Nguyện Ước Cuối Cùng

Chương 50



Ngày hôm sau, Hàn Vũ Thanh tỉnh dậy trước. Mở mắt ra chính là cảnh tượng như bao cặp tình nhân khác: trong lòng là thân thể mềm mại của người yêu, tay Thẩm Tri Du đặt lên eo cô, tư thế cuộn tròn rúc vào bã vai cô, hai cơ thể không mảnh vải dán sát nhau, chiếc chăn rơi xuống ngang bụng.

Từ góc nhìn của Hàn Vũ Thanh hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ dấu hôn dày đặc trên cơ thể Thẩm Tri Du. Ngày hôm qua Thẩm Tri Du bị cô chiếm tiện nghi, có rất nhiều dấu đỏ trên người đổi lại nàng chỉ kịp để lại vài vệt đỏ trên lưng cô lúc cao triều. Hàn Vũ Thanh chột dạ nghĩ có vẻ như hơi thiệt thòi cho nàng nhỉ.

Đợi cho Hàn Vũ Thanh lấy lại tinh thần, Thẩm Tri Du đã dần thức tỉnh. Thẩm Tri Du chỉ cảm thấy hơi mỏi eo và chân, còn lại hết thảy đều ổn. Có lẽ Hàn Vũ Thanh quá ôn nhu săn sóc nàng nên nàng chẳng cảm thấy đau chút nào.

Ngước mắt thấy tròng mắt đầy ý cười của Hàn Vũ Thanh, Thẩm Tri Du xấu hổ rút vào cổ cô. Trong đầu nàng nhớ lại đoạn đối thoại đêm qua.

"Chị muốn nghe em gọi chị là A Thanh, đây là tên thân mật của chị, ngoài gia đình ra thì chị mong người em là người duy nhất gọi như thế. Ngoan... em mau gọi A Thanh nào" Hàn Vũ Thanh vừa dụ dỗ nàng vừa di chuyển ngón tay.

Cảm nhận thấy tiết tấu của cô tăng thêm, Thẩm Tri Du không chịu được đánh vào vai cô: "A... chị chị... quá đáng".

"A, chậm lại, em thực sự không chịu nổi..." Thẩm Tri Du dường như nức nở, người kia tựa hồ cong ngón tay.

"Nghe lời..." Hàn Vũ Thanh không bỏ, hôn tai nàng tiếp tục dụ hống.

"Được rồi... dừng... A Thanh" Tay nàng bấu vào lưng cô, cắn môi nói.

Thẩm Tri Du như muốn chui xuống đất, lần đầu nàng xấu hổ như thế, cũng tại cái người này. Tức giận, nàng đấm vào vai Hàn Vũ Thanh.

"Em thực sự muốn đuổi chị xuống giường" Lỗ tai nàng đỏ chót.

Hàn Vũ Thanh bật cười thành tiếng, nắm lấy tay Thẩm Tri Du: "Xin lỗi, là chị sai, đừng tức giận".

"Chị có thể nói lúc khác... sao lại nói vào lúc đó" Tiếng nói càng ngày càng lí nhí.

Thấy nàng quá đáng yêu, Hàn Vũ Thanh ôm nàng vào lòng, cười thỏa mãn. Thẩm Tri Du rốt cuộc mới ý thức được hai người không ai mặc quần áo đang dính chặt vào nhau, nàng ngượng ngùng lùi lại: "Em muốn đi tắm".

Thẩm Tri Du liếc nhìn đồng hồ, 12 giờ 39 phút, đã quá trễ rồi, Hàn Vũ Thanh cũng biết đã trễ, liền chủ động xuống giường mặc áo sơ mi vào. Thẩm Tri Du liếc mắt nhìn cô, nàng vẫn còn thẹn thùng, hôm qua sờ cơ bụng của cô, hôm nay mới thấy rõ ràng, cơ bụng số mười một rất hoàn mỹ.

"Chị đi nấu cơm trưa" Hàn Vũ Thanh hôn khóe môi nàng, sau đó ra khỏi phòng.

Tắm xong Thẩm Tri Du đi ra ngoài, ngó lên giường, một đống hỗn độn đập vào mắt nàng. Thẩm Tri Du đỏ mặt nhìn chấm đỏ trên ga giường màu trắng bắt mắt, nàng đang định nhanh chóng thay đổi thì một vòng tay ôm chặt nàng từ phía sau.

"Làm gì đó?" Tiếng cười sủng nịch vang lên.

"Em, em muốn thay ga giường"

Hàn Vũ Thanh mặt đầy tiếu ý xem nàng: "Cứ để chị, có chỗ nào em thấy không thoải mái không?".

"A Thanh chị... không có không thoải mái..." Thẩm Tri Du xúc động muốn đánh người, mặt nàng sắp bốc cháy luôn rồi.

Hàn Vũ Thanh lại thơm má nàng một cái, thân thủ nhanh nhẹn dọn dẹp ga trải giường, cô nhìn chấm đỏ ấy, ánh mắt tan chảy ra nước. Cô sợ Thẩm Tri Du thẹn quá thành giận nên tay cũng không dừng lại dọn dẹp sạch, giả vờ đứng đắn.

Đại khái không thể chịu được, Thẩm Tri Du liền đi ra ngoài xuống phòng bếp. Bước đi hoàn toàn bình thường, không ai sẽ biết nàng vừa trải qua một đêm kịch liệt như thế nào. Hàn Vũ Thanh nhìn bóng dáng của Thẩm Tri Du thầm cười trong lòng, cô gái của cô quá đáng yêu mà.

Quan hệ của hai người bởi vì đã tiến thêm một bước này mà càng có loại ăn ý nhiều hơn. Trong không khí tựa như tăng thêm một phần ái muội, bất cứ lúc nào cũng có thể châm lửa đốt cháy.