Người Tình Bá Đạo

Chương 128: Em không nhớ tôi à ?



Đúng là đồ nham hiểm, người ta chỉ ngủ thêm mấy phút mà đã phạt rồi, cả tiền thưởng chăm chỉ cũng không tha, đợi đến cuối tháng tôi xem anh trả cho tôi được bao nhiêu, ít quá tôi không làm nữa.

Ăn xong bữa sáng, tôi ngoan ngoãn đi theo sau anh ta, đúng là người có tiền có khác, vừa ra khỏi tiểu khu đã có xe đến đón.

Lên xe, Lạc Thanh nói:”Ở công ty, nếu có người hỏi quan hệ của chúng ta, cô không được nói gì cả, người khác bảo cô làm gì cô không cần phải để ý, cô là thư kí của tôi, chỉ phải nghe lời tôi, có một số người tôi không muốn gặp cô cứ đuổi thẳng bọn họ đi, điện thoại tôi không muốn nhận cô thẳng tay cắt luôn là được, chỉ cần tôi không vui, không cần phải giữ mặt mũi cho ai cả, hiểu chưa?”

Một giám đốc tài chính kiêu ngạo như vậy, công ty kia nhất định không lớn, nếu không sao có thể để anh ta thành ra như vậy được:”Vâng, tôi biết rồi.”

Tới tập đoàn Lạc thị rồi tôi mới biết mình đã sai, quá sai, một tòa cao ốc rất lớn xuất hiện trước mặt tôi, tôi cúi đầu đi theo Lạc Thanh vào công ty, yên tĩnh thật, tôi quay đầu lại nhìn, rồi quay ngoắt lại 200%, vì không muốn làm mọi người chú ý, tôi quyết định đi chậm, cách Lạc Thanh xa một chút.

Lạc thanh đi thêm vài bước, quay đầu lại:”Tô Thiển Thiển, nhanh lên.”

Đáng hận nhất là anh ta còn dám vươn tay ra, ánh mắt tứ phía phóng lại càng lúc càng hung dữ.

Tôi cúi đầu đi lên phía trước, yếu ớt hỏi một câu:”Lạc Thanh, không phải anh muốn tôi làm tấm chắn hoa đào của anh đấy chứ?”

Anh ta túm chặt lấy tay tôi nói:”Bộ phận nhân sự ở tầng 12, trước tiên tôi đưa cô lên đấy báo danh. Sau đó cô ngoan ngoãn ở bộ phận tài chính, chặn mấy thứ chim ong vò vẽ ấy lại trước cửa phòng.”

Thực sự bắt tôi làm tấm chắn hoa đào cho anh hả, nhưng tôi vẫn muốn sống thêm chút nữa, làm tình địch của các cô ấy không phải là một hành động sáng suốt:”Lạc Thanh, hay tôi cứ ở nhà làm osin thôi, tôi không dám làm thư kí của anh đâu, đến tiểu học tôi còn chưa tốt nghiệp nữa là.” Nói xong, tôi đã muốn chạy biến.

Lạc Thanh lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:”Bây giờ cô muốn chạy thì đã quá muộn rồi, mấy ả hám sắc kia đã gặp cô, hơn nữa bọn họ đều biết chỗ tôi ở, chỉ có ở bên cạnh tôi mới có thể bảo đảm cho sự an toàn của cô.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đám cho anh ta một cú:”Lạc Thanh, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, ít ra chúng ta cũng ở cùng nhà mà.”

Nháy mắt, bốn phái sát khí nồng nặc, đột nhiên ý thức bản thân mình đã nói sai, tôi quay đầu nhìn lại, rất rất nhiều ánh mắt giết người đang phóng về phía tôi, tôi bối rối kéo Lạc Thanh vào trong thang máy:”Lạc Thanh, anh có biết anh đã chọc tới bao nhiêu đóa hoa đào không? Bây giờ tôi đã trở thành tình địch của mấy cô ấy rồi đây này.”

Lạc Thanh vô tội nói:”Tuần trước tôi mới về nước, thứ 4 mới đến công ty, không ngờ ở đây lại lắm kẻ háo sắc đến vậy, cô cũng nói chúng ta cùng sống dưới một mái nhà, vì vậy chỉ có thể hy sinh cô thôi.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta:”Tôi không muốn làm liệt sĩ, tôi vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa.”

Lạc Thanh tiến lại gần:”Tôi có chút buồn bực, sao cô không giống lũ háo sắc đó nhỉ? Tôi tự thấy bản thân cũng không tồi, năng lực thẩm mỹ của cô chắc không có vấn đề gì đấy chứ?”

Hôm qua ấn tượng anh ta là một người rất tốt, hôm nay xem ra chỉ là một tên hư hỏng, đợi đến bộ phận nhân sự rồi tôi nhất định phải trốn.

Ngẩng cao đầu lên, nhả ra một câu:”Tôi đã có miễn dịch với mĩ nam rồi, muốn quyến rũ tôi, anh vẫn chưa đủ trình đâu.”

Đến bộ phận nhân sự, mĩ nữ kia hỏi tôi bản sao giấy chứng minh nhân dân, tôi nói không có.

Cô ấy nói cần ảnh thẻ màu, tôi nói không có.

Cô ấy nói thẻ lương, Lạc Thanh bảo của tôi chính là của anh ta. Cuối cùng tôi vẫn bị từ chối, vốn tưởng rằng có nói gì thì cũng như thế thôi, không ngờ mấy lời giết người của Lạc Thanh hôm nay lại hữu dụng như vậy, anh ta nói không cần bản sao giấy chứng minh thư nhân dân và ảnh thẻ, có việc gì cứ tìm anh ta. Cô mĩ nữ kia măt e lệ đỏ bừng, bị anh ta mê hoặc choáng váng toàn tập.

Phòng làm việc của Lạc Thanh ở tầng 32, người ở tầng 32 rất ít, tuy ít người nhưng bọn họ vẫn quái dị nhìn tôi và Lạc Thanh.

“Lạc Thanh, hình như chúng ta đến muộn rồi.”

Lạc Thanh nhàn nhã nói:”Không phải chỉ đến muộn thôi à? Tất cả tiền đều đi ra từ tay tôi, mọi thu chi đều phải được tôi gật đầu, tôi đến muộn ai dám nói? Tổng giám đốc cũng phải nhường tôi ba phần nữa là.”

Cũng đúng, lão đại của bộ phận tài vụ, ai dám diễu võ giương oai trước mặt anh ta cơ chứ, anh ta chính là thần tài.”Ý của anh là anh muốn làm gì thì làm, nhưng tôi cảm thấy rất kì lạ, sao có mấy ngày mà anh đã trở thành lão đại bộ phận tài vụ rồi.”

Lạc Thanh cười khan hai tiếng:”Há há, vận khí của nha đầu cô rất tốt đấy, được ở bên cạnh một cây đại thụ lớn như tôi. Công ty này là của nhà tôi, sau này cô cứ gọi tôi là lão đại đi, có tôi làm chỗ dựa xem có ai dám chỉ tay với cô không, sau này chúng ta ở trong công ty cùng tung hoàng ngang dọc.”

Trên trán tôi hiện lên mấy vạch đen =__=||| , công ty là của nhà anh ta, thảo nào mà kiêu ngạo như vậy.”Được thôi, lão đại.”

Phòng làm việc của Lạc Thanh rất to, tôi cũng có một phòng làm việc nho nhỏ, ở bên ngoài văn phòng của anh ta, muốn vào phòng của anh ta nhất định phải đi qua chỗ tôi, rốt cục cũng hiểu Lạc Thanh bắt tôi phải đuổi mấy cô gái kia về, là vì không cho phép người khác bước chân vào phòng làm việc của anh ta.

Tôi vừa bật máy tính lên, còn chưa login QQ, điện thoại trên bàn đã kêu, tôi lập tức bắt máy:”Xin chào, bộ phận tài vụ đây.”

Bên kia vọng đến một giọng nói phụ nữ rất hay:”Phiền cô giúp tôi nối máy tới giám đốc của cô.”

Giọng nói hay như vậy, đương nhiên tôi sẽ giúp cô ấy:”Xin đợi một lát, nối giúp cô ngay đây.”

Hai phút sau, tiếng Lạc Thanh vang lên trong phòng làm việc :”Tô Thiển Thiển, vào đây.”

Tôi mở cửa ra, cúi đầu đi vào, sắc mặt Lạc Thanh xanh mét:”Lão đại, có chuyện gì à?”

“Sao cô lại nối điện thoại của mấy cô đó cho tôi hả? Không phải tôi đã bảo chặn hết lại rồi sao?”

“Vâng, tôi biết rồi. Nhưng mà…”

Anh ta nhíu mày:”Nhưng cái gì?”

“Ngỗ nhỡ là một mĩ nữ gọi đến thì sao?”

Mặt anh ta càng đen thui:”Trước mắt tôi không có hứng thú với phụ nữ.”

“Vâng, tôi biết rồi. Lão đại chỉ có hứng thú với đàn ông.”

Nói xong đóng sầm cửa lại, chưa tới mười phút, tiếng điện thoại lại vang lên, tôi lập tức nhấc máy:”Xin chào, bộ phận tài vụ đây.”

Một giọng nói đàn ông cực kì quyến rũ truyền đến:”Bảo giám đốc của các cô nghe điện thoại.”

Tôi nào dám, lão đại của chúng tôi là một cây đại thụ đấy, có thể thoải mái tung hoành ngang dọc trong công ty.”Giám đốc của chúng tôi không có thời gian. Xin hỏi anh là ai, có chuyện gì tôi sẽ giúp anh nói lại với giám đốc.”

Thanh âm của người bên kia mang theo chút tức giận:”Phòng làm việc của tôi ở tầng 43, cô đã biết tôi là ai chưa?”

Tâng 43 thì làm sao, chẳng phải chỉ cao hơn văn phòng của người khác thôi à? “Thực xin lỗi tôi là người mới tới, không biết tầng 43 có ai.”

“Tên của cô là gì?”

“Tô Thiển Thiển.”

“Được, tối nhớ cô rồi.”

Sau khi nghe thấy tiếng cúp điện, tôi vẫn ngơ ngác không hiểu gì.

“Tô Thiển Thiển, pha cho tôi một tách cà phê, không thêm đường.”

“Vâng, tôi làm ngay.” Đúng là đồ kì quặc, uống cà phê mà không thêm đường.

Vài phút sau, lúc tôi bưng cà phê vào, đã thấy cửa phòng làm việc của anh ta đã mở toang ra rồi, một người mặc bộ âu phục màu đen ngồi trong đó, lưng đối diện với cửa, không phải anh ta là người Lạc Thanh cảm thấy có hứng thú đấy chứ.

Tôi đứng nép ngoài cửa, nghe thấy người kia nói:”Lạc Thanh, em ngang ngược thì được, nhưng đến cả thư kí của em cũng dám không coi ai ra gì như vậy.”

Lạc Thanh nói:”Anh, em căn bản không muốn vào công ty, mấy người cứ nhất định bắt em đến làm giám đốc tài chính gì gì đó, em ngang ngược một chút cũng chẳng sao, thậm chí thư kí của em cũng vậy, người của em đương nhiên sẽ giống em rồi.”

Woa, là anh trai của anh ta, nhất định cũng là một mĩ nam.

Người đó tiếp tục nói:”Sao anh lại nghe nói hai người ở cùng nhau? Em mới về nước được một tuần, bảo em ở nhà em không chịu, em cứ tùy hứng tìm một cô gái sống chung như vậy anh sao có thể yên tâm được.”

Lạc Thanh không kiên nhẫn nói:”Anh, anh nghĩ quá nhiều rồi, cũng quản quá nhiều rồi. Em đã 24 tuổi, cô ấy cũng đã trưởng thành, bọn em sống chung anh quản nhiều như vậy làm gì, hơn nữa phụ nữ đến chỗ anh không ít, còn em chỉ ở với một mình cô ấy, chưa sánh bằng anh đâu.”

Cái gì cơ? Ở chung? Tôi và anh ta mỗi người một phòng mà, từ khi nào ở chung thế? Đột nhiên nghe thấy “thịch” một tiếng, tách cà phê tôi đang bưng trên tay đổ ụp xuống đất, cà phê bắn thẳng sang chân tôi, nóng quá đi mất!!!

“Á…” Tôi hoảng loạn nhìn bắp chân đỏ ửng, cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên không, tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị người đó ôm vào phòng vệ sinh nam, anh ta đặt chân tôi vào bồn rửa.

Cửa phòng vệ sinh bị mở ra, một người đàn ông đi vào, nhìn thấy tôi anh ta ngẩn người một lát, sau đó liền quay người đi ra.

Xong rồi, mất hết cả mặt mũi rồi, ngày đầu tiên đi làm đã vào phòng vệ sinh nam.

Tiếng Lạc Thanh vang lên bên tai tôi:”Còn đau không?”

Tôi lắc đầu:”Không đau nữa, xin hỏi chúng ta có thể ra khỏi đây được không?”

“Tô Thiển Thiển, ngay cả một cốc cà phê cô bưng cũng không nổi hả?”

Quay đầu lại ai oán nhìn anh ta:”Nếu anh không nói linh tinh thì liệu tôi có làm đổ cà phê xuống đất không? Còn không trách anh.”

Lần tiếp theo về văn phòng, người đàn ông có cái lưng đối diện với cửa đang ngồi trên vị trí của Lạc Thanh, ánh mắt quyến rũ nhìn tôi và Lạc Thanh.

Woa, cũng là một mĩ nam nha.

Nhìn thấy tôi, trong mắt anh ta hiện lên chút vui mừng:”Cô chính là thư kí của Lạc Thanh?”

“Tôi gật đầu:”Đúng vậy, tôi chính là thư kí của Lạc Thnah.”

Anh tagần, nâng cằm tôi lên, tôi gạt phắt tay anh ta ra, nấp sau lưng Lạc Thanh, bề ngoài của anh ta và Lạc Thanh rất giống nhau, chắc cũng là một tên hư hỏng thôi.

“Tên em là Tô Thiển Thiển, là người Thẩm Phong, đúng không?”

Tôi ngó đầu ra khỏi lưng Lạc Thanh:”Không sai, tôi là Tô Thiển Thiển, người Thẩm Phong.”

Tên mĩ nam kia đưa mặt lại gần, xoa xoa đầu tôi:”Tô Thiển Thiển, em thực sự không nhớ tôi à?”

Tôi đẩy tay anh ta ra, cái tên mĩ nam này đúng là đáng ghét, dám động chân động tay với tôi:”Bỏ tay anh ra, tôi căn bản không biết anh, chẳng có chỗ nào không nhớ cả.”

Anh ta nói:”Cho dù em có cắt tóc ngắn, nhưng tôi vẫn nhớ em. Em nghĩ đi, tên tôi là Lạc Mạc, mấy năm trước chúng ta từng chung phòng với nhau mà.”

Tôi đơ luôn tại chỗ, cái tên mĩ nam này nhân phẩm quá không được, chắc chắn tôi không quen đứa chết tiệt nào tên là Lạc Mạc cả.

Lạc Thanh nói:”Tô Thiển Thiển, cô thực sự đã ở cùng phòng với anh tôi ư?”

Tôi lại lắc đầu:”Mặt còn chưa gặp nói gì đến chuyện ở chung phòng? Hơn nữa tôi không có hứng thú với anh.”

Lạc Thanh nói:”Anh, nếu thư kí của em đã nói chưa từng gặp anh, vậy anh cũng đừng nói nữa, về tầng 43 của anh đi.”