Người Yêu 2D

Chương 29: Chắc nay tư thế dậy của mình không đúng lắm



… Nhìn thông điệp quảng cáo của cái Weibo này, Lịch Duyệt Tinh bỗng hốt hoảng, trong đầu tức khắc vang lên giọng nói kích động của nữ diễn viên lồng tiếng dịu dàng.

Thực sự quá chân thực, nên là hơi khó chịu.

Hắn vội lắc đầu, lắc cho giọng nói trong đầu văng ra ngoài rồi lại nhìn chằm chằm cái Weibo trước mắt.

Bảy mươi nghìn lượt chia sẻ, ba mươi nghìn bình luận.

Không hổ là hot search số một, đúng là hot hòn họt.

Hắn lại nhấp mở nội dung cụ thể, nhìn thấy mấy cái top comment đầu tiên.

“Không sao, có người 2D rồi, cần gì xe đạp nữa”

“Tình huống bình thường nhiều dị tính luyến ái, trên Weibo thì nhiều đồng tính luyến ái… Cho tới hôm nay, tui phát hiện thật ra mọi người đều là 2D luyến ái!”

“Haidilao, chính mày, nơi tao và 2D nhà tao hẹn thề!”

Đủ mọi top comment với phong cách khác nhau, không thiếu hành động cợt nhả, nhưng dưới top comment đầu tiên có ba mươi nghìn lượt chia sẻ, bọn họ cũng phải bái phục.

Top comment đầu tiên:

“Là tôi”

Người trong Weibo chính là tôi.

Người trong hình chính là tôi.

Là tôi đây thây?

Cùng một thế giới, cùng một tôi, hôm nay tất cả mọi người đều là bạn tốt!

Ngay cả Lịch Duyệt Tinh tới để tìm kiếm sự thật, sau khi nhìn thấy bài chia sẻ này cũng hơi xúc động.

Nhưng hắn kịp thời tỉnh táo, trong quá trình đó cũng nhạy bén nhận ra điểm đáng ngờ.

Nói thật thì, tấm ảnh này đúng là như những gì cậu phục vụ hôm qua đã hứa, chụp rất mờ, màn hình không thấy rõ nội dung cụ thể, sườn mặt hắn không lộ bao nhiêu, trừ lộ môi và một bên hàm dưới, vị trí còn lại đều không thấy rõ lắm.

Hơn nữa dưới Weibo này không có người nói đỡ cho hắn, hậu trường của hắn cũng im lặng, chứng tỏ từ tối qua đến giờ, không một ai liên hệ hot search với hắn.

Đã bảo vệ được clone.

Không có trang nhất thực sự trên website tin tức xã hội.

Sau khi thở dài một hơi Lịch Duyệt Tinh bỗng xốc lại tinh thần.

Khoan, nếu trên Weibo không có ai liên hệ mình với chuyện này, vậy làm thế nào mấy thằng trong nhóm cho rằng người đấy là mình chỉ bằng tấm ảnh đó?

Suy nghĩ kỹ một lúc.

Ban nãy, đám gia súc kia xử sự vội vã quá thì phải, một đứa dùng thuật triệu hồi đã đành, vậy mà cả đám cùng xếp hàng dùng, xếp hàng ngay ngắn, giữa chừng không hề gián đoạn, như thể đã tập luyện đâu ra đấy từ trước rồi vậy…



Bọn nó hoàn toàn không chắc đấy chính là mình!

Mà là lừa mình!

Bị lừa rồi!

Lịch Duyệt Tinh ảo não một lúc rồi lập tức mở nhóm QQ, mất bò mới lo làm chuồng: “Bức ảnh này nhây thật, quảng cáo của Haidilao càng ngày càng xịn xò, đến tôi cũng phải rung rinh ấy chứ.”

Nhưng đã quá muộn.

Lời giải thích của hắn đổi lấy tiếng chế giễu to hơn trong nhóm.

Tác Nhậm: “Lớn rồi, đừng giải thích.”

Thập Linh Lăng: “Ban nãy ông lộ tẩy rồi.”

Đản Định Tự Nhiên: “Trông ông vừa nãy chết cười vê lờ.”

Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Tây Mộc à, uổng công ông viết truyện đấu trí cao cấp đến thế, mà trong hiện thực thì… Chậc chậc.”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

May mà cách nhau qua cái màn hình.

Không thì cực kỳ có khả năng xảy vụ ẩu đả quần thể không ai muốn thấy.

Lịch Duyệt Tinh lấy lại tinh thần, bình tĩnh gõ chữ: “Được rồi, làm sao các ông phát hiện? Rõ ràng bức ảnh này bị photoshop đến mẹ cũng không nhận ra mà.”

Đản Định Tự Nhiên đắc ý: “Tuy bị che gần hết, nhưng cái sự lẳng lơ của công công ông, cho dù cách màn hình cũng có thể ngửi thấy.”

Lịch Duyệt Tinh gửi emoji 🤮.

Tác Nhậm, Thập Linh Lăng, Mưa Gió Giữa Kẽ Tay nối tiếp.

Tất cả mọi người không chịu nổi cách diễn tả của Đản Định Tự Nhiên.

Đản Định Tự Nhiên khiêm tốn tiếp thu, tích cực sửa lại, nói nghiêm túc: “Thật ra có gì đâu, chẳng qua thấy dáng người và cảm giác giống quá, dù sao rảnh thì cũng là rảnh nên là hỏi bừa ông thôi.”

Lịch Duyệt Tinh dùng dấu ngoặc kép để làm nổi bật ngữ điệu: “… Ông “bừa” thật đấy.”

Đản Định Tự Nhiên giả đò khiêm tốn: “Thường thôi, thường thôi, mất có một phút lên đại ý tưởng ấy mà. Dù gì thì tôi cũng là cây bút truyện quan trường, nếu viết không hay, đến mức hết quyển này tới quyển khác bị cấm thì sao? Cấp trên chuyên môn chỉ đích danh tôi, dù tôi có đổi vô số bút danh, bọn họ cũng có thể nhìn ra bản chất thông qua hiện tượng, phát hiện tâm hồn thú vị của tôi.”

Hắn ta nói rất có lý, trong một chốc mọi người không phản bác được.

Chỉ thấy Đản Định Tự Nhiên vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục phát huy: “Công công này, bức ảnh này cũng lên top hot search rồi, hay ông tiện thể lộ clone thừa nhận chuyện này đi, dù gì sách mới của ông vừa mới ra, cũng cần tuyên truyền chút chứ.”

Lịch Duyệt Tinh: “Thôi bỏ đi, không sao.”

Cả đám cũng đề xuất, Lịch Duyệt Tinh không muốn, không ai nhiều chuyện nữa.

Đổi đề tài, nói cái khác.

Lịch Duyệt Tinh tắt nhóm chat, mở một khung chat khác.

Năm phút trước, Gấu Trúc nhắn cho hắn.

Gấu Trúc: “Này Tây Mộc, cậu thấy hot search Weibo chưa?”

Quả nhiên là chuyện này.

Lịch Duyệt Tinh: “Thấy rồi.”

Gấu Trúc: “Hôm qua bọn mình mới đi ăn Haidilao…”

Lịch Duyệt Tinh giần giật khóe miệng.

Đúng thế, nếu không phải tại anh, em đã không tới nông nỗi phải ăn cơm với Cady, không tới nông nỗi phải lấy điện thoại ra, càng không tới nông nỗi lên hot search, lại càng không tới nông nỗi sẩy chân rơi xuống hố, bị mấy thằng trong nhóm chôn.

Anh chính là thủ phạm sau màn, kẻ đầu sỏ!

Gấu Trúc than thở: “Kế hoạch của Haidilao đúng là một nhân tài. Bảo đao vừa ra đã lấy được hot search, sao anh không nghĩ ra phương án phát triển hoàn hảo như này nhỉ?”

… Hở?

Lịch Duyệt Tinh bỗng cảm giác câu chuyện của Gấu Trúc có gì đó là lạ. Hắn vô thức xóa bỏ một đoạn dài đã gõ, đáp lại bằng dấu ba chấm.

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Gấu Trúc tiếp tục than thở, đồng thời phân tích cho Lịch Duyệt Tinh việc này tốt ở đâu: “Cậu xem, hot search lần này, Haidilao nắm bắt được lợi thế cơ bản, mở rộng nhóm mục tiêu, ngắm bắn chính xác vào trái tim giới trẻ ru rú ở nhà, nhảy một phát trở thành thánh địa lẩu. Mà chi phí của tất cả những thứ ấy chỉ là một ý tưởng cùng một bức ảnh, nỗ lực vô cùng nhỏ bé đã đạt được thành quả hết sức to lớn, một vốn bốn lời cũng chỉ đến thế thôi.”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Hắn cũng mơ mơ màng màng.

Đản Định Tự Nhiên nửa năm không gặp đoán chính xác chỉ bằng một bức ảnh mờ.

Mà Gấu Trúc hôm qua ngồi đối diện với hắn lại như thể mất trí nhớ nói với hắn về bức ảnh kia.

Có đến mức đấy không.

Dù không nhớ được mặt hắn thì cũng phải nhớ hắn mặc quần áo gì chứ!

Gấu Trúc oán trách đôi câu, “Hầy, lần nào nói tới việc mở rộng tuyên truyền cậu cũng chẳng mấy để tâm.”

Đại pháp lược bớt của Lịch Duyệt Tinh tái xuất giang hồ: “…”

Hắn cạn lời với cái kẻ mù lòa phía bên kia máy tính, đến mức chỉ có thể gõ dấu ba chấm.

Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại…

Mà thôi, ngẫm lại mình cũng chẳng nhớ hôm qua Gấu Trúc mặc cái gì.

Suy cho cùng ai lại đi quan tâm một thằng đực rựa mặc quần áo gì chứ? Anh ta có phải con mình đâu.

Gấu Trúc không biết trong lòng Lịch Duyệt Tinh đang dao động điều chi, nên vẫn tiếp tục: “Tuy tuyên truyền không phải việc của tác giả, nhưng cậu là người hiểu tiểu thuyết rõ nhất, tụi mình trao đổi nhiều hơn mới có thể khơi gợi nguồn cảm hứng! Được rồi, không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu làm việc ở đây, Tây Mộc à, nếu cậu có ý tưởng thì nhắn cho anh bất cứ lúc nào.”

Lịch Duyệt Tinh cô đơn tựa tuyết: “…”

Mặc dù em đã cố gắng không giao tiếp với anh.

Nhưng có vẻ như anh đã thuận lợi kết thúc cuộc giao tiếp với em.

Kết thúc trò chuyện trên mạng, Lịch Duyệt Tinh lập tức đóng QQ.

Hắn ngồi trên giường, thở một hơi thật dài, cảm giác hôm nay còn chưa bắt đầu mà năng lượng trong người đã dùng hơn nửa rồi.

Để góp nhặt chút ít năng lượng, Lịch Duyệt Tinh rời giường đồng thời mở game ra, online xem bé con của mình.

Vào game, còn chưa thấy gì, màn hình đã nhấp nháy trước, một bức thư giống chiếc máy bay giấy bay qua màn hình, chui vào trong hòm thư.

Lịch Duyệt Tinh ngẩn ra, đúng lúc trông thấy nhóc tí hon đã ngủ dậy, ngồi ở cạnh bàn không biết đang làm gì, hắn dứt khoát đánh chữ hỏi: “Bé con ơi, nhóc viết thư cho tôi à?”

Túc Minh Khiêm giật mình vì màn hình đột nhiên xuất hiện. Cậu che một tờ giấy trong tay, trả lời: “Không. Hôm nay bạn đến sớm thế.”

Lịch Duyệt Tinh nhẹ nhàng đáp: “Tỉnh dậy nhớ nhóc nên tới xem.”

Túc Minh Khiêm chầm chậm nói: “Công việc hôm nay của bạn thế nào rồi?”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Túc Minh Khiêm: “Cập nhật lúc mười giờ thì sao?”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Túc Minh Khiêm: “Hiện còn dư bao nhiêu bản lưu?”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Túc Minh Khiêm: “Tiếp theo bạn ——”

Lịch Duyệt Tinh không thể im lặng nữa!

Còn im lặng nữa hắn sẽ thẹn với tất cả độc giả đu truyện mất!

Hắn to cả đầu, cẩn thận trả lời với cái đầu bị chọc cho đầy cục u: “Bé con à, thật ra tôi vừa mới dậy thôi, với cả buổi sáng không viết truyện, ừm… Tôi toàn bắt đầu viết từ buổi trưa, viết một mạch tới tối đi ngủ.”

Túc Minh Khiêm im lặng nhìn, không nói gì.

Lịch Duyệt Tinh mạnh dạn hơn, tiếp tục nói, nếu bảng kế hoạch có khả năng tới muộn nhưng sẽ không biến mất, vậy thì thôi làm càng sớm càng tốt: “Sáng tôi dậy, gặp nhóc, chờ đến trưa thì về nhà viết truyện, viết tới buổi tối đi ngủ. Tiến độ một ngày chắc gần sáu nghìn chữ.”

Túc Minh Khiêm vẫn không nói chuyện.

Nhưng con số +1+1+1 xé rách vẻ ngoài im lặng, bắt đầu nhún nhảy trên đầu cậu.

Nội tâm cậu khá là vui vẻ.

Nếu được, cậu cũng muốn sáng dậy đã thấy Tây Mộc ngay.

Chẳng qua công việc rất quan trọng.

Tất nhiên, nếu không ảnh hưởng tới công việc, thì vẫn có thể dậy rồi gặp mặt trước…

Túc Minh Khiêm xác định: “Một ngày sáu nghìn chữ?”

Lịch Duyệt Tinh đã nắm bắt được suy nghĩ của Túc Minh Khiêm từ độ thiện cảm, trong một chốc hắn quên mất cái tay tàn bẩm sinh của mình, khẳng định không chút do dự: “Một ngày sáu nghìn chữ!”

Emoji mỉm cười nho nhỏ xuất hiện trên đầu nhóc tí hon.

Tiếp đó, nhóc tì lấy ra một tờ giấy được gấp đôi.

Túc Minh Khiêm: “Đây là tờ rơi sáng nay tôi nhặt được ở cửa ra vào, bạn xem. Hình như hai ngày nữa nơi này sẽ tổ chức hoạt động mua sắm 11.11 đấy.”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Hắn mở ra xem, liếc cái thấy bốn con số bự chảng đỏ như máu trên tờ rơi.

11.11

Đoạn nhìn khẩu hiệu quảng cáo sát bên dưới tiêu đề.

11.11 bùng nổ, hoạt động đang chờ đón bạn!

Mưa lì xì rơi từ trên trời xuống, lì xì mặc bạn lấy!

Hoạt động 11.11 sẽ chính thức mở vào ba ngày nữa, đến lúc đó, mưa lì xì ẩn giấu phần thưởng phong phú sẽ rơi xuống sân vườn vào ba giai đoạn chín giờ sáng, ba giờ chiều, tám giờ tối.

Bắt được càng nhiều, gặt hái càng lớn.

Người chơi và người yêu hãy tích cực chuẩn bị, cùng nhau cố gắng~

Lịch Duyệt Tinh chỉ nhìn tờ rơi một lúc rồi đau khổ nhắm mắt lại, thậm chí chẳng hề chờ mong hoạt động hai người hợp tác bắt lì xì sắp tới.

Rõ ràng đã trốn khỏi 11.11 oanh tạc trong hiện thực rồi, tại sao còn phải cảm nhận lại cái ngày đáng sợ của người mắc bệnh khó lựa chọn trong game lần nữa chứ? Nhiều đồ như thế, mình thật sự không biết phải mua gì hết…

Lịch Duyệt Tinh đang định ném tờ rơi đi, suy nghĩ xoay chuyển, hắn nghĩ bụng:

Không, chờ đã.

11.11 trong hiện thực không xem cũng được, dù sao cũng chẳng thật sự muốn mua gì.

Nhưng 11.11 trong game thì vẫn phải xem, dựa theo cái tính chó má thi thoảng ra một ít đồ vật mới của con game này, chưa biết chừng trong 11.11 này sẽ trực tiếp có vật phẩm quan trọng và quý giá, ví dụ như vé máy bay…

Suy xét tới điểm ấy, Lịch Duyệt Tinh cũng không vội vứt đồ. Hắn lại nhìn vào tờ rơi, trông thấy giới thiệu vắn tắt về 11.11.

Sau nội dung hoạt động chính là giới thiệu hội trường.

Hoạt động 11.11 này sẽ mở ba hội trường.

Hội trường thứ nhất là mặt hàng bách hóa và thực phẩm tươi sống, sẽ mở cửa từ 10:00 – 12:00 vào buổi sáng.

Hội trường thứ hai là trang phục và đồ nội thất, sẽ mở cửa từ 3:00 – 5:00 vào buổi chiều.

Hội trường thứ ba là ???, sẽ mở cửa từ 8:00 – 10:00 vào buổi tối.

Ánh mắt của Lịch Duyệt Tinh tập trung vào ba dấu chấm hỏi.

Một suy luận logic rất đơn giản được hình thành vào lúc này.

Nếu đã không có ý gây sự, tại sao phải mã hóa phân loại hội trường?

Hiểu nhiên là có ý gây sự, mới có thể mã hóa phân loại hội trường.

Nhưng mày có kế Trương Lương, tao có thang trèo tường*.

*Có thể hiểu mày có mưu kế lợi hại, tao có cách đối phó. Binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn

Lịch Duyệt Tinh thành thạo mở khung chat, coi nhóc tí hon thành cây đèn thần của Aladin mà xoa: “Bé con ơi, nhóc ước đi, ước danh sách vật phẩm của ba hội trường 11.11.”

Túc Minh Khiêm ngẩn người: “Cái này… mà cũng ước được hả?”

Lịch Duyệt Tinh vô cùng tin tưởng khả năng của đèn thần, trả lời chắc nịch: “Nhất định là được.”

Chỉ là ước thôi mà.

Túc Minh Khiêm không phản đối, làm theo những gì Lịch Duyệt Tinh nói.

Lịch Duyệt Tinh thì đồng thời mở giao diện cửa hàng, bắt đầu chờ cửa hàng cập nhật.

Nhưng một phút trôi qua, hai phút trôi qua, cửa hàng bất động như núi, không hề có ý định cập nhật.

Có chuyện gì vậy…

Lịch Duyệt Tinh ngu người một hồi, tiếp đó bất thình lình nhớ tới bức thư bay qua màn hình hắn thấy khi vào game.

Chẳng nhẽ?

Hắn đóng cửa hàng, mở hòm thư ra, quả nhiên nhìn thấy một bức thư chưa đọc nằm trong hòm thư hệ thống.

Người gửi: Hệ thống

Chủ đề: Yêu Đương Đi cập nhật phiên bản 1.03

【Nội dung hoàn toàn mới】

(1) Chuỗi hoạt động 11.11 quy mô lớn online, lì xì, giảm giá, phiếu ưu đãi, tất cả không thiếu thứ gì

【Tối ưu hóa hơn】

(1) Tối ưu hóa chức năng tin nhắn hệ thống

(2) Sửa lỗi chương trình mới trên hàng hóa của cửa hàng

(3) Giải quyết vấn đề yêu cầu của người yêu bị lạm dụng

【Giải thích cập nhật】

Gần đây, hệ thống phát hiện người chơi nhiều lần lợi dụng chương trình được cài sẵn của hệ thống để chăm sóc cuộc sống của người yêu, dụ dỗ người yêu yêu cầu vật tư từ hệ thống, đồng thời thành công lấy được bug chương trình.

Để bảo vệ sức khỏe tinh thần và thể chất của người yêu cùng tính cân bằng trị số của game, hệ thống đã thay đổi logic chương trình tích hợp để phát hiện nhu cầu thực sự của người yêu, rồi sau đó giúp đỡ thực hiện, từ đó giải quyết tình huống người chơi giật dây người yêu, lừa gạt người yêu.

Quy tắc 1: Người chơi lừa gạt người yêu yêu cầu [vật phẩm A], người yêu tốt bụng bị ép ước nguyện, hệ thống sẽ không cho [vật phẩm A].

Quy tắc 2: Người yêu tốt bụng chủ động muốn nghiên cứu [vật phẩm B] xuất phát từ nhu cầu sinh lý hoặc nghiên cứu học thuật, cửa hàng của hệ thống sẽ mở lựa chọn [vật phẩm B] tương ứng.

【Nhắc nhở thân thiện】

Mong người chơi hãy trân trọng người yêu, yêu thương người yêu, cùng người yêu xây dựng một ngày mai tươi đẹp trên cơ sở tuân thủ các quy tắc của game.