Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 197: Bí Mật Của Tiết Noãn Nhi



Nhắc tới hoàn cảnh xuất thân của Tiết Noãn Nhi, ánh mắt Dư Minh lập tức có vẻ tránh né.

Ngự Giao cười nhạo một tiếng: "Tôi không muốn phải hỏi lại lần thứ hai, tôi cũng không có đức tính nhẫn nại lắm"

Dư Minh kinh hoảng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt rét lạnh tàn độc của Ngự Giao, lập tức vội vàng gật đầu, "Tôi nói, tôi sẽ nói tất cả" hắn biết so với A Khôn, Ngự Giao còn kinh khủng hơn gấp nghìn lần.

Hắn cẳn răng nói: "Thật ra cô ta vốn không phải là Tiết Noãn Nhi thật, người này là do Dương Tuyết Hoa tạo ra, bà ấy cho người tạo ra trình độ học vấn và các giấy tờ khác cho Tiết Noãn Nhi. Hơn nữa trước đó Tiết Noãn Nhi từng trải qua cuộc phẫu thuật chỉnh sửa gương mặt"

Lang Long kinh ngạc, chẳng lẽ anh thích phải một người giả?

"Trước đây cô ta là ai?" Lang Long kích động hỏi

"Sáu năm trước, cô ấy mang thai nhưng gặp tai nạn được Dương Tuyết Hoa cứu, vì khi đó trên mặt cô ta có một vết rạch rất sâu, sau đó Dương Tuyết Hoa qua sự đồng ý của cô ta đã tự mình tiếng hành phẫu thuật chỉnh sửa gương mặt cho cô ta. Cô ta cầu xin Dương Tuyết Hoa cứu mình và con trai, và đã tiến hành giao dịch với Dương Tuyết Hoa"

Phạm Khiết Phàm hỏi: "Cô ta tên là gì?"

"Tên Doãn Băng Dao"

Lang Long giật mình, nhìn về phía Ngự Giao, không thể tin hỏi: "Làm sao có thể tin những lời hắn nói?"

"Cậu thấy hình như hắn bị dọa sợ quá thành như vậy, giống như đang nói láo sao?"

Lang Long trầm mặc, nếu như Tiết Noãn Nhi là Doãn Băng Dao, như vậy chắc chắn giao sẽ không bỏ qua cho cô ấy.

"Tôi thề, tất cả những điều tôi nói là sự thật, tôi tuyệt đối không dám giấu giếm nửa câu với anh Giao" Dư Minh giơ ba ngón tay lên thề.

"Vậy anh chắc anh biết nội dung thỏa thuận giao dịch giữa Dương Tuyết Hoa và Tiết Noãn Nhi đúng không?"

"Dương Tuyết Hoa cứu Doãn Băng Dao và đứa con trong bụng cô ta. Còn Doãn Băng Dao nhất định phải vào tập đoàn lạc thị làm nội gián, lấy cắp những tài liệu quan trọng mới có thể rời đi"

Ngự Giao chống tay trên thành ghế, ngón cái nhẹ nhàng xoa cằm, như có điều đang suy nghĩ, không ai nhìn ra được anh đang nghĩ gì, hành động tiếp theo thế nào. Chợt anh đứng lên, từ đầu đến giờ vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Hoàn toàn không có biểu hiện kinh ngạc khi biết bí mật của Doãn Băng Dao.

"Anh Giao, phải làm gì với hắn bây giờ?" A Khôn tiếng gần hỏi, hắn rất thấp chỉ tới bả vai Ngự Giao.

"A... đừng, đừng giết tôi, cầu xin anh Giao đừng giết tôi, tôi đã nói ra tất cả những chuyện mình biết rồi..." Dư Minh kêu cảm thiết.

"Suỵt..." Ngự Giao đặt ngón trỏ lên bờ môi mỏng, làm động tác giữ im lặng, "Im lặng một chút, nếu không tôi sẽ giết anh thật đó"

Anh quay lại nói với Phạm Khiết Phàm: "Dẫn hắn đi, giữ lại xử lý vết thương của hắn thật tốt, giữ hắn lại vẫn có tác dụng đợi sau khi chúng ta đưa Dương Tuyết Hoa và Mục Quang vào tròng rồi hãy thả hắn ra"

Dư Minh vội vàng dập đầu nói cảm ơn: "Cảm ơn anh Giao đã không giết"

Phạm Khiết Phàm ở lại xử lý chuyện Dư Minh, Lang Long và Ngự Giao về trước.

Hai người ngồi trên hàng ghế phía sau, không nói lời nào, vẻ mặt Lang Long vô cùng nặng nề, còn Ngự Giao vẫn là rất thản nhiên thờ ơ.

Cuối cùng, Lang Long không nhịn được hỏi: "Giao, cậu đã định thế nào?"

"Đây là chuyện giữa tớ và Doãn Băng Dao, hi vọng cậu sẽ không nhúng tay vào, cũng không được nói chuyện hôm nay cho cô ta biết" Ngự Giao nhíu mày, lúc này mới lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, "Tớ muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút"

Đúng vậy, anh cần thời gian để suy nghĩ kỹ càng tất cả mọi việc.

Lang Long gật đầu, "Ừ, tớ biết rồi" Trong lòng anh cũng có rất nhiều phiền muộn, bí mật chôi giấu trong lòng nhiều năm qua lại không thể nói cho người bạn thân nhất của mình biết.

"Dừng xe" Ngự Giao đột nhiên nói với người lái xe.

Người lái xe lập tức dừng xe lại, nhìn qua kinh chiếu hậu hỏi Ngự Giao: "Tổng giám đốc, ngài muốn đi đâu? Tôi đi nhầm đường sao?"

"Không, tôi có chút chuyện muốn xuống xe đi bộ một chút, anh lái xe đưa giám đốc lý về công ty"

"Cậu muốn đi đâu?" Lang Long hỏi

"Đi tới đâu đó yên tĩnh một chút" Ngự Giao nói, sau đó nhìn Lang Long đầy vẻ sâu xa: "Tớ cần một nơi nào đó yên để suy nghĩ tất cả mọi chuyện, cũng hi vọng cậu sẽ suy nghĩ lại mọi chuyện thật cẩn thận"

Lang Long hiểu ý của anh, gật đầu đồng ý

"Được rồi, vậy cậu phải cẩn thận đó" Lang Long lo bất kỳ lúc nào cũng sẽ có người theo dõi ám sát Ngự Giao.

"Ừ, yên tâm đi"

***

Ngự Giao bước xuống xe, nơi này cách khu nghĩa trang của Doãn Lăng Diệc không xa, anh muốn tới đó một lúc.

Một mình bước trên con đường lớn thưa thớt người qua lại, những suy nghĩ trong anh rất rối loạn. Đột nhiên một chiếc xe chạy qua người anh tạo nên một cơn gió thổi qua thái dương khiến mái tóc khẽ bay bay, khi tiếng còi của chiếc xe đó vang lên bên tai, dường như anh lại nhìn thấy cảnh tượng lúc Gia Hạo qua đời.

Người em trai anh yêu thương, không phải là em ruột của anh.

Hiểu lầm của anh, làm tổn thương sâu sắc người con gái anh thật lòng yêu thương.

Tất cả mọi chuyện đã tạo nên một vết thương khắc sâu trong trái tim anh, nhưng dường như theo bản năng anh dùng sự lạnh lùng để che lấp sự yếu ớt của bản thân.

Sáu năm trước, sau khi biết tất cả sự thật mới đột nhiên nhận lỗi lầm của mình, như tất cả đều đã quá muộn, Băng Dao sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Ngự Giao thở dài, một mình bước đi trên đường, chỉ khi bên cạnh không có một người anh mới có thể lộ ra nét mặt bi thương.

Đi tới ngôi mộ, Ngự Giao nhìn lên bức hình trên mộ Lăng Diệc. Tuy cậu bé là một đứa trẻ ngốc nghếc, nhưng thực sự rất lương thiện rất đáng yêu.

Trong đầu anh như vẫn có thể nghe được tiếng gọi anh anh của Doãn Lăng Diệc trước đây.

"Anh, hì hì, anh chơi cùng Lăng Diệc được không, anh, Lăng Diệc thích anh"

Giọng nói non nớt của Doãn Lăng Diệc như văng vẳng bên tay Ngự Giao, anh nhắm mắt lại trong đầu liền hiện lên gương mặt tươi cười đáng yêu của Doãn Lăng Diệc và ánh mắt căm phẫn của Doãn Băng Dao.

Ngự Giao lặng lẽ mở mắt ra, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ. Sáu năm trước anh cho rằng Doãn Băng Dao chính là kẻ gián tiếp hại chết Gia Hạo, nỗi đau mất đi người em trai yêu quý đã che mờ đôi mắt anh, nhẫn tâm trả thù Băng Dao.

Sau đó, cũng bì sai lầm của anh đã hại chết em trai của Doãn Băng Dao.

Như vậy, có phải anh cũng nên trả giá cao một chút? Tuy không phải anh cô ý, nhưng anh biết bản thân không chối bỏ được trách nhiệm.

Sau khi nghe những lời của Dư Minh, Ngự Giao khẳng định Tiết Tiểu Diệc chính là con trai ruột của anh.

Trước đây Doãn Băng Dao đã lừa anh, lừa anh nói đã phá thai. Có thể thấy cô căm hận anh đến cỡ nào, cả đời này sẽ không tha thứ cho anh...

"Xin lỗi" Ngự Giao nhìn bức hình trên bia mộ Doãn Lăng Diệc, chân thành nói ra ba chữ này, trong đôi mắt hẹp dài thâm thúy, như ẩn như hiện một làn sương trắng. Anh hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, giống như làm vậy có thể giảm bớt những đau đớn trong lòng.

Anh biết, bây giờ phải đối xử như thế nào với "Tiết Noãn Nhi" rồi.

Băng Dao nếu em đã hận tôi như vậy, không muốn ở bên cạnh tôi, vậy tôi sẽ làm theo những gì em muốn