Ngưu Nam

Chương 138



Đối với bản thỏa thuận này của La Mông, ông Lí và Yến Vân Khai cũng đều không có ý kiến gì.

Giống ông Lí nếu không trồng trọt ở bên Lò Rèn, từng tháng ngoại trừ thuê nhà tiền điện, chỉ cần đưa thêm một con bồ câu đưa tin đào thải ra cho La Mông thôi, mỗi năm chính là mười hai con. Mà bồ câu đưa tin trong tay ông ấy, căn cứ nguyên tắc ít trứng nhưng chất lượng, mỗi năm đại khái có thể ấp bốn tới sáu ổ, bình thường mỗi ổ có thể ra hai bồ câu ra ràng.

Nói cách khác, cơ bản năng lực sinh sản của một đôi bồ câu có thể ứng phó tiền thuê đất của La Mông, nhưng lại chính là loại đào thải, đối những người nuôi bồ câu đưa tin bọn họ mà nói, bồ câu để ăn vốn chính là phải giết để ăn, căn bản không tính là tổn thất gì.

Từ sau khi hai chủ hộ này tới ở, La Mông cũng bắt đầu chúy ý tới hướng đi của bồ câu ở trên Ngưu Vương trang, tuy rằng đám bồ câu này màu lông khác nhau, cũng không giống từng đang từng đàn bồ câu trắng tuyền bắt mắt trong TV, nhưng mà khi bọn nó cả đàn cả lũ từ không trung bay qua, đó vẫn là phi thường khiến người ta chú ý.

Nhưng mà hiện nay anh nhìn đám này, đoán chừng còn đều là vợ chồng Lí Hải Lương nuôi, nghe nói bồ câu trưởng thành khó dời nhà, không cẩn thận một cái, chúng nó sẽ bay trở về ổ cũ, bởi vì bồ câu không chỉ có lưu luyến gia đình, chúng nó còn có hệ thống dẫn đường con người không thể hiểu được, cho dù là xã hội hiện nay, bồ câu như cũ phát huy tác dụng mạnh trong lĩnh vực quân sự.

Lúc dâu tây trên Ngưu Vương trang chín, trấn Thủy Ngưu rốt cục truyền xuống thông báo cúp nước, bắt đầu trong khoảng thời gian này tiến hành cách ngày cúp nước, sau này nếu có  điều chỉnh, sẽ thông báo thêm.

Đám người Tiếu lão đại rốt cục cũng quyết định phải chuyển nhà rồi, dù sao phòng ở gia cụ đều là có sẵn, phòng lớn phòng nhỏ đều một phòng, sau này Tiếu lão đại và dì Vân liền ở phòng nhỏ, ba cô bé nhà họ liền ở phòng lớn. Bọn họ đại khái sẽ ở Lò Rèn qua cả mùa hè, đợi tới tháng chín sau khi trường học của trấn trên khai giảng, vì để ba cô bé này đi học thuận tiện, tới khi đó có thể còn sẽ dọn về.

Lại nói tiếp dì Vân một nhà bốn người phụ nữ này cũng đều là người kỳ lạ, Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, đều không ngoại lệ đều rất không thích đi học, này còn chưa tính, trẻ con không thích đi học cũng nhiều, nhà bọn họ thoáng cái có ba đứa cũng không lạ lùng lắm, lạ lùng chính là dì Vân thế nhưng cũng cục kỳ nhìn thoáng, căn bản mặc kệ các cô bé, nói là chỉ cần biết thêu hoa không bị mù chữ là được rồi.

Nghe nói là bởi vì bản thân dì từ nhỏ bị ép đọc nhiều sách, khi đó dì còn nhỏ, vừa phải học thêu hoa vừa phải học các môn công khóa, chịu rất nhiều khổ sở, kết quả trong nháy mắt đời người đều qua hơn phân nửa, những công khóa cơ hồ vô dụng như nhau, mấy năm trôi qua, sớm đều trả lại cho giáo viên rồi. Cho nên lúc đối đãi vấn đề đi học của các con gái, dì liền có vẻ đặc biệt khoan dung.

Năm ngoái bọn họ từ trong thành phố dọn tới nông thôn, ba cô gái này không muốn đi học, kéo dài chuyện chuyển trường, dì Vân cũng không thúc giục lắm. Trước đây bọn họ ở tại Lò Rèn, thật cũng không sao hết, từ lúc dọn tới trấn Thủy Ngưu, liền rất nhiều người hỏi dì Vân: “Ba cô con gái nhà dì sao lại không đi học vậy?’.

Dì Vân suy nghĩ một chút, trao đổi một phen cùng các cô con gái nhà mình, lúc này mới nói tháng chín năm nay để các con tới trường học của trấn trên xếp lớp đi học.

Đúng lúc bây giờ, La Mông liền hỏi thăm thành tích của ba cô bé này, kết quả ba cô bé  đáp ra con số, thiếu chút nữa khiến anh lái xe xuống khe núi luôn.

“Chọn đại gì đó, làm sao cũng phải đoán trúng mấy câu chứ?”. La Mông thật sự là phục các cô bé này rồi.

“Lúc vận may không tốt vẫn sẽ có”. Tiếu Thụ Lâm tỏ vẻ thấu hiểu.

“Nói rất đúng nha, lần trước lúc thi cuối kỳ, cũng không biết đụng phải cái tà gì, thế nhưng chỉ đoán lụi đúng được hai câu, cái này ở trên xác suất cũng nói không thông nha”. Đại Nha Liêu Chính Mai gãi gãi tóc, bộ dáng rất là nhụt chí.

Cô gái này năm nay mười tám, còn học cao nhất (lớp 10), về phần thành tích, liền đừng nhắc tới, lúc trước vẫn là dì Vân khuyên can mãi mới khiến cô bé đáp ứng đi cao trung học ba năm, chỉ cần cô có thể tại trường học quen thêm mấy người, thuận tiện xem xem có thể dẫn bạn trai về hay không, lúc này mới tiêu tiền mua, kết quả vừa chuyển nhà, đành phải một lần nữa mua, bằng không cao trung trấn Thủy Ngưu cũng không có thể nhận cô vào học.

“Không phải em nói với chị rồi sao, liền phải chọn cẩn thận, chị nhưng không tin”. Nhị Nha Liêu Tương Lâm nói lầm bầm. Tại trong ba chị em, thành tích của cô là tốt nhất, đương nhiên, chỉ chính là tương đối mà thôi.

“Chị hai, khoa học tự nhiên của chị còn chưa có điểm đâu, nghe người ta nói môn này khó nhất đó, tới khi đó chủ nhiệm các lớp khẳng định cũng không dám nhận chị, thành tích kém không sao, tốt xấu phải bày cái thái độ tử tế, học sinh không tham gia cuộc thi có thể là dễ bảo sao?’. Nhị Nha Liêu Tư Yến dạy dỗ chị mình.

“Hừ, không phải nói rồi sao? Ngày đó chị đau bụng”. Nhị Nha sắp phiền chết với con em nhà mình rồi, ngay cả mẹ nó đều không nhắc lại chuyện cũ này, con bé này thường xuyên liền lấy ra nhai mãi.

“Thôi đi, ai chưa đau bụng qua chứ?”. Đây đều là đều viện cớ cũ xít rồi.

“Ngày đó chị thật sự đau bụng!!!”.

“Hừ, không phải là không muốn ngồi làm bài mấy tiếng liền trong phòng học, lại bởi vì chủ nhiệm lớp chính mình giám thị, không dám làm người đầu tiên nộp bài”. Đối với chuyện này, Đại Nha nhưng thật ra hiểu tận gốc rễ.

“Đừng nói em, chính chị còn không phải ngay cả ba mươi điểm đều thi không được sao?’. Nhị Nha hăng hái phản kháng.

“Ai nói chị thi không được ba mươi điểm?”. Ít nhất môn ngữ văn vẫn là có thể thi tới.

“Vậy chị có dám thi một môn đạt tiêu chuẩn thử xem hay không?’. Nhị Nha ở bên cạnh lửa cháy đổ thêm dầu.

“Vậy em có dám thi một môn đạt tiêu chuẩn trước thử xem hay không?”. Cái kêu là gậy ông đập lưng ông, chính là như vầy.

“Có bản lĩnh chính chị thi một môn đạt chuẩn đi!”.

“Có bản lĩnh cao trung đừng để mẹ bỏ tiền mua cho chị!”.

“Có bản lĩnh đừng thi có mười một điểm!”.

“Có bản lĩnh chị đừng đội sổ!”.

“Có bản lĩnh em đừng đứng thư nhất từ dưới đếm lên toàn lớp!”.

“……..”. La Mông đã chết lặng rồi, Tiếu Thụ Lâm ngược lại ở bên cạnh nghe tới mặt mày hớn hở, ông già gã tới bây giờ còn thường xuyên lấy thành tích be bét năm đó của gã ra nói mãi, hừ, bây giờ có đệm kê chân rồi, vừa tới chính là ba.

“Hài, cần giúp đỡ không?’. Lúc này, La Mông đã chạy xe vào trong sân của Lò Rèn, đúng lúc những người khác đều đi vắng, chỉ một mình Yến Vân Khai ngồi xổm bên cạnh giếng nước giặt quần áo, thấy La Mông chở mấy người vào sân, thùng xe sau còn có một đôi vợ chồng trung niên ngồi, ngoài ra còn chất đống vài món hành lý, liền vẫy vẩy bọt nước trên tay, lại đây hỏi một câu.

“……..”. Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha nhất thời đều nín thinh, giờ này phút này, ánh mặt trời chiếu xuống Yến Vân Khai bên cạnh giếng nước, quả nhiên cực kỳ đẹp trai, ba cô gái lớn gái nhỏ này chì cần liếc mắt nhìn một cái, liền đều đỏ mặt.

“Ài, đây là tiểu Yến phải không? Không sao, cũng không bao nhiêu đồ đạc, chúng ta tự làm”. Dì Vân dưới sự trợ giúp của Tiếu lão đại từ thùng xe sau đi xuống đất.

Lúc mới vừa ở trên trấn Thủy Ngưu, Tiếu Thụ Lâm liền nói gã ngồi thùng xe, để Tiếu lão đại ngồi ghế phó lái, dì Vân và ba cô con gái ngồi chen ở ghế sau, nhưng mà dì Vân nói chính mình muốn ngồi thùng xe, Tiếu lão đại cũng vui vẻ ngồi cùng bà, La Mông và Tiếu Thụ Lâm tự nhiên cũng thức thời không hề nói gì.

“Mọi người đâu rồi?”. La Mông và Tiếu Thụ Lâm dọn hành lý trong thùng xe tới hành lang bên cạnh, Yến Vân Khai cũng nhấc một cái túi du lịch màu hồng nhạt đi theo phía sau.

“Bọn anh Lí, anh Tôn đều đi ruộng rồi, ông Tề ông ấy ở sân sau”. Yến Vân Khai cười cười, nói.

“Này đều mấy ngày rồi, bồ câu nhà cậu thế nào? Vẫn sống tốt chứ?”. La Mông hỏi gã ta.

“Rất tốt, hai ngày nay anh Lí cho em mượn một chút bắp năm ngoái anh ấy trồng, còn có một ít bắp cải tươi, bồ câu đều còn ăn rất được, tâm tình cũng tốt”. Yến Vân Khai dừng một chút, lại có chút ngượng ngùng nói: “Anh này, bản thân em cũng định xới một mảnh đất trồng trọt”.

“Việc này không thành vấn đề, cậu cứ xem mảnh đất nào thích hợp, chỉ cần không ai trồng, tự cậu xới trồng trọt là được, ngày nào đó lúc tôi tới, lại chở một chút chút phân trâu qua cho cậu, nhưng mà núi bên này bỏ haong lâu năm rồi, năm đầu chỉ dựa vào phân trâu sợ là còn chưa đủ, đặc biệt là nếu trồng rau dưa, cậu có thể đi sườn núi đất nhỏ tìm La Hán Lương mua một ít nước tiểu phân heo lên men sẵn”.

Chàng trai mười chín tuổi nuôi bồ câu rất chuyên nghiệp cũng liền coi như xong, dù sao cũng là tay nghề gia truyền của bọn họ, nhưng mà làm ruộng, La Mông thật là có hơi không tin tưởng cậu ta lắm. Yến Vân Khai nói cám ơn, lại chào hỏi cùng Tiếu lão đại và dì Vân, liền ngòi xổm bên cạnh ống nước bên cạnh giếng tiếp tục giặt quần áo của mình.

“Ài! Ài! Anh La Mông! Anh nói anh ấy mới nãy nghe thấy không?!”. Vào nhà, Nhị Nha liền giữ chặt La Mông khẩn trương hỏi han.

“Khẳng định nghe được”. La Mông thành thật nói.

“Sao anh không nói một tiếng trước với bọn em chứ?”. Đại Nha cũng buồn rười rượi oán giận.

“Bây giờ biết xấu hổ hay chưa?”. Tiếu lão đại hơi có chút cười trên nỗi đau của người khác.

“Không sao, chính là thành tích kém một chút, cũng không dọa người như vậy, hơn nữa sau này đều ở cùng một khu, sớm muộn gì đều phải bị biết”. Dì Vân thật lòng nhìn thấu.

“Anh đều nói qua với các em rồi, có chàng trai trẻ tới Lò Rèn, lớn lên rất đẹp trai, không phải các em không tin sao?”.  La Mông kêu oan cho chính mình.

“Anh nói anh ấy năm nay bao nhiêu tuổi?”. Nhị Nha mặt dày hỏi thăm.

“Mười chín”. La Mông nói.

“Ái chà! Đúng lúc hơn em bốn tuổi nha! Người ta nói nếu vợ chồng kém bốn tuổi, ngay cả bát tự đều có thể không cần coi đều hợp”. Da mặt của cô bé này thật không phải dày không đâu, nhỏ bốn tuổi so với Yến Vân Khai, thì phải là nói mới mười lăm, đây là lời một cô gái mười lăm tuổi nên nói sao?

“Em đều còn chưa trưởng thành nữa, gấp cái gì?’. Đại Nha cười phá đám cô bé.

“Mẹ ơi, hiện tại con có thể nói chuyện yêu đương sao?”. Nhị Nha nhưng thật ra trực tiếp, lúc này liền hỏi mẹ mình.

“Ừ, liền trên tinh thần”. Dì vân trả lời tới càng trực tiếp.

“Anh La Mông, anh có biết nhà bọn họ còn có anh em không?”. Tuổi chênh lệch quá lớn, hơn nữa trên mình còn có hai chị gái, Tam Nha biết chính mình cơ hội không lớn, nhưng cô vẫn là có chút không cam lòng, đàn ông lớn lên đẹp trai như vậy cũng không gặp nhiều!

“Có, vừa vặn cũng là ba anh em”. Tiếu Thụ Lâm nói tới giống như thật.

“Thật à? Vậy cũng quá trùng hợp!”. Ba chị em nhà họ Liêu quả nhiên tin, nhất thời hớn hở ra mặt!

“Các con có não không vậy?”. Lúc này dì Vân rốt cục nhìn không nổi nữa, đây là con gái nhà ai vậy? Đi học học kém còn chưa tính, não như thế nào đều vẫn là phẳng như vậy chứ?

“Hừ~~~ thì ra là lừa đảo”. Mẹ già nhà mình tạt một chậu nước lạnh vào đầu, lúc này ba cô gái  mới hoàn toàn tỉnh ngộ, trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy chứ? Cho dù nhà bọn họ thực sự ba anh em, cũng không có thể mỗi người đều lớn lên đẹp trai như vậy chứ? Anh Võ Tòng chính là Võ Đại Lang đó! (câu này ý là Võ Tòng đẹp trai ngời ngời nhưng anh của Võ Tòng lại xấu đau xấu đớn)