Ngưu Nam

Chương 154



Thời gian sau khi bước vào tháng bảy, dương mai trên Ngưu Vương trang lại càng lúc càng ít, còn chưa tới trung tuần tháng bảy, liền hoàn toàn tuyên bố hết mùa. Kì ra trái của dâu tây khá dài một chút, nhưng mà hiện tại cơ bản cũng đã qua kì ra trái sung túc, kết xuất tới trái cây cũng nhỏ hơn nhiều so với trước đó, ước chừng nhiều nhất cũng liền còn có thể kiên trì khoảng nửa tháng.

Các loại dưa lê, dưa gang đều lần lượt chín rồi, nhưng mà nguồn tiêu thụ của các loại dưa này đều không có tốt bằng dưa hấu, tiền vào cũng không có nhanh bằng dưa hấu, sau khi có kinh nghiệm của năm ngoái, năm nay La Mông giảm bớt gieo trồng loại dưa này rất nhiều, tập trung lực lượng gieo trồng mảng lớn mảng lớn dưa hấu.

“Lão Chu, chúng ta làm một cuộc thi ăn dưa hấu nha?”. Hôm nay lúc ăn cơm trưa, có thằng nhóc bê tô cơm của mình liền tới bàn bọn La Mông.

“Cuộc thi ăn dưa hấu?”. La Mông uống một ngụm canh ngao sông, chậc chậc lưỡi, hỏi: “Chính là cái loại cuộc thi tha hồ ăn dưa hấu, ăn thắng còn có phần thưởng lấy?’.

“Đúng nha, đúng nha!”. Học sinh này mạnh gật đầu.

“Nghĩ đẹp nhỉ”. Lão Chu hừ hừ một tiếng, liền không lại phản ứng nó, miễn phí ăn dưa hấu nhà anh không nói, còn muốn lấy phần thưởng? Ăn hỏng bụng anh không phải còn phải trả  tiền thuốc cho bọn nó sao?

Canh ngao sông trưa nay không tồi, La Mông gắp một con ngao từ trong tô canh, chẹp một tiếng ăn thịt nga vào trong miệng, lại dùng chiếc đũa chọt chọt, chọt miếng thịt dính trên vỏ ngao kia xuống ăn luôn.

“Ô ô……”. Lúc này, Đông, Tây, Nam, Bắc và Nha Nha, Đại Bảo đã  ở chỗ bóng râm cạnh đập nước rồi, hạnh phúc vẫy đuôi ăn cơm trưa la Mông mới vừa đưa tới cho bọn nó, trưa nay bọn nó ăn chính là cơm, cà xào thịt, cải ngồng xào, canh ngao sông, ngoài ra mỗi con có một miếng dưa hấu.

“A ô ……..A ô…….”. Đại Bảo ăn hai miếng, liền a ô a ô kêu to hướng cha nó.

“Ô”. Nha Nha quay đầu nhìn nhìn, thấy con trai nó ngậm một cái vỏ ngao sông ra từ trong tô, bên trong vỏ con ngao này còn dính một miếng thịt nhỏ hình tròn, Đại Bảo vươn đầu lưỡi liếm, duỗi móng vuốt lay, chính là không thể ăn miếng thịt này tới miệng, chủ yếu là vỏ ngao quá nhỏ, không tốt dùng sức nha.

“Răng rắc”. Lúc này, chỉ nghe trong miệng lão Đại một tiếng giòn vang, Nha Nha và Đại Bảo đều quay đầu nhìn, chỉ thấy nó phun ra mấy mảnh vỏ ngao bị cắn nát từ trong miệng, sau đó tìm tìm tại trong đám mảnh vở này, ăn miếng chứa thịt kia vào trong miệng, lát sau lại phun ra một miếng vỏ nát trơn bóng.

“A ô a ô!”. Nha Nha nghiêm nghị kính nể, người anh em anh thật sự là rất có biện pháp rồi!

“Ô……”. Biện pháp giải quyết cũng đã tìm được rồi, vì thế bọn nó vẫn là quyết định an tâm ăn cơm trước, chờ ăn cơm xong rồi, lại từ từ cắn vỏ ngao này.

Bước vào tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng hơn, nhất là năm nay chỗ bọn họ đều không đổ mưa, nhiệt độ ngày qua ngày liên tục tăng lên từng chút một, đợi tới lúc trung tuần tháng bảy, cho dù là ở trấn Thủy Ngưu vùng núi cao hơn mặt biển như vậy, cũng có vẻ có một chút cực nóng không chịu nổi.

Lo lắng đám học sinh xây đập nước bị nóng hỏng, La Mông đành phải điều chỉnh một chút thời gian làm việc mỗi ngày, sáng từ 6 giờ 30 làm tới 11 giờ, chiều từ 3 giờ làm tới 6 giờ 30, mỗi ngày không vượt qua tám giờ lao động thời gian,  ở giữa  còn phải chở hai lần trái cây hoặc là đồ uống lên trên núi.

Đám học sinh này vẫn là không tồi, mấy ngày nay lúc vừa mới bắt đầu, không ít đứa đều hiện ra vẻ mệt nhọc, La Mông thấy không ổn, liền đi tìm Trịnh Bác Luân thương lượng, Trịnh Bác Luân lại nói không sao, chờ thêm vài ngày bọn nó sẽ dần dần thích ứng, chỉ bảo La Mông đảm bảo ẩm thực và hậu cần có thể kịp thời là tốt rồi.

Quả nhiên, còn chưa tới nửa tháng, rất nhiều học sinh đều bình thường lại rồi, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, làm việc cũng là khỏe như trâu bò, còn có tinh lực tốn hơi thừa lời lảm nhảm cùng La Mông.

“Mất nước rồi! Mất nước rồi!”.

“Ngao! Mất nước rồi!”.

“Lão Chu! Mất nước rồi!”.

Chập tối hôm nay La Mông và Tiếu Thụ Lâm mới vừa cơm nước xong đang định quay về nhà nhỏ của mình, ký túc xá lầu trên của tứ hợp viện liền truyền tới  đám nhóc này hô hào loạn cào cào.

“Mất nước rồi?”. La Mông vừa nghe, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không ổn.

“Tới trên núi xem xem”. Tiếu Thụ Lâm cũng hơi hơi nhíu mày.

“Đều yên tĩnh chút, bọn anh tới trên núi xem một chút”. La  Mông hướng trên lầu hô một tiếng.

“Lão Chu! Em đều chưa tắm nữa, một thân mồ hôi làm sao đây?”.

“Chờ không được, tới bờ suối nhỏ tắm trước một chút”. La Mông có chút bất đắc dĩ nói.

“Ngao ngao ngao! Đi nha! Đi đập nước bơi nha!”.

“Đều không được phép tới đập nước!”. La Mông ở dưới lầu dậm chân, đám nhóc con này, anh lúc nào nói co bọn nó đi đập nước?

“Vương Nhã Đình! Bọn mình cùng tới bờ suối nhỏ tắm nhé!”.

“Xéo!!!”.

La Mông đau đầu muốn chết, lúc này anh lại có hơi hoài niệm mấy ngày hôm trước đám thằng nhóc này mệt tới ngay cả nói chuyện đều dùng hình thức tiết kiệm năng lượng. Anh dặn dò đám người La Chí Phương, Trịnh Bắc Luân, bảo bọn họ trông chừng đám học sinh này, anh và Tiếu Thụ Lâm lại nhân dịp bây giờ trời còn sáng, nhanh chóng đi lên núi.

“Xem ra còn phải xây một cái giếng”. Trên đường lên núi, La Mông nói.

“Xây đi”. Tiếu Thụ Lâm lời ít mà ý nhiều.

“Không biết cần bao nhiêu tiền đây?”. La Mông đau đầu, mấy ngày hôm trước anh vừa mới chuyển tiền hoa hồng giống cho người ta, hiện tại trên Ngưu Vương trang còn xây đập nước nữa, ài, tình hình hình kinh tế lại căng rồi.

“Không đủ thì lấy từ chỗ tớ”. Tiếu Thụ Lâm vẫn là câu nói đó.

“Được”. La Mông nghĩ nghĩ, cũng đáp ứng rồi, bọn họ là một đôi mà.

Hai người một đường nói chuyện đi tới trên núi, rất nhanh tìm tới nước suối trong khoảng thời gian này bị tứ hợp viện làm nguồn nước. Nằm ở trong một cái khe suối của Ngọa Ngưu sơn, tập trung mấy con suối, trước đó bọn La Mông liền tập trung mấy con suối này cùng một chỗ, đào một cái ao trữ nước, sau đó từ cái ao trữ nước dẫn nước tới tứ hợp viện.

Trước đây mỗi lần lúc bọn họ tới đây xem, cái ao trữ nước này luôn duy trì đầy trên tám phần, bây giờ lại cạn tới đáy ao chỉ còn lại có mực nước chưa tới 10cm, cũng khó trách bên tứ hợp viện sẽ mất nước, vì tránh cho bùn cát chảy tới trong ống nước khiến tắc nghẽn, bọn La Mông cũng không có thả ống dẫn nước thấp như vậy.

“Xem ra cái giếng này không xây không được rồi”. Sau khi La Mông xác nhận tình hình, liền gọi điện thoại qua cho La Toàn Quý.

“Chú Toàn Quý, trên núi hết nước rồi, lát nữa chú dẫn người tới giếng nước trong làng ta chở chút nước, ngày mai cháu tìm người tới xây giếng”.

“Được, lát nữa chú lập liền không đi trong viện tử, cháu bảo quản sự Trần hỗ trợ bố trí một chút”.

“Được ạ, vậy cháu cúp máy đây”.

“Cậu biết đội xây giếng nào không?”. Sau khi cúp điện thoại, La Mông hỏi Tiếu Thụ Lâm.

“Vĩnh Thanh bọn tớ không có”. Tiếu Thụ Lâm lắc lắc đầu.

“Vậy tìm từ Đồng thành”. La Mông liếc mắt nhìn Tiếu Thụ Lâm một cái, nói: “Tớ gọi điện thoại cho Mã Từ Quân?’.

“Cậu gọi đi”. Tiếu Thụ Lâm nhếch nhếch khóe miệng.

“Vậy tới gọi đó?”. La Mông lại nhìn cậu ta một cái, không biết tại sao, trong lòng vẫn cảm thấy bất thường, nhưng mà bây giờ cũng không quản được nhiều như vậy, việc xây giếng này không thể kéo dài, vì thế anh cầm di động chuẩn bị ấn số điện thoại.

“Đừng gọi, tớ hỏi cha tới trước đã”. La Mông đang mở danh bạ trong thoại của mình, Tiếu Thụ Lâm một tay đoạt đi di động trong tay La Mông, sau đó lấy ra di động của chính mình từ trong túi quần, gọi điện thoại cho cha gã.

“Cha, cha có quen đội xây giếng nào không?’.

“Gì? Đã lâu không liên hệ rồi?”.

“Vậy cha tìm người hỏi một chút, chú Kì chú ấy hẳn là biết chứ?’.

“Đúng, Ngưu Vương trang muốn xây giếng, cha bảo bọn họ sáng mai cứ tới đây, nếu tối nay nếu có thể tới cũng được”.

“Được rồi, con biết rồi, cha đi hỏi trước xem”.

Một lát sau Tiếu Thụ Lâm cúp điện thoại, thấy La Mông đang nhìn chằm chằm gã, không khỏi có chút mất tự nhiên: “Nhìn gì?”.

“Không nhìn gì”. La Mông cười tới như sói đuôi bự.

“Đi nhanh lên, trời đều tối rồi”. Tiếu Thụ Lâm nói.

“Gấp cái gì, dù sao trở về cũng không có việc gì”. Lúc này sắc trời nói tối không tối, trên núi vắng vẻ lại chỉ có hai người bọn họ, La Mông nhìn sườn mặt cương nghị mười phần của Tiếu Thụ Lâm dưới trời chiều, nhịn không được liền nổi lên ý xấu.

“Không muốn trở về?’. Tiếu Thụ Lâm dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía La Mông bên cạnh, tiếng nói trầm thấp của gã, dáng người cao ngất, còn có trên mặt treo mỉm cười ý vị mờ ám kia, đều giống như một cái cần câu giơ giơ ra, câu tới La Mông quả thực sắp bốc cháy rồi.

“Nếu không bọn mình tìm một chỗ ngồi một chút trước, hóng gió”. La Mông nói.

“Được”. Tiếu Thụ Lâm rất biết lắng nghe.

Vì thế hai người liền tìm một mảng cỏ ở trên sườn núi ngồi xuống, sau đó lại đương nhiên dính lấy nhau.

“Ưm…….”. La Mông đang gấp khó dằn nổi sờ soạng trên người Tiếu Thụ Lâm, mới vừa định hưởng dụng thật đã một  bữa tiệc lớn cuồng dã hôm nay, lại bị Tiếu Thụ Lâm hai ba cái áp chế hai tay ở tại đỉnh đầu: “Cậu, cậu muốn…….”.

“Không được sao?”. Tiếu Thụ Lâm hơi hơi rủ mắt, đối mắt cùng La Mông.

“Không, không có”. Ánh mắt này bất thường a! Lúc này nói không được nhát định phải xảy ra chuyện, làm không tốt, cuộc sống tính phúc vốn có chỉ sợ đều phải cách xa anh rồi.

“Vậy liền tốt”. Tiếu Thụ Lâm hài lòng cong cong khóe môi.

La Mông cảm giác được Tiếu Thụ Lâm nhẹ nhàng hôn một cái trên chóp mũi anh, như là khen thưởng, sau đó dục vọng che trời lấp đất liền thổi quét tới…….

“Ưm…….”. Mặt La Mông đỏ lên, mở rộng hai chân ra vòng qua lưng Tiếu Thụ Lâm, ngồi ở trên đùi cậu ta, ngực trần dán lên bờ ngực lửa nóng của cậu ta, nơi bí ẩn liền không biết thẹn rộng mở như vậy, bất kể là phía trước hay là mặt sau, đều bị Tiếu Thụ Lâm dùng ngón tay thon dài hứng thú chơi đùa liên tục.

“A…….Ưm……..”

“Hôm nay cậu, hôm nay nổi giận?”.

“A…… Đừng, đừng làm như vậy!”.

“Muốn, muốn chết rồi! A ha!”.

“A…….Tớ, sau này tớ không bao giờ gọi điện thoại cho Mã Từ Quân nữa…….”.

“Tên lừa đảo”. Tiếng nói khàn khàn của Tiếu Thụ Lâm vang lên bên tai của La Mông.

“Thật, thật đó!”.

“A……a…..Nhẹ, nhẹ chút”.

“Liền, liền chỉ thích một mình cậu”.

“Thật?”. Tiếu Thụ Lâm thản nhiên hỏi một câu.

“Thật! Liền thích một mình cậu!”. La Mông hận không thể chỉ trời xin thề.

“Hừ”. Tiếu Thụ Lâm cuộn La Mông qua, kết thúc trận tra tấn dài lâu mà lại ngọt ngào này, bắt đầu một trận chiếm hữu càng thêm nóng bỏng trực tiếp.

Chập tối hôm nay, La Mông vốn chính là muốn cùng Tiếu Thụ Lâm chơi một lần dã chiến gia tăng chút tình thú, không nghĩ tới cuối cùng thế nhưng bị đối phương ăn sạch sành sanh lăn qua lộn lại thẳng tới đêm khuya, cuối cùng ngay cả chính mình là trở về như thế nào cũng không biết.

Sáng hôm sau tỉnh lại,  nhìn người đàn ông ngủ ở bên người chính mình, La Mông cảm thấy trong lòng mềm nhũn, thật ra anh cũng không bài xích Tiếu Thụ Lâm ngẫu nhiên làm loại sự tình này đối anh, chính là có chút nghĩ không ra, bình thường đều tốt, ngày hôm qua như thế nào đột nhiên tựa như bị kích thích, chắc không phải là người nào mắt mù nói lời gì không nên nói?

“Hắt xì!”. Ông cụ họ Mã mắt mù cùng ông nội nhỏ họ Mã sáng nay đều hắt xì rồi.

Chuyện là như vầy, ngày này giữa trưa Tiếu Thụ Lâm  đan rổ được một lát, cảm thấy có hơi khát nước, đúng lúc La Mông đi vắng, lúc một mình gã tới tứ hợp viện uống trà, chợt nghe tới hai ông lão này vừa lột vỏ đậu vừa nói chuyện.

“Ài……Em nói tiểu Quân nhà chúng ta sau này nhưng làm sao đây?’. Ông cụ họ Mã thở dài một hơi.

“Cái gì làm sao? Anh nhìn bọn La Mông kìa, không phải cũng sống rất tốt sao”. Mã Đinh Lương nói.

“Nếu thật có thể tìm một người như La Mông vậy, thật cũng không tệ”. Mấy ngày này ông cụ họ Mã đã hoàn toàn bị thức ăn của Ngưu Vương trang chinh phục nói.

“Ha ha, đúng đó”. Ông nội nhỏ họ Mã bị thức ăn của Ngưu Vương trang chinh phục càng triệt để cười ha ha hai tiếng, nghĩ thầm nếu tiểu Quân nhà họ thật có thể tìm một người như La Mông, vậy sau này đám ông già bọn họ liền có thể hưởng phúc của cháu dâu rồi.