Người Đẹp Ngốc Nghếch

Chương 40: Trị bệnh cũng phải hỗ trợ lẫn nhau



Phó Bá Đông xấu hổ cúi người xuống, hai tay đã nắm chặt váy, ánh sáng chiếu vào mu bàn tay của cô, bởi vì đã nắm quá mạnh nên cơ bắp trên mu bàn tay có chút rõ ràng.

Cù Tân Cương đột nhiên hiểu tại sao Phó Bá Đông lại muốn chữa khỏi cơn nghiện của mình đến vậy.

Bệnh tình của Phó Văn Vịnh chỉ là bước khởi đầu, sau khi Phó Văn Vịnh qua đời, Phó Bá Đông chắc chắn sẽ chấp nhận mọi gánh nặng, cô phải đứng vững như Phó Văn Vịnh trước đây để bảo vệ tài sản mà ba cô từng tự hào.

Phó Bá Đông luôn theo đuổi sự hoàn hảo, cô không thể chịu đựng được việc bị một cơn nghiện khống chế, không thể cho phép mình lơ là trong công việc, không thể chấp nhận cảm giác mất kiểm soát căn bệnh này.

Có lẽ, càng quan tâm tới, chính là lại càng khó chịu.

Phó Bá Đông đối với cơn nghiện càng khó chịu, cô chính là lại càng khao khát.

Cù Tân Cương cảm thấy mình thật thông minh, cuối cùng cô cũng nhìn thấu Phó Bá Đông một lần, nhưng cô không vui vì Phó Bá Đông khó chịu.

Cô ngồi trên giường Phó Bá Đông, rũ mắt xuống bất động, cảm giác Phó Bá Đông giống như một giao long vừa lưới bắt được.

Dù có hung dữ đến đâu, dù có nhe răng dữ tợn đến đâu thì nó vẫn chỉ là một giao long bị mắc lưới.

Phó Bá Đông không trả lời.

"Phó Bá Đông?" Cù Tân Cương gọi tên cô ấy.

Phó Bá Đông vẫn đang nắm chặt váy của mình, các khớp nổi lên đã chuyển sang màu trắng.

"Chị đừng chịu đựng nữa." Cù Tân Cương lại nói.

Phó Bá Đông vẫn cuộn tròn, im lặng, tư thế của cô ấy dường như đang khao khát, hơi thở hỗn loạn, tay đặt trên váy càng là nắm chặt.

Cù Tân Cương không đợi câu trả lời, hình như cô cũng có bệnh rồi, ý nghĩ cho phép Phó Bá Đông làm ác hiện lên trong đầu, cô cảm thấy có thể chịu đựng được.

Ngay sau đó, cô run rẩy mở miệng: "Chị đến đây đi, không phải chị khó chịu sao?"

Phó Bá Đông chậm rãi ngồi dậy, thả lỏng tay nắm váy ra, vén những loạn tóc rối ra phía sau, ánh mắt có chút thâm trầm, tựa hồ có chút buồn chán, chán ghét điều gì đó.

Cù Tân Cương buột miệng nói: "Chị có phải hay không, không muốn tôi ở đây? Muốn tôi rời đi sao?"

Càng nói về sau, thanh âm càng lúc càng nhẹ nhàng. "Thật sự ghét tôi như vậy sao?"

Phó Bá Đông chậm rãi lắc đầu, vẫn mặc một bộ váy đen thanh lịch, bởi vì váy quá bó sát, chân co lại nhìn có chút giống người cá.

"Không phải." Giọng mũi của cô hơi khàn.

"Vậy ánh mắt của chị có ý gì?" Cù Tân Cương duỗi hai tay ra sau, vừa rồi cô nghĩ sẽ để Phó Bá Đông tới, nhưng bây giờ lại trở nên rụt rè.

Phó Bá Đông cười nhạt, giơ tay kéo ra nửa phần y phục đặt trong váy còn sót lại.

Viền áo không dài, rất vừa vặn với cơ thể, không bị dồn lên eo sau khi kéo ra, thậm chí còn vén lên một góc để lộ một chút eo.

Phó Bá Đông khàn khàn nói: "Tôi chỉ là tâm tình không tốt, không có ghét ai cả, nếu như nói là ghét, tôi chính là không thể ghét bản thân mình sao?"

Những lời nói như vậy phát ra từ miệng bất kì ai, Cù Tân Cương đều sẽ cảm thấy nó là hiển nhiên, nhưng người nói ra lại là Phó Bá Đông.

"Ah."

Phó Bá Đông nghiêng nửa phần người, chăm chú nhìn cô: "Tôi cũng không muốn như vậy, loại cảm giác này rất khó chịu, tôi ghét bản thân cũng là điều đương nhiên."

Mùi hương trong phòng rất nồng, át đi những mùi khác.

Cù Tân Cương ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, cô cảm thấy Phó Bá Đông bây giờ đối với mình có chút quá thành thật, rất không bình thường, vì thế cẩn thận hỏi: "Chị có phải hay không đã uống rượu?"

"Uống một chút." Phó Bá Đông nói.

Cù Tân Cương minh bạch đi đến, nguyên lai Phó Bá Đông vì hương rượu mà khiến đầu óc loạn.

Phó Bá Đông cử động chân, hai chân thon dài kẹp chặt vào nhau, có lẽ cô ấy thực sự say, cô ấy càng ngày càng táo bạo, không còn che dấu trước mặt Cù Tân Cương.

Cù Tân Cương vội vàng quay mặt đi, nhưng cô biết Phó Bá Đông đang nhìn mình, ánh mắt không do dự nhìn thẳng vào cô.

Lúc này, cô rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, không dám cử động.

Nhưng Phó Bá Đông tựa hồ cảm thấy như vậy còn chưa đủ, hành động như vậy căn bản không thể giảm bớt cơn nghiện của cô, cô giơ bàn tay đang nắm lấy vạt áo mình lên, đan hai ngón tay vào nhau, hy vọng Cù Tân Cương sẽ chủ động tiếp cận.

Cù Tân Cương ngồi yên, nhưng chính cô là người chủ động mở cửa đi lên giường, cô không có lý do gì để cho rằng Phó Bá Đông đang cưỡng bức mình.

Cô không có lý do gì cả, bởi vì rõ ràng cô đang giúp đỡ những kẻ làm ác.

Thế là cô nghiêng người, Phó Bá Đông kéo chăn lại gần, che đi chính mình chân váy.

Cù Tân Cương cùng Phó Bá Đông ngồi đối diện nhau, rất gần nhau, ánh đèn lưu mờ nên trông rất thân mật.

Phó Bá Đông ôm chăn nói: "Em nếu muốn rời đi, bây giờ có còn thể."

"Không đi, tôi đang chữa trị cho chị." Giọng nói Cù Tân Cương có chút run rẩy.

Cô không biết cảm xúc kỳ lạ của mình đến từ đâu nên đại khái cho rằng đó là do hợp đồng.

Phó Bá Đông cử động nhưng tấm chăn đã che kín chân cô, Cù Tân Cương không biết cô làm cái gì.

Sau tấm chăn, Phó Bá Đông chỉ vén váy lên cao, chồng lên thắt lưng, hai chân dài chạm vào nhau.

Cù Tân Cương rũ mi,  theo cô chớp mắt hàng mi rừng lên.

Phó Bá Đông duỗi hai tay ra sau, lưu loát nâng cầm lên: "Ngồi qua đây."

Cù Tân Cương không hiểu.

"Ngồi xuống trước mặt chị." Phó Bá Đông nói.

Suy nghĩ của Cù Tân Cương tựa hồ đang bị mắc kẹt, mấy giây sau mới cứng ngắc xoay người, ngồi ở trước mặt Phó Bá Đông.

Cũng có thể nói là dựa vào lòng ngực, bởi vì khoảng cách hai người thật sự rất gần.

Không có mặt đối mặt, nếu là mặt đối mặt... sẽ rất kỳ quái, Cù Tân Cương nghĩ thầm.

Vì vậy, cánh tay của Phó Bá Đông dễ dàng ở trước người Cù Tân Cương, Cù Tân Cương được vòng tay ôm lấy eo.

Tim của Cù Tân Cương đập điên cuồng trong lồng ngực, lưng tựa vào trước mặt Phó Bá Đông.

"Ngồi như thế này sao?"

"Ừ, cũng có thể." Phó Bá Đông tay ôm eo Cù Tân Cương chậm rãi nâng lên, rất nhanh, khuỷu tay cô đã vòng qua cổ đối phương.

Cù Tân Cương giống như một con tinh, bị giữ chặt bởi những kẻ bắt cóc.

Hai tay ôm cổ Cù Tân Cương tuy không chặt lắm nhưng cô vẫn cảm thấy hơi thở có chút ngột ngạt, giống như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.

Nhưng cô khác với cá, con cá có thể vung đuôi dữ dội, còn chưa đủ lại ngồi im, chịu đựng cảm giác nghẹt thở.

Phó Bá Đông ghé vào tai hỏi cô: "Như vậy được không?"

Cù Tân Cương nhanh chóng giơ tay lên, đặt ngón tay lên cánh tay của Phó Bá Đông, mở miệng thở dốc, đôi mắt đã hơi ươn ướt.

"Có thể."

"Nếu cảm thấy không thoải mái, nhớ nói dừng lại."

Phó Bá Đông luôn giữ lời, nên Cù Tân Cương biết nếu cô nói dừng lại, Phó Bá Đông bất cứ lúc nào cũng sẽ dừng lại, cảm giác tin tưởng kỳ lạ này khiến hơi thở của cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hơi thở của Phó Bá Đông ngay sau tai cô, thân mật đến mức giữa họ dường như không có khoảng cách.

"Tôi có chừng mực." Phó Bá Đông nói.

Cù Tân Cương cắn môi dưới.

Phó Bá Đông chỉ bắt chéo chân, hơi thở mỏng, ngắn ngủi.

Cù Tân Cương biết người phía sau đang làm gì, cô nhắm mắt lại, tai đỏ bừng, hơi thở nóng hổi.

Dần dần, tay của Phó Bá Đông siết chặt lại một chút, nhưng cuối cùng cũng không đến mức ngạt thở.

Cù Tân Cương nghiêng người tới trước mặt cô, thở hổn hển hỏi: "Chị sắp được rồi sao?"

Một lát sau, Phó Bá Đông thả lỏng một chút, tựa cằm lên bờ vai xinh đẹp của Cù Tân Cương, thở dài một hơi: "Được rồi."

Cánh tay trên cổ đã buông thõng xuống, Cù Tân Cương vẫn yếu ớt dựa vào, như thể cô chính là người vừa được chữa trị.

Phó Bá Đông hơi nghiêng đầu, mái tóc xoăn chạm vào tai Cù Tân Cương, trong phút chốc giống như một người tình dịu dàng sau khi thân mật.

Cù Tân Cương giơ tay sờ lên cổ mình, cảm giác thắt chặt vừa rồi đã biến mất.

"Tôi cũng trị bệnh cho em, được hay không?" Phó Bá Đông nói: "Đây là chuyện có qua có lại."

Cù Tân Cương tin tưởng, "Vậy khi nào tôi mới khỏi bệnh?"

"Khi tôi khỏi bệnh" Phó Bá Đông dừng một chút rồi nói: "Có thể cùng nhau khỏi bệnh."

Cù Tân Cương lẩm bẩm nói: "Vậy nhanh lên một chút a."

Một lúc sau, Phó Bá Đông nâng chiếc cằm đang tựa trên vai Cù Tân Cương lên.

Cù Tân Cương đỡ mình, chậm rãi rời đi, quay đầu nhìn vào đôi mắt sắc bén của đối phương.

Thần sắc Phó Bá Đông đã được hoà hoãn, trở nên rất lười biếng.

Hai người nhìn nhau một lúc, nhưng không nói một lời.

Hệ thống sưởi trong phòng được bật ở mức cao, bầu không khí cũng ấm áp hơn, như thể có thể tiếp tục làm những việc khác một cách tự nhiên.

Phó Bá Đông nhìn chằm chằm một lúc, sau đó nghiêng người về phía trước, đặt ngón tay xinh đẹp lên vai Cù Tân Cương, khẽ hé môi.

Cù Tân Cương choáng váng, tim đập rất nhanh.

Nhưng Phó Bá Đông lại không làm gì cả, khẽ thở dài rồi thu tay lại.

"Vậy tôi trở về đây?" Cù Tân Cương trầm giọng hỏi.

"Ừ." Phó Bá Đông trả lời.

Cù Tân Cương dùng chân trần giẫm lên thảm, quay người lại liền nhìn thấy váy Phó Bá Đông vén cao, làn da lộ ra trên chân phản chiếu ánh sáng.

Cô nhón chân mở cửa, gân ở mắt cá chân hơi căng ra, nhanh chóng trở về phòng.

Nằm trên giường, Cù Tân Cương có chút mất ngủ, hai tay nắm lấy vạt áo, đột nhiên muốn nhìn trộm một cảnh giới mà mình chưa từng thấy qua.

Vừa nhớ tới vẻ mặt có chút lười biếng của Phó Bá Đông, cô... đã nghĩ rất nhiều.

Ngày hôm sau, Trình Bích đến rất sớm.

Đây là lần đầu tiên Cù Tân Cương dậy sớm hơn Phó Bá Đông. Khi đi ngang qua phòng Phó Bá Đông, cô không dám thở vì sợ đánh thức Phó Bá Đông.

Lưu a di đã sớm chuẩn bị bữa sáng và mở cửa cho Trình Bích.

Trình Bích vào nhà, theo Lưu a di đi tới nhà ăn. Trình Bích vốn muốn nói chuyện, nhưng miệng đã mở ra, chưa kịp phát ra âm thanh, cô đã nhìn thấy Cù Tân Cương đặt ngón trỏ lên môi mình biểu thị nên im lặng.

Cô nhanh chóng ngừng nói, thấp giọng hỏi: "Bà chủ đã về rồi à?"

Thực ra, hiệu quả cách âm của ngôi nhà không đến nỗi tệ, nhưng Phó Bá Đông lại cần sự im lặng hơn người thường.

Cù Tân Cương ăn bữa sáng khẽ gật đầu.

Trình Bi đành phải đến gần, hạ thấp giọng, tóm tắt ngắn gọn sự sắp xếp của ngày hôm nay.

Mức độ quan tâm này khiến Cù Tân Cương ảo tưởng rằng bản thân là một ngôi sao lớn nào đó với lịch trình bận rộn.

Ăn sáng xong, Cù Tân Cương theo Trình Bi ra ngoài, tài xế đã đợi ở bên ngoài đã lâu.

Bên ngoài địa điểm ghi hình, rất nhiều người đang chụp ảnh, Kim Minh  Oánh được nhân viên bảo vệ hộ tống vào tòa nhà.

Cù Tân Cương khuôn mặt xa lạ, lại thanh tú xinh đẹp, từ xa có ánh đèn pin chiếu thẳng vào người cô. Cô giơ tay lên che lại và nheo mắt khó chịu.

Trong số những người vượt qua buổi thử giọng có một số ca sĩ trực tuyến tương đối nổi tiếng, một số người chưa từng được biết đến như Cù Tân Cương.

Ở trường quay có một số ca sĩ tương đối kỳ cựu, có mối quan hệ tương đối tốt với những người nổi tiếng thuộc gia đình quý tộc, nhiều người trong số họ đã nghe nói đến tên tuổi của Cù Tân Cương.

Cù gia thật sự khiến người thổn thức, nhưng có người mơ hồ nghe nói, Cù Tân Cương hiện tại được Phó Bá Đông ủng hộ, cũng không ai dám bàn tán về cô ấy.

Quá trình ghi hình có chút nhàm chán, tuy là chiêu trò công khai nhưng tỷ lệ xuất hiện thực tế của những người nghiệp dư trong buổi thử giọng không cao, ngay cả cảnh hậu trường quay phim cũng không thu hút được họ cho lắm.

Cù Tân Cương cùng Trình Bích ngồi cùng nhau chơi điện thoại di động, Trình Bích thậm chí còn chơi game online.

Sau khi có một chút quen thuộc, Trình Bích trở nên rất lớn gan.

"Tôi còn tưởng rằng cô không biết chơi những thứ này." Cù Tân Cương đột nhiên nói.

Trình Bích nhanh chóng tắt trò chơi, "Ở cạnh Phó tổng, tôi không thể chơi trò chơi này. Cô ấy luôn có yêu cầu cao đối với chúng tôi, nhưng bây giờ chỉ là cảm thấy có chút buồn chán, không còn việc gì khác để làm, cho nên mở ra nhìn xem một chút."

Cù Tân Cương cười nói: "Cô chơi đi, tôi sẽ không nói cho Phó Bá Đông biết."

Trình Bích đối với Cù Tân Cương ngạc nhiên vì cách xưng hô có chút mới mẻ. "Cô là tạm thời ở Linh Dương sao? Bà chủ đối với cô thật chiếu cố."

Cù Tân Cương nghe được hàm ý trong lời nói của Trình Bích, có lẽ đang nghi ngờ mối quan hệ của cô và Phó Bá Đông, dù sao cô và Phó Bá Đông không thân thiết như bạn bè.

"Cứ cho là vậy đi." Cù Tân Cương mơ hồ trả lời.

Trình Bích không hỏi thêm nữa, cẩn thận nói: "Thật ra bà chủ cũng không có dự định gì, có lẽ chúng ta chỉ đến đây xuất hiện thôi, cơ hội lên sân khấu cũng không có nhiều."

"Đủ rồi." Cù Tân Cương không muốn Phó Bá Đông chuẩn bị cho cô cái gì, hơn nữa, cái này so với cô tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều.

Chuyên gia trang điểm gọi cô trang điểm, khi ngồi xuống, cô gái cầm cọ sửng sốt một lúc, ngay cả động tác cũng trở nên thận trọng.

Trình Bích đứng nhìn, trong tay cầm chiếc váy đã chuẩn bị sẵn, cô biết Cù Tân Cương rất xinh đẹp, nhưng không ngờ đôi mắt được trang điểm cẩn thận đó lại càng ngày càng đáng yêu.

Đuôi mắt của cô ấy dường như chuyển sang màu đỏ khi chạm vào một chút, chúng rất mỏng manh nhưng vô hình có thể khơi dậy một số cảm xúc tiêu cực, chẳng hạn như khiến cô ấy ngã hoặc khiến cô ấy khóc.

Trình Bích tựa hồ hiểu được mong muốn khống chế kỳ quái của Phó Bá Đông, Phó Bá Đông bảo mỉnh giúp cô ấy sắp xếp hết thảy,  cũng không thể rời mắt cô ấy quá lâu, sợ hãi một người sống như vậy sẽ bị cướp đi.

Vì vậy, Phó Bá Đông sẽ không có ra tay chuẩn bị, có thể sẽ không như vậy bằng lòng để Cù Tân Cương thật sự tiến vào giới giải trí.

Đây dường như chỉ là một chút ngọt ngào đối với Cù Tân Cương, để cô trở nên ỷ lại và tin tưởng hơn.

Trình Bích rất tự tin vào trí thông minh của mình nên cô mới có thể ở bên Phó Bá Đông lâu như vậy.

Vì thế cô đóng vai một đôi mắt nghiêm túc, im lặng quan sát, đúng như lời Phó Bá Đông nói.

Sau khi trang điểm, Cù Tân Cương thay váy, ngồi ở hậu trường một lúc lâu, những hạt sequin trang trí trên váy của cô rất đẹp, giống như một số ngôi sao rải rác xung quanh.

Sau khi lên sân khấu, ban đầu những người trên khán đài cũng không để ý nhiều đến cô, màn hình lớn chiếu ra tầm nhìn từ xa, khi máy quay cắt ngang khuôn mặt của Cù Tân Cương, rất nhiều người ngẩng đầu lên nhìn.

Trình Bích xem Cù Tân Cương hát toàn bộ bài hát trên khán đài, thành thật mà nói, Cù Tân Cương trông hơi tầm thường so với một số ca sĩ có kinh nghiệm, nhưng cô ấy thật sự rất xinh đẹp.

Cù Tân Cương giống như một tia chớp trên sân khấu này.

Sau vài giây quay cận cảnh, số ánh mắt nhìn chằm chằm ngày càng tăng lên, khiến Cù Tân Cương có chút ngơ ngác sau khi bước xuống.

Cô sẽ không tự tin mù quáng vào bản thân, cô sẽ chỉ cảm thấy người khác ngạc nhiên vì chiếc váy cô đang mặc quá đắt tiền.

Nó thực sự đắt tiền, có thể biết nó đắt chỉ bằng cách nhìn vào nó.

Cù Tân Cương nghiêng người, chặn mình ở phía sau Trình Bích, sau khi xác nhận micro đã tắt, cô trầm giọng nói: "Bọn họ đang nhìn tôi."

Trình Bích tận lực đứng dậy làm hình người nói: "Nhìn thấy"

Trình Bích dừng lại rồi nói: "Vừa rồi cô hát rất hay."

Cù Tân Cương hai mắt sáng lên, hỏi cô: "Thật sao?"

Không giấu được sự mong đợi trong đôi mắt đó, và câu hỏi này đặc biệt nghiêm túc.

Trình Bích sửng sốt, vẻ mặt thận trọng và mong chờ như vậy là điều cô chưa từng thấy ở Phó Bá Đông. Theo logic mà nói, Cù Tân Cương đã sống một cuộc sống đáng kính nhiều năm như vậy, cho dù Cù gia có xảy ra chuyện gì, cô cũng không nên như vậy...khiêm tốn.

Vì vậy, Trình Bích gật đầu: "Thật sự."

Sau vòng đầu tiên, Cù Tân Cương may mắn ở lại, một số thí sinh có số phiếu thấp hơn cô đã bị loại.

Vòng tiếp theo là giai đoạn hợp tác, nơi các đối tác và thứ tự sẽ được xác định bằng cách bốc thăm. Thí sinh có điểm cao sẽ được miễn vòng loại trực tiếp, tạm thời ở vị trí thăng hạng, đồng thời được ưu tiên bốc thăm và hợp tác với ban giám khảo.

Cù Tân Cương không có quyền rút thăm, nhưng lại bị một cô bé bắt được, vào nhóm của chồng Kim Minh Oánh, Cù Tân Cương mới biết Kim Minh Oánh đã kết hôn.

Kim Minh Oánh đi tới và nói với cô: "Vốn dĩ chị muốn vào cùng em, nhưng đáng tiếc lại là bốc thăm trúng vào chồng chị.”

Cù Tân Cương kinh ngạc: "Chị đã kết hôn rồi."

Kim Minh Oánh cười: "Chị cho rằng em biết, lúc chị kết hôn, trên mạng bàn tán rất nhiều. Không ai nghĩ rằng chị sẽ kết hôn sớm như vậy."

Cù Tân Cương thực sự ít chú ý đến những tin tức này.

"Ca sĩ mà em chọn khá nổi tiếng, cho nên sẽ gặp chút khó khăn khi bỏ phiếu ngay tại chỗ." Kim Minh Oánh nói: "Thật ra chị không thích hình thức này lắm, nó không công bằng lắm, nhưng cũng không thể lấy chuyển được.”

Cù Tân Cương sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.

Một lúc sau, Mạnh Tử Linh, người đã bốc thăm trúng cô, cũng bước tới, có chút dè dặt cúi chào hỏi.

Cù Tân Cương cũng cúi đầu bắt tay đối phương.

Sau khi phân nhóm, thứ tự đã được quyết định, các lá thăm sẽ được rút ra để xác định các tiết mục sẽ biểu diễn.

Mạnh Tử Linh tính tình tốt, nhưng lại rất dễ ngượng ngùng, khi cung Cù Tân Cương đứng cạnh nhau, hai người lúng túng như đang đi xem mắt.

Mạnh Tử Linh bốc trúng một bài hát cũ, sau khi nhìn rõ tên bài hát, cô quay lại hỏi: "Thấy thế nào?"

Cù Tân Cương không cảm thấy gì cả, "Tạm được."

Sau khi bước xuống sân khấu, cả hai cân nhắc việc sắp xếp lại bản nhạc trong phòng piano.

"Cô nghĩ thế nào về biên khúc sửa, đổi thành như vậy thế bào?" Mạnh Tử Linh có chút lắp bắp.

Cù Tân Cương nghe cô ấy đánh đàn ngâm nga một lúc, sau đó không có ý kiến gì mà thở dài một hơi: "Cũng khá tốt."

Mạnh Tử Linh nhấp một ngụm nước khoáng, nói: "Vậy để tôi suy nghĩ lại, việc phân phối lời bài hát của chúng ta..."

"Làm sao phân chia?" Cù Tân Cương nhìn cô ấy.

Mặt Mạnh Tử Linh đỏ bừng, cô lịch sự yêu cầu Cù Tân Cương hát bài hát gốc trước.

Cù Tân Cương ngồi bên cạnh cô ấy hát, bởi vì Phó Bá Đông không ở trước mặt cô, nên đôi lúc cô thích nhìn sang đối phương khi nói chuyện, điều này có vẻ không khách sáo lắm, đây là thói quen đã lâu rồi, không ai có thể nói xấu cô vào thời điểm đó.

Tránh ánh mắt, Mạnh Tử Linh thở phào nhẹ nhõm, "Nếu không thì chính là như vậy đi.” Cô ấy lấy bản nhạc, ở mặt trên bôi bôi viết viết.

Cù Tân Cương nghĩ rằng điều đó có thể thực hiện được, xét về tuổi tác, cô ấy không lớn bằng Mạnh Tử Linh, kinh nghiệm của cô ấy kém xa Mạnh Tử Linh.

Trong quá trình sắp xếp lại bài hát, Mạnh Tử Linh liên tục nói lắp bắp, sau khi hít một hơi thật sâu và nói xong câu, cô ấy thú nhận: "Thực ra tôi hơi lo lắng về mặt giao tiếp, đặc biệt là với những cô gái xinh đẹp".

Cù Tân Cương nói lời cảm ơn một cách vụng về, lịch sự, cô cảm thấy có chút xấu hổ.

Lần ghi hình thứ hai là ngày mai, sau khi thảo luận xong, Cù Tân Cương thay quần áo, dự định cùng Trình Bích quay về.

Mạnh Tử Linh đi ngang qua cô, đột nhiên nói "A" rồi cúi xuống tìm thứ gì đó.

"Sao vậy?" Cù Tân Cương hỏi.

Mạnh Tử Linh xoa xoa chiếc phía trên tai, sốt ruột nói: "Có một chiếc khuyên tai rơi ra."

Vì thế Cù Tân Cương cúi xuống giúp cô tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được chiếc khuyên tai.

Mạnh Tử Linh vội vàng cảm ơn, cầm lấy cố gắng đeo lại nhưng không tìm thấy lỗ, cô quay lại hỏi: "Có thể giúp tôi được không?"

Cù Tân Cương không còn cách nào khác là đến gần cô ấy,cẩn thận giúp cô ấy đeo nó vào.

Ánh sáng tại trường quay không tốt nên cô đứng rất gần để nhìn rõ và tránh gây đau đớn cho Mạnh Tử Linh.

Sau khi đeo khuyên tai, Cù Tân Cương nhìn về phía cửa, đột nhiên chạm phải một bóng dáng quen thuộc.

Không biết Phó Bá Đông tới lúc nào, cô ấy đứng bất động. Cô ấy ăn mặc quá trang trọng, trông nghiêm túc, đoan trang, nhưng mái tóc xoăn xõa trên vai, điều này xóa bỏ hoàn toàn phần cứng nhắc.

Vẫn mặc đồ đen, tông màu quá buồn tẻ, cô độc, khiến sắc mặt của Phó Bá Đông trông rất nhợt nhạt.

Cù Tân Cương lắc đầu, bước nhanh đi về phía Phó Bá Đông, "Chị làm sao lại đến đây a?"

Trước cửa, Phó Bá Đông nhìn Cù Tân Cương nói: "Minh Tinh a di của em nhờ too chăm sóc em nhiều hơn."

Cù Tân Cương bối rối vì rõ ràng cô không phải là người cần được chăm sóc.

"Kết thúc chưa?" Phó Bá Đông nhìn vào trong.

Ngay cả khi  không ở khu thương trường, nhiều người cũng sẽ nhận ra Phó Bá Đông.

"Kết thúc rồi." Cù Tân Cương nhận ra có người đang nhìn mình, vội vàng đẩy cánh tay Phó Bá Đông, "Chúng ta đi thôi."

Phó Bá Đông quay người bước qua cửa, nhấn nút xuống, cửa thang máy đang đóng ngay lập tức mở ra.

Phía sau hai người, Trình Bích cũng không nói một lời đi theo, lên xe ngoan ngoãn ngồi phía trước, nhường chỗ cho Phó Bá Đông cùn Cù Tân Cương phía sau.

Cù Tân Cương hôm nay tâm tình khá tốt, không khỏi nói: "Việc ghi hình rất thuận lợi, bạn diễn vòng sau của tôi cũng khá tốt, nhưng không ngờ Kim Minh Oánh đã kết hôn rồi."

Phó Bá Đông khoanh tay, mái tóc xoăn buông xuống vai khi quay đầu lại: "Trùng hợp yêu thích, kết hôn cũng không có gì kỳ quái."

Phó Bá Đông mơ hồ hỏi: "Em cũng muốn sao?"

Câu hỏi này quá đột ngột, Cù Tân Cương nhanh chóng làm rõ: "Làm sao có thể? Tôi yêu cũng đều chưa từng yêu."