Người Giám Hộ

Chương 4: Lần đầu tiên trò chuyện



Dựa vào chút ký ức mơ hồ của mình để tìm được nhà, tâm tình Dư Sơ Lâm trầm trọng đứng ở cửa nhà, hắn lấy chìa khóa dự phòng từ dưới chậu hoa cũ bên góc tường và mở cửa đi vào.

Tất cả đều đều không khác với trí nhớ, từ đời trước đến đời này, cũng đã mười mấy năm không trở lại. Trên đồ đạc đều có một tầng bụi, bức màn được kéo kín làm cho phòng khách có vẻ âm u. Hắn xoay người đi tới trước cửa phòng của mẹ hắn, hít sâu, chậm rãi đẩy cửa đi vào.

Mẹ hắn yêu thích nhất là khăn trải giường thiển sắc, trên tủ giường có một khung ảnh, trong ảnh chụp một phụ nữ xinh đẹp đang ôm một hài tử hai ba tuổi, cười rất hạnh phúc. Tuy rằng không có cha, nhưng hai mẹ con hắn sinh hoạt vẫn luôn hòa thuận hạnh phúc.

Ôm khung ảnh vào lồng ngực, hắn dựa giường ngồi xuống, ngửi mùi hương quen thượng từ trên ga giường, rồi lại nhìn bụi bặm bay lượn mơ hồ trong không khí, hắn xuất thần. Tủ quần áo hé mở, lộ ra y phục thường mặc của mẹ hắn, mép giường còn có đôi dép lê bình thường màu vàng, đây chính là màu sắc mẹ hắn thích nhất.

Đặt tay lên mắt, hắn thật sau mới phun ra một từ, ngực phập phồng, hô hấp khó khăn không thể thấy sự  nghẹn ngào.

Hắn thật sự đã trở lại, thật tốt.

Đem quét dọn một lần từ trong ra ngoài mấy giờ đồng hồ, hắn lau mồ hôi, định dọn quần áo chuẩn bị đi tắm.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến hắn sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới kịp phản ứng đây là tiếng điện thoại bàn nhà hắn vang lên – sau khi hắn thi đại học không bao lâu thì đã bị cậu hắn nhốt lại, sau lại bị đẩy ra gánh tội thay cho Dư Bác, mấy năm ở trong tù chịu áp lực sinh hoạt, thế nên ngay cả tiếng điện thoại như thế nào cũng đã quên mất.

Hắn đi đến bên điện thoại, do dự một lúc mới nhẹ nhàng cầm điện thoại đến bên tai, nhẹ giọng mở miệng: “Alo…”

“Sơ Lâm, là cậu, cháu sao lại chạy đi? Không phải đã nói sẽ không trở về nhà sao? Cậu rất lo lắng cho cháu, cháu đã ăn cơm tối chưa? Có muốn cậu qua đón cháu về không?”

Nghe thấy thanh âm chán ghét của Dư Tu từ ống nghe truyền đến khiến hắn nhăn mi lại, trong mắt không có kiên nhẫn, cứng rắn nói: “Không cần, cháu trở về thu thập chút đồ, 10 giờ sáng mai chúng ta gặp nhau ở văn phòng luật sư đi.” hắn vừa nói xong lại sợ Dư Tu nghi ngờ, giọng nói mềm mỏng, nói tiếp, “Cháu biết cậu đau cháu, cảm ơn cậu.” Dư Tu cả buổi chiều bị luật sư Chu gây lộn, lúc này tuy rằng nghi ngờ thái độ Dư Sơ Lâm không có thân cận ỷ lại, nhưng nhớ tới thái độ ác liệt của hắn  với phía cha hắn, nên lại buông xuống lo lắng, quan tâm vài câu thì treo điện thoại.

Cuộc điện thoại này khiến tâm tình mới bình phục không bao lâu của Dư Sơ Lâm lại âm u, ánh mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, nắm tay, hít sâu và cầm quần áo đi về phòng tắm.

Chu Mai thấy Dư Tu treo điện thoại, cẩn thận đi qua, hỏi: “Thế nào, đứa nhỏ Sơ Lâm kia…không có nghi ngờ gì chứ?”

“Không đâu, đứa nhỏ kia hiện giờ rất tin tưởng anh.” Dư Tu trả lời, nhíu mày liếc nhìn cô ta một cái, vẫn có chút tức giận: “Cô ngày thường dạy Tiểu Bác thế nào vậy, hiện tại là thời khắc quan trọng, cô phải quản nó nhiều một chút! Nếu không phải vì nó, văn bản kia đều đã ký ngày hôm  nay, nào cần phải đi một chuyến ngày mai nữa, đêm dài lắm mộng cô có biết hay không! Cũng không biết cha nó bên kia là như thế nào… Còn có, cảm xúc Sơ Lâm hiện giờ không tốt, cô bảo Tiểu Bác đừng trêu chọc nó.”

“Nói cái gì chứ, rõ ràng hôm nay là do cái đứa sao chổi kia… Anh không  nên nói về chuyện có người đoạt quyền giám hộ của nó…” Thấy chồng mình sắc mặt càng khó coi, Chu Mai vội ngừng lời, nhớ tới sự táo bạo của Dư Sơ Lâm vẫn không khỏi có chút lo lắng: “Anh bảo đứa bé kia có thái độ kém với Tiểu Bác nhà mình như vậy, có thể dứt khoát đem quyền giám hộ cho bên kia không?”

Nói đến điều này, trêm mặt Dư Tu lộ vẻ đắc ý, xua xua tay, tự tin nói: “Sẽ không đâu, thái độ Sơ Lâm rất âm ngoan khi nhắc tới người cha chưa gặp mặt kia, ít nhất anh còn nói với hắn hai ba câu. Còn có em nữa, mấy ngày này quản Tiểu Bác một chút, để hắn lời ngon tiếng ngọt, xúi giục quỷ đoạn mệnh giao di sản thừa kế của chị cho anh, nhưng đừng có làm ra sai sót gì.” Thật ra hắn cũng có chút ảo não khi mình lắm miệng nhắc tới chuyện có người đoạt quyền giám hộ, vốn nghĩ mình biểu hiện thái độ quan tâm săn sóc, không ngờ ngược lại lại biến khéo thành vụng kích thích Dư Sơ Lâm, nhưng cũng còn tốt, đứa nhỏ kia có ấn tượng kém với cha nó mà tâm thì vẫn hướng về mình.

Chu Mai bị hắn nói mà phiền, đành nói sang chuyện khác: “Tốt, em đã biết, Tiểu Bác ngoan như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa đâu, em đây nói về chuyện chuyển đến Thành Hàn …”

“Chờ tiền tới tay rồi, anh sẽ lại chuẩn bị, hẳn là không có vấn đề gì nữa đâu.” Tâm tình Dư Tu rất tốt, trả lời.

Chu Mai nghe vậy thì vừa lòng, lại lôi kéo hắn bàn về vấn đề khi di sản thừa kế tới tay thì sử dụng như thế nào.

Bên kia hai vợ chồng Dư Tu đang vui vẻ bàn về kế hoạch sử dụng 60 vạn tiền di sản, bên này Dư Sơ Lâm đang ăn mì gói, hắn bực bội trừng mắt nhìn điện thoại không ngừng vang lên kia, đang nghĩ có nên rút điện thoại ra không. Dư Tu có chuyện gì đây, không phải đã nói ngày mai gặp mặt sao, hiện tại không ngừng gọi điện thoại là làm sao?

Tiếng chuông điện thoại vang lên một lúc lại rốt cuộc cũng ngừng, hắn cúi đầu tiếp tục vùi đầu vào ăn mì gói – từ sau khi tang lễ mẹ hắn đã qua nửa tháng, đồ trong tủ lạnh sớm không thể ăn, gói mì gói này là hắn chạy xuống tầng dưới dùng số tiền cuối cùng của mình để mua, cũng không thể lãng phí.

Mới vừa thu dọn bát mì gói xong, yên tĩnh chưa đến mười lam phút lại có tiếng chuông điện thoại vang lên lần thứ hai khiến Dư Sơ Lâm sắp về phòng bị hoảng sợ.

Còn chưa đủ!

Hắn nhíu mày, bước vài bước tới, khi nhắc điện thoại cũng không kiên nhẫn mà mở miệng: “Alo, cậu còn có chuyện gì vậy, không phải đã hẹn ngày mai gặp nhau sao?”

Phía bên kia điện thoại có vẻ đang ở nơi có chút ồn ào, lại không có ai trả lời, Dư Sơ Lâm ngẩn người, có chút khó hiểu: “Alo?”

“Dư… Sơ Lâm, xin chào, anh là Lương Chu.”

Từ trong điện thoại truyền tới tiếng nói trầm hơi khàn, còn mang theo sự mệt mỏi, lời nói cứng nhắc, cũng không thể nhận ra cảm xúc của người nói chuyện. Dư Sơ Lâm nhíu mày, trong lòng càng khó hiểu, hắn không quen biết người này.

“Xin chào, xin hỏi anh là…” Chẳng lẽ là bạn của mẹ sao?

Lại là sự trầm mặc, dường như bên kia đang nghĩ xem nên giới thiệu mình như thế nào, thật lâu sau, giọng nói trầm lại vang lên, mệt mỏi đã không còn che giấu: “Anh là anh trai của em, đúng hơn là, anh là con trai của cha em Lương Trì, Lương Chu.”

Dư Sơ Lâm choáng váng, không phải hắn không chuẩn bị tinh thần để gặp mặt người cha thân tích kia của hắn, nhưng hắn thật không ngờ, người đầu tiên liên hệ với hắn lại là … người anh trai?

Anh trai … Xưng hô thật xa lạ.

Không đúng, nếu cha hắn đã có con trai, mà mình thì … chẳng lẽ mẹ hắn đúng như những lời hàng xóm đã nói, là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác sao? Cho nên bởi vì điều này, mẹ hắn chưa từng nhắc tới cha hắn trước mặt hắn sao? Nhưng …

Hắn nhất thời có chút hỗn loạn, bên cha hắn đời trước chưa từng liên hệ với hắn, đời này là chuyện gì đây? Sau khi trọng sinh trở về, rõ ràng còn chưa kịp làm gì, sao lại bắt đầu hiệu ứng cánh bướm chứ?

“Lương…… Tiên sinh.” Hắn cố không suy nghĩ rối loạn của mình, chần chừ mở miệng: “Cha tôi…”

Bên kia điện thoại dừng một chút, sau đó đáp nhẹ: “Cha đã qua đời ba năm.”

“……”