Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 200: Thế giới Thiên võng 34



Thực ra trước đó hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu từng suy nghĩ, liệu nhóm Trần Khải Kiệt có suy nghĩ muốn ở lại nơi này hay không, nhưng hiện tại lo lắng này đã tiêu tan triệt để.

Một thế giới giả lập, chủ thể khống chế chính đã xuất hiện lỗi hơn nữa cần tiến hành chỉnh sửa, vậy ở lại đây cũng không còn nghĩa lí gì nữa. Bạt mạng còn có cơ hội sống, ở lại nơi này, cuối cùng có lẽ sẽ cùng hóa thành hư vô với hệ thống.

Những ngày tháng nghỉ ngơi trong Thiên Võng, năm người cũng không phải không có việc gì làm, Thẩm Thanh Thu vẫn tiếp tục huấn luyện mọi người, đồng thời vẫn tiếp tục đi làm thêm.

Nhưng tạm thời không cần đắn đo sinh tử, cho nên cho dù bị Thẩm Thanh Thu dạy dỗ tới thảm thiết, mọi người cũng chịu đau trong vui vẻ.

Không ngừng trải nghiệm cuộc sống căng thẳng kích thích trong phó bản, thời gian quay về nơi bình yên này luôn qua đi rất nhanh, chớp mắt một cái, đã tới thời gian mọi người định sẵn.

Cuộc sống ở nơi này luôn cần tiếp xúc với người khác, từ khi biết bí mật của Thiên Võng, nhóm Tiêu Mộ Vũ quan sát những người xung quanh càng tỉ mỉ hơn.

Bọn họ phát hiện NPC xung quanh tăng lên, vẫn là những diện mạo từng quen thuộc, nhưng có thêm một vài người được gọi là từ khu khác tới. Đây rốt cuộc là người chơi biến thành NPC, hay thực sự là nhân viên lưu động, Tiêu Mộ Vũ không rõ, nhưng cô đã chắc chắn suy đoán của bản thân.

Vì Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trên đường, mà đối phương đã biến thành NPC bày sạp hàng bán đồ trang sức trên phố.

Cô gái trước mặt buộc tóc đuôi ngựa cao, khi nhìn thấy nhóm Tiêu Mộ Vũ, rất tự nhiên lộ ra ý cười, "Các chị xem hàng đi, những chiếc khuyên tai vòng tay nhẫn này đều rất đẹp, giá cũng không đắt, còn có thể đeo thử."

Khác với vẻ trầm ngâm chín chắn của cô gái trong kí ức, nhưng vẫn là khuôn mặt đó, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều nhớ rõ.

Thẩm Thanh Thu nhìn cô gái rất lâu, chỉ thấy cô gái có chút khó hiểu, "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

Thẩm Thanh Thu đưa tay ra lấy đôi khuyên tai, tỉ mỉ quan sát, cười nói: "Cảm thấy cô có chút quen mặt, rất giống một người bạn của tôi. Đúng rồi, cô có quen Chương Dương Phong không?"

Biểu cảm của cô gái vốn rất bình thường, khi nhắc tới Chương Dương Phong, sắc mặt cô gái lập tức ngớ ra, sau đó biểu cảm trên khuôn mặt như thể hiện lên vẻ trống rỗng, sau khi giật mình một cái cô gái khôi phục bình tĩnh, trên mặt có chút hoang mang, "Chương Dương Phong? Tôi không quen, người tôi quen biết không có ai họ Chương cả."

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt đôi bên chạm nhau, Thẩm Thanh Thu chỉ cười nói: "Vậy có lẽ là tôi nhận lầm rồi."

Sau khi rời khỏi sạp hàng của NPC, Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng nói: "Em cảm thấy cô ta là Dương Nhụy sao?"

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ nhìn Thẩm Thanh Thu, sau khi hai người đi tới ngã rẽ, Tiêu Mộ Vũ dẫn Thẩm Thanh Thu quay lại, đi qua sạp hàng kia thêm lần nữa.

Cô gái ấy vẫn ở đó, vẫn cười với hai người, nhưng khuôn mặt kia đã đủ để phân biệt với Dương Nhụy, chỉ là giống mà thôi.

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn sang Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu mím môi cười, giơ ngón tay cái.

Về tới nhà Thẩm Thanh Thu cởi ác khoác, bật điều hòa. Lúc này đã là tháng 12, nhiệt độ ở Thiên Võng cũng rất hợp cảnh hạ xuống âm độ.

Nhìn Thẩm Thanh Thu vội vàng rót nước nóng, Tiêu Mộ Vũ cúi đầu móc ra một chiếc hộp nhỏ trong túi, khóe môi mím lại, thấy Thẩm Thanh Thu không chú ý, Tiêu Mộ Vũ liền đặt hộp vào trong tay ngắm nghía.

Đợi khi nghe thấy tiếng nước dừng lại, Tiêu Mộ Vũ lại hoảng hốt muốn nhét hộp vào túi, kết quả vì quá hoảng hốt lên đụng phải viền túi áo, thấy Thẩm Thanh Thu đã đi từ nhà bếp ra, Tiêu Mộ Vũ chỉ đành nhanh chóng giấu hộp ra sau lưng.

Chỉ là động tác này có chút kì quái, tuy Thẩm Thanh Thu không nhìn rõ nhưng vẫn cảm thấy được điểm bất thường, thế là khó hiểu nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Sao thế?"



Đầu óc Tiêu Mộ Vũ chuyển biến nhanh, liếc sang áo khoác treo ở một bên, nghiêm túc nói: "Không có gì, ban nãy bị tĩnh điện thôi."

Mùa đông quần áo bị tích điện là chuyện rất bình thường, Thẩm Thanh Thu không hoài nghi, chỉ nhíu mày: "Khô quá à, bị tĩnh điện sẽ khó chịu lắm, em đừng chạm vào đồ đạc vội. Đợi lát nước uống chút nước đã, Thẩm Thập Nhất chỉ thích uống cà phê, còn chẳng bằng nước lọc."

Nói xong Thẩm Thanh Thu lại không nhịn được cười lên, "Chị thực sự nể phục Thiên Võng, thứ gì cũng có thể thấy tận mắt sờ tận tay, nếu là một chương trình, vậy cả hệ thống của nó chắc chắn sẽ rất khổng lồ.

Tiêu Mộ Vũ điều chỉnh góc độ theo động tác của Thẩm Thanh Thu, tránh bị cô ấy nhìn thấy, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ cho Thẩm Thanh Thu thấy, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ vô cùng chần chừ, tới nỗi có chút mất tập trung.

Thẩm Thanh Thu vốn giỏi quan sát Tiêu Mộ Vũ, trạng thái biến hóa nhỏ bé ấy cũng không thoát khỏi đôi mắt cô ấy, thế là cô ấy thử đi tới mấy bước, phát hiện Tiêu Mộ Vũ cũng dịch chuyển theo. Hơn nữa từ sau khi Thẩm Thanh Thu ra ngoài, tay phải của Tiêu Mộ Vũ luôn giấu sau lưng, trước đó nghĩ là bị tĩnh điện, nhưng lâu như thế không tới nỗi vẫn còn cảm giác.

Sau lưng em ấy giấu thứ gì?

"Em nghĩ thế nào về chuyện hôm nay nhìn thấy Dương Nhụy?" Thẩm Thanh Thu vờ như không quan sát thấy, chuyển chủ đề, nhưng chân đã đi về phía Tiêu Mộ Vũ.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ sớm đã có đáp án, "Dương Nhụy từ bỏ rồi, cô ta đã thành NPC, đại khái là hệ thống xảy ra lỗi nên mới để cô ta xuất hiện trước mặt chúng ta."

"Ừm, chị cũng thấy vậy, nhưng Chương Dương Phong thì sao? Là chết rồi, hay là cũng thành NPC rồi, hơn nữa sợ là Dương Nhụy cũng quên mất bản thân là ai rồi." Thẩm Thanh Thu nói xong, cũng chỉ còn cách Tiêu Mộ Vũ một bước chân.

Tiêu Mộ Vũ vẫn đối diện với Thẩm Thanh Thu, rụt tay ra sau lưng. Thẩm Thanh Thu vốn muốn nhân lúc Tiêu Mộ Vũ không chú ý sẽ cướp tới tay, nhưng nhìn dáng vẻ cảnh giác trong vô thức của Tiêu Mộ Vũ, cảm thấy vô cùng đáng yêu, thế là dứt khoát tiến lên trước ôm lấy cô.

Đột nhiên bị Thẩm Thanh Thu ôm, Tiêu Mộ Vũ giật thót, tay vô thức động đậy lại bị cô đè lại, ngửa đầu ra sau nhìn Thẩm Thanh Thu, "Làm gì thế?"

Mặt mày Thẩm Thanh Thu tươi cười, tay trái khẽ vuốt ve cổ tay Tiêu Mộ Vũ, "Em nói xem, em đang giấu chị chuyện gì?"

Thực ra chỉ cần Thẩm Thanh Thu đưa tay ra, là có thể chạm vào thứ trong tay Tiêu Mộ Vũ, chỉ là tên xấu ra này nhất định muốn ép bản thân lấy ra. Đôi môi của Tiêu Mộ Vũ mím thành một đường, con ngươi chuyển động, sau đó cô đứng thẳng người không ngửa ra sau nữa, ngược lại dựa vào Thẩm Thanh Thu, cả cơ thể dính vào vòng tay Thẩm Thanh Thu, nhích gần nhỏ tiếng nói: "Chị muốn biết lắm đúng không?"

Sự chuyển biến đột ngột của Tiêu Mộ Vũ khiến Thẩm Thanh Thu sững sờ, nhưng Tiêu Mộ Vũ thế này lại mang theo vẻ ma mị bức người rất hiếm khi lộ ra, tới nỗi nhịp tim Thẩm Thanh Thu thình thịch không thể khống chế, "Đương nhiên muốn biết." Âm thanh cũng có chút đờ đẫn.

Tiêu Mộ Vũ rũ mí mắt, khẽ cười thành tiếng, "Vậy chị..." Cô dính rất gần, đôi môi nở nụ cười trong mắt chứa chan tình yêu, khiến Thẩm Thanh Thu từng nếm được mùi vị này hoàn toàn không khống chế được. Sao cô ấy có thể ngờ được những thủ đoạn bản thân không ngừng áp dụng lên Tiêu Mộ Vũ, sớm đã được người thông minh hơn người này học thấu đáo.

Thẩm Thanh Thu thừa nhận bản thân bị mê hoặc, cho dù muốn biết hay không, hiện tại cũng muốn hôn Tiêu Mộ Vũ trước.

Tiêu Mộ Vũ vốn muốn đảo khách thành chủ, nhưng cô vẫn đánh giá thấp lực hấp dẫn của Thẩm Thanh Thu với bản thân, cho dù Thẩm Thanh Thu không quyến rũ cô, cô cũng sẽ bị quyến rũ.

Trong nụ hôn nồng nhiệt, hai người suýt chút nữa lau súng cướp cò, mãi tới khi cả hai tách ra, Thẩm Thanh Thu đã đẩy Tiêu Mộ Vũ lên cửa phòng ngủ.

Lí trí chầm chậm quay về, Thẩm Thanh Thu nhớ tới chuyện cần làm, không khỏi buồn cười nói: "Có đến mức này không?"

Tiêu Mộ Vũ sờ môi dưới, "Không đến mức, chỉ là không lường trước."

Nói xong bản thân cũng cười lên, cuối cùng vẫn lấy chiếc hộp trong tay ra. Chiếc hộp màu đỏ lông thiên nga, bình thường đều dùng để đựng trang sức, khi nhìn thấy nó, trái tim của Thẩm Thanh Thu căng thẳng, vui vẻ trong mắt không hề che giấu, nhưng lại có chút khó lòng tin nổi, "Em... tặng chị sao?"



Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ vô thức tránh né, đây là động tác vô thức khi cô xấu hổ, sau khi mím môi lại mới nhỏ tiếng nói: "Chị mở ra xem trước đi."

Tay trái Thẩm Thanh Thu vẫn đang ôm Tiêu Mộ Vũ, tay phải mượn tư thế cầm hộp của Tiêu Mộ Vũ mở ra, một cặp nhẫn yên lặng nằm trong hộp bên dưới ánh đèn, lúc này đang lấp lánh ánh sáng.

Cho dù Tiêu Mộ Vũ xấu hổ, cũng không muốn bỏ qua bất kì biểu cảm nào của Thẩm Thanh Thu, cô chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, nhìn Thẩm Thanh Thu ngẩn người nhìn cặp nhẫn. Mãi tới khi con ngươi màu xám kia cũng lấp lánh ánh sáng, Tiêu Mộ Vũ mới thở phào một hơi, nhỏ tiếng nói: "Trước đó chị nói sợ mua nhẫn có chút đường đột, nhưng em không thấy đường đột. Cho dù ở trong Thiên Võng, nghi thức nên có em thấy vẫn cần có, cho nên lúc đó em nghĩ, có lẽ nên có nhẫn. Nhưng vì em không muốn dùng tiền của Thẩm Thập Nhất, chúng ta lại phải tích điểm, thứ này ở Thiên Võng đắt đỏ tới khó tin, cho nên em chỉ có thể mua nhẫn bạc, là đặt làm, hi vọng chị không ghét bỏ nó đơn giản mộc mạc."

Thẩm Thanh Thu nhanh chóng lắc đầu, cô ấy cầm chiếc nhẫn lên tỉ mỉ ngắm nghía, xác thực là nhẫn bạc rất đơn giản, nhưng được mài rất mịn, mặt trong của nhẫn còn khắc hai chữ cái T & T.

"Hơi quê chút." Tiêu Mộ Vũ có chút khó xử nói.

"Ai nói quê chứ, đẹp lắm, chị rất thích. Từ lúc nào em lãng mạn vậy hả, chị thật là..." Đại khái là thực sự kích động, Thẩm Thanh Thu nói năng có chút lộn xộn, cuối cùng hoàn hồn nhanh chóng nói: "Em đeo cho chị đi."

Tiêu Mộ Vũ không nhịn được cười lên, sau đó thu lại nụ cười, vô cùng nghiêm túc, gần như thành kính đeo nhẫn lên ngón áp út cho Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu lấy chiếc nhẫn còn lại vội đeo lên cho Tiêu Mộ Vũ, mười ngón tay của hai người đan lấy nhau, giây tiếp theo sợi tơ hồng lại hiện lên lần nữa, quấn lấy hai chiếc nhẫn màu bạc, ánh bạc và màu đỏ tươi đan lấy nhau, là cảnh tượng có một không hai trên thế gian.

Thẩm Thanh Thu ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, nghĩ tới phó bản sẽ khởi động vào ba ngày sau, nhắm mắt lại. Cho dù phải đối mặt với điều gì, cô ấy cũng sẽ không hối hận với lựa chọn của bản thân, cũng không hối hận vì đã quen biết yêu thương Tiêu Mộ Vũ, giữa hai người ngoại trừ bạc đầu, thứ gì nên có Thẩm Thanh Thu cũng đều đã có được.

Khi phó bản khởi động, người đón tiếp bọn họ vẫn là Sĩ, Sĩ nhìn năm người, biểu cảm trên mặt có chút sửng sốt, "Các vị thực sự quyết định rồi sao? Thực ra hoàn toàn có thể đợi thêm nửa năm một năm nữa, trong các đội vượt ải, các vị là đội đầu tiên yêu cầu tham gia phó bản nhanh như vậy."

"Nhưng đây đã không phải lần đầu của chúng tôi, bắt đầu đi." Tiêu Mộ Vũ bình tĩnh trả lời.

Sĩ nhìn cô, ánh mắt lại chầm chậm nhìn lên tay trái của cô, đó là một chiếc nhẫn bạc, không chói mắt nhưng lọt vào mắt Sĩ một cách rõ ràng.

Ánh mắt Sĩ lay động, không nói gì thêm, chỉ dặn dò: "Bảo trọng."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu.

Trước khi nhắm mắt chờ đợi bị đưa vào phó bản, Tiêu Mộ Vũ khẽ cử động ngón áp út, Thẩm Thanh Thu bên kia đã nhắm mắt lại mở mắt ra nhìn Tiêu Mộ Vũ, cũng cong ngón tay lên.

"Tải dữ liệu, tải hoàn tất! Đang giải nén, giải nén hoàn tất, nhập cảnh, nhập hoàn tất! Chào mừng tổ đội người chơi Tiêu Mộ Vũ gia nhập phó bản số 008, 'Cố nhân không nên trở về'. Mô phỏng cảnh tượng hoàn tất, nhập vai diễn hoàn tất, chúc các vị thuận lợi!"

Trong âm thanh máy móc này, Tiêu Mộ Vũ khôi phục ý thức, trước mắt là một mảng mơ hồ, căn bản không nhìn thấy ánh sáng. Hơi nước trước mặt quẩn quanh, giọt nước mưa to bằng hạt đỗ rơi xuống khiến cô không mở nổi mắt, mùi bùn đất mục rữa nồng nặc xông vào đầu mũi, còn kèm theo mùi hôi thối quen thuộc.

Mùi này khiến Tiêu Mộ Vũ lập tức cảnh giác, cơ thể bị nước mưa rơi xuống đau đớn, cô chống tay chặn ở phía trước, cố gắng đứng vững người, sau đó bước chân loạng choạng giẫm lên một thứ cứng nhắc, hình dáng giống như khúc gỗ, nhưng cảm giác tiếp xúc lại hoàn toàn không giống gỗ.

Khi Tiêu Mộ Vũ hoảng loạn muốn di chuyển, "khúc gỗ" này lại động đậy, sau đó nhanh như tia chớp thình lình nắm lấy cổ chân của Tiêu Mộ Vũ, lạnh lẽo cứng nhắc đau đớn, những cảm giác này cuồn cuộn trào lên trong lòng Tiêu Mộ Vũ.

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ biến đổi, khi cúi đầu trùng hợp có một tia chớp vô thanh lóe lên, xương năm ngón tay lộ ra, bàn tay dính bùn đất cùng da thịt thối rữa quắp lên chân cô.

Hơn nữa thứ kéo lấy Tiêu Mộ Vũ không phải muốn kéo cô xuống, mà là muốn giữ lấy cô để bò ra!

Lõm bõm, bãi lầy được hình thành từ bùn đất trộn lẫn nước mưa đang chuyển động, phát ra âm thanh chết chóc. Tiêu Mộ Vũ lập tức rút kiếm đồng, nâng tay hạ kiếm, nhanh chóng lùi sau, lại là một thứ cứng nhắc suýt chút nữa làm cô vấp ngã, thứ này hình tròn.

Miễn cưỡng nhìn xuống mặt đất, vật thể hình tròn ủi đất, vẫn đang bò ra ngoài, tia chớp lại lần nữa lóe lên, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nhìn xung quanh một lượt, xung quanh cô, có mười bàn tay đã thò lên mặt đất, từng thi thể giống như đang thức tỉnh, không ngừng trồi lên.