Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 819



Chỉ có đám tù nhân bên nhà giam cấp S là cảm thấy khó chịu.

Câu nói đó không chỉ đánh vào mặt Mạc Phong mà còn đánh cả vào mặt những kẻ khác nữa.

Nhưng cũng chỉ Mạc Phong mới có thể kiềm chế được.

Cạch.

Đúng lúc này, cánh cửa nhà giam được mở ra, trưởng trại bước vào.

Tất cả mọi người đều đứng lên với vẻ cung kính. Duy chỉ có Mạc Phong và Mục Thu Nghi là ngồi bất động.

Mục Thu Nghi thấy mọi người đứng dậy cũng định đứng dậy cho phải phép nhưng khi cô định làm vậy thì bị Mạc Phong giữ chặt ra hiệu đừng cử động.

“Ai là Mạc Phong?”, trưởng trại nhìn một lượt rồi hô lên.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Mạc Phong đang ngồi bất động trên ghế.

“Là tôi!”, anh vươn người cười với vẻ lười nhác.

Vẻ mặt nghiêm túc của trưởng trại lập tức thay đổi bằng vẻ toe toét khi nhìn thấy Mạc Phong: “Hi hi, cậu Mạc vất cả rồi, chúng tôi tới đón cậu ra trại!”

“Ra trại á? Tôi ở trong này ăn bánh bao dưa chua này, sao phải ra trại chứ?”, Mạc Phong khoanh tay hừ giọng.

Những người còn lại ngớ người. Người bình thường được ra khỏi trại thì nhảy cẫng lên vì sung sướng, vậy mà gã này ra khỏi trại còn phải mời, hơn nữa đúng kiểu thà ở trong này ăn bánh bao chứ cũng không chịu ra ngoài! Đúng là mặt dày vô đối!

Có vẻ trưởng trại hiểu ngay ra ý tứ trong câu nói của anh nên vội vàng quay lại quát mấy tên lính lác: “Mau đi chuẩn bị cho mỗi người họ một bát mỳ bò đi!”

“Mỗi mỳ bò mà định đuổi tôi đi sao?”, Mạc Phong ngồi vắt chân, hừ giọng: “Mọi người thích ăn gì thì gọi đi, tôi trả tiền!”

“Cậu Mạc, thật sự có thể gọi được sao?”, người đàn ông đầu trọc cảm thấy không tin.

Thế nhưng khi nhìn vẻ mặt cung kính của trưởng trại thì hắn cảm thấy có vẻ đúng là như vậy.

Mạc Phong phất tay: “Muốn ăn gì nói đi, đừng khách sáo!”

“Tôi muốn ăn gà quay!”

“Ghi lại đi!”

“Tôi muốn ăn tôm, bào ngư và cả cua nữa!”

“Có thể cho tôi một phần thịt viên sốt Tô Châu không?”

“Nghe nói thịt lừa của Yến Kinh ngon hết sảy, lấy một phần đi!”

“…”

Viên trưởng trại không khỏi co giật khóe miệng. Cái gã này đúng là cái gì cũng dám gọi. . Bạn đang đọc truyện tại -- TRUMtгuyen .мE --

Ngay cả tôm, cua, cá, bào ngư đều dám gọi. Chỉ riêng những thứ đó đã cả đống chi phí rồi.

“Cậu Mạc, điều…điều này…”

Anh chỉ cười tinh nghịch: “Cảm thấy quá đáng đúng không? Lúc các người vô duyên vô cớ bắt tôi vào đây thì có cảm thấy quá đáng không? Hoặc là đi chuẩn bị đồ ăn, hoặc là biến! Tôi ở trong này thoải mái, không đi đâu hết!”

“…”

Đám đông cảm thấy vừa rồi họ có phần quá đáng. Nhưng chưa kịp mở miệng thì trưởng trại đã tối sầm mặt: “Đi chuẩn bị theo những gì họ gọi đi”.

Trưởng trại chỉ muốn mau chóng đưa lão tổ tông này ra ngoài. Anh ta nhận được chỉ thị là trước mười hai giờ phải đưa bằng được Mạc Phong rời khỏi trại giam.

Một lát sau, tầm nửa tiếng thì những món được gọi lần lượt được bưng vào.

Bào ngư, tôm, cua, và cả những món bọn họ tùy ý gọi trước đó cũng được đưa lên hết.

Hơn nữa từ xa đã ngửi thấy mùi thơm. Mùi vị này chắc chắn phải do đầu bếp tầm cỡ nấu nướng. Có lẽ trưởng trại muốn làm thật nhanh để đuổi gã này ra khỏi đây.

Đám tội phạm ngớ người, nhìn Mạc Phong với vẻ không dám tin khi thấy những món ăn mà mình buột miệng gọi đều được mang lên hết.

“Điều này…cậu Mạc. Tất cả đều là chuẩn bị cho chúng tôi sao?”

“Ôi trời! Ở đây mà cũng có thể được ăn hải sản à? Không phải tôi đang mơ đấy chứ?” “Không chỉ có hải sản đâu, đây là tôm nước ngoài đấy. Ngoài chợ bán hai nghìn tệ mà chỉ được có một con thôi. Cậu Mạc, chúng tôi có thể ăn không?”

Có thể trước đó có người còn không phục Mạc Phong nhưng khoảnh khắc này thì họ đã phục sát đất luôn rồi.