Người Chữa Lành

Chương 16: 1: Đồ ngủ



Vì chuyện của Cố Vân Tranh có liên quan đến việc cô đến Trung Phi, Tô Vi An sợ rằng mẹ cô, người đang gánh chịu bệnh tật của ba cô, sẽ tức giận. Vì vậy Tô Vi An quyết định đợi cho đến khi ba cô bình phục và xuất viện trước rồi mới thú nhận với họ. Cô cũng sợ rằng những tin đồn vô cớ về chuyện giữa anh và cô sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.

Buổi tối, khi Tô Vi An nói với mẹ về bệnh tình của ba, mẹ cô lại một lần nữa chấn kinh. May mắn thay, Tô Vi An đã hỗ trợ kịp thời, hơn nữa ba của cô đã qua cơn nguy hiểm và được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt (ICU), nên mẹ cô cũng an tâm hơn phần nào.

Sau cuộc họp, Cố Vân Tranh trở lại khoa. Điều đầu tiên anh làm và nói chuyện với mẹ Tô về kế hoạch điều trị tiếp theo:

"Bệnh phình động mạch của bệnh nhân nghiêm trọng hơn chúng tôi nghĩ, mặc dù không thể hoàn toàn xác nhận rằng nó có liên quan đến thuốc thử nghiệm. Nhưng xét theo tình hình hiện tại, cần phải rút lui, và chúng tôi sẽ đưa ông ấy đi kiểm tra CTA ngay sau khi tình trạng của bệnh nhân ổn định trong hai ngày, để tránh sự tồn tại của các chứng phình động mạch có nguy cơ cao khác."

Mẹ Tô vẫn còn kinh ngạc, gật đầu liên tục, không khỏi tự trách mình giống như Tô Vi An: "Đều là lỗi của tôi, tại sao tôi lại đồng ý cho ông ấy tham gia thử nghiệm lâm sàng đó?"

Cố Vân Tranh nhìn mẹ Tô đang khó chịu và an ủi: "Đây không hẳn là nguyên nhân của thuốc thử nghiệm, nó cũng có thể là yếu tố rủi ro gây ra chứng phình động mạch ở giai đoạn đầu của bệnh nhân, nó chỉ tình cờ phát triển vào lúc này, huống hồ ngay cả khi nó thực sự là kết quả của một loại thuốc, đây không phải là điều bác có thể mong đợi. Kết quả ban đầu của loại thuốc này rất tốt, và ngành công nghiệp nói chung là lạc quan. Nếu không phải vì phản ứng tác dụng phụ nghiêm trọng của bệnh nhân, các triệu chứng Huntington của ông ấy có thể kiểm soát tốt."

Tô Vi An cũng nói: "Đúng vậy đó mẹ, trước đó không phải mẹ đã nói rằng loại thuốc này đã phát huy tác dụng tốt trong việc kiểm soát các triệu chứng của ba sao? Về phần phản ứng phụ có thể xảy ra, đó là rủi ro không thể tránh khỏi trong thời gian thử nghiệm lâm sàng của thuốc, vì vậy không thể phàn nàn!"

Mẹ Tô không nói nhưng từ vẻ mặt của bà, Tô Vi An biết tâm trạng bà không được thoải mái. Cô đã cùng mẹ đợi ở lối vào phòng chăm sóc đặc biệt (ICU) từ 10 giờ sáng đến 3 giờ chiều. Giờ vào thăm của khoa hồi sức tích cực, liếc nhìn các chỉ số, cô thở phào nhẹ nhàng khi mọi dấu hiệu sinh tồn đều ổn định.

Sau đó, tình trạng của ba cô đã cải thiện và khi ông trở lại phòng bệnh chung, Cố Vân Tranh đã yêu cầu kiểm tra hình ảnh mạch máu ngay lập tức.

Vào ngày kiểm tra, nhóm của Cố Vân Tranh có một ca phẫu thuật, tất cả mọi người đều lên bàn phẫu thuật, Tô Vi An và mẹ cô ấy ở trong phòng bệnh từ 8:00 sáng đến 3 giờ chiều, An cảm thấy có gì đó không ổn nên cô vào văn phòng bác sĩ và hỏi một bác sĩ ở tổ khác. Đồng thời tiện thể tra danh sách thì thấy giờ khám ghi rõ là sáng nay, nhưng đến giờ vẫn chưa được gọi đến. Nên cô lại gọi bác sĩ.

Một lát sau, một giáo sư lớn tiếng xong lên mắng một bác sĩ: "Không phải bảo sáng nay anh đã đón bệnh nhân cần chụp cộng hưởng từ (CTA) tăng cường ở khoa anh rồi sao?"

Tô Vi An sững sờ: "Không thể nào, chúng tôi đợi cả ngày rồi, cũng không thấy có người tới đón."



Người bác sĩ cũng có chút kinh ngạc, nói: "Làm sao có thể? Buổi sáng tôi tới đây, một nữ bác sĩ đưa cho tôi danh sách bệnh nhân, điểm mặt từng bệnh nhân rồi đón đi."

Nói xong, anh đảo mắt một vòng phòng bác sĩ, chỉ vào người bên cửa sổ: "Là cô ấy. "

Tô Vi An quay đầu lại và nhìn thấy nữ bác sĩ đứng bên cửa sổ nhàn nhã uống cà phê là Ôn Nhiễm.

Thấy mọi người đang nhìn mình, Ôn Nhiễm lộ vẻ khó hiểu, nói: "A, có chuyện gì sao? Buổi sáng tôi đã kê chụp cộng hưởng từ (CTA) cho một bệnh nhân, khi bác sĩ đến, tôi còn tưởng rằng anh ấy đến đón bệnh nhân của tôi. Có phải có hiểu lầm rồi không? Tôi rất xin lỗi!"

Vừa nói cô vừa xấu hổ cười, Lương Hữu Chân ở bên vội vàng nói: "Không sao đâu, không có gì to tát, lại gửi đi lần nữa là được."

Thật là một bầu không khí làm việc hài hòa!

Tô Vi An cười lạnh: "Bác sĩ được cho là đón bệnh nhân của cô cho đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện. E là cô hoàn toàn không liên lạc với bác sĩ đó rồi. Đây không phải là hiểu lầm, mà là ăn cướp."

Cô lạnh lùng liếc nhìn Ôn Nhiễm rồi quay sang nói với bác sĩ: "Xin hãy giúp đưa ba tôi đến phòng chụp cộng hưởng từ (CT)."

Khi nói chuyện, khuôn mặt cô vô cảm, thậm chí không có một chút sóng gió nào trong giọng điệu, nhưng trong mắt cô lại hiện lên một tia ớn lạnh.Vị bác sĩ đó liên tục gật đầu: "Được, được..."

Sau đó, cô xoay người rời khỏi văn phòng bác sĩ, còn chưa đi được bao xa, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lương Hữu Chân ở phía sau: "Tô Vi An này quả thực là..."

May mắng thay ba Tô không tìm thấy bất kỳ chứng phình động mạch nào khác.

Tô Vi An và mẹ cô chia làm hai ca trực phòng bệnh, mẹ trực ca ngày, còn cô ấy trực ca đêm. Đi đi lại lại giữa bệnh viện và nhà, Tô Vi An không thể chịu đựng được nữa. Khi Cố Vân Tranh đưa cô ra khỏi bệnh viện vào buổi trưa, cô ấy miên man dưới ánh mặt trời và suýt ngã xuống đất.

Cố Vân Tranh đỡ cô vào lòng, Tô Vi An đã có một số dấu hiệu say nắng, nhưng cô vẫn kiên quyết: "Em không sao... "

Lời còn chưa dứt, Cố Vân Tranh thở dài một hơi, dẫn cô đi hướng khác.

Chà, nhà của anh ấy.

Để thuận tiện cho việc đi lại và tan sở, anh đã chọn sống gần bệnh viện. Nếu Tô Vi An nghỉ ngơi ở đây có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian đi lại. Anh vẫn luôn sống một mình, cũng không có vấn đề gì bất tiện. Nhưng bởi vì hai người vừa mới thiết lập quan hệ nên anh không đề cập tới, sợ cô suy nghĩ nhiều. Mà lúc này Tô Vi An lại sắp đổ bệnh, không có thời gian để quan tâm đến mấy cái lễ nghi đó.

Sau khi điều chỉnh điều hòa đến nhiệt độ dễ chịu nhất, Cố Vân Tranh chỉ cho cô hướng phòng ngủ và phòng tắm: "Đi tắm, nghỉ ngơi thật tốt."



Tô Vi An quan sát nhà của Cố Vân Tranh một cách cẩn thận, bài trí đơn giản và trang nhã, màu sắc đơn giản và bố cục gọn gàng rất giống với phong cách của anh.

Khi cô nghe thấy lời anh nói một lúc mới thấy cô phản ứng, cô nhìn anh cảnh giác: "Cái gì?"

"Mồ hồi của em ướt đẫm cả rồi, rất dễ sinh bệnh."

Dừng một chút, Cố Vân Tranh cuối xuống chọc chọc trán cô: "Em mỗi ngày suy nghĩ cái gì vậy?"

Ủa alo, làm thế nào đây có thể là lỗi của cô chứ? Là anh vừa vào cửa liền bảo đi tắm, dọa cô, không phải sao?

Nhưng cái gọi là người đều phải cúi đầu ở dưới mái hiên, Tô Vi An chỉ dám ở trong bụng thốt ra những lời này, chưa bao giờ dám nói ra.

Mồ hôi dính đầy người thật sự rất khó chịu cũng không dám nói ra. Cô giả vờ dè dặt ý tứ từ chối: "Nhưng em không có quần áo để thay."

Đây quả thực là một vấn đề, bởi vì Cố Vân Tranh vẫn luôn sống một mình, trong nhà thậm chí quần áo phụ nữ cũng không có, anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Cầm bộ đồ ngủ của anh trước đi. Máy giặt đã được trang bị máy sấy, lát nữa sấy xong rồi mặc lại."

Vừa nói anh vừa bước vào phòng ngủ lấy từ trong tủ ra một bộ đồ ngủ được gấp gọn gàng đưa cho cô, nói: "Không có đồ mới, em bận đỡ trước đi."

Tô Vi An không để tâm, gật đầu cầm lấy rồi đi vào phòng tắm. Tắm rửa xong đi ra, Tô Vi An đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô mặc bộ đồ ngủ dài quá tay chân, mang dép lê đi đến sau cửa bếp, dựa vào cửa nhìn anh.

Cố Vân Tranh đổ đầy canh đậu xanh bỏ vào tủ lạnh, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy cô, anh nhíu mày, đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, xắn ống quần và cổ tay áo cô lên, vừa làm vừa nói: "Quần áo không vừa sao em không biết chỉnh lại?"

Tô Vi An nhìn anh và cười ranh mãnh: "Em biết, em chỉ muốn anh giúp em."

Ngẩng đầu lên, anh vô tình cọ cọ vào má cô. Ngửi thấy mùi dầu gội đầu và sữa tắm dành cho nam giới trên người cô, rõ ràng là một mùi rất quen thuộc, nhưng hiện giờ thứ anh ngửi thấy từ trên người cô lại là một sự cám dỗ khó tả gây ngứa ngáy nơi đầu tim.

Bộ đồ ngủ quả thật quá rộng so với cô. Phân nửa bờ vai và làn da trắng nõn trên ngực đã lộ ra ở đường viền cổ áo, anh sững người, hoảng sợ nhìn đi chỗ khác.

Tô Vi An vốn muốn pha trò và làm nũng, nhưng lúc này, cô cũng cảm nhận được bầu không khí không đúng, nên vội vàng chuyển chủ đề nói: "À...em dùng máy giặt thế nào?"

Chà, cái máy giặt...

Cố Vân Tranh bước nhanh vào phòng tắm, điều chỉnh máy và nói với Tô Vi An: "Nhấn nút khởi động rồi chờ một lúc."



Rút kinh nghiệm vừa rồi, cô không dám đến bên cạnh Cố Vân Tranh, và chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Cố Vân Tranh xoa đầu cô, sau đó trở về chuẩn bị cơm trưa.

Canh đậu xanh và mì Ý, tuy nấu món ăn không khó, nhưng giờ nghỉ trưa có hạn, bác sĩ Cố tự mình nấu, có thể được nếm thử đã là một vinh dự cho cô huống chi bây giờ đồ ăn còn rất tươm tất, ngon miệng.

Cô không khỏi khen ngợi: "Cố Vân Tranh, anh nấu ăn giỏi thật đấy!"

Cố Vân Tranh thản nhiên cười, đưa tay nhẹ nhàng lau nước sốt thịt trên khóe miệng của cô, trái tim Tô Vi An lại đập thình thịch, may mắn là có một cái bàn ở giữa nên cô vội cúi đầu giả vờ tập trung ăn.

Sau khi ăn trưa, Cố Vân Tranh muốn quay lại làm việc, và anh không quên nói với Tô Vi An: "Buổi chiều hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu em cần chuẩn bị bữa tối cho hai bác, em có thể dùng bất cứ thứ gì ở trong bếp. Anh có lẽ sẽ tan làm muộn, khi em ra ngoài hãy đóng cửa lại và để nó như vậy." "Được."

Tô Vi An tựa vào tường nhìn anh trêu chọc nói: "Nghĩ lại, hình như chúng ta đã lâu không liên lạc, anh cũng dám mang em về nhà anh, để em ở đây, anh không sợ gặp phải "thợ đào mỏ" lừa tiền của anh, đuổi anh ra khỏi nhà hoặc làm cái gì đó sao?" Cố Vân Tranh nghe cô nói như vậy, chỉ cảm thấy thú vị, và trêu chọc cô: "Anh muốn biết em lấy đâu ra tự tin có thể thi triển chiêu thức "thợ đào mỏ" vậy? "

Tô Vi An sửng sốt một lúc, cuối cùng thốt lên: "Cố Vân Tranh!"

Nhưng anh không ngờ cô phản ứng như vậy, cô còn chưa nói xong, anh đã kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô, khi anh định thần lại thì điện thoại trong túi rung lên, Tô Vi An nhanh chóng lui ra: "Chiều nay anh còn phải đi làm đó!"

Cố Vân Tranh nhìn hai gò má ửng hồng vì xấu hổ của cô, không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô: "Được, buổi chiều anh phải đi làm."

Anh dừng một chút: "È hèm, vậy, anh đi trước."

Tô Vi An cúi đầu và ủ rủ trả lời: "Dạ."

Được bao quanh bởi hào quang của anh, Tô Vi An ngủ rất say trên giường của Cố Vân Tranh, và khi cô mơ màng, cô nhớ lại cảnh anh bế cô trở lại bệnh viện sau khi bị thương ở Trung Phi, như thể ở bên anh cô sẽ cảm thấy thoải mái.