhà đã đụng phải thứ xoi mờ.

Tiêu Tử Dao nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng bên ngoài hàng rào, lập tức nheo mắt đánh giá từ trên xuống dưới một lần, ngoắc tay với anh họ phía sau, chỉ về phía omega cách đó không xa: "Này, không phải đó là Tiêu Thuần à, không phải nó đã chết rồi sao? Nó đang làm gì vậy?"

Tiêu Tử Dao trừng mắt nhìn hắn một cái để cho thằng em họ này câm miệng. Chính mình cũng nhìn qua đoa đánh giá Tiêu Thuần. Thấy Tiêu Thuần trong lòng hắn cũng lạnh lẽo, biết kế hoạch của mình và anh cả thất bại, lúc trước bọn họ rõ ràng đem Tiêu Thuần giao cho một đám thợ săn tuyến thể, cho bọn họ một khoản tiền để cho bọn họ xử lý sạch sẽ thi thể, hiện tại xem ra những kẻ buôn người tuyến thể lấy tiền làm việc căn bản không có đem sự tình làm cho thỏa đáng, đêm trước hội săn bắn mười năm một lần, hắn xuất hiện ở gia tốc Linh Đề tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, tuyệt đối không thể để hắn vào cửa lớn của Tiêu gia.

Nghĩ như vậy, Tiêu Tử Cát sải bước tiến lên, đi đến bên lan can thiết kế ngoài viện, da cười thịt không cười trên mặt đất quét sạch Tiêu Thuần.

Tiêu Thuần xách hòm thuốc, không kiêu ngạo mà nhìn thẳng vào mắt anh hai hắn.

Tiêu Tử Cát khoanh tay châm chọc nói: "Đã trở về rồi sao? Hôn sự của mày đã hỏng, đắc tội với Tống gia không nhẹ. Dám thoái hôn chạy trốn không phải là cùng nhà chúng ta đoạn tuyệt quan hệ sao? Hiện tại mày chạy về chính là tự tìm mất hứng, khuyên mày đến từ đâu mau về từ đó đi, đợi lát nữa nếu bị bảo vệ đánh ra ngoài thì càng mất mặt thêm."

Tiêu Thuần lạnh lùng nhìn chăm chú hắn: "Từ khi hai lúc chúng mày và Tiêu Tử Cát đưa tao lên xe của bọn buôn người tuyến thể, tao liền cùng chúng mày đoạn tuyệt quan hệ rồi. Tao đến thăm chị dâu cả, phiền mày nhường đường cho."

Tiêu Tử Cát chú ý tới alpha mặc áo bác sĩ trắng bên cạnh Tiêu Thuần, thoạt nhìn là một vị bác sĩ ôn hòa nho nhã, không phải là alpha gia tộc Linh Đề, lại cùng Tiêu Thuần đứng ở một khoảng cách mập mờ, lập tức liền chọc giận Tiêu Tử Cát, Tiêu Tử Cát cười lạnh: "Tao tưởng mày sạch sẽ bao nhiêu, mất tích gần hai năm, trở về lại mang theo người ngoài, sang năm có phải còn mang theo thêm tạp chủng trở về nữa hay không?"

Tiêu Thuần nhíu chặt mày lại. Hắn đã quen với sự liếc mắt của các anh em, nhưng lời nói của Tiêu Tử Dao đã bắt đầu nhắm vào bác sĩ Hàn. Hắn yên lặng nắm chặt tay hộp thuốc, ngón tay trắng bệch.

Lục Ngôn từ trong máy thông tin nghe thấy bọn họ nói chuyện bèn mở miệng trước: "Đó là ai vậy Tiêu Tiêu, miệng thối như vậy, cái này còn có thể nhịn được sao? Đi đánh hắn đi!"

Bạch Sở Niên cũng cười hì hì trong máy thông tin: "Cười chết tôi mất, bình thường còn tự tin như vậy. Hôm nay bọn họ mà dám động một ngón tay của mình vào cậu, Hàn ca của cậu sẽ theo họ tôi."

Rimbaud nhàm chán lắc đầu đuôi: "Cậu mà đánh không lại, tôi liền đi xuống tẩn bọn chúng cho."

Hàn Hành Khiêm cúi đầu ở bên tai Tiêu Thuần nhẹ giọng nói: "Không sao, dánh hỏng tôi đến trị."

Tiêu Thuần giơ tay xách hộp thuốc lên, hộp thuốc nặng nề đập vào mặt Tiêu Tử Cát, Tiêu Tử Cát chưa từng nghĩ tới hắn sẽ đáp trả, bị một hộp đánh ngã trên mặt đất, nửa mặt đều sưng lên. Mặc dù là omega nhưng Tiêu Thuần đã quen với lực lượng tay bắn tỉa nên cũng không thể khinh thường.

Hắn đứng dậy phản kích, nhưng Tiêu Thuần lại nhanh hơn một bước, lấy chân đế hộp thuốc nặng nề đập vào bụng hắn tiếp. Tiêu Tử Cát bị đập đến nằm trên mặt đất phun ra một ngụm uế vật.

Tiêu Tử Dao cách đó không xa nhìn tất cả những chuyện này phát sinh liền sửng sốt, ngay cả mấy người giúp việc đi theo phía sau cũng sửng sốt.

Tiêu Thuần một lần nữa nhặt hộp thuốc lên, san bằng góc áo, nói với người giúp việc: "Làm phiền đi nói cho lão gia tử một tiếng rằng Tiêu Thuần đã trở lại."