Người Đại Diện

Chương 11



12

Trận bán kết kết thúc là đến lượt giám khảo chấm điểm, 6/12, khi điểm hiện ra ở trên màn hình lớn, Giang Ích xếp thứ bảy.

Pháo đài lập tức nổ tung, không ngừng bình luận về “Tấm màn đen”.

Ngay khi người chủ trì vừa nói xong lời cảm ơn, đang muốn đưa thành viên bị loại xuống đài, thì Lương Hựu An ở bàn giám khảo đột nhiên lên tiếng:

“Tôi cảm thấy trận thi đấu này không công bằng.”



Người đang xem: “A a a, rốt cuộc thì thầy Lương Hựu An đã lên tiếng!”

“Cho dù là giám khảo chuyên nghiệp hay là người xem tại hiện trường, trong lòng các vị đều biết rõ trình độ của các vị tuyển thủ, cho nên cái xếp hạng này, đến tột cùng là như thế nào thì hãy cho tôi một lời giải thích.”

Người đang xem: “Lương Hựu An quá mạnh mẽ, không hổ là đại thần mà tôi hâm mộ mười mấy năm!!!”

“Nếu đây là cái cách mà chương trình này hoạt động, vậy về sau đừng tới làm phiền tôi nữa.”

Anh ta chỉ vào Giang Ích trên đài, nói năng rất có khí phách:

“Anh ta đi, tôi đi, anh ta ở lại, tôi ở lại.”

Người đang xem: “Cảm động đến khóc mất, cảm ơn thầy Lương đã lên tiếng.”

Người chủ trì hoảng loạn liên lạc với nhân viên hậu trường, sau vài phút, trên đài có lời giải thích, bởi vì hệ thống nên danh sách tên nhảy lung tung.

Sau khi được điều chỉnh chính xác, với tổng số điểm đang có, Giang Ích được đứng đầu.

Toàn trường ồ lên một mảnh, ngay sau đó là một mảnh hoan hô.

Tôi bỗng mừng rỡ như điên, sau khi Giang Ích xuống sân khấu, tôi không nhịn được mà ôm anh.

“Tôi đã có người đứng đầu A a a a!!!”

Tôi thừa nhận, tôi vui vẻ đến có chút điên khùng.

“Chị gái à, năm đó trong trận chung kết, Chu Chú đạt hạng mấy?” Anh tùy ý để tôi ôm mà trêu chọc.

“Năm ấy hình như là á quân.”

“Vậy tôi có thể vượt qua anh ta được không?” Anh cúi đầu hỏi tôi.

“Cậu đã vượt qua anh ta rồi.”

Năm đó Chu Chú tốn ba năm mới được lên sân khấu, ba năm trải qua các loại trầm trầm phù phù, buồn bực thất bại.

“Lấy cái quán quân thì thế nào?” Anh nhướng mày hỏi tôi.

Tôi nắm lỗ tai nhỏ của anh: “Cậu có chút điên rồi đó, anh bạn nhỏ ạ.”

“Chờ xem.” Anh ném lại một câu cho tôi