Ngưu Nam

Chương 131



Đôi bên quyết định xong, Mã Đinh Lương dành thời gian liền gọi cho chủa của vườn hoa hồng ông ta quen kia một cuộc điện thoại, đối phương cũng rất sảng khoái, dù sao đối vườn hoa hồng của bọn họ mà nói, bán hoa giống cũng là một trong những nguồn thu nhập của bọn họ, nghe nói Mã Đinh Lương muốn mua hoa giống, đối phương đáp ứng chờ tháng năm tháng sáu mùa hoa nở, sau khi vào mùa hè hoa hồng Damask ngủ đông, liền gởi một đám hoa giống qua đó cho bọn họ.

Bởi vì Mã Đinh Lương có chút giao tình cùng chủ của vườn hoa hồng này, cho nên đối với phương đưa ra cái giá cũng coi như hợp lý. Nhưng hợp lý thì hợp lý, tính ra một số tiền này, vẫn như cũ không phải số lượng nhỏ, tiền hàng chính là một phần, ngoài ra còn có thuế nhập khẩu và phí vận chuyển, cộng thêm hai món này chính là còn nhiều hơn so với tiền hàng.

“Nhìn đi, thằng nhóc cậu, bình thường ngại phiền không kiếm tiền cho nhiều vào, bây giờ lúng túng ha?’. Mã Đinh Lương thấy La Mông vò đầu bứt tóc như con khỉ, vừa đoán chính là thiếu tiền.

“Gấp cái gì, còn hơn một tháng mà”. La Mông ngoài miệng nói tới trấn định, trong lòng lại lo lắng, số tiền này rốt cuộc phải lấy từ đâu ra đây?

“Cậu định làm thế nào ?”. Lúc chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiếu Thụ Lâm hỏi La Mông.

“Không biết, đi nhìn xem cây sơn trà trước đi”. La Mông sờ sờ cái mũi, anh vẫn không tin, đồ vật khắp núi nhà mình, còn đổi không được tiền về.

Mấy ngày nay lục tục lại có một số trái sơn trà chín, nhưng mà còn chưa chín hàng loạt, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi dạo một vòng trong rừng sơn trà, hái được hơn mưới trái sơn trà chín, ngồi xổm đầu ruộng lột (=bóc) ăn.

“Sáng mai hái mấy cân trái sơn trà đưa cho hai người mua rau của Cực Vị lâu mang về, hẳn là có thể bàn giá tốt”. Trong lòng La Mông đánh giá, một cân không thể ít hơn 30 tệ, bằng không anh sẽ không bán.

“Chỗ gã dù sao vẫn là nhà hàng, lượng tiêu thụ của trái cây có hạn”. Tiếu Thụ Lâm nhìn rừng sơn trà rậm rạp trên sườn núi, cảm thấy Mã Từ Quân giống như ăn không nổi nhiều hàng như vậy.

“Tới khi đó bọn mình lại bán một chút ở trấn trên, rau trong ruộng của bọn mình cũng tầm tầm rồi, mấy ngày nữa có thể thu hoạch một đám bán cùng nhau”.

“Ngay tại căn nhà kia của bọn mình à?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi.

“Ừ, lát nữa đi tới trấn trên làm một cái biển quảng cáo”.

“Hai ta tự mình đi bán rau?”. Tiếu Thụ Lâm lại hỏi.

“Ừ, việc này còn phải tự mình đi”. Việc bán rau này dù sao không thể so với việc khác, mỗi ngày bán bao nhiêu rau thu về bao nhiêu tiền, cũng không có định mức nhất định, giao cho người khác đi làm sẽ rất bất tiện.

“Vậy đám cua làm sao đây?”. Sáng mỗi ngày hai người bọn họ còn cho đám cua  ăn nữa.

“Việc này liền giao cho La Chí Phương sắp xếp, bọn mình giữa trưa buổi tối lại tuần tra một chút, không xảy ra chuyện gì đâu, nếu cậu lo lắng, vậy cho cua ăn trước rồi đi trấn trên, một mình tớ cũng làm không xuể”. Chuyện trên núi này, dựa vào hai người bọn họ xác định là làm không xuể, liền ngay cả cái tiệm ở trấn trên kia, về sau nếu có người thích hợp, La Mông cũng phải buông tay để người khác làm.

“Tiếu Thụ Lâm suy nghĩ một chút, do dự một chút, hỏi La Mông, nói: “Cậu thấy cha tớ thế nào?”.

Tiếu Thụ Lâm cảm thấy gần đây Tiếu lão đại có chút rãnh rỗi quá, dì Vân người ta còn có sự nghiệp của chính mình, ông ấy khen ngược, cả ngày không có việc gì, lần trước lúc anh trở về, liền phát hiện trạng thái của ông ấy không tốt lắm, kéo mình tán gẫu cả nửa ngày, chỉ nói chút lời không hay khiến người ta ngại.

Nghe dì Vân nói, thời gian trước có bà cụ hàng xóm không biết nói một ít gì đó về Tiếu Thụ Lâm và La Mông, Tiếu lão đại lập tức liền nóng nảy, cãi nhau một trận cùng người tạ, nói không ít lời nặng lời, khiến cho hiện tại hàng xóm đều có chút sợ ông ấy, quan hệ láng giềng cũng rất căng thẳng.

Những việc này chẳng sao cả, Tiếu Thụ Lâm chủ yếu chính là lo lắng, nếu ông ấy cứ tiếp tục như vầy, sẽ ảnh hưởng tình cảm của ông ấy và dì Vân. Tiếu Thụ Lâm cảm thấy nguồn gốc vấn đề này của ông già nhà gã, có thể chính là nảy sinh do cảm xúc lo lắng, cuộc sống không chỗ gửi gắm, nói đơn giản một chút chính là rãnh tới hoảng, phải tìm việc cho ông ấy làm một chút.

“Cha cậu có thể đồng ý làm việc này không?”. La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều là hai vợ chồng rồi, cha của Tiếu Thụ Lâm còn không phải là cha của anh ư, tuy rằng tính tình ông ấy không tốt lắm, có chút khó hầu hạ, nhưng người trẻ tuổi bọn anh vẫn không thể vì vậy liền xa lánh ông ấy.

“Chờ lát nữa tới trấn trên làm xong biển quảng cáo, tớ tìm ông ấy nói một chút”. Tiếu Thụ Lâm cũng chính là nói thôi, cụ thể thế nào còn phải xem ý của bản thân Tiếu lão đại.

“Bên tớ cũng phải đánh tiếng cùng cha tớ trước”. La Mông suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này vẫn là phải sớm nói một chút cùng ông La, bằng không tới khi đó ông ấy chẳng may muốn trách chính mình có việc không có tìm ông ấy trước, ngược lại đi tìm cha Tiếu Thụ Lâm, còn không chừng rất mất tự nhiên nữa.

“Đúng, cậu cũng nói trước một chút với cha cậu”. Tiếu Thụ Lâm nhớ tới lúc trước khi bọn họ làm tiệc rượu, khuôn mặt không vui của ông La, trong lòng cũng có chút bồn chồn.

Giữa trưa cơm nước xong, hai người bọn họ cùng nhau tới một công ty quảng cáo ở trấn trên làm cái bảng hiệu, cũng rất đơn giản, căn nhà kia của bọn họ vốn chính là cái cửa tiệm, phía trước là bán quần áo, nên trang hoàng đều trang hoàng rồi, bây giờ chỉ cần đổi cái bảng hiệu đó là được, giá sắt gì đó đều là có sẵn.

Tên tiệm liền kêu” Tiệm kinh doanh nông sản trực tiếp Ngưu Vương trang”, giá hàng  trong tiệm vẫn là hai người bọn họ tự chở thanh gỗ qua đóng, cũng không cần quá mức tinh xảo, non nửa ngày liền đều làm xong hết việc rồi, sau đó hai người bọn họ liền ai về nhà nấy tìm cha mình.

“Trông tiệm? Cha trông tiệm gì cho nó chứ?”. Trên trấn Thủy Ngưu, nhà TIếu lão đại, trên bàn cơm, ông già này vừa nghe Tiếu Thụ Lâm bảo ông đi trông tiệm cho La Mông, hai hàng chân mày nhất thời dựng thẳng lên.

“Sao là tiệm của La Mông? Con ông không có phần à?”. Kết hôn gần nửa năm, dì Vân và Tiếu lão đại nói chuyện tùy ý rất nhiều.

“Tiệm của họ để họ tự làm đi”. Tiếu lão đại như cũ là một bộ bộ dáng thiếu hứng thú.

“Ài, Thụ Lâm à, cha con không đi, vậy dì đi, nghe dì Trương hàng xóm nói, bây giờ lá cẩu kỷ Ngưu Vương trang truyền tới khá thần kỳ, các con mở tiệm, tới khi đó bán lá cẩu kỷ hay không?”. Dì Vân liếc mắt nhìn Tiếu lão đại một cái, cười khanh khách nói với Tiếu Thụ Lâm.

“Đúng nha, anh Thụ Lâm, năm ngoái không phải nói còn trống một ít cây sơn trà sao, bây giờ chín chưa ạ?’. Tam Nha nhà họ tuổi còn nhỏ, kêu TIếu Thụ Lâm là anh cũng kêu tới thuận miệng nhất.

“Cây cẩu kỷ còn quá nhỏ, hiện tại không bán lá cây, trái sơn trà sắp chín rồi, qua một thời gian còn có dâu tây, dương mai”. TiếuThụ Lâm lùa một ngụm cơm, trong lòng có chút cám ơn ý tốt của dì Vân và Tam Nha, nhưng mà Tiếu Thụ Lâm gã là ai chứ, gã chính là đi theo bên người đầu lĩnh này lăn lộn lớn lên, đối với mặt đen của Tiếu lão đại, gã căn bản là không xem là gì, sớm đều quen rồi.

“Còn có dâu tây ạ! Lần trước chú mua hai cân dâu tây ở ven đường, một chút cũng không ăn ngon, kém xa so với của Ngưu Vương trang”. Vừa nghe nói có dâu tây, mấy cô bé trong nhà đều phấn khởi, năm ngoái La Mông trồng một lán lớn dâu tây, ba cô bé này cũng đều ăn không ít.

“Có ăn liền ăn đi, còn chê này chê nọ”. Dì Vân trách mắng. Bởi vì con cái trong nhà đều lớn rồi, bà và sau khi Tiếu lão đại kết hôn cũng liền không yêu cầu bọn nó đổi cách xưng hô, ba cô bé đều kếu Tiếu lão đại là chú, Tiếu Thụ Lâm cũng kêu bà là dì.

“Lại nói, chính mẹ cũng ăn chưa được mấy trái, vẫn là con sợ lãng phí, cuối cùng đều ăn hết”. Đại Nha nhăn mặt nhăn mũi, bắt đầu bóc tẩy mẹ cô.

“Ăn mấy trái dâu tây còn khổ con à”. Tiếu lão đại nói chuyện hòa khí hơn đối mấy cô bé này, cùng thằng con nhà ông có thể giống sao? Thằng thỏ con này, không ngày nào khiến ông bớt lo, mới bây lớn liền dám giậm chân cùng ông, lúc nhỏ học hành không giỏi, trưởng thành còn nháo ra việc này (anh í come out í), làm hại ông già ông ngay cả cháu đích tôn đều không ôm được……

“Mẹ, mẹ đi trông tiệm đi, tới khi đó con còn có thể đi qua ăn chùa chút dâu tây, dương mai”. Nhị Nha ra chủ ý tồi cho mẹ nó.

“Con đừng trông cậy việc này vào mẹ các con, bà ấy ngay cả kim cân cũng không biết coi, còn trông tiệm gì, tới khi đó đừng đem tiền mấy mẹ con thêu hoa đều bồi thường sạch”.

“Hiện tại người ta buôn bán đều dùng cân điện tử”.

“Vậy còn có tiền giả nữa”.

“…….”.

Tiếu lão đại cùng dì Vân kẻ tung người hứng, nghe tới răng Tiếu Thụ Lâm hơi ê, nhanh chóng lùa xong một ngụm cuối cùng, bỏ đũa xuống: “Việc này dù sao chính là như vậy rồi, tới khi đó cha nếu muốn tới liền đi qua đó xem một chút”.

“Thằng con thối tha! Chạy cái gì hả? Này, con còn chưa nói cho cha là hôm nào nữa? Mới được mấy tiếng chứ?”. Tiếu lão đại vừa thấy con ông muốn đi, không cành cao nữa, vội vàng hỏi.

“Thứ bảy, bảy giờ sáng”. Tiếu Thụ Lâm vừa dứt lời, trong sân liền truyền tới một trận thanh âm của động cơ xe hơi.

Tiếu Thụ Lâm trở lại Ngưu Vương trang, phát hiện La Mông đều ở tứ hợp viện từ lâu rồi, đang cùng bàn bạc cùng Trần Kiến Hoa thứ bảy có thể chở chút rau gì tới trong tiệm, không ít rau trên núi nhà bọn họ đều có sắp xếp rồi, một số là Cực Vị lâu và mấy trường học ở Vĩnh Thanh đặt trước rồi, một số còn lại là còn lại là Liễu Như Hoa giữ lại muối rau, cho nên trước khi thu hoạch rau nhất định phải biết rõ ràng.

“Cậu nói với ba cậu rồi?’. Lát sau Trần Kiến Hoa đi rồi, Tiếu Thụ Lâm hỏi La Mông.

“Nói rồi”. La Mông cười cười.

“Ông ấy không nói gì?”.

“Không, qua một thời gian nữa dâu tây liền chín rồi, hai ông bà còn muốn làm mứt dâu tây, bận rộn mà”.

Thực tế bản thân ông La có việc làm cũng là một mặt, một mặt khác là trong lòng ông còn có chút gút mắc đối căn nhà đó, nghe nói bọn La Mông muốn mở tiệm ở đó, ông liền không muốn chen chân vào lắm. Nhưng mà việc này liền không cần phải nói cho Tiếu Thụ Lâm biết, tránh cậu ấy nghĩ nhiều.

Trước lúc quay về căn nhà nhỏ của mình, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi một vòng trên núi, nhìn xem tình hình sinh trưởng của hoa màu nơi nơi, ngẫm lại bộ dáng lúc trước đỉnh núi nhỏ này lúc mới vừa bị chính mình nhận thầu xuống, lại nhìn nhìn mảng lớn rau trái trước mắt, trong lòng La Mông rất thỏa mãn.

Củ cải, cải trắng, rau muống, rau hẹ, hành lá, xà lách, dưa leo, cà chua, dây khoai lang……. Từ từ, dây khoai lang! Lúc đi qua một mảng lớn ruộng khoai lang, La Mông đột nhiên dừng bước chân, nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.

“Trần sư phó, là cháu, La Mông đây”. Sau khi điện thoại kết nối, La Mông nhiệt tình dào dạt chào hỏi cùng Trần Phúc Hán đầu dây bên kia.

“Sao bây giờ còn có thể nhớ tới gọi điện thoại cho tôi vậy?”. Trần Phúc Hán hiển nhiên không nhiệt tình giống như La Mông vậy, từ năm ngoái sau khi Ngưu Vương trang chở một đám bí đỏ cuối cùng cho ông, liền lại không cung hàng cho lão quán cơm Trần gia, cho nên hai người bọn họ cũng là thời gian rất dài không liên hệ qua rồi, Trần Phúc Hán còn tưởng cậu ta ăn nên làm ra, quên mất ông rồi, chính ông cũng không phải kẻ để tâm lắm đối sự nghiệp, chuyện này vừa kéo, liền kéo dài tới hiện tại.

“Hài,Trần sư phó à, chuyện năm ngoái chú nói, cháu vẫn đều ghi tạc trong lòng mà, nhưng mà chú cũng biết trên đỉnh núi nhà cháu trồng các thứ khá hỗn tạp, chú vừa muốn một loại có thể ổn định thời gian, cái này thì không có, đầu xuân năm nay tới bây giờ, cháu thật vất vả mới lại nghĩ ra một loại cho chú”. La Mông đối với cái điện thoại cười tới kêu một cái chân tình thắm thiết.

“Là thứ gì vậy?”. Trần Phúc Hán hỏi La Mông.

“Dây khoai lang”. La Mông thật đúng là không biết xấu hổ nói.

“Hắc, tôi nói thằng nhóc cậu cũng thật biết việc buôn bán đó”. Trần Phúc hán miệng vừa nhếch, cũng vui vẻ, ông còn tưởng tên quỉ làm ăn Mã Từ Quân đã là cực phẩm trần gian rồi, không nghĩ tới người này còn có một cái da mặt càng dày hơn.

“Ài, Trần sư phó à, chú chưa ăn qua dây khoai lang của nhà chúng cháu, có thể không biết, người trấn trên của chúng cháu tranh nhau cướp muốn mua đó, nếu không nhớ kỹ giao hẹn với chú, cháu có thể tốn công làm chuyện này sao?”. La Mông nói tới giống như thật.

“Vậy ngày mai cậu để hai thanh niên Cực Vị lâu mang một chút qua cho tôi ăn thử”. Lại nói tiếp tuy rằng dây khoai lang không tính thứ tốt gì, nhưng mà Trần Phúc Hán khá tin tưởng đối Ngưu Vương trang của La Mông, năm ngoái ông chính là ưng ý chất lượng của đám bí đỏ đó, hơn nữa thằng nhóc Mã Từ Quân kia còn nhìn chằm chằm vào miếng mồi này, tám phần là không sai được.

“Mấy cân nào đủ nếm thử chứ? Cũng không phải thứ tốt gì, như vậy đi, ngày mai cháu gửi một một trăm cân qua cho chú, nếu chú cảm thấy không thích hợp, tùy tiện ném đi là được, cháu cũng không thu tiền của chú”. Liền một chút dây khoai lang, đáng cái gì?

“Vậy cậu định tính một cân bán bao nhiêu tiền?’. Trần Phúc Hán hỏi La Mông.

“Bên cháu một cân là năm tệ, nếu Trần sư phó chú một lần có thể lấy một trăm cân, cháu liền tặng thêm mười cân”. Thời gian nói chuyện qua điện thoại này, La Mông cũng đã quyết định rồi, sau này dây khoai lang của nhà anh liền bán năm tệ.

“Thằng nhóc cậu rất đen tối, một tệ một cân dây khoai lang bán khắp đường mà cậu cũng dám bán năm tệ?”. Đầu kia điện thoại thanh âm của Trần Phúc Hán như cũ không nhanh không chậm.

“Ái chà, chú đừng nói như vậy, năm nay thời tiết khô hạn, giá rau đều tăng rồi, chợ của bọn cháu, hiện tại dây khoai lang là hai tệ một cân, nhưng mà của bọn họ khẳng định là không so được với nhà bọn cháu”. Năm tệ một cân, một trăm cân cũng chính là năm trăm tệ, lại giảm giá liền không có lời, này còn chưa trả phí nhân công đó?

“Trước không nói việc này với cậu, ngày mai tôi xem hàng rồi nói sau”. Trần Phúc Hán cũng không sốt ruột.

“Được ạ!”. La Mông sảng khoái lên tiếng, sau đó lại hỏi: “Hai cây cẩu kỳ nhà Trần sư phó thế nào rồi, năm nay phát triển tốt chứ?”.

“Vẫn ổn, chính là mấy ngày trước bị tôi hái lá dữ quá, hai hôm nay thoạt nhìn không có sức sống”. Bên La Mông rừng cây cẩu kỷ rậm rạp, ngẫu nhiên ăn lá cấu kỷ mấy lần cũng là không sao, nhà Trấn Phúc Hán liền khác, lần này, ăn tới tổn thương rồi.

“Không sao, ngày mai cháu nhờ bọn họ mang chút phân qua cho chú bón, chú làm phí đất, mấy ngày nữa có thể trở lại bình thường rồi”. La Mông vội vàng trấn an nói với ông ta.

“Vậy cảm ơn cậu, cậu bảo bọn họ mang qua nhiều một chút, mấy cây ăn trái bên tôi cũng phải bón”. Nói thật, Trần Phúc Hán từng một lần liền hoài nghi qua, hoa màu trên núi của La Mông người này sở dĩ phát triển tốt hơn người khác, chính là bởi vì nhà bọn họ có bí phương ủ phân. Năm ngoái hai cây cẩu kỷ của La Mông tặng ông, sau đó bị ông dời cả phân trong khuông tới trong sân, kết quả ngay cả cỏ mọc ở chỗ đó đều tốt hơn sơn với nơi khác.

“Được ạ!”. La Mông sảng khoái lên tiếng, sau đó tươi cười đầy mặt cúp điện thoại.

“Phải bảo Trần Kiến Hoa bố trí người buổi sáng hái rau”. Tiếu Thụ Lâm nói, ngày mai thứ sáu, ngày mốt thứ bảy, sau này mỗi sáng phải hái rau dưa sẽ gia tăng rất nhiều, có một số rau củ có thể chập tối hơm trước hái, có một số tốt nhất là sáng cùng ngày hái.

“Ừ, bố trí hái rau, lại tăng tiền công”. Hiện tại trong những người già tới Ngưu Vương trang làm việc, có một số là hướng về phía nơi này náo nhiệt, thực tế không thiếu tiền, có một số còn lại là thật sự thiếu tiền trong nhà khó khăn.

Người già ngủ ít, việc buổi sáng hái rau cũng không nặng, để bọn họ làm rất thích hợp, chính là giao thông không thuận tiện một chút, La Mông định chừa ra mấy căn phòng bố trí mấy người già hái rau buổi sáng, để bọn họ ở trên Ngưu Vương trang mấy tháng, dù sao tứ hợp viện lầu hai phòng trống nhiều.

Nhưng mà lần này nếu muốn bố trí, vậy khẳng định liền phải tiến hành sàng lọc trình độ nhất định, đầu tiên bản thân người già phải bằng lòng, tiếp theo thân thể tốt, cuối cùng chính là làm việc cũng phải được việc. Công tác này giao cho Trần Kiến Hoa làm là được, dù sao người này muốn chấn chỉnh nhân sự trên Ngưu Vương trang từ rất lâu rồi.

Về phần những người già còn lại, tự nhiên vẫn là dựa theo quy củ cũ, bằng lòng tới thì tới, tới còn có cơm ăn. Mỗi ngày ba mươi tệ.

Trần Kiến Hoa làm việc rất có năng suất, lúc tối La Mông nói với gã ngày mai phải thêm một trăm mười cân dây khoai lang, sáng hôm sau lúc gã chở bữa sáng từ trấn Thủy Ngưu về, lại lái xe đi trấn trên một chuyến, kéo mấy người già khá thân quen tới trên núi làm việc.

Người này từ thành phố phát triển tới trấn nhỏ núi sâu, thích ứng có vẻ cũng không tệ lắm, những người già của trấn Thủy Ngưu nghe nói trước đây gã đi làm xí nghiệp tư nhân ở trong thành phố lớn, một tháng tiền lương được bao nhiêu, việc này hiếm có nha. Lại nghe nói gã bị bệnh tiểu đường, rất nhiều người già thoáng cái tìm được tri kỷ rồi, phải biết rằng, tại trong những người già này, đường huyết cao, huyết áp cao cũng không phải là số ít.

Buổi sáng thứ sáu, Trần Phúc Hán nhận được một trăm mười cân dây khoai lang và hai sọt lớn phân, phân nhờ một công nhân giúp ông đưa tới trong nhà, dây khoai lang để dì rửa rau rửa sạch mấy cân trước, chính mình lai ngâm mấy cân bún gạo, thời gian chưa được một lát tại phòng bếp liền bay ra mùi bún gạo xào dây khoai lang.

“Thầy ơi! Sao thầy có thể xào ra mùi vị này vậy? Có phải còn dấu tay nghề hay không ạ?’. Hai học trò của ông ta cợt nhả nịnh hót.

“Tay nghề không luyện cho tốt vào, chỉ nghĩ bí quyết đường tắt linh tinh, liền mấy đứa như vậy, còn trông cậy vào có thể làm ra tiền đồ lớn gì?”. Trần Phúc Hán lưu loát tắt bếp, tay trái cầm chén tay phải lấy đũa, xúc một chén bún gạo trước cho mình, đầu tiên là gắp mấy cọng bún gạo bỏ vào miệng nhai nhai, sau đó lại nếm hai đoạn dây khoai lang, lắc đầu nói: “Thực sự ngon, hèn chi cậu ta dám bán năm tệ một cân”.

“Thầy ơi, cái này lại là chở tới từ trấn Thủy Ngưu ạ?”. Hôm nay xe của Cực Vị lâu lại đây, bọn họ liền đều đoán được.

“Ừ, sau này hai đứa liền mỗi ngày tới cửa tiệm ta bày quầy, chuyên môn bán bún gạo xào”. Trần Phúc Hán bố trí nhiệm vụ cho bọn họ.

“Thầy ơi, cái này phiền toái hơn so với nấy cháo bí đỏ!”. Hai học trò của ông kêu rên.

“Đối phó hai đứa hàng lười biếng này, phải dùng biện pháp này, năm ngoái nấu mấy tháng cháo bí đỏ, tay nghề nấu cháo không phải tiến bộ hơn à?”. Lại có thể rèn luyện học trò, lại có thể kiếm được mỹ danh cho lão quán cơm Trần gia bọn họ, còn có thể gia tăng thu nhập, chuyện rất tốt nha!

Vì thế giữa trưa ngày này, lão quán cơm Trần gia liền xuất hiện hai nồi lớn bún gạo xào, mùi của bún gạo xào dây khoai lang theo ngã tư đường bay đi ra ngoài thật xa, người ngửi được, giữa trưa cùng ngày liền cũng không nấu cơm, đi lão quán cơm Trần gia mua đồ ăn sẵn ăn.

Mà lúc này, trên Ngưu Vương trang La Mông lại đang cùng Tiếu Thụ Lâm tính sổ sách, dây khoai lang một cân năm tệ, một trăm cân chính là năm trăm tệ, một tháng nếu ấn ba mươi ngày tính thì phải là một vạn rưỡi tệ! Nhìn xem, nhẹ như không liền bán lời một vạn rưỡi tệ, cho nên nói, trên Ngưu Vương trang cũng không thiếu tiền, thiếu chính là ánh mắt phát hiện tiền.