Người Cá Medusa

Chương 81: Dịu dàng lén nhìn



Trung - Việt: Linh Thần

(Ăn xíu ngọt ngào đi rồi bước tiếp trên con đường đầy thủy tinh nào.)

---

Dường như nhìn thấu suy nghĩ vui mừng khi thấy người gặp họa của hắn, Ceto hơi híp mắt, nhấc ngược hắn đi một mạch ra ngoài cửa Thánh điện. Dưới bậc thềm là biển trăng bàng bạc không chút gợn sóng phản chiếu bóng bọn họ...

Khiến hắn nhìn rõ, hắn và Ceto chẳng có nét tương đồng nào, so với Đại tế tư người cá xinh đẹp nhất trong tộc người cá, hắn chỉ là một con cá xấu xí, đến cả cái bóng cũng không xứng.

Hắn vùng vẫy trên lưng, muốn thoát khỏi trói buộc của Ceto, Ceto lại nhấc hắn nhảy vọt, mặt biển bị vây đuôi của anh làm dấy lên một con sóng lớn, nâng bọn họ lên không trung, dường như trong thoáng chốc đã đẩy bọn họ đến gần vòng xoáy của đại dương, rời khỏi Vương điện.

Bị hấp dẫn bởi lực hút dưới lớp băng sao Hải Vương, bình thường sẽ tạo thành những vòng xoáy lớn, trung tâm vòng xoáy là dòng nước chảy ngược cao tận mấy trăm mét, không trung bên trên phủ đầy mây đen đầy rẫy nguy hiểm. Nhìn xuống dòng nước chảy ngược và vòng xoáy cuộn trào bên dưới, Celuecus thấy lông măng dựng ngược hết cả lên.

Là người cá mà sợ nước thì đúng là chuyện vô lý đến mức buồn cười... nhưng trời sinh hắn có vây đuôi dị dạng, lại là người cá Hỏa Diệm sợ lạnh, hắn thật sự cực kỳ sợ nước, nhất là trung tâm biển của sao Hải Vương, hắn còn chẳng dám nghĩ đến việc đặt chân đến nơi đó, Ceto lại xách hắn, hắn treo lơ lửng trên không trung vòng xoáy. Người cá đuôi vàng nhỏ tuổi run lên, nhìn Đại tế tư người cá mà mặt mày tái mét: "Ceto, ngươi..."

Chưa kịp dứt lời, trói buộc trên đuôi chợt bị thả ra, hắn phát ra tiếng gào chói tai, rơi thẳng xuống trung tâm vòng xoáy, vây cánh nhỏ xíu như đồ trang dang ra trong, tạo thành bóng chồng trong không trung, quấn lấy đuôi Ceto trong con sóng lớn, cố gắng giữ cho mình không rơi xuống.

"Ngươi sợ đến vậy? Hậu duệ của Vương tộc người cá lại sợ nước, ngươi muốn cả tộc dân của sao Hải Vương đều xem thường ngươi sao?" Ceto nắm lấy vây đuôi nhỏ xíu dị dạng co rúm của hắn, cười lạnh lùng nhìn hắn: "Có lẽ trước đó ngươi có thể hèn nhát trốn tránh... nhưng từ bây giờ, ta không cho phép."

Buông bàn tay có màng ra.

"Aaaaaaa..."



82

Hai Tinh niên sau.

"Rào rào", Celuecus dốc sức vọt ra khỏi mặt nước, nhìn bóng dáng rực rỡ đang nhìn xuống hắn. Nhìn sang người anh em của mình đang vung vẫy vây đuôi lam bạc dài hơn mình nhiều một cách hết sức thành thạo, bơi trên mình, hắn nhảy vọt lên chẳng tốn chút sức, đuổi theo con sóng cuồn cuộn dưới bóng người bắt mắt kia. Nhưng Ceto chỉ gật đầu tỏ ý tán thưởng Moloer, rồi lạnh lùng nhìn cụp mắt nhìn xuống hắn, chẳng tán thưởng được nửa câu: "Celuecus... đã hai Tinh niên rồi vẫn chậm như vậy, ta chưa từng dạy ngươi làm thế nào thao túng sức hút điều khiển dòng nước sao?"

Celuecus nhìn anh không phục... hai Tinh niên trôi qua, đương nhiên hắn học được rồi, nhưng hắn không muốn đối đầu với Ceto, với lại giấu thực lực cũng an toàn hơn với hắn.

Hắn không muốn bị Moloer xem là gai trong mắt.

Hai năm nay, hễ hắn có chút dấu hiệu nào vượt qua Moloer, khi trở về, thức ăn của hắn sẽ bị cắt một nửa hoặc trộn với chút đồ độc. Không ai giúp đỡ được, muốn sống thì phải mạnh, chỉ có thể dựa vào bản thân.

Celuecus nhỏ vọt lên, vung đuôi, vây đuôi lóe lên ánh sáng nho nhỏ, một dòng nước ở chóp đuôi tụ lại thành làn sóng nâng hắn lên, hắn cố ý không khống chế được, cơ thể va mạnh lên lưng Ceto!

Hắn mốn muốn đẩy Ceto ra khỏi ngọn sóng khiến anh lúng túng, hoặc chỉ là làm loạn dáng vẻ của anh cũng được, nhưng mặt dán lên da lưng trắng nõn nhẵn mịn của Ceto, mùi hương nhàn nhạt mê hoặc xộc vào mũi, động tác hắn chợt khựng lại, sau đó đuôi bị một bàn tay có màng lạnh băng tóm lấy, lại xách ngược hắn trong không trung.

Ceto nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn đồ bỏ đi: "Làm lại."

Buông bàn tay có màng ra.

"Ceto!" Hắn tức giận quát.



Một Tinh niên sau.

"Đây là năng lực khác cần nắm vững khi thuộc Vương tộc."

Trong bóng tối, giọng nói lạnh lùng nhưng lại lôi cuốn vang lên, xung quanh chợt sáng lên. Celuecus và Moloer bị cảnh tưởng trước mắt làm ngạc nhiên đến mức hơi thở cũng khựng lại, nơi biển sâu của sao Hải Vương, những con sứa khổng lồ tỏa ra các màu sắc khác nhau yên tĩnh trôi nổi quanh bọn họ, giống như những giống nhưng những hành tinh và tinh vân lớn nhỏ trong vũ trụ, hắn đã nghe nói từ lâu, lõi hành tinh sinh ra theo hành tinh này, bất tử bất diệt, sinh mệnh trí tuệ cổ xưa có sức mạnh to lớn và cảm tri siêu mạnh là tồn tại có đẳng cấp cao nhất, có quan hệ cộng sinh không thể tách rời với tộc người cá ngoài rồng Hải Vương bảo vệ cổng hành tinh trên hành tinh của bọn họ. Nhưng con sứa trưởng thành đảm nhận chức năng và sứ mệnh khác nhau, có sứa trật tự, sứa bảo vệ, sứa giám sát, sứa tinh thần,... sau khi chúng chết đi, xác chúng sẽ tái cấu trúc, trở thành nơi noãn hóa của người cá... cũng chính là mẫu sào của bọn họ. Người cá thành niên đến kỳ động dục, có thể tự vào mẫu sào hoặc vào cùng bạn đời của mình, để lại bào tử của mình hoặc bào tử gen tổng hợp trong mẫu sao, những bào tử này sẽ thành phôi thai người cá trong mẫu sào, có thể nói mẫu sào do xác sứa hóa thành chính là nguồn gốc sinh mệnh của họ, là tồn tại đáng tôn kính hơn cả bào mẫu hoặc bào phụ.

"Các ngươi phải học điều khiển chúng thế nào, giống thế này." Ceto nâng một tay lên, từ từ thu lại, ban đầu Celuecus chẳng thấy gì, đột nhiên ánh sáng tối dần, bóng tối từ từ lan rộng sau lưng Ceto, hắn mở to mắt, sau lưng Ceto tỏa ra hào quang rực rỡ, bất chợt xuất hiện một con sứa đen tím to lớn, ô dù của nó rợp trời, che phủ ánh sáng của tất cả những con sứa ở đây, xúc tua dài hệt như vạt áo choàng của Tử thần trong thần thoại truyền thuyết của bọn họ, kéo dài mấy chục mét, vừa yên tĩnh vừa ưu nhã, cảm giác đàn áp trí mạng khiến người ta khó thở lẳng lặng bao phủ từng vùng nước quanh người hắn, khiến toàn thân Celuecus căng thẳng.

"Đây là... sứa Minh Hà." Moloer lơ đễnh lẩm bẩm.

Celuecus nhìn nó. Sứa Minh Hà đảm nhiệm trách nhiệm xử phạt... của hành tinh này, chính là Tử thần trong thế giới của bọn họ.

Nếu... hắn có thể khống chế nó...

Đáy lòng hắn nhen nhóm chút dã tâm bí mật kịch độc.

Có phải... không ai dám ức hiếp hắn nữa? Kể cả... Ceto?

Cái tên bỏ rơi hắn từ nhỏ... bây giờ lại ép hắn làm kẻ luyện tập cùng Moloer, có phải hắn cũng có thể khiến anh trả giá không?

"Trưởng giả lớn tuổi như sứa Minh Hà các ngươi không khống chế được, chọn một con nhỏ." Nói rồi, Ceto giơ tay ra, xúc tua của sứa Minh Hà túm lấy hai con sứa tầm tầm vóc người bọn họ, đưa đến trước mặt Celuecus và Moloer. Nhìn Moloer vui vẻ phấn khích nhận con sứa nhỏ tỏa ra ánh sáng lam trước mặt, mỉm cười với Ceto, dường như nhận được ban ơn to lớn gì đó, Celuecus nhìn con nhỏ hơn cả của Moloer trước mặt, nhìn con sứa trong suốt bình thường thậm chí là xấu xí trước mặt, cọc cằn đá nó ra.

Sứa bị móng tay hắn cắt bị thương, co ro, lao đến trước mặt Ceto run run như khóc, Ceto thương tiếc nâng sứa bị thương lên, ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt thoáng tia tức giận: "Ngươi làm gì vậy, Celuecus? Sứa là người bảo vệ của chúng ta!"

"Ngươi không ưa ai..." Celuecus cắn răng nhìn con sứa kia: "Ta không cần đồ bỏ đi đó, ta không cần ngươi chọn."

"... Được." Ceto tức đến mức bật cười: "Dòng nước ngươi còn không khống chế được cũng xứng tự chọn?"

Celuecus lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn về phía con sứa Minh Hà, không nói gì hết.

Đêm khuya. Nhanh nhẹn lẻn qua sứa giám sát, Celuecus lẻn vào sâu trong chỗ sứa. Quan sát sứa mặt trăng xanh nhạt của Moloer một phen, hắn nhịn xuống kích động muốn hủy hoạt nó, bơi đến trước sứa Minh Hà. Sứa đen tím khổng lồ yên tĩnh lơ lửng, tỏa ra hơi thở chết chóc vừa âm u vừa lạnh lùng, đây là sinh linh cổ xưa là người hành hình, không biết bao nhiêu người ta phạm tội từng bỏ mạng trong xúc tua chí mạng của nó rồi.

Tưởng tượng cảnh Ceto có thể bị mấy xúc tua này trói buộc tùy ý giày vò là cảnh tượng tuyệt vời thế nào, Celuecus không nhịn được phấn khích, hắn giơ bàn tay có màng ra, chạm lên bề mặt mềm mại của nó, nhắm mắt lại, dùng cách điều khiển sứa Ceto đã dạy họ lúc sáng để liên kết với hệ thống thần kinh của sinh linh cổ xưa khiến người ta sợ hãi này.

Một quầng sáng vàng kim lờ mờ lóe lên từ chỗ tim người cá thiếu niên, mạch máu trên cổ tay hắn cũng sáng lên, lan đến lòng bàn tay. Cảm nhận được sức mạnh nóng rực từ sứa trật tự, mũ dù sứa Minh Hà hơi rụt lại, từ từ quấn xúc tua lên cổ tay người cá thiếu niên.

Cảm nhận được mệnh lệnh thăm dò của hắn, xúc tua kia tấn công về phía sứa mặt trăng bên cạnh như chớp! Phụt một tiếng, mũ dù màu lam nhạt bị đâm xuyên.

Celuecus mở mắt ra, khó tin nhìn về phía đó.

Thế mà sứa Minh Hà có thể nghe lệnh của hắn?

"Celuecus... ngươi làm gì vậy?"

Một giọng nói như nhũ băng đâm vào xương truyền đến từ phía sau.

Sau lưng Celuecus lạnh ngắt, quay đầu lại, "bộp" một tiếng, mặt bị tát một cái thật mạnh, Ceto bóp cổ hắn, ánh mắt lạnh thấu xương: "Ta không ngờ... ngươi sẽ làm ra chuyện thế này!"

Hắn cắn răng: "Ta chỉ muốn thử..."

"Thử?" Ceto tức đến mức bàn tay nắm lấy hắn khơi run lên: "Ngươi nghĩ đây là chuyện đùa giỡn sao?"

Celuecus nhìn gương mặt phẫn nộ của anh, cảm giác sung sướng kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng. A, lần đầu hắn thấy bào phụ của mình bị mình chọc tức đến thế... thật thú vị.

"Đúng vậy, vui lắm." Hắn nhếch miệng nghiêng đầu: "Ta thật không ngờ, đồ bỏ đi dị dạng như ta lại có thể khống chế sứa Minh Hà. Ngươi nói xem, có phải vì huyết mạch của ta đặc biệt, nên có sức mạnh thần kỳ gì đó... không biết ta nên cảm ơn ai đây? Phụ vương của ta hay là..."

Hắn hài lòng phát hiện ra Ceto bị lời này của hắn thiêu đốt, sắc mặt thay đổi: "Ngươi... tưởng thế này là khống chế rồi sao?" Sau khi hung hăng kéo xúc tua trên cổ tay hắn ra, tác liên kết thần kinh, Ceto lạnh lùng nhìn hắn, Celuecus cảm thấy một cơn ù tai choáng váng mãnh liệt ập đến: "Nếu ta đến muộn một chút, ngươi không biết mình sẽ gây ra họa lớn thế nào đâu, thật vô tri. Ngươi muốn chơi, được, ta sẽ cho ngươi và nó chơi đủ!"

Con ngươi Celuecus co lại, thấy xúc tua đen khắp trời cuộn đến từ bốn phương tám hương, cắn nuốt lấy hắn!



Ngày thứ ba mươi ở sao Hải Vương.

Trong bóng đêm, cơ thể Celuecus run rẩy dữ dội, ngón tay nhúc nhích một cách khó khăn, rạch một vết thương trên cánh tay chi chít vết thương.

Ceto nhốt hắn ở đây... ba mươi ngày rồi.

Bất chợt, một tia sáng xuất hiện, cơ thể bị trói chặt được thả ra.

"Ra đây đi." Giọng nói khiến hắn căm hận vang lên.

Celuecus mở mắt ra, tất cả xúc tua của sứa Minh Hà đang trói buộc hắn đều hơi run lên, muốn đâm về phía chủ nhân giọng nói. Nhưng vẫn siết chặt bàn tay có màng không nhúc nhích.

Ánh sáng lọt vào, lộ ra bóng dáng xinh đẹp chói mắt bên ngoài, đôi mắt màu nhạt lướt qua những vết thương tính thời gian trên cánh tay, lông mi màu bạc hơi run lên, dường như có cảm xúc gì thoáng qua đáy mắt, hắn muốn bắt được gì đó nhưng chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng thờ ơ của anh: "Biết sai chưa?"

Hắn không thể cố chấp với Ceto, cứ vậy không có lợi cho hắn.

Trong đầu tưởng tượng dáng vẻ Ceto bị xúc tua của sứa Minh Hà quấn lấy, mặc hắn tùy tiện giày vò đủ kiểu, Celuecus gật đầu, cắn răng, ép bản thân thuận theo anh: "Sai rồi... Đại tế tư."

"Được rồi HADES, thả hắn ra."

Ceto ra lệnh. Celuecus cảm thấy xúc tua đã hoàn toàn nghe lệnh mình buông ra. Cơn choáng chợt ập đến, cơ thể hắn mềm nhũn, ánh mắt rời rạc, cơ thể ngã về trước, trước khi mất ý thức, dường như ngã vào vòng ôm tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

Hắn mơ hồ cảm nhận mình được ôm chặt, ôm hắn rất dịu dàng, dịu dàng đến mức xa lạ, từ khi ra đời đến giờ chưa từng cảm nhận được. Người ôm hắn là Ceto sao? Sao anh lại ôm hắn vậy?

Như thể... quan tâm hắn, thương yêu hắn lắm.

Chắc chắn... chắc chắn là hắn đang nằm mơ.

Người cá thiếu niên không thấy được người cá tế tư xinh đẹp mạnh mẽ ôm hắn rất đỗi dịu dàng, ánh mắt đầy vẻ đau khổ, hôn lên trán hắn... như đối xử với một món bảo bối, chứa đầy nỗi thương tiếc.

Hắn cũng chưa từng biết được hàm nghĩa ẩn giấu trong tên mình.



"Mặt trời nhỏ... của ta."

Là ai gọi hắn vậy? Giọng nói nghe... giống như là của Ceto.

Sao có thể?

Celuecus bừng tỉnh. Tầm mắt trắng xóa, hắn chớp chớp mắt, tầm mắt dần rõ ràng hơn. Đây không phải chỗ ở chật hẹp tối tăm của hắn, mà giống... liếc mắt sang bên cạnh, hô hấp hắn khựng lại.

Mái tóc bạch kim xõa trên đuôi cá hệt như dải ngân hà, tôn lên sườn mặt khiến người ta rung động của Ceto. Người vừa trừng phạt hắn, suýt nữa dồn hắn vào chỗ chết đang nằm rạp trên đuôi hắn... ngủ say. Cơ thể Celuecus căng cứng, không biết đây là tình huống gì, chuyển tầm mắt lướt qua cơ thể và cánh tay mình... mấy vết thương bị gai độc của sứa Minh Hà để lại đều đã lành, hình như đã được trị liệu ổn thỏa.

Chẳng lẽ là Ceto... trị liệu cho hắn?

Dù hắn vốn nghĩ muốn phủ nhận đáp án này, nhưng rõ ràng có thể thấy được thật sự Ceto đã trị thương cho hắn, nếu không hắn không thể ở trong thần miếu của anh được.

... Với lại Ceto còn ngủ trên người hắn.

Chẳng lẽ... anh chăm hắn cả đêm?

Celuecus nín thở, cố nén sự sửng sốt xuống đáy lòng, cụp mắt nhìn sườn mặt Ceto. Không biết vì ngủ say hay ánh sáng ôn hòa trong thần miếu tạo thành ảo giác, bây giờ Đại tế tư người cá lạnh lùng oai nghiêm này... trông có vẻ dịu dàng.

Từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa từng gần gũi với anh như vậy.

Bào phụ của hắn, là tồn tại xa cách hắn nhất trong hành tinh này.

Celuecus nhìn xuống anh, bàn tay có màng hơi nhúc nhích, vươn đến cần cổ thon dài của anh, nhẹ nhàng siết lấy từng chút một. Dường như cảm nhận được gì đó, lông mi Ceto run lên, hắn rụt tay lại ngay.

Vảy trên đuôi cá đều xù lên vì đề phòng.

Nhưng Ceto chưa tỉnh lại, tròng mắt dưới mí mắt đảo tròn, cau mày, dường như đang mơ, trong mơ đang có nguy hiểm gì đó đến gần khiến anh cảm thấy hoảng hốt rụt vai lại.

Tồn tại mạnh mẽ như Ceto sẽ sợ điều gì?

Celuecus hơi tò mò nhìn anh, không kìm được kề sát mặt lại.

"Đừng..." Dường như cảm nhận được cảm giáp đàn áp nào đó, yết hầu Đại tế tư người cá run lên, môi hơi hé ra: "Đừng, Ce..."

Cẻ? Nghe thấy một âm tiết mơ hồ này, tim Celuecus nảy lên. Chắc chắn không phải một phần nào đó trong tên mình được, hắn vẫn kết sát tai vào tai Ceto như bị mê hoặc.

Môi mềm mại cọ vào vành tai hắn, tai Celuecus tê rần.

"Ce..." Giọng nói đẹp nhất hành tinh này đang lẩm bẩm, xen lẫn tiếng nức nở, nhưng từ đầu chí cuối không có âm tiết kế, dường như bị cấm chế nào đó ngăn chặn.

Nhưng cảm giác tê dại lại lan từ tai ra đến da đầu rồi chạy dọc xương sống, Celuecus chuyển tầm mắt, nhìn đôi môi Ceto đang gần trong gang tấc.

Môi Đại tế tư người cá rất đẹp, đầy đặn ngọt ngào, hết như nhụy hoa non nớt, giữa môi trên có châu môi* nhỏ giống hắn.

Bây giờ hai cánh môi hơi mấp máy, thi thoảng lộ ra đầu lưỡi đỏ nhạt bên trong.

Máu Celuecus muốn đóng băng, cảm giác kỳ lạ nào đó đang manh nha trong tim, khiến hắn nhìn chằm chằm vào môi Ceto, cảm thấy hơi khát. Ánh mắt dần di chuyển xuống, mon men từ môi Ceto đến cằm trơn nhẵn, cần cổ thon dài, xương quai xanh sâu hoắm...

Nếu không phải có yếu hầu hơi gồ lên và ngực bằng phẳng, bào phụ của hắn trông... cũng giống giống cái xinh đẹp. Đến cả mùi vị trên người...

Hắn ngửi ngửi, cũng từa tựa giống cái, tuy rất lạnh lùng nhưng rất ngọt.

"Ce!" Đột nhiên Ceto run giọng gọi, lông mi trắng bạc mở ra, lộ đôi mắt màu nhạt... tránh cũng không tránh được, cứ thế bốn mắt nhìn nhau.



Chú thích:

唇珠: đặc điểm môi, giữa môi trên hơi nhô ra như hình hạt châu, nói chung là đẹp. Mà giờ tui không biết hình dung bằng tiếng Việt thế nào, tự bí từ.