Người Tầm Thường Sa Đọa

Chương 7: "Nghe cậu"



Edit: Yên Lãng

Nói xong, lòng bàn tay Thẩm Tầm lại run run siết chặt. May mắn thay, câu trả lời của giáo viên chủ nhiệm là: "Được."

Trước khi rời khỏi văn phòng, giáo viên chủ nhiệm lại nhắc lại một cách đầy lo lắng: "Thầy không cấm em đọc những cuốn sách như vậy, và việc em đọc cũng không sai. Chỉ là hiện tại không phải lúc thích hợp. Sau kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10, trong kỳ nghỉ hè em sẽ có rất nhiều thời gian để tìm hiểu về ngành nghề mà em quan tâm."

"Thành tích của em luôn rất tốt và ổn định. Lớp 9 càng là lúc em không được phép lơ là. Mọi việc khác em nên tạm gác lại."

Lời nói của thầy giáo chủ nhiệm tuy có ý an ủi, vỗ về lòng tự trọng của Thẩm Tầm, cho rằng cậu không làm sai điều gì. Nhưng chẳng mấy chốc, những lời an ủi ấy lại dễ dàng bị những lời đồn đại trong lớp học đánh tan. Dù sao, trong mắt các bạn học sinh, việc sách bị thầy giáo chủ nhiệm thu giữ đồng nghĩa với việc Thẩm Tầm đã đọc thứ không nên đọc.

Về nhà, Thẩm Tầm ngẩng đầu nhìn lên cuốn lịch treo trên bức tường loang lổ.

Thầy giáo chủ nhiệm nói rằng sau khi kỳ thi tuyển sinh vào trường trung học cơ sở kết thúc, cậu có thể lấy lại cuốn sách này. Kỳ thi còn cách xa, phải lật hơn hai trăm trang lịch mới đến. Đến lúc đó, liệu thầy giáo chủ nhiệm còn nhớ và tìm ra được cuốn sách hay không?

Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Tầm vẫn cảm thấy hy vọng mong manh. Nắm chặt số tiền tiêu vặt dành dụm được, cậu lại một lần nữa len lỏi vào con hẻm cũ kỹ.

Vẫn là nhà sách ấy, nhưng sách đã được cập nhật và thay đổi nhiều so với lần trước.

Thẩm Tầm trước tiên tìm đến vị trí đã phát hiện ra "Atlas màu giải phẫu người" lần trước, nhưng không thấy cuốn sách đó, lòng không khỏi thất vọng.

Ánh mắt lướt qua từng dãy kệ sách, từ đầu đến cuối, không sót một tựa nào. Từng cái tên trên gáy sách hiện lên rồi vụt tắt, như một dòng chảy miên man trong vô vọng. Ba lượt tìm kiếm cẩn thận, tỉ mỉ, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Thẩm Tầm mím môi, đành chọn giải pháp cuối cùng, đó là cầu cứu ông chủ tiệm sách.

"Ông ơi, xin hỏi còn sách "Atlas màu giải phẫu người" không ạ?"

Ông chủ tiệm sách là một ông lão hơn bảy mươi tuổi. Tiết trời đầu thu vẫn còn mang theo cái oi bức của cuối hạ, ông mặc áo ba lỗ trắng và quần short đen, cặp kính lão vuông cùng chiếc quạt lông vũ đen, luôn mỉm cười phe phẩy quạt chào hỏi khách hàng.

Nghe Thẩm Tầm hỏi, chòm râu bạc phơ của ông rung rinh theo nụ cười. Đôi mắt nheo lại, ánh mắt đượm vẻ suy tư ẩn sau cặp kính lão, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng chụm lại.

"Cháu là cậu bé mua sách "Atlas màu giải phẫu người" lần trước nhỉ? Ông nhớ ra rồi, ha ha, chẳng phải cháu đã mua một quyển rồi sao?"

"Cháu bị thầy giáo thu mất rồi ạ."

"Vậy thì đành chịu thôi." Ông lão lắc đầu, giọng đầy tiếc nuối. "Cuốn sách đó đã tuyệt bản rồi, không còn nhà xuất bản nào in nữa đâu, vì nó quá ghê rợn.".

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Thẩm Tầm thất vọng cúi đầu, "Vâng, cảm ơn ông."

"Cháu muốn quyển sách này đến vậy sao?"

"Cháu muốn trở thành một pháp y ạ."

Câu trả lời đầy quyết đoán khiến nụ cười trên môi ông lão bỗng chốc trở nên sâu thẳm hơn vài phần. "Cháu làm ông nhớ đến một người bạn của ông, hồi trẻ cũng ôm ấp ước mơ trở thành pháp y."

Thẩm Tầm tò mò hỏi: "Rồi sao ạ?"

Ông lão phe phẩy chiếc quạt, nở nụ cười hiền hậu: "Rồi ông ấy trở thành pháp y của Sở Công an, kỹ thuật hạ dao của cậu ấy nổi tiếng khắp nơi. Ông ấy họ Chu, nên mọi người thường gọi là 'Chu Nhất Đao', nhưng giờ đã nghỉ hưu và mở một hiệu sách để an hưởng tuổi già."

Thẩm Tầm cảm thán: "Ông ấy thật lợi hại ạ."

"Quyển sách này cháu không mua được, nhưng ông có thể kể cho cháu nghe vài câu chuyện về pháp y, cháu muốn nghe không?"

"Dạ, muốn ạ."

"Cháu đã hoàn thành bài tập về nhà chưa?"

"Cháu đã hoàn thành xong từ sớm ạ."

Cánh quạt lông vũ khẽ đưa, mang theo làn gió mùa hạ mềm mại thoảng qua mái tóc Thẩm Tầm, lại như lưỡi dao giải phẫu mỏng manh như cánh ve.

Ông lão lắc đầu, giọng bí ẩn cất lên: "Ông hỏi cháu một câu, cháu nghĩ pháp y có sợ ma quỷ không?"

"Chắc là không ạ, trên đời làm gì có ma quỷ."

"Vậy cháu biết bệnh truyền nhiễm nguy hiểm không? Pháp y không sợ ma quỷ, nhưng lại sợ "bệnh truyền nhiễm nguy hiểm". Cháu biết không, lúc giải phẫu thi thể, chỉ cần sơ suất một chút cũng có thể mắc bệnh, thậm chí lây cho cả người nhà..."

Cánh quạt lông vũ theo nhịp điệu giọng nói phấp phới trong bầu không khí oi bức cuối hạ. Từng câu chuyện ly kỳ, sau khi được tô vẽ thêm thắt, qua lăng kính biến hóa kì ảo của ký ức, biến thành những chuyện cũ nặng nề, rồi thành những mảng ký ức vụn vặt, lại thành đề tài tán gẫu sau bữa trà, cuối cùng bám víu lấy giọng nói khàn khàn qua thăng thằm rồi trở nên nhẹ bỗng. Chỉ một lần phẩy nhẹ của chiếc quạt lông vũ, tất cả tan biến.

Ngay lúc đó, Thẩm Tầm bỗng nhận ra

Làm pháp y cũng có thể cứu vớt thế giới.

Vượt qua ranh giới sinh tử, lắng nghe tiếng nói thầm lặng từ cõi âm.

Thế giới ẩn sau cái chết luôn ẩn chứa nhiều bí ẩn, và pháp y chính là những người cuối cùng, cũng là duy nhất có khả năng lắng nghe lời kể từ những thi thể, thấu hiểu những lời thầm lặng ẩn chứa trong sự im bặt của họ.

Bước ra khỏi tiệm sách, Thẩm Tầm ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm giác choáng ngợp len lỏi trong tâm trí. Qua những áng mây trắng tinh khôi, cậu như mường tượng ra một thế giới khác.

Trở về nhà, Thẩm Tầm sử dụng công cụ trực tuyến để chia sẻ những sự kiện gần đây với Lương Yến, người bạn đang sinh sống ở một thành phố khác. Câu chuyện bao gồm những lời khiêu khích từ các bạn nam, việc thầy giáo chủ nhiệm thu hồi sách, và cả câu chuyện từ ông lão kể chuyện.

Lời hồi đáp của Lương Yến như một liều thuốc giải cho tâm hồn Thẩm Tầm: "Kẻ nào nói xấu sau lưng cậu đều là đồ ngốc. Cậu cần quan tâm đến những lời gièm pha đó làm gì? Cậu muốn trở thành pháp y thì cứ theo đuổi ước mơ, chẳng ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác." Nhờ những lời động viên ấy, Thẩm Tầm cảm thấy nhẹ nhõm và thanh thản.

Thầy giáo chủ nhiệm không hề lừa dối cậu. Sau khi kỳ thi trung học kết thúc, Thẩm Tầm đã thành công lấy lại được những cuốn sách của mình.

Trước khi lấy lại sách, cậu đã viết nhật ký về sự việc này. Sau khi lấy lại sách, Thẩm Tầm một lần nữa mở cuốn nhật ký.

Cuốn nhật ký được làm từ tập giấy lỏng, hai trang có đục lỗ đã được rút ra. Thẩm Tầm đã viết khá nhiều suy nghĩ, cảm xúc và những quan điểm non trẻ, bồng bột về ngành pháp y vào đó. Sau khi viết xong, anh tiện tay kẹp vào trong cuốn sách.

Tuy nhiên, sau này khi chuyển nhà, tập giấy lỏng đã bị thất lạc không thể tìm thấy. Duy chỉ có hai trang giấy kẹp trong cuốn "Atlas màu giải phẫu người" là may mắn được bảo tồn.

Trên trang giấy, những nét chữ nắn nót, vụng về như thể hiện tâm hồn non nớt của thuở thiếu thời. Có lẽ vì trân trọng kỷ niệm, cho đến nay, dù đã trở thành một pháp y thực thụ, Thẩm Tầm vẫn giữ lại những trang giấy rời rạc ấy.

Có thể, những nét chữ ấy là minh chứng cho một thời thơ ấu hồn nhiên, ngây thơ nhưng đầy ắp ước mơ. Mỗi lần nhìn lại, nó như tiếng chuông thức tỉnh tâm hồn thuần khiết, vốn dĩ dễ bị vùi lấp bởi bụi trần và những lo toan cuộc sống.

- đọc chính chủ tại wattpad: chi yên lang hoặc wordpress: chiyenlang.wordpress.com

Ngoài ra, trên sách còn chi chít những mẩu giấy ghi chú nhỏ, là những ghi chép từ thời đại học.

Thẩm Tầm không lo lắng về những ghi chép đó, anh chỉ lo rằng Mạnh Viễn Sâm sẽ bị những nội dung trong sách làm cho sợ hãi, hoặc tệ hơn là đọc được nhật ký thời trung học của anh.

Anh đầy phiền muộn cúi đầu, thầm trách bản thân. Đúng là chẳng ai bình thường lại viết nhật ký, huống chi còn tách rời trang giấy và kẹp vào sách như anh?

"Mạnh Viễn Sâm." Thẩm Tầm cất tiếng, lúng túng tìm kiếm lời lẽ uyển chuyển, cuối cùng cậu quyết định nói thẳng, "Cuốn sách trong tay anh, tốt nhất là đừng đọc nữa.

Nói xong, cậu lại lo rằng giọng điệu của mình có vẻ quá cứng nhắc, như thể đang thể hiện sự khó chịu. Rõ ràng chỉ mới nửa phút trước, chính cậu là người nói rằng có thể tùy ý xem sách trên kệ. Để xoa dịu bầu không khí, cậu bèn giải thích thêm: "Vì... nội dung sách này khá rùng rợn và bạo lực, nếu không phải để học về pháp y, thì chẳng ai muốn đọc những thứ này đâu."

Mạnh Viễn Sâm nghe vậy liền gập sách lại, "Được rồi, tôi nghe cậu."

"Vừa cầm lên, tôi chỉ lướt qua phần mục lục, chưa xem đến hình ảnh bên trong, may mà cậu nhắc," Mạnh Viễn Sâm tiếp lời, "Bây giờ nghĩ lại, là pháp y, lại là sách ảnh màu, tôi đoán được phần nào nội dung bên trong rồi."

"Là hình ảnh thi thể trong các vụ án hình sự điển hình." Thẩm Tầm đưa một cốc nước nóng cho đối phương.

"Tôi thấy quyển sách này cũ rồi, xuất bản từ những năm 90." Sách được đặt lại kệ, Mạnh Viễn Sâm cầm cốc thủy tinh trong tay.

"Là do tôi mua hồi nhỏ, bây giờ không mua được nữa, đã tuyệt bản rồi." Nước còn hơi nóng, Thẩm Tầm vừa nhấp từng ngụm nhỏ, vừa thong thả nói, "Trên mạng cũng không tìm được sách thật của quyển này, chỉ có bản PDF scan, mà bìa sách thường ghi là, nội dung nặng nề, người yếu tim không nên xem, chỉ dành cho mục đích trao đổi khoa học."

"Vì quá ghê rợn sao?"

"Ừ."

"Vậy thì, chỉ có cậu có quyển sách này, bạn học chuyên ngành của cậu có hay mượn cậu xem không?"

"Cũng có," Nhắc đến chuyện này, Thẩm Tầm nhận ra giọng điệu của mình bỗng dưng có chút đắc ý khó hiểu, "Tôi nhớ hồi đại học, mấy đứa bạn học pháp y, có nhiều đứa không thích nhìn PDF trên màn hình máy tính, bảo là đọc sách giấy vẫn sướng hơn, thế là xếp hàng mượn sách của tôi, nhờ vậy địa vị của tôi trong lớp tăng vọt, ừ."

Mạnh Viễn Sâm nghe vậy lại bật cười.