Người Con Gái Có Độc

Chương 31: Bức tranh thứ ba mươi mốt



Editor: song_nhi

Lần thứ nhất đến văn phòng Bùi Ý đối với An Nhan Nhiên là một ác mộng, lúc cô tuyệt vọng bất lực nhất ôm kỳ vọng ở nơi này khóc lóc cầu xin anh ta, lại bị lạnh nhạt cự tuyệt.

Khi cảnh đã qua, cô lần thứ hai bước vào nơi này, kỳ thật nói bất quá cũng chỉ như nhau.

Chính xác, khi đó luận tài hoa, cô không sánh bằng Cao Phỉ, ở học viện ba năm cô cũng chưa bao giờ là một sinh viên tài năng. Nhưng cái này cũng không thể nói, cô là một sinh viên không có màu sắc gì, không thể vẽ ra tác phẩm xuất sắc.

“Chảy xiết” nguyên bản tên gọi “Khi lưu”, từ khi đặt bút đến khi hoàn thành, hình như mất của cô thời gian nửa năm. Đó là vốn là quà sinh nhật cô định tặng cho Quan Hữu.

Bức tranh đó, đối với cô lúc đó mà nói không chỉ là một tác phẩm đơn thuần, mà là cô trút hết tình cảm để sáng tác.

Từ lúc đặt bố cục đến lúc đặt bút vẽ, cô đã vứt bỏ vô số bán thành phẩm, toàn bộ chứng cứ này cô để trong phòng trọ nhỏ công cộng mà cô cùng Quan Hữu thuê, mà những chứng cứ đó sau khi Cao Phỉ cướp Quan Hữu, cũng biến mất không thấy đâu.

Lúc trước vì một lòng muốn cho Quan Hữu một kinh hỉ, cho nên cả quá trình vẽ tranh cô không cho anh biết, cả những bán thành phẩm sắp thành thành phẩm cũng lặng lẽ giấu đi.

Khi qua giai đoạn cô quá khó khăn, cô vẫn không thể chấp nhận sự thật Quan Hữu đã phản bội, cũng căn bản không có dũng khí trở về phòng trọ kia – cô không có cách nào đối mặt với nơi từng bị Cao Phỉ xâm nhập.

Sáng sớm hôm đó cô ta trần truồng trên người đầy vết hồng đứng lên từ trên giường của bọn họ cảnh đó mỗi lần nghĩ lại cô đều đau không thể thở nổi.

Mà lúc này, Quan Hữu khóa mình trong phòng tắm, từ khi cô xuất hiện, đến khi rời đi, cũng không có dũng khí đi ra nhìn cô một cái. Sau đó thậm chí vì trốn tránh đồng ý đề nghị trao đổi sinh viên của nhà trường, tránh hẳn ra nước ngoài.

“Khi lưu” biến thành “Chảy xiết”, bị người khác lấy đi và kí tên xuất hiện thì hết thảy đều đã chậm.

Ngày đó cô trở lại phòng cho thuê, toàn bộ căn cứ chính xác về “Khi lưu” đều không còn tồn tại.

Cao Phỉ đem “Khi lưu” lấy phong cách của mình cuối cùng bổ sung vài nét bút, hơn nữa dựa vào biểu hiện trước đây của cô ta, không có bất luận kẻ nào hoài nghi tác giả của bức tranh này.

“Chảy xiết” được quan tâm và ca ngợi rất nhiều, An Nhan Nhiên đi tìm hai giảng viên thân tố cáo nhưng hoàn toàn bị coi nhẹ. Không có chứng cớ, căn bản không ai tin tưởng lời cô nói, dây dưa nhiều hơn, cũng chỉ bị xem thành là ghen tị.

Nhưng mà, cô bỏ quên, Cao Phỉ nhưng không có.

Sau đó không lâu, có người lên án Cao Phỉ đạo bức tranh An Nhan Nhiên vẽ ở học viện, trên mạng khuếch tán tin này. Bài báo do bên thứ ba giọng điệu lấy từ ngữ dị thường khó nghe chỉ trích Cao Phỉ đạo văn.

An Nhan Nhiên trước tiên tưởng người biết nội tình giúp cô, nhưng rồi chuyện càng làm càng lớn, cho đến khi tình trạng không thể vãn hồi mới hiểu được mục tiêu chân chính của đối phương chính là mình.

“Chảy xiết” được nhóm giảng viên nhất trí là của Cao Phỉ, mà An Nhan Nhiên lại biến thành một cô gái ác độc bởi vì vấn đề tình cảm sinh lòng ghen tị một lòng không cố ý hãm hại đối phương.

Trong trường học, nữ sinh đối với việc cô không xuất chúng lại trường kỳ độc chiếm Quan Hữu đã không thấy hợp, Quan Hữu và Cao Phỉ ở cùng trong hội sinh viên lại là quan hệ bạn bè tốt, trong mắt mọi người mới là xứng đôi vừa lứa.

Cao Phỉ am hiểu nhất chính là diễn trò, ngoại trừ An Nhan Nhiên, không có bất luận kẻ nào biết bộ dạng chân chính của cô ta.

Mà người duy nhất đứng về phía cô Tiểu Như khi đó đang ở nước ngoài, cô tứ cố vô thân.

Sau trận kia, cô trở thành đối tượng bị mọi người thoá mạ, lực lượng ngôn ngữ phong thanh như thế, không ai tin tưởng lời của cô.

Lúc này nhân viên của trường định xử lý buộc dừng học cô.

Cô sợ ngây người, mắt thấy còn có mấy tháng là tốt nghiệp, cô không thể tưởng tượng sẽ gánh vác được hậu quả bị vết bẩn đó làm học viện khai trừ cô! Bài vở và bài tập, sự nghiệp, tương lai, tất cả đều muốn biến mất!

Cô ôm hi vọng cuối cùng tìm Bùi Ý, cô không trông cậy anh ta có thể tin tưởng lời cô, cô chỉ hi vọng anh ta có thể cho mình một cơ hội - hi vọng anh ta không cần hủy diệt cô khi chỉ còn lại duy nhất chút bài vở và bài tập.

Nhưng, cô đã bị cự tuyệt.

ЖЖЖЖЖЖЖ

“Cho nên, hôm nay cô lại đây, muốn đem sự kiện trước kia nói lại với tôi một lần?” Bùi Ý ngồi ngay ngắn tại phía sau bàn làm việc, khuôn mặt bởi vì phản quang mà có vẻ có chút mơ hồ.

“Hai năm trước tôi nói chính là sự thật, hai năm sau hôm nay nói cũng đúng sự thật. Mà người cung cấp đưa tin ngày đó về Cao Phỉ cũng không cố ý bịa đặt nói dối. Anh là viện trưởng của học viện, chẳng lẽ chưa tưng nghĩ qua, nếu anh cho là tất cả chuyện này là sai, đối với một sinh viên vô tội sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào?”

“Tôi nghĩ hai năm trước đã nói với cô nguyên nhân, tôi tin tưởng cô ấy, cho nên cũng tin cô ấy nói thật.”

Nhiều khi, tin tưởng là một loại lựa chọn, đối với Cao Phỉ anh ta không muốn quá nhiều đánh giá. Mỗi người đều có bí mật của mình, ở vào vị trí này, đa số thời điểm là hiện trạng quyết định lựa chọn, mà không cần đúng sai.

“Bởi vì cô ta đều được mọi người khen ngợi là sinh viên tốt, mà tôi ba phen mấy bận lưu lại cho anh ấn tượng xấu?”

“Ấn tượng vốn là bản chất tốt nhất của một người hiện ra, nếu cô có năng lực, cô cũng có thể hiện ra cho tôi thấy. Đáng tiếc, cô không có năng lực như thế.”

Bùi Ý buông hai chân ra, từ ghế làm việc đứng lên, “Thật xin lỗi, thời gian của tôi thật sự có hạn, hôm nay không thể tiếp tục ngồi tiếp cô được nữa, mời cô có thể đi.”

An Nhan Nhiên lẳng lặng nhìn người đang cúi đầu xem văn kiện, nhẹ nhàng mở miệng, “Như vậy, nếu tôi có thể làm cho anh tận mắt thấy một sự thật khác?”

ЖЖЖЖЖЖЖ

Bởi vì có kế hoạch tu sửa, một loại phòng vẽ tranh của học viện đã lâu không được sử dụng, mặc dù sinh viên khóa sau cũng không lại đây.

Cao Phỉ gỡ kính râm xuống, ngón tay tùy ý xẹt qua một cái ghế bên cạnh, đầu ngón tay xanh nhạt nhất thời bị bụi bặm tích lũy nhuộm đen, “Chọn nơi như vậy, có phải muốn học phim bộ trong tivi, cùng đường đồng quy vu tận?”

“Chỉ là muốn bắt đầu từ nơi này, thì cũng chấm dứt tại đây.” So sánh với vẻ mặt Cao Phỉ thoải mái, vẻ mặt An Nhan Nhiên rõ ràng có chút ảm đạm, “Cao Phỉ, tôi mệt mỏi, không muốn tiếp tục đấu nữa, chúng ta giải quyết đi.”

“Giải quyết như thế nào?” Đối phương chớp mi dài tinh xảo.

“Tôi biết việc đưa tin lần này với lần trước có quan hệ tới cô, nhưng cô thực cho rằng như vậy có thể đả kích tôi vậy sai lầm rồi. Hạ Tầm Giản là nhân vật nào, đưa tin nửa thật nửa giả như vậy, anh ta căn bản sẽ không đặt vào trong mắt.

Tôi không cần làm cái gì, anh ta tự nhiên sẽ giúp tôi giải quyết hết thảy. Nhưng cô lại như vậy, chọc giận anh ta, người bị tai ương là cô.”

“Đưa tin cái gì?” Cao Phỉ chăm chú nhìn cô, lại chỉ cười, “Có quan hệ gì tới tôi, Nhan Nhiên, cô bây giờ muốn đổ oan cho tôi một lần đúng không? Vẫn là, lôi kéo tôi nói ra?”

Cô ta ý cười thâm thúy, ý bảo giống như lắc lắc, phe phẩy tay mình, “Tôi biết cô học rất nhanh, bất quá trái lại muốn dùng ở trên người của tôi cô quá thất sách.”

An Nhan Nhiên nhíu mi, đưa điện thoại di động trên người ra, hướng tới người cô ta, “Tôi không ghi âm!”

Cao Phỉ cười nhìn cô cô, không nói.

Cô thở một hơi thật dài, ném cả cái túi xách về phía cô ta, “Tự cô xem đi, xem tôi có đem công cụ ghi âm trên người hay không! Nếu cô còn không tin, soát người hoặc lục soát tùy cô!”

Cao Phỉ nhận túi xách, cúi đầu lật xem một lần, đặt qua một bên, khóe môi tươi cười lạnh đi vài phần, “Cô rốt cuộc tìm tôi làm gì! Nói thật ra, đúng là lãng phí, không bằng nghĩ lại mình tiếp tục đối diện cục diện gì. Ở bên kia tuyệt đối sẽ không tiếp nhận người dự thi là một sinh viên từng bị đuổi học, An Nhan Nhiên, tôi nói rồi, có bản lĩnh cười đến cuối cùng mới là người thắng chân chính.”

“Chuyện này tôi không muốn thông qua cô để thay đổi cái gì. Tôi chỉ hi vọng cô dừng ở đây, rời đi xa, không bao giờ... hiện diện ở đây nữa.”

Cô hạ mi mắt xuống, tóc xinh đẹp che ở bên đồng tử mắt, làm cho khuôn mặt trắng như sứ của cô hơi hơi bị bóng đen che lại, “Trong túi của tôi có một vé máy bay có giá trị trong vòng ba tháng, nơi đến là Pháp.

Mặt khác, tôi nghĩ cô đã gặp qua Samy Khắc tại ngày trao giải đó, cô hẳn là nhìn ra được chúng tôi vốn biết nhau. Tôi đã nói với anh ta về cô, anh ta đồng ý tôi nếu cô đi Pháp du học, anh là sẽ đảm bảo cho cô.”

Cao Phỉ bật cười, “Cô nói cô giúp tôi đi nước Pháp du học đào tạo sâu?”

“Đừng cười, chỉ cần có thể cho cô rời đi, cũng đáng giá.” Vẻ mặt cô cảm thấy kính nể, không hề giống đang cười đùa.

Trên thực tế, Cao Phỉ rất ít nhìn thấy bộ dạng vẻ mặt này của An Nhan Nhiên. Thời đi học cô, vĩnh viễn biểu tình nhu thuận ôn nhu, cho dù bị thương tổn, cũng sẽ chỉ khóc kinh hoàng.

Cô biết An Nhan Nhiên luôn ngưỡng mộ cá tính đặc lập độc hành của mình, nhưng kỳ thật đối phương cũng không biết, cô đã từng rất nhiều lần hâm mộ gương mặt khéo léo thoát tục tinh xảo của cô ta.

Giống như là ưu thế bẩm sinh, cô ta căn bản không cần cố gắng làm gì, người khác tự nhiên sẽ liếc mắt một cái bị một mặt hồn nhiên hấp dẫn.

Đáng yêu dịu ngoan đơn thuần, mang theo mỉm cười, trắng tinh giống một đóa sơn chi hoa. Mà cô, phải cố gắng gấp mười lần, mới có thể cướp lấy ánh mắt của người khác.

Thành tích xuất sắc nhất, nhân duyên phổ biến, cá tính độc đáo, thầy cô sủng ái, nam sinh nhiệt tình, tất cả chuyện này cho tới bây giờ cũng không phải tự nhiên mà có.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Người con gái trước mặt vẫn tinh xảo đặc sắc như cũ, nhưng vẻ dịu ngoan nhu thuận ngày đó đã biến mất hầu như không còn.

Màu mắt cô ta rất đen, cho nên dù có phát ánh mắt lạnh nhạt, đáy mắt vẫn ánh lên sự sắc bén.

Cao Phỉ nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ, “Đối với cô hiện tại thì vô cùng đáng giá, cho nên tôi càng không có khả năng đáp ứng cô, tôi chính là muốn nhìn thấy cô mất hết tất cả!”

“Tôi luôn không hiểu được cô vì cái gì mà ghét tôi như vậy, tôi cũng không rõ, loại chán ghét này thật sự có thể kéo dài nhiều năm như vậy, cho dù cô hao hết thảy tâm tư đến đả kích tôi?”

An Nhan Nhiên chậm rãi ôm cánh tay, nhướn mày, “Nếu dượng còn sống, cô cho là ông ấy sẽ nguyện ý chứng kiến cô như vậy? Làm tất cả mọi việc chỉ vì chèn ép em của mình?”

“Câm mồm! Cô không tư cách nói bố của tôi!” Cao Phỉ đột nhiên giận dữ.

“Tôi vì sao mà không tư cách? Đúng vậy, tôi nợ cô, nếu không phải vì tôi, dượng có lẽ còn sống, cô sẽ không giống tôi, biến thành cô nhi! Nhưng nhiều năm như vậy, tôi nhường còn chưa đủ nhiều sao!

Khi đó ở cô nhi viện, viện trưởng nói chỉ có thể cho một trong hai chúng ta học đại học, là ai chủ động lui nhường cơ hội? Nếu không phải mấy năm kia đi làm công gom góp học phí làm cho mình không có thời gian luyện vẽ, cô thật cho rằng sinh viên tài cao trong mắt thầy giáo có thể là cô!?”

“Đừng nói nếu với tôi! Thế giới này căn bản không có nếu, có cho tới bây giờ chỉ là kết quả! Giống như có nếu, ba của tôi căn bản sẽ không chết, mẹ của tôi cũng sẽ không chết!

Trên thực tế bọn họ đều chết hết, mà tôi mới là sinh viên tài cao trong mắt bậc thầy, lấy thành tích xuất sắc nhất tốt nghiệp loại giỏi! Mà cô cái gì cũng không phải!”

“Cô tốt nghiệp thì thế nào! Vẽ tranh vốn là giấc mơ của tôi, cô căn bản là không thích, lại cứ muốn học giống tôi! Không chỉ có như thế, cô còn muốn mọi người khen cô có tài hoa, khen ngợi cô!

Tài hoa, không có là không có, nếu không phải “Khi lưu” của tôi, cô có thể tốt nghiệp loại giỏi!? Cô sau khi tốt nghiệp lâu như vậy, có từng vẽ qua được tác phẩm siêu việt như “Khi Lưu”? Ngay cả khi tham gia cuộc thi vẽ Bá Tường cũng không đoạt được giải thưởng gì, cô còn nói loại giỏi gì?

Nhiều năm như vậy, tác phẩm duy nhất cho cô đứng ở chỗ cao cũng là do “Khi lưu” tôi đây chưa từng tốt nghiệp vẽ ra! Cô không biết đấy chính là một loại châm chọc chính mình sao! Châm chọc nhân sinh cô không thu hoạch được gì?”

“Khi lưu”? Trên thế giới này không có “Khi lưu”, chỉ có “Chảy xiết” của tôi! Vì sao tôi lại phải cảm thấy không thu hoạch được gì? Người đàn ông của cô theo tôi lên giường, tác phẩm của cô biến thành của tôi, cô bị đuổi học, mà tôi đường đường chính chính tốt nghiệp, như vậy còn không được xem là thành tựu?”

“Đúng vậy, thành tựu lớn nhất của cô là gặp được Bùi Ý, viện trưởng chẳng phân biệt được phải trái!”

“Đừng nói như vậy, anh ta cũng không phải là kẻ ngu dốt, lúc trước vì tạo cho cô ấn tượng không tốt trước mặt anh ta, tôi xem như vắt hết óc! Cô cho là loại thủ đoạn này rất đơn giản sao? An Nhan Nhiên, cô học cả đời đều không học được!”

Hận giận của Cao Phỉ đến từ đáy mắt, tóe ra ánh sắc bén, “Tôi muốn cô có biết, cô cả đời này không thể thoát được bóng ma tôi tạo cho cô! Đây là cái cô đáng nhận được!”

Nói đến tận đây, An Nhan Nhiên cuối cùng chậm rãi thu hồi xúc động cảm xúc phẫn nộ. Cô khe khẽ thở dài, “Cao Phỉ, cô sai rồi.”

ЖЖЖЖЖЖЖ

Chợt thấy An Nhan Nhiên đột nhiên bình tĩnh và nhìn sang, Cao Phỉ thấy được người luôn khiêm nhã kia hiện tại đang ở cửa phòng vẽ tranh.

Xem ra khuôn mặt ấm áp ôn nhu giống như xuân phong xưa nay, giờ phút này nhìn không ra biểu cảm gì. Sau cặp kính thủy tinh hơi mòng, đồng tử mắt dịu dàng sâu không thấy đáy.

Thân thể Cao Phỉ chao đảo, bị cảm giác mê muội đánh úp lại, chân cô thiếu chút nữa đứng không vững.

Cô nhìn chằm chằm An Nhan Nhiên, “Cô...”

“Tôi nói rồi, tôi không có ghi âm. Đó là phương pháp của cô, mà đây, đây là phương pháp của tôi.”

Vừa dứt lời, bên ngoài cửa sổ phòng vẽ tranh cũ nát, xuất hiện một nam một nữ giơ cameras, bọn họ không nói gì, chỉ không ngừng shutter đè xuống, đem biểu tình của Cao Phỉ giờ phút này ghi chép lại.

“Cô... cô còn gọi phóng viên?!” Giọng cô không thể ức chế run rẩy.

“Nếu vừa rồi cô chịu nhận vé máy bay, những lời sau này tôi sẽ không hướng cô nói ra.”

Cao Phỉ lui về phía sau hai bước, dựa vào ghế dựa tràn đầy tro bụi mới miễn cưỡng trụ chân, “A, cô nói loại bố thí này, thật sự là cực kỳ không thật!”

Cô mọi nơi tìm, cuối cùng tìm được kính râm của mình, ngón tay phát run đeo kính lên, “An Nhan Nhiên, không thể không nói một chiêu này thật phấn khích! Bất quá đây không phải là cuối cùng... Tuyệt đối không phải!”

“Cao Phỉ, đừng chọc tôi nữa. Chúng ta hiện tại đã sớm thiếu đi sự chênh lệch.” Cô dừng một chút, chăm chú nhìn cặp kia giấu sau kính râm, nhẹ nhàng nói, “Tôi không muốn, cũng không thể tiếp tục ra tay đối với cô.”

Thừa dịp hai người nói qua lại, người phóng viên nam kia đã bật nhảy bay qua cửa sổ, đi tới trước mặt Cao Phỉ.

“Cao tiểu thư, sự kiện nhằm tự tạo lần này, cô có thể nói một chút cảm thụ? Còn có lúc trước lấy trộm tác phẩm của An Nhan Nhiên, tâm tình cô thế nào khi nhận được khen ngợi của các giảng viên? Trộm tác phẩm và thiết kế vu cáo hãm hại người khác, vì sao lúc trước không bị tố giác? Nhân viên học viện hoàn toàn không biết rõ tình hình sự việc này sao?...”

Liên tiếp mấy vấn đề bén nhọn, Cao Phỉ rốt cuộc chờ đợi không được, cô muốn đi, tuy nhiên cũng bị đối phương xảo diệu ngăn lại.

An Nhan Nhiên mở miệng nói, “Tiểu Triệu, quên đi, để cô ấy đi thôi.”

Nghe vậy, phóng viên tên Tiểu Triệu kia nghiêng người nhường đường, Cao Phỉ bước nhanh rời đi, đi qua bên cạnh Bùi Ý thì rốt cuộc không dũng khí lại đi nhìn đôi mắt song u tĩnh thâm trầm.

Hai phóng viên cùng An Nhan Nhiên tiếp đón xong, chuẩn bị rời đi, “Đúng rồi, Nhan Nhiên, ghi âm chúng tôi sẽ xử lý. Bối cảnh gia đình của cô và cô ấy chúng tôi sẽ không động đến, Tiểu như đã nói qua với chúng tôi, chúng tôi biết viết như thế nào, cô yên tâm!”

“Cám ơn.”

“Không, chúng tôi phải cảm ơn cô đã cho chúng tôi viết tin độc nhất vô nhị này!”

Sau khi phóng viên rời đi, ánh mắt An Nhan Nhiên chống lại Bùi Ý.

“Ngay cả phóng viên đều đem ra hết, phong cách không chừa đường lui như vậy thực khiến tôi giật mình.” Trên mặt Bùi Ý, dường như đối với sự kinh ngạc của cô, mình có lỗi nặng đối với sự thật này.

Giọng An Nhan Nhiên giễu cợt, “Còn hơn cô ta, cùng với anh, tôi cho tới hôm nay mới xem như thực để lối thoát như vậy. Nếu hôm nay chỉ có phóng viên, coi như tin này đưa ra, anh cũng không nhất định sẽ tin; nhưng nếu hôm nay trời chỉ cho anh tới, tôi lại không thể khẳng định biết chân tướng anh có thể chí công vô tư đem sự thật công khai, nói tôi trong sạch hay không!

Như bây giờ, là hai tầng cam đoan. Người ăn nhiều lần mệt như vậy, cũng học được chút thông minh đó. Một việc này, tôi không có khả năng trông cậy vào anh.”

Cô tin tưởng, Bùi Ý tuyệt đối không phải kẻ ngu dốt.

Theo phương diện nào đó mà nói, anh ta với Hạ Tầm Giản là một loại người, nhất là cái loại cá tính sâu không thấy đáy này.

Có lẽ năm đó, cô mới tin Bùi Ý hoàn toàn bị Cao Phỉ lừa chẳng hay biết gì, hiện tại, cô không tin.

“Người vô tội nếu nhất muội yếu đuối, thì vĩnh viễn không tư cách oán hận khi bị đổ oan. Tôi vô tội thật, cũng không muốn bị khi đổ oan, cho nên chỉ có một con đường trở nên mạnh mẻ này.”

Hai người đối diện, đối mặt, sau thời gian dài trầm mặc, Bùi Ý dịu đi diễn cảm, “Thật xin lỗi.”

An Nhan Nhiên không dự đoán được anh ta sẽ chủ động nói xin lỗi, đối với cô mà nói, hai chữ thật có lỗi căn bản không đủ để bù lại những gì cô đã trải qua.

Mà cô căn bản cũng không rõ ràng lắm, hai chữ thật có lỗi này của anh ta, là chỉ phương diện nào.