Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Chương 72



Thời gian cuối năm bận rộn nhất, hôn lễ của An An cũng đã chuẩn bị đếntưng bừng, là đệ tử duy nhất của An An, tôi dĩ nhiên không thể không phụ cô ấy, ngoài việc tăng ca ở công ty để bù vào phần việc cô ấy nghỉ, còn lại thời gian rảnh không nhiều cũng cùng cô ấy đi mua sắm, đi thử áo,đi chụp hình cưới, cái chuyện kết hôn này thật là một công trình vĩ đạimà.

Thứ bảy hôm ấy tôi tăng ca muộn hơn bình thường, tôi tính hết rồi, ngày hôm sau phải ngủ bù một giấc, tôi đã thiếu ngủ liên tục bốntuần, nhưng rốt cuộc, một giấc thẳng tới tự nhiên tỉnh cũng chẳng thểcó. Chỉ vừa mới sáng, An An đã làm mười mấy cuộc gọi liên hoàn đoạtmệnh, kéo tôi từ trong chăn ra, An An rực rỡ hoa lệ đeo thêm vài món lên bộ lễ phục xúng xính những ruy băng của tôi, gương mặt xanh xao táinhợt của tôi so vớ An An vui tươi thật khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Chúng tôi chạy tới studio thì thấy bạn trai An An đang gọi điện, tôi vui hếtxiết, hai người này, đúng là tâm linh tương thông, tới ngữ điệu gọingười khác dậy cũng y chang nhau, anh phù rể kia xem chừng cũng chẳngthể ngủ nổi như tôi rồi, bạn trai An An mất cả buổi mới gọi anh ta dậyđược.

An An và tôi bắt đầu trang điểm, thợ trang điểm lấy bôngxốp và cọ không ngừng chà quét mặt chúng tôi, tôi bị cô ta lăn qua lănlại tới choáng cả đầu, không đầy mấy phút, tôi đã bắt đầu ngáp lên ngápxuống, An An nhìn thấy tôi tinh thần không tươi gì, rốt cuộc lương tâmcũng thức tỉnh, son sắt mà nói ngoa với tôi: "Aiz, Nha Nha, ráng chịuđựng đi, chờ chị cô lấy chồng kết hôn xong, cuối tuần nhất định sẽ không gọi cô tăng ca nữa, cô muốn ngủ tới chừng nào thì ngủ"

"Nhỏgiọng một chút." Tôi ngắt lời An An đang lớn tiếng, lại há mồm ngáp mộtcái thật to nữa, rồi quay đầu lại hỏi thợ trang điểm "Chụp ảnh chắc còncần thời gian thêm nhỉ, cô cứ tự biên tự diễn tùy tiện đi, tôi ngồi đâyngủ một lát."

An An ở một bên cứ dài dài dòng dòng, hình như nóilà có cái gì đó kinh ngạc cho tôi, nhưng tôi vật vã tới hết chịu nổirồi, tựa lưng vào ghế khép mắt lại ngủ.

Lúc tôi mơ hồ tỉnh lại,thì đã trang điểm xong rồi, An An đã sớm không còn bên cạnh, ngồi trênghế An An lúc này là một người đàn ông xa lạ, An An có lẽ là bắt đầuchụp rồi, phụ dâu như tôi đây phải chờ một lúc nữa mới có thể vào chụpchung.

Tôi nhàm chán đứng lên, thưởng thức bộ dạng mình tronggương. Òa, không tồi chút nào, quả nhiên người cần mặc đẹp nha, trangđiểm như thế này, tôi hoàn toàn có thể giả dạng mỹ nữ rồi, không biếtđại mỹ nữ An An sau khi trang điểm lên còn chói mắt tới mức nào nữa?

Tôi vừa tự sướng hình ảnh An An trong đầu, thì An An đã xách gấu váy lênchạy đến, mỹ nhân đúng là mỹ nhân nha, An An ăn mặc như này quả có thểkhiến người ta đui mù, đến cả người đàn ông ngồi cạnh tôi cũng kinh ngạc nhìn cô ấy.

Ngoài dự liệu của tôi, An An lướt qua tôi tới bênngười đàn ông kia, có phần hữu hảo mà đấm anh ta một cái, sau đó cười hì hì quay đầu, chỉ vào tôi nói: "A Hoa, giới thiệu mỹ nữ cho cậu biếtnhé, em gái xinh xắn này chính là Nha Nha nhà tôi, đây chính là ngườiđặc biệt tôi lựa để chụp chung với cậu đấy, chút nữa chụp riêng vớingười ta thì nhớ giúp đỡ người ta cho tốt nhá."

Tôi vừa nhìn thấy bộ dạng An An là đã hiểu, đây chính là kinh ngạc ban nãy cô ấy nói. Cái cô này chắc là đang đùa mà, mấy hôm trước đi mua sắm với tôi còn mộtmực khuyên nhủ ân cần, rằng không cần lấy tấm gương hàng ế như Hồ ThanhThanh với Thọ Phương Phương ra mà noi, ồn ào đến nỗi tôi phải viện cớtrốn đi trước.

Cái anh A Hoa an tĩnh kia bị bàn tay mỹ nhân trắng như phấn hồng đánh tới thần hồn điên đảo, thành ra đau đầu, ngượngngùng xoay sang cười cười với tôi, rồi lại quay trở về phía An An: "Saocậu đi ra đây rồi, chồng đâu?"

"Đang ở trỏng thay áo, tớ ra đâyhít thở không khí một chút." An An le lưỡi với anh ta, rồi lại nhanhnhẹn xách váy lại gần tôi, kéo tôi vào trong góc, bắt đầu xì xồ xì xào:"Nha Nha, anh này thế nào, trông không tồi nhể? Tuy rằng kém Trình GiaGia trước kia của em tí, nhưng cũng là nhân viên văn phòng đàng hoàng,hơn nữa lại là người thành thật, em theo nó, sau này đảm bảo em nói gìnó cũng nghe, em ở bên nó, có khi thành duyên cũng nên."

An An tự cho là chả ai nghe được, nhưng lần này tấm lòng Tư Mã Chiêu của cô ấyvô cùng giấu đầu lòi đuôi, ngay cả hai thợ trag điểm bên kia cũng quaylại híp mắt nhìn sang. Da mặt tôi bình thường trước người quen cũngkhông tới nỗi quá mỏng, nhưng trong trường hợp này quả là quẫn chết điđược.

Chồng An An bên kia đã thay xong quần áo rồi, gọi cô ấy qua chụp ảnh, An An trước khi đi sợ rằng tôi không lĩnh hội được dụng tâmkhổ cực của cô ấy, còn quay lại chớp muốn rớt cặp mi giả, khiến đầu tôiđau như bưng.

An An vừa đi, bên này chỉ còn lại tôi và anh nhânviên văn phòng A Hoa ngồi đối diện đưa mắt nhìn nhau, không khí nhấtthời hơi bị quái dị. Đồng chí A Hoa hình như cũng chẳng biết nói gì, nửa ngày vẫn im ru, khiến tôi cũng thấy xấu hổ, không biết có nên bắtchuyện hay không.

Tôi ngồi xuống ghế thật cẩn thận, nhìn người nọ qua gương. Đó là một chàng trai anh tuấn. An An quả không nói ngoa, anh này trông không hề tồi, cao ráo chắc nịch, mày rậm mắt to, khuôn mặttrông như anh hùng cổ trang mà bọn tôi vừa xem hôm trước, ngập trànchính khí tự nhiên, bây giờ khuôn mặt ấy đang bình tĩnh, trông rấtnghiêm túc.

Tố chất tâm lý của tôi vốn không tốt, kiểu im lặngthế này khiến tôi áp lực đến ngồi cũng không yên. Tuy rằng cũng khôngmuốn kết giao gì với anh ta, nhưng hai người ngồi đối diện mà không nóiđược lời nào, thật sự dễ khiến người khác ngại ngùng.

Để phá vỡ cục diện trầm mặc này, tôi tìm đề tài để nói: "Anh là bạn của chồng An An sao?"

Đồng chí A Hoa thành thật trả lời: "Đúng thế. Còn cô?"

Ê, vị huynh đài này trí nhớ hình như hơi bị đãng, thiệt tình, hồi nãy chẳng phải An An đã giới thiệu rồi sao?

Tôi lau mồ hôi: "À, tôi là bạn của An An."

Đồng chí A Hoa nâng mắt kính, tiếp tục đeo đuổi sự nghiệp im lặng là kim cương...

Tôi tiếp tục tìm đề tài: "Hôm nay tới sớm ghê á..."

Đồng chí A Hoa: "Ừm."

Cục kim cương trầm mặc lấp lánh lấp lánh...

Tôi bắt đầu ngóng trông bọn An An mau gọi tôi vào: "Anh là người địa phương nhỉ?"

Đồng chí A Hoa: "Ừm."

Trầm mặc...