Người Láng Giềng Của Ánh Trăng

Chương 74



Ứng Hàn Thời đưa hai người phụ nữ lao nhanh về lối khe hở sáng bạc trên đầu. Trong khi đó, ánh mắt Hạ Thanh Tri vẫn đờ đẫn, tựa như không mấy tỉnh táo.

Vào một khoảng khắc, Thanh Tri đột nhiên giãy giụa mạnh. Ứng Hàn Thời không kịp phản ứng, cô ta đã thoát khỏi tay anh. Vầng sáng bạc xuất hiện, cô ta nhanh chóng biến mất.

Đúng lúc này, lại một cơn sóng khổng lồ ập đến. Ứng Hàn Thời không hề do dự, lập tức xoay người để lưng mình đón lấy nguy hiểm. Sóng nước đập vào người anh phát ra tiếng động lớn. Cẩn Tri vô cùng xót xa, nhưng nước biển bủa vây nên cô chỉ có thể nhắm mắt, ôm anh càng chặt hơn.

Đến khi tình hình tạm ổn trở lại, Cẩn Tri mở mắt, không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy một tia sáng bạc cách đó không xa. Không phải Thanh Tri bỏ đi, mà là…

Dưới mặt nước có một bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện. Đó là Phó Tông Tư, anh ta đã bị nước biển cuốn ra khỏi máy bay. Thanh Tri đang tóm chặt lấy tay anh ta. Cô muốn cứu người đàn ông đó.

Dù có khả năng xuyên qua không gian, vừa rồi Thanh Tri cũng khó khăn lắm mới thoát khỏi sóng biển. Làm sao cô ấy có thể đèo bòng thêm một người khác? Không biết cô ấy định làm gì?

Dưới mặt đất. Tiêu Khung Diễn ngước nhìn bầu trời mây đen che phủ. Lâm Tiệp không thể tiếp tục chờ đợi, đi về phía một chiếc máy bay: “Tôi đi trợ giúp ngài chỉ huy đây!” Trang Xung cũng lập tức đi theo cô ta.

“Dừng lại!” Tô cất giọng nghiêm nghị.

Tiêu Khung Diễn như sắp khóc đến nơi: “Hai người không thể đi. Tôi vừa kiểm tra rồi, nước lũ sắp đạt đến giới hạn cuối cùng, khe hở cũng trở nên cực kì bất ổn định. Hai người đi chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết. Bây giờ, chúng ta chỉ có thể đợi xem ngài chỉ huy có cứu được mọi người hay không”.

Bọn họ đều lặng thinh, sắc mặt Lâm Tiệp tái nhợt. Đúng lúc này, Trang Xung “ồ” lên một tiếng, chỉ tay lên bầu trời: “Gì thế kia?”

Mọi người ngẩng đầu, phát hiện vô số chiếc máy bay chiến đấu trông rất lạ lao đi như tên bắn trên bầu trời.

Tiêu Khung Diễn vội cầm ống nhòm quan sát. Khi nhìn rõ người ngồi ở buồng lái, anh ta há hốc mồm: “Là Mục Nham…. là người Phân tử!”.

Trên mỗi chiếc máy bay là một cá thể có gương mặt giống hệt nhau. Ánh mắt bọn họ hết sức kiên định, quyết không chùn bước. Vô số chiếc máy bay chiến đấu lao vào khe hở không gian, biến mất trong chốc lát.

Sóng biển ngày càng dữ dội, tựa như con quái vật khổng lồ đang nổi giận, phát ra tiếng gầm gừ long trời lở đất. Không gian này dường như biến thành một mớ hỗn độn, không ngừng dao động. Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời bị rơi vào xoáy nước cực lớn. Cho dù vũ khí ánh sáng trong tay anh liên tục hoạt động nhưng lại có cơn sóng mạnh hơn tiếp tục bủa vây. Ứng Hàn Thời ôm chặt cô từ đầu đến cuối, không một chút lơi lỏng. Cẩn Tri nghiến răng, chìm chìm nổi nổi trong lòng anh.

Đúng lúc này, cô chợt nhìn thấy vô số tia sáng ở trên cao. Đó là những chiếc máy bay chiến đấu do các “Mục Nham” điều khiển. Nhiều chiếc máy bay đã nhanh chóng bị những ngọn sóng đập vỡ nát. Vô số người Phân tử rơi xuống mặt nước, loáng một cái đã mất dạng. Những chiếc máy bay còn sót lại tiến lên một cách khó nhọc. Có hai chiếc đột nhiên chuyển hướng, đâm xuống xoáy nước đang bao vây Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri rồi bị sóng biển cuốn trôi trong giây lát.

Được sự trợ giúp của họ, Ứng Hàn Thời lập tức ôm Cẩn Tri nhảy lên cao. Vũ khí ánh sáng trong tay anh đột nhiên sắc bén vô cùng, cắt từng đợt sóng lớn. Hai người nhanh chóng lao về phía lối ra của khe hở không gian.

Trong lúc mơ hồ, Cẩn Tri nhìn thấy ở vị trí của Thanh Tri xuất hiện luồng sáng bạc lớn chưa từng thấy. Phó Tông Tư đã được cô gái kéo lên khỏi mặt nước. Cô dùng hết sức bình sinh, ném anh ta vào khe hở không gian đang mở rộng. Giây tiếp theo, thân hình Thanh Tri như con diều bị đứt dây, văng đi rất xa. Đằng sau cô, những chiếc máy bay chiến đấu cuối cùng điên cuồng đuổi theo, nhưng từng chiếc từng chiếc lần lượt rơi xuống.

Một khe hở cực lớn đột ngột mở ra, ánh sáng bạc chói mắt bao trùm cả mặt biển. Thanh Tri bị cuốn vào trong đó. Mấy người Phân tử cũng lập tức lao ra khỏi máy bay, lao theo cô, nhưng cũng chỉ có một người túm được vạt áo của cô, cũng rơi vào luồng sáng đó, còn những người khác đều bị sóng biển nhấn chìm. Tiếp theo, nước bị hút vào khe hở đó, Thanh Tri và Mục Nham cũng biến mất.

Ứng Hàn Thời ôm Cẩn Tri nhích dần tới lối ra khe hở bên này. Sóng nước cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng bủa vây lấy họ. Cẩn Tri nhắm mắt, áp đầu vào ngực anh. Ứng Hàn Thời tung vũ khí ánh sáng, đánh tan sóng lớn. Nhưng chúng lập tức hợp lại, bám riết lấy hai người.

Ứng Hàn Thời từng nói, dù là vũ khí ánh sáng của anh cũng không thể chống lại nước biển. Vậy mà bây giờ, anh phát động tấn công hết lần này đến lần khác chỉ để bảo vệ sự an toàn của cô. Cẩn Tri nghe thấy rõ tiếng sóng nước dội vào lưng anh, nghe thấy tiếng xương cốt rạn nứt, nghe thấy tiếng “hự” khe khẽ của anh.

“Anh cứ mặc kệ em.” Cô đột nhiên hét lớn: “Hãy tự mình nhảy ra đi!”

“Không được!” Ứng Hàn Thời đáp ngắn gọn.

Cẩn Tri bật khóc. Đúng lúc này, lại một ngọn sóng khổng lồ đập mạnh vào lưng anh. Sau đó, cô ngửi thấy mùi tanh của máu. Máu từ trên mặt anh nhanh chóng chảy xuống mặt cô.

Ứng Hàn Thời cúi đầu, khẽ thì thầm bên tai cô: “Anh xin lỗi…vì đã không thể cứu được bọn họ.”

Lồng ngực Cẩn Tri đau đến mức không thở nổi. Khi biết bình ga trống không, cô đã nghi ngờ, vết nứt của Thanh Tri mạnh hơn cô, cô ấy có thể xuyên qua không gian thì làm sao có thể không nhìn thấy trước được tương lai cơ chứ?

Một loạt hành động của Thanh Tri ngày hôm nay rốt cuộc nhằm mục đích thay thế cô, hay là muốn…tự mình đón nhận cái chết? Cô đã không cách nào tìm ra câu trả lời chính xác nữa rồi.

Vũ trụ tối đen như mực, mãi mãi không thấy tận cùng, từng đám sương mù màu lam nhạt lững lờ trôi. Hạ Thanh Tri lơ lửng trong đó. Chỉ vài giây sau khi rơi vào vũ trụ, cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác. Nhãn cầu nổ tung, trái tim cô ngừng đập, chiếc váy dài màu xanh nhạt loang lổ vết máu.

Khi bắn ra ngoài vũ trụ, người Phân tử cuối cùng cũng bị nổ tung nhãn cầu, toàn bộ mạch máu trên thân thể vỡ nát. Nhưng trước đó, anh ta đã kịp lao đến, ôm lấy Thanh Tri vào lòng. Sau đó, anh ta quỳ xuống giữa vũ trụ bao la. Một giọt nước mắt rơi xuống, họ sẽ vĩnh viễn trôi dạt ở nơi này.

Dưới thung lũng, nước chảy róc rách. Do trời vừa đổ cơn mưa lớn nên chỗ nào cũng trơn ướt. Tiêu Khung Diễn dẫn đầu nhóm người xuyên qua khu rừng.

“Anh nhìn rõ không đây? Có phải bên này không?” Tiêu Khung Diễn hỏi.

Tô đáp: “Đúng vậy! Tôi thấy ngài chỉ huy ôm một người rơi xuống nơi này”.


Lâm Tiệp đột nhiên dừng bước, tay chỉ về một hướng: “Đằng kia kìa!”

Mọi người đều quay đầu về bên đó. Ứng Hàn Thời đang nằm bất động trên một tảng đá lớn bên cạnh đầm nước. Mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, không một chút sinh khí. Còn Cẩn Tri nằm sấp trên ngực anh.

Mọi người lập tức chạy đến. Tiêu Khung Diễn kiểm tra hơi thở của hai người, thở phào nhẹ nhõm: “Tạ ơn trời đất, bọn họ vẫn còn sống”.

Một tiếng sau, cả nhóm chào tạm biệt Phó Tông Tư. Sau khi bị Thanh Tri ném ra khỏi khe hở không gian, anh ta nhanh chóng rơi xuống đất. Tuy sức cùng lực kiệt, toàn thân đầy vết thương nhưng rất may là không nguy hiểm đến tính mạng.

Vào thời khắc này, viền mắt anh ta đỏ hoe. Tiêu Khung Diễn lên tiếng: “Giáo sư Phó, chúng tôi phải quay về không gian bên kia, ngài chỉ huy và Tiểu Tri vẫn chưa tỉnh lại, họ cần cấp cứu ngay. Ngoài ra, căn cứ vào địa chỉ mà Thanh Tri để lại trong lều, chúng tôi đã tìm thấy con chip ở nhà cô ấy. Chúng tôi sẽ mang nó đi!”

Phó Tông Tư gật đầu. Anh ta ngập ngừng, tựa như có muôn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thốt lên một câu: “Cảm ơn các vị vì những việc các vị đã làm cho không gian của chúng tôi. Các vị hãy bảo trọng”.

“Chúng tôi đi đây. Tạm biệt anh!” Tiêu Khung Diễn nói.

Phó Tông Tư theo dõi cho đến khi mọi người lên máy bay. Chiếc máy bay phóng vụt lên bầu trời nhưng một ngôi sao băng, nhanh chóng biến mất.

Anh ta quay về thành phố. Bây giờ là buổi chiều, đường phố tấp nập xe cộ, ồn ào náo nhiệt. Vì áo sơ mi của anh ta rách nát, bộ dạng đờ đẫn nên nhiều người dân vô thức tránh xa. Trước phản ứng của mọi người, Phó Tông Tư chỉ cười cười. Đi qua một cửa hàng đồ điện gia dụng, anh ta chợt dừng bước, dán mắt vào chiếc ti vi, trên màn hình đang phát bản tin thời sự: “Chiều hôm nay, một cư dân mạng tiết lộ đã nhìn thấy vô số UFO ở ngoại ô phía tây thành phố. Người này còn cung cấp cho chúng tôi hình ảnh chụp được, tuy không rõ nét cho lắm….

Liệu UFO có thực sự tồn tại hay không? Đây là vấn đề mà cho tới ngày nay, giới khoa học vẫn chưa có kết luận cụ thể. Tuy nhiên, phần lớn dân chúng cho rằng, hình ảnh về UFO đều là giả hoặc nhân chứng nhìn nhầm máy bay hay con diều thành UFO…

Về vấn đề này, chúng tôi đã xin ý kiến một chuyên gia vật lý thiên thể nổi tiếng của Viện Khoa học. Chuyên gia cho biết, UFO có khả năng tồn tại, nhưng hình ảnh mà cư dận mạng thấy chiều nay rất có thể là ảo ảnh do tia chớp chiết xạ đám mây tạo thành. Thì ra sự thật lại đơn giản như vậy. Nhân đây, tôi cũng xin nhắc nhở mọi người, vào những ngày mưa gió sấm chớp, mong mọi người hãy chú ý an toàn…”

Phó Tông Tư vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: “Thì ra sự thật lại đơn giản như vậy.”

Đến ngã tư, anh ta bất chợt dừng bước vì không biết nên đi về hướng nào. Mấy năm qua, anh ta đều sống ở Thẩm gia. Bây giờ bố con họ Thẩm đã chết, khu biệt thự bị phá hủy, trở thành vụ án không hồi kết trong hồ sơ của cảnh sát. Anh ta không thể, và cũng chẳng muốn quay về nơi đó nữa.

Cuối cùng, Phó Tông Tư vô thức đi tới cơ quan cũ. Đây là Viện nghiên cứu hàng đầu của cả nước với tòa kiến trúc trang nghiêm và hàng cây ngô đồng rợp bóng trước cổng. Anh ta ngồi xuống dưới gốc cây, cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại quay về nơi này.

Trước kia, anh ta là một nhà khoa học được mọi người tôn trọng. Tìm ra giải pháp phòng chống nạn hồng thủy là chấp niệm và sự kiên trì của anh ta. Hôm nay, giấc mơ đã trở thành hiện thực. Vì vậy, anh ta quay về đây, có thể tự hào nói với bản thân mình thực sự đã làm được.

Ngồi một lúc, Phó Tông Tư bắt gặp mấy người từ Viện nghiên cứu đi ra ngoài. Một trong số đó là đồng nghiệp cũ, người này nghi hoặc nhìn anh ta rồi tiến lại gần: “Phó Tông Tư phải không?”

Anh ta chẳng buồn đứng dậy, chỉ ngẩng đầu, mỉm cười với đối phương: “Tôi đây!”

Đồng nghiệp kinh ngạc, quan sát anh ta một lượt, lại hỏi: “Sao anh lại ra nông nỗi này? Hiện tại, anh đang làm gì?”.

Phó Tông Tư bình thản trả lời: “Tôi chẳng làm gì cả’.

Đồng nghiệp thở dài, vỗ vai anh ta: “Tông Tư, nếu ở bên ngoài không được như ý thì hãy quay về cơ quan đi. Anh là người giỏi nhất trong lứa chúng ta, lãnh đạo Viện cũng rất nhớ anh. Nếu anh chịu quay về, chắc chắn sẽ có chỗ đứng của mình. Trước kia anh bảo, mùa hè năm nay sẽ xảy ra trận lụt mang tính hủy diệt, còn nhắc đến mấy thứ viễn tưởng như không gian song song gì đó. Anh xem, mùa hè sắp trôi qua rồi mà thiên hạ vẫn thái bình đấy thôi, cũng chẳng có người thiệt mạng. Anh hãy nghe tôi, quay về đi!”

Ai ngờ nghe xong những lời này, Phó Tông Tư đứng lên , viền mắt ngấn nước: “Đúng vậy, thiên hạ vẫn thái bình…cũng chẳng có người thiệt mạng.” Anh ta lặp lại lời người đồng nghiệp rồi hất tay đối phương, lảo đảo bước đi trên hè phố.

Người đồng nghiệp dõi theo hình bóng cô độc của anh ta, mắng một câu: “Đồ thần kinh!”

Phó Tông Tư đi mãi, đi mãi. Trời nắng chói chang, có đôi tình nhân đi vượt qua anh ta, gương mặt tràn ngập niềm hạnh phúc. Cũng có ông già chăm chú nhìn cháu chạy đi chạy lại nô đùa. Thế giới vẫn huyên náo và yên bình như thường lệ. Phó Tông Tư đột nhiên nở nụ cười thỏa mãn. Mấy tháng sau, Phó Tông Tư trở thành một thầy giáo trung học bình thường, dạy môn Toán và Vật lý. Anh ta sống lặng lẽ trong suốt quãng đời còn lại nhưng đã đào tạo ra rất nhiều học sinh xuất sắc, trong đó có người sau này trở thành nhà vật lý thiên thể nổi tiếng.

**

“Tiểu Tri! Mau tỉnh lại đi! Ngài chỉ huy còn đang nằm đó chờ cô yêu thương kia kìa!”

“Tri! Lúc nào cô mới tỉnh lại?”

Trong cơn mê man, Cẩn Tri nghe thấy có người gọi tên mình. Đó là giọng cua hai người đàn ông cứ lải nhải mãi bên tai cô. Đầu như búa bổ, cô muốn bịt tai lại để khỏi phải nghe thấy tiếng của bọn họ nữa.

Khoan đã…Ngài chỉ huy? Ứng Hàn Thời ư?

Cẩn Tri liền mở mắt. Đập vào mắt cô đầu tiên là trần nhà màu trắng, căn phòng ngập tràn ánh nắng, bên ngoài cửa sổ là hồ nước quen thuộc. Đây là… nhà của Ứng Hàn Thời?

Tiêu Khung Diễn đang đứng cạnh giướng, quay lưng về phía cô, bận rộn làm gì đó. Nghe thấy tiếng động, anh ta lập tức ngoảnh đầu, gương mặt lộ vẻ mừng rỡ: “Tiểu Tri, cuối cùng cô cũng tỉnh dậy rồi!”

Cẩn Tri mỉm cười, chậm rãi ngồi dậy: “Chúng ta quay về rồi sao?”

Tiêu Khung Diễn xoay lưng đỡ cô: “Ừ! Cô đã bất tỉnh suốt hai ngày hai đêm. Cẩn thận một chút không bị ngã đấy!”

Cẩn Tri túm cánh tay anh ta: “Ứng Hàn Thời sao rồi?”

“Ngài chỉ huy vẫn đang trong cơn hôn mê. Ngài ấy bị thương nặng hơn cô nhiều.”

Cẩn Tri lập tức xuống giường: “Mau dẫn tôi đi gặp anh ấy”.

Tới phòng của Ứng Hàn Thời, một mình cô đi vào bên trong, còn Tiêu Khung Diễn và mấy người đàn ông đều đứng ngoài cửa. Anh nằm bất động trên giường, người đắp một chiếc chăn mỏng. Cẩn Tri chưa bao giờ thấy anh trong tình trạng như lúc này. Anh không mặc áo, trên người được băng bó, tóc mái rủ xuống trán, che khuất đôi lông mày. Mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở đều đều.

Cẩn Tri ngồi xuống cạnh giường, nhìn Ứng Hàn Thời đăm đăm. Cô muốn chạm vào người anh nhưng lại sợ làm anh khó chịu.

“Cô yên tâm đi, ngài chỉ huy chỉ bị gãy mười hai cái xương sườn mà thôi”. Tiêu Khung Diễn nói vọng vào: “Sức khỏe của ngài ấy hồi phục rất nhanh, vài ngày nữa sẽ lành lại ấy mà”.

Gãy mười hai cái ư? Cùng gặp tình huống nguy hiểm như nhau nhưng cô lại hoàn toàn lành lặn, vì anh đã che chắn cho cô hết rồi.

“Tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh lại?” Cẩn Tri hỏi.

“Sức va đập của trận hồng thủy là rất lớn nên đại não bị ảnh hưởng, ngài ấy có thể bị hôn mê vài ngày…”

“Tiểu Tri, cô hãy hôn anh ấy một cái đi.” Trang Xung đột nhiên mở miệng: “Không biết chừng anh ấy sẽ tỉnh ngay bây giờ đấy!”

Daniel và Tô đều cười. Mắt Tiêu Khung Diễn sáng rực: “Thật sao? Tôi muốn xem…” Chưa kịp nói hết câu, anh chàng người máy đã bị Trang Xung ngăn lại. Sau đó, Trang Xung gật đầu với cô rồi khép cửa.

Căn phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát. Cẩn Tri trầm mặc vài giây rồi cúi đầu, khẽ chạm vào môi Ứng Hàn Thời. Anh vẫn chìm trong giấc ngủ sâu, câu chuyện công chúa đánh thức hoàng tử bằng một nụ hôn không hề xuất hiện. Cẩn Tri trèo lên giường, nằm bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh rồi nhắm mắt.

“Ứng Hàn Thời, anh mau tỉnh lại đi! Em sẽ trao cho anh tất cả những gì anh muốn”.