Nguyên Hạo Gia Viên

Chương 26



Hô, thở ra một hơi, may mắn có tiểu thất chuẩn bị sẵn sàng.

Ánh lửa vừa bậc, liền ánh sáng lên, trong bóng đêm hơi lâu không thích ứng được ánh sáng bất ngờ.

Nheo mắt thích ứng ánh sáng.

Ánh lửa chỉ chiếu sáng quanh tiểu Thất quanh mình, không chiếu đến quá xa.

Đi đến xung quanh dò xét, đều là vách đá lởm chởm, đằng trước có hai con đường, thấy tiểu Thất đứng đó không đi, Nguyên Hạo tò mò hỏi

"Tiểu Thất, đi đường nào?" Nguyên Hạo không quen biết đường, nhìn hai hẻm tối om rất có hắc ám cảm, tựa như đi vào miệng con quái thú, đáng sợ.

"Yến Tự ca, huynh cầm giúp đệ" tiểu Thất đưa bó đuốc cho Nguyên Hạo.

Tiếp nhận cây đuốc, thấy tiểu Thất từ bên trong lấy ra một tấm vải nhìn thật thô sơ, nhưng vẫn thấy rõ trên đó vẽ gì đó.

Nguyên Hạo tò mò "Đây là gì?", bản đồ sao. Nguyên Hạo còn tưởng con đường rời Huyện Cảnh thành ẩn nấp, nhưng không đến mức phức tạp cần làm một tấm bản đồ chứ?.

Tiểu Thất không hề dấu diếm Nguyên Hạo "Đây là bản đồ, cơ duyên sảo hợp được đến".

Nhíu mày "Bản đồ này là thật sao?" Nguyên Hạo rất có hoài nghi với tấm vải trên tay tiểu Thất.

Có chút hối hận mình lỗ mãng đi theo một choai choai tiểu hài tử.

Nghe ra ngữ khí Nguyên Hạo không tin, còn có phần hoài nghi. Tiểu Thất giận

"Không thật sao có thể đi đến bây giờ"

"Ý đệ là sao?

Chỉ dựa vào một tấm bản đồ, không rõ thật giả mà đệ dám dẫn ta tiến vào

Còn có, xem đệ xem bản đồ không phải lần đầu đến đây đi"

Tiểu Thất còn tức giận, nghe câu cuối cùng cuối cùng ngại ngùng. Đúng là hắn lần đầu hắn tiến vào hẻm Hắc Diệm.

Nguyên Hạo có dự cảm không tốt, nhìn tiểu Thất gằn hỏi

"Không phải là thật đi"

"Yến Tự ca yên tâm, tuy lần đầu tiến vào. Nhưng tấm bản đồ này là chân thật".

Nhắc đến bản đồ cảm xúc tiểu Thất hạ xuống.

Nguyên Hạo vẫn chưa chú ý, thở dài .

Thôi đã đi đến đây chỉ có thể tiếp tục.

Không khí hai người tĩnh lặng.

"Ục ục" Đói bụng, không khí hai người nhờ vậy mà được hòa hoàn.

"Tiểu Thất, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi ăn chút gì đi"

Tiểu Thất cũng đói bụng, gật đầu, chọn một chỗ khá bằng phẳng ngồi xuống, gỡ bên hông túi nhỏ, bên trong là bánh bao.

Đưa Nguyên Hạo hai cái, mình cũng ăn hai cái.

Nguyên Hạo cũng lấy nước từ bên hông xuống dưới, để ở giữa thuận tiện hai người bắt.

"Tiểu Thất, tại sao đệ muốn rời đi Huyện Cảnh thành"

Đang gặm bánh bao tiểu Thất mê mang "Yến Tự ca, đệ không rời đi Huyện Cảnh thành a"

Đến Nguyên Hạo khó hiểu " Không đi, vậy tại sao đệ lại dẫn ta tới đây. Tổng không thể đi không công một chuyến đi"

Tiểu Thất cười, cười thực gian xảo thật tinh ranh.

"Hắc, Hắc. Đệ vào hẻm Hắc Diệm là lấy đồ"

"Lấy đồ, khó sao, cần huynh trợ giúp sao?" Nguyên Hạo hỏi

Tiểu Thất lắc đầu "Không phiền Yến Tự huynh, đến đây tự có thể lấy"

Nói tới đây tiểu Thất lại nghĩ đến sứ mệnh của hắn.

Khi gia gia mái tóc già nua, bàn tay ấm áp, nắm chặt bàn tay của hắn, ánh mắt hảo sáng, hảo sáng tràn đầy tin tưởng cùng hi vọng.

Khi ấy hắn còn rất nhỏ, chỉ mới ba tuổi đầu, không hiểu đây là đại biểu cho cái gì. Nhưng hắn mơ màng biết có thứ gì làm hắn thấy không khỏe hảo áp lực.

Hắn nhớ rõ khi ấy gia gia nói "Tiểu Thất, gia gia tin tưởng ngươi, hảo hảo tồn tại"

Đó là câu cuối cùng mà tiểu Thất nghe Huyên gia gia nói, bàn tay chuyển lạnh, hắn không biết tại sao rất khổ sở, nước mắt không tự chủ được trường lưu.

An di ôm lấy hắn ra ngoài, dụ hống hắn, gia gia chỉ ngủ rồi.

Hiện tại nhớ lại, tiểu Thất có chút khổ sở, cũng có chút buồn cười hồi nhỏ ngây thơ.

Nguyên Hạo đã ăn xong, nhìn đến tiểu Thất một bộ ủ rủ bộ dáng. Không nhịn được tay xoa nhào đầu tóc tiểu Thất.

Hảo ngứa, tóc của tiểu thất không hề mềm mại, mà như một con bảo nổ sư tử, không chạm vào không biết tóc thực cứng, càng xoa tay bị đâm hảo ngứa.

Nhưng hảo thủ vị, đang tiếp tục chà đạp.

Tiểu Thất đã ngại ngùng, còn có chút hờn giận tránh thoát "Hừ", đứng dậy cầm cây đuốc đi phía trước.

"Hắc hắc, đợi ta" Nguyên Hạo vui tươi hớn hở, đuổi theo.

Theo bản đồ là rẻ phải tiến vào là một hẻm nhỏ, Tiểu Thất đi phía trước chạy nhanh suýt chút nữa té ngã.

Nguyên Hạo không yên tâm, làm tiểu Thất đi phía sau, hắn tắc cầm cây đuốc đi đằng trước.

Dưới chân đường đá không bằng phẳng, có gập ghềnh khó đi, lâu năm ẩm ướt đi khá khó khăn.

Nguyên Hạo đi rất chậm, tiểu Thất đi sát theo sau Nguyên Hạo bước chân.

Hẻm cũng nhỏ chỉ đủ một người đi, Tiểu Thất không cách nào biết đằng trước, chỉ đến rồi ngã rẻ không gian khá hơn, chừa cho tiểu Thất đằng sau thấy đường, hai người liền dừng lại xem bản đồ.

Nguyên Hạo nhìn không hiểu mấy bản đồ, tiểu Thất cũng là lần đầu đi, nhưng cũng có nghiên cứu hơn Nguyên Hạo.

Thỉnh thoảng rẽ phải, rẻ trái.

Đi được không biết bao lâu, đằng trước có tia sáng.

Nguyên Hạo vui mừng quá đỗi, tiếp đón tiểu Thất bước nhanh chạy qua, cũng may đường này khá dễ đi, tính theo tốc độ chạy bây giờ của Nguyên Hạo với con đường giống phía trước không ra mấy bước chắc chắn một cái té sấp mặt.

Kích thích quá lớn.

"Ực" nuốt ngụm nước miếng, Nguyên Hạo không thể tin tưởng trước mắt, hoài nghi xuyên qua.

Đây là gì, Nguyên Hạo vẫn ngơ ngác.

Tiểu Thất chạy theo tiến vào cũng sừng sờ "Ôi trời đây là gì?" Chưa có bao giờ thất thố như vậy tiểu Thất.

Hai người bị hoàn cảnh trước mắt choáng váng, chứng kiến trong mắt là một dải lựa đỏ rực phát ra quang mang treo giữa không trung, như có thứ gì cầm cố.

Tia sáng tồn tại trong bóng tối càng thêm sáng rọi.

Một bước nhập sơn động, không là bên ngoài không trung lại là một quang cảnh vuột xa hiện thực.

Nguyên Hạo cũng không thể tin được huyền huyễn diễn ra trước mắt.

Dải lụa phát quang, còn một cây thảo tươi xanh cũng ở không trùn sinh sống, điều này mới làm Nguyên Hạo không thể tin tưởng đây không phải chuyện bình thường.

Tiểu Thất sớm bị phi hiện thực choáng váng.

"Tiểu Thất, tỉnh! tỉnh!" Nguyên Hạo lay tiểu Thất.

"Yến Tự ca" Nhìn Nguyên Hạo mắt tràn ngập không thể tin tưởng.

"Đây là gì yêu pháp" Tiểu Thất sau kinh ngạc đến sợ hãi, nhớ đến những truyền thuyết yêu quái giết người, run rẩy bắt lấy Nguyên Hạo.

"Đi, đi mau, chúng ta mau rời đi"

"Tiểu Thất, bình tỉnh lại"

Nguyên Hạo ban đầu không sợ cũng bị tiểu Thất làm cho sợ hãi.

"Hút, đây là mùi hương gì, thật hương" Nguyên Hạo bắt lấy một hương thơm dễ nghe thoang thoảng bên mũi.

Thật thoải mái, giống như u hương quanh quẩn nhàn nhạt lại ngọt ngào.

Nghe thấy mùi hương mê người, không tự chủ được hít vài hơi.

"Tiểu Thất, đệ nghe được hương thơm không?"

Tiểu Thất cũng nghe được thật dễ nghe.

U hương nhập mũi, hương thơm nhập não trung tâm thần phiêu phiêu, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.

Thần chí mê mang quên tự mình hoàn cảnh, chìm đắm không thể tự kiềm chế muốn nghe càng nhiều.

U hương phác mũi

Nguyên Hạo tùy theo bước chân tiến gần tế đan. Một tia ý thức nguy cơ nhận thấy không thể tiếp tục trầm mê, nhưng ý chí lực không cường Nguyên Hạo vẫn chịu u hương không chế.

Tiểu Thất ý chí lực cao hơn, nhưng do sự bất ngờ kích thích không kịp thời thoát khỏi.

Bước chân tùy theo Nguyên Hạo cũng hướng về tế đàn đi đến.

Xung quanh là vách đá , thềm đá trơn nhẵn, tế đàn ở chính giữa cao hơn một bậc.

Trong ngoài tế đàn như là thiện địa khác nhau, tế đàn xung quanh có tế văn uốn lượn, đường văn phát ra quang mang màu lam.

Một chân bước vào tế đàn Nguyên Hạo tinh thần rung lên.