Người Đại Diện

Chương 18



19

Từ sau chuyện lần trước, Giang Ích giống như đã rời nhà mà đi ra ngoài.

Thôi quên đi, cho anh thoải mái hai ngày đi.

Trước khi Show thực tế được trình chiếu, tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý bị người bình luận chửi oan.

Quả nhiên, sau khi được trình chiếu, bình luận xấu không ngừng tuôn ra.

“Thẩm Nam m ỷ vào sau lưng có kim chủ nên không để người vào mắt sao?”



“Giang Ích chỉ là một người mới ra mắt mà đã không tôn trọng tiền bối như vậy, nhân phẩm không tốt chút nào.”

“Người đại diện cũ của Chu Chú là Lâm Miểu, cũng chính là người đại diện hiện tại của Thẩm Nam m cùng Giang Ích, đúng là toàn cực phẩm.”

“Chắc là Lâm Miểu ghen ghét sau khi Chu Chú rời khỏi cô ta mà càng ngày càng đỏ nên đỏ mắt đấy.”

……

Thôi quên đi, tôi tự an ủi mình, nổi tiếng bằng scandal cũng là nổi tiếng.

Ở đông đảo những lời chê bai thì tốt xấu gì vẫn còn có mấy lời khen ngợi.

“Cái khác không nói, tôi thật sự là thích vẻ ngoài của Thẩm Nam m cùng Giang Ích.”

“Tôi cảm thấy chết cười với dáng vẻ ghét bỏ nhau của hai người này.”

“Hai người bọn họ khi đối mặt với Chu Chú lại cực kỳ nhất trí mà đoàn kết.”

Vốn dĩ nghĩ việc này cứ như vậy, cũng coi như hút được chút fans.

Nhưng không nghĩ tới một ngày sau, có truyền thông tuôn ra tin tức về Giang Ích:

“Quán quân cuộc tuyển chọn Giang Ích từng bị đuổi học vì bắt nạt bạn học.”

“Giang Ích từng bị giam giữ do bắt nạt học đường.”

Tác giả của tin nóng đã có một cuộc phỏng vấn với học sinh bị Giang Ích đánh thành trọng thương năm đó, càng đưa ra thông báo đuổi học của trường học đối với anh ta.

Tất cả những lời bình luận độc ác nhất nhất thời che trời lấp đất mà đến:

“Cái dáng vẻ này đúng là dáng vẻ của lưu manh, có vài fans lại bỏ qua tam quan mà chạy theo ngũ quan.”

“Chống lại đại ca vườn trường, chống lại nghệ sĩ vô đức.”

“Cứ nghĩ đến thái độ của anh ta đối với Chu Chú trong tiết mục lần trước là biết là người không có tố chất.”

“Cũng chi là hát mấy bài hát đã nổi tiếng, đến tác phẩm của riêng mình cũng đều không có, cũng không biết phát cuồng cái gì?”

Tôi cầm di động mà cười lạnh, nên tới thì vẫn phải tới.

Giang Ích thở hồng hộc chạy về từ bên ngoài:

“Biết đã phải trở lại?” Tôi nghiêng mặt liếc anh một cái.

“Không…… Không phải như bọn họ nói.” Anh không đủ tự tin mà giải thích.

“Tôi biết.”

Trước tiên phải làm đốm lửa này càng ngày càng bùng lên đã.