Ngược Dòng Vung Đao

Chương 110: Đổi Hướng Thay Đường



Nghiêm tổng đặc biệt tới cục cảnh sát đệ trình vật chứng lên đội trưởng Tiết, bị đội trưởng Tiết kéo vào căng-tin ăn cơm.

Bây giờ hai người đã thân thiết, chỉ hận không thể một ánh mắt rõ tâm tình, tìm cái bàn trong góc kín đáo nhất căng-tin để ngồi, tuy bản mặt Dạ Xoa của đội trưởng Tiết đi tới đâu cũng không thể né tránh tai mắt.

Tiết Khiêm đang vò đầu bứt tai trước đống hồ sơ phức tạp, phải lôi kéo Nghiêm Tiểu Đao xỉa răng tán phét cho nhẹ đầu, tại sao ngày xưa không phát hiện ra hai người hợp nhau thế cơ chứ!

Tiết Khiêm không gọi đậu phụ thối cho Nghiêm tổng mà tử tế gọi một mâm ba món, vừa ăn vừa cằn nhằn, “Cuối cùng bọn tôi cũng biết Cổ Diệu Đình trèo lên kiểu gì rồi, anh đoán xem bọn tôi hỏi ai?”

Nghiêm Tiểu Đao, “Ai?”

“Còn ai từng ngủ với Đình gia nữa?” Tiết Khiêm quẳng ra một ánh mắt cực kỳ sâu xa tế nhị giữa đàn ông với đàn ông, “Bà nội nhà họ Giản, Triệu phu nhân đó.”

Nghiêm Tiểu Đao suýt thì quên mất Triệu phu nhân hùng hổ không kém đấng mày râu này, khi trước chị ta còn định giở trò đáng khinh với hắn, đòi thiết lập quan hệ giao hảo “Tần Tấn” cùng hắn. Từ khi trở mặt với chủ tịch Giản, vợ chồng xa cách, Triệu Khởi Phượng không xuất hiện ở buổi đấu giá, nhưng điều đó chẳng thể cản trở bà cô này tiếp tục ngấm ngầm phóng đãng lẳng lơ, vợ chồng hai người cứ mạnh ai nấy chơi, cuộc đời ngắn ngủi sao phải ngần ngại!

Nghiêm Tiểu Đao quên mất người này, nhưng đội trưởng Tiết không quên, tranh thủ lần vây bắt chủ tịch Giản, gã tiện thể mời Triệu Khởi Phượng uống trà, quả nhiên đã hỏi đúng người.

Triệu phu nhân không trực tiếp tham dự hành vi phạm tội, nhưng cái gì cũng biết.

Cổ Diệu Đình được ca tụng là “ngọn giáo vàng” sừng sững bất khuất, làm điên đảo hết thảy phu nhân thuộc giới thượng lưu, không ngờ cũng dan díu với cả bà nội nhà họ Giản, hai người cặp kè nhau. Nghe nói lần đầu tiên gặp Triệu phu nhân, Cổ Diệu Đình đã cho bà chị dâm đãng này một trận tơi bời. Loại người như gã chẳng cần vờ vịt hàn huyên khách sáo hay lá mặt lá trái dịu dàng khơi mào làm gì, cứ thế tóm lấy bà chị dâm đãng, lôi thẳng vào phòng ngủ, bàn tay to lớn tục tĩu xé rách bươm chiếc váy dạ hội, vói vào trong áo ngực, thô bạo xoa bóp, sau đó ném người ta lên giường…

Thường xuyên qua lại, Triệu phu nhân đâm ra chịu không nổi, cứ nhìn thấy là phát sợ người này. Có lẽ Triệu Khởi Phượng thích kiểu đàn ông dịu dàng đoan chính như ngài Nghiêm hơn. Bây giờ ngẫm lại, khi đó chị ta mang đôi tất da chân hoa văn trong suốt, ngoắc chân dụ dỗ Nghiêm Tiểu Đao, so với Cổ Diệu Đình thẳng thừng xé áo lột quần dã man tàn bạo thì bản lĩnh của Triệu Khởi Phượng kém tới thảm hại.

Những chuyện bậy bạ thầm kín kiểu này, Tiết Khiêm cũng mang ra buôn với Nghiêm Tiểu Đao.

Tiết Khiêm vừa ăn vừa nói, “Cổ Diệu Đình xuất thân từ tầng lớp thấp nhất, cục mịch thô thiển, dáng dấp cao to nhưng mặt mũi bặm trợn, loại hàng này dựa vào đâu mà hot nhỉ? Sao lại có người để ý nhỉ? Cũng chính vì thế nên ngày xưa chúng tôi mới không ngờ nổi, một gã côn đồ hung ác ngang ngược, lại là tội phạm bị truy nã, thế mà cũng có kẻ thích, còn hợp khẩu vị mặn chát của đám người ham của lạ trong giới nhà giàu chứ.”

Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu, cũng khó lòng tin nổi, “Hoang đường thật.”

Nói trắng ra là, giới thượng lưu ăn hương uống lạt đủ các thể loại kiểu dáng ngoại hình rồi, sớm đã chẳng còn lạ lẫm gì với ‘thịt tươi’ tuấn tú, ngược lại thì chưa gặp kiểu đàn ông cục súc như thú vật bao giờ, vì vậy gã này lập tức khơi dậy khẩu vị mặn mòi của các phu nhân trung niên lòng tham không đáy, cực kỳ nổi tiếng trong giới phú bà giàu có hào phóng, phục vụ các phú bà sung sướng lên tiên.

Tiết Khiêm chỉ đôi đũa trong tay Nghiêm Tiểu Đao, mô phỏng độ dài, “Nghe nói còn hơn.”

Nghiêm Tiểu Đao thoạt nghe không hiểu, “Cái gì hơn?”

Tiết Khiêm rỉ tai, “Dài hơn, chiếc đũa này phải 25 cm ấy nhỉ?”

Nghiêm Tiểu Đao trố mắt, “… ĐCM?”

Tiết Khiêm, “Nghe đâu tận 30 cm, năng lực trời ban.”

Nghiêm Tiểu Đao, “Phét hả?”

Tiết Khiêm, “Không thì sao đám phu nhân lắm tiền nhiều của lại phát điên như động kinh thế được?”

Nghiêm Tiểu Đao trố mắt nhìn Tiết Khiêm, tự nhiên chẳng muốn đụng vào đĩa ớt xanh xào thịt trước mặt nữa, “…30 cm thì đcm không thể nào, gia súc à.”

Xét cho cùng, đàn ông vẫn rất chú trọng kích thước và bản lĩnh, hai thằng đàn ông châu đầu thảo luận chuyện phòng the, mặt ai cũng tràn trề “cái đcm”.

Sau đó gã này được các phu nhân lắm tiền giới thiệu cho những người đàn ông quyền cao chức trọng, thuận lợi xâm nhập vào “giới” nọ. Đình gia vừa có thể tầm hoan bay nhảy cùng các phu nhân, vừa có thể nối giáo cho giặc dưới danh nghĩa thuộc hạ của cha con nhà họ Triệu nhờ bản tính hung hãn, hữu dũng vô mưu, hơn nữa gã còn có quan hệ tình nhân giường chiếu với thằng con nhà họ Triệu, được gắn cái mác “con rể”, ăn trên ngồi chốc ngang ngược hống hách. Gã này thật sự lên như diều gặp gió, cá gặp nước, đột nhiên vớ bở, nhảy đúng vào chiếc thùng nhuộm chứa đầy bè lũ ác ma thông đồng một giuộc.

Loại người như vậy, có thể gọi là “trai bao” được sao?

Đâu phải đám tai to mặt lớn đang đùa giỡn với gã, rõ ràng chính gã mới đang đùa giỡn với đám này, trắng trợn phô bày tất cả những thô tục dơ bẩn, làm đảo điên cái “giới” ngất ngưởng trên cao tự cho mình là siêu phàm nọ, dùng cây gậy khổng lồ khuấy đảo chiếc thùng nhuộm thậm chí còn bẩn thỉu hơn cả bản thân gã…

Cuối cùng cảnh sát cũng thu được di vật trước lúc qua đời của ngài Mạch.

Cục trưởng Bào còn đang lo không đủ chứng cứ vững chắc, không thể tác động tới lợi ích trung tâm giấu dưới đáy nước của cái “giới” nọ, nhưng Nghiêm Tiểu Đao đã kịp thời tặng cho cảnh sát món quà cực kỳ giá trị, một thu hoạch hoàn toàn ngoài ý muốn.

Tuyệt đối ngoài ý muốn.

Mọi người đều biết đoạn video quay lén cảnh Mạch Doãn Lương bị sỉ nhục tại “Vân Đoan Hào” được tung lên mạng chiêu cáo thiên hạ, nhưng không ai ngờ trong tay Mạch Doãn Lương còn rất nhiều chứng cứ khác, mấy trăm GB video quay lại cảnh ngược đãi. So sánh ra, tội ác trên du thuyền mà Du công tử phạm phải lúc nhất thời xúc động chỉ là một góc nhỏ bên rìa tảng băng trôi khổng lồ, vẫn còn cách trung tâm xa lắm.

Lúc này Nghiêm Tiểu Đao đang ngồi trên sô pha trong phòng khách nhà cục trưởng Bào, ngẩn ngơ bắt tréo chân.
Loading...


Nơi này đột nhiên lại biến thành tụ điểm gặp gỡ trao đổi bí mật của mấy người, ví dụ Nghiêm Tiểu Đao, hôm nay đội mũ lưỡi trai, mặc đồng phục nhân viên giao hàng, khiêng thùng nước khoáng cực bự đi lên. Với thân phận tế nhị của hắn, vừa không phải nghi phạm, vừa không phải nhân chứng đặc biệt hay người qua đường nhàn rỗi, thường xuyên ra vào cục cảnh sát cũng không ổn lắm, vì vậy mới chuyển sang thường xuyên “giao hàng” đến nhà cục trưởng Bào.

Cục trưởng Bào bủn xỉn không thèm mời hắn trà bánh, chỉ vào hắn trách cứ, “Đã bảo là phải như hình với bóng cùng ai kia cơ mà? Đâu rồi?”

Nghiêm Tiểu Đao vô tội xòe tay, “Cậu ấy không muốn đi theo con, con không mời được cậu ấy đến nhà cục trưởng cục cảnh sát đâu.”

“…” Bào Chính Uy bất mãn, “Thằng nhỏ lắm thói xấu thế!”

Nghiêm Tiểu Đao lặp lại, “Lắm thật, con nuôi cũng mệt lắm!”

Bào Chính Uy ngồi trên sô pha uống trà, thong thả tiết lộ, “Chú xem qua mấy video chứng cứ rồi, trừ bản thân Mạch Doãn Lương thì tổng cộng có bốn nhân vật chủ chốt khác dính líu, thời gian ghi hình kéo dài suốt nhiều năm, thoạt nhìn có vẻ là một vụ ngược đãi trường kỳ, có tổ chức và quy luật, khiến người ta sôi máu.”

“Có bắt được không?” Nghiêm Tiểu Đao khẽ hỏi.

“Khó, hình bất thượng đại phu*. Huống hồ Mạch Doãn Lương đã chết, không thể tự chứng minh bản thân bị ép buộc, cùng lắm đây chỉ là một xì căng đan suy đồi đạo đức thôi.” Bào Chính Uy chậm rãi lắc đầu. (*Trích từ câu “Lễ bất hạ thứ nhân, hình bất thượng đại phu” trong Lễ Kí, nôm na nghĩa là dân đen không được đối đãi bằng nghi lễ, quý tộc sẽ không bị hành hình.)

Cục trưởng Bào tiện tay cầm hộp kẹo ngậm cai thuốc, bày viên kẹo lên bàn thay sơ đồ cho Nghiêm Tiểu Đao xem, “Trong giới có tám vị tai to mặt lớn, con chưa gặp thì cũng phải nghe tên rồi, trước mắt video đã liên quan đến bốn vị, Triệu, Hoàng, Phan, Đổng.”

Biết rõ tên họ, nhưng quá cao, không thể trèo lên, quá xa, không thể với tới, không thể chạm vào một cọng lông.

Bốn viên kẹo xinh xắn nằm trong giấy gói sặc sỡ trên bàn, phản chiếu qua mắt Nghiêm Tiểu Đao lại rành rọt biến thành bốn bộ xương quái thú mang trên người vô số vàng bạc châu báu, với những chiếc đầu lâu chất đầy dục vọng và lòng tham xấu xí tột cùng.

Các nhân vật này đều là tai to mặt lớn đức cao vọng trọng, trải qua mấy đời giông bão, giờ đã thành những cây đại thụ với bộ rễ cắm sâu, sừng sững không suy suyển. Châu chấu đá xe, cục cảnh sát nho nhỏ của họ không có đủ khả năng lay chuyển, cấp bậc còn xa mới bằng, muốn nói chuyện còn không gặp nổi.

Hiện tại, ngay cả Lương Thông, họ cũng không thể đụng vào!

Tổ chuyên án bên phía Yên thành khơi thông cãi cọ hồi lâu, đến giờ vẫn chưa lấy được chỉ thị tạm giam chủ tịch Lương. Lúc này họ vẫn dùng vụ án Trần Cửu làm cái cớ, hoàn toàn không dám nói ra những lắt léo nội tình phía sau, chỉ sợ nói ra rồi sẽ không thể tiếp tục vụ án này được nữa.

Tình thế đã sáng tỏ và đơn giản, thủ phạm chính trong vụ án Trần Cửu vẫn chưa bị lôi ra ngoài, kẻ này hiện đang dùng biệt danh là Cổ Diệu Đình, ẩn nấp tại một nơi bí ẩn được bảo vệ nghiêm ngặt vào đó ở Yên thành, không dám lộ mặt. Gã này tựa lưng vào đại thụ, nhàn nhã hóng mát, dường như đang khiêu khích và sánh vai với cảnh sát từ phía xa, rất khó đụng vào.

Điểm tựa của gã là không gian khổng lồ chất đầy vàng bạc châu báu, quyền thế hiển hách, đồng thời cũng chôn giấu cội nguồn gốc rễ của tội ác. Cổ Diệu Đình vừa hưởng thụ sự che chở của không gian này, vừa liên tục bán đứng hé lộ danh tính người đứng phía sau. Gã này giống hệt con dao găm bén nhọn, xuyên thủng lớp da bao bọc bản án cũ, đâm thẳng xuống vũng bùn nuôi dưỡng tội nghiệt.

Lương Thông và Giản Minh Huân là mạch máu và phân bón, không ngừng vận chuyển chất dinh dưỡng cho vũng bùn tội ác, cũng là ma cô cao cấp trong đường dây “Yên thành Thập nhị thiếu” bí hiểm. Thực trạng chắc chắn không chỉ dừng lại ở mười hai thiếu niên vô tội, ít nhất hắn cũng đã trông thấy các loại danh sách kiểu như “Thập nhị thoa” (mười hai cây trâm) của chủ tịch Giản rồi.

Mà kế hoạch của Lăng Hà, chính là khéo léo lợi dụng bản án Trần Cửu, lật lại manh mối năm xưa, khuấy đảo vũng bùn này, để lưới trời lồng lộng từng bước trục vớt, lột da đám tàn dư bên dưới. Kỳ nhông khổng lồ, bạch tuộc kịch độc và những con quái vật to lớn ấn nấp dưới mặt nước yên ả, chắc hẳn lúc này cũng không thể tiếp tục trốn tránh, thân xác xấu xí mụn nhọt sớm muộn gì cũng bị lôi ra ánh sáng, phơi bày trước mắt bao người.

Phe chính nghĩa, hiện tại chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi thời cơ thích hợp mà thôi.

Giống như khi đó, sau khi Mạch Doãn Lương bất ngờ bỏ mạng, đoạn video bạo hành kinh thế hãi tục bùng nổ trước công chúng, xuyên thủng giới hạn đạo đức của xã hội, khiến cha con nhà họ Du cùng đường, tự rơi vào cảnh diệt vong.



Phu nhân cục trưởng gói sủi cảo, ăn kèm vài món rau trộn ngon miệng, giữ Tiểu Đao ở lại dùng bữa cơm trưa nóng sốt.

Nghiêm Tiểu Đao câu nệ đứng dậy, cuống cuồng xua tay, “Ăn cơm nhà chú ngại lắm!”

Bào Chính Uy gạt đi, “Hờ, mày mà cũng biết ngượng cơ à?”

Nghiêm Tiểu Đao vội vàng nịnh nọt, “Cấp bậc con chưa đủ, nếu để người khác biết con ăn cơm ở nhà cục trưởng thì haizzz, bao nhiêu người ghen đỏ cả mắt cho xem!”

“Có gì mà ngại.” Phu nhân cục trưởng mỉm cười, thoải mái chuyện trò như người trong nhà, “Ngày xưa Hạo Thành và Tiết Khiêm cũng thường xuyên đến nhà cô chú ăn cơm đấy.”

Nghiêm Tiểu Đao rũ mắt, “Thân phận của con là gì? Con sao dám so sánh với sĩ quan Lục và đồng chí Tiết.”

Bào Chính Uy gằn giọng, “Trong mắt chú đây thì giống nhau hết, chú không hề bên trọng bên khinh nhé, bữa sủi cảo này phải ăn.”

Cục trưởng Bào cầm nửa bình rượu đế, uống mấy chén cùng Nghiêm Tiểu Đao giải sầu. Thỉnh thoảng chạm cốc, ông lại híp mắt nhìn Tiểu Đao, “Từ lời khai của Mạch Doãn Lương trước lúc qua đời, khi đó bệnh trầm cảm của cậu ta phát tác nghiêm trọng, một nhân tố trong đó chính là có người thường xuyên quấy nhiễu cậu ta, mà nguyên nhân của việc quấy nhiễu này là để thúc ép, sai khiến cậu ta ra mặt làm chứng. Nói cách khác, khi ấy có người lén lút liên lạc, quấy nhiễu cậu ta.”

Nghiêm Tiểu Đao đang cắn dở miếng sủi cảo, nước súp bắn ra, “Vậy sao?”

Cục trưởng Bào phân tích, “Chú vẫn nghi ngờ chuyện Mạch Doãn Lương đột nhiên chọn cách tự sát là có nguyên nhân, chuyện này rất kỳ quặc, lúc đó kết thúc vụ án quá gấp gáp, rất nhiều chi tiết chưa kịp điều tra. Ví dụ như Mạch Doãn Lương làm cách nào để lên kế hoạch tỉ mỉ tới vậy, không chỉ đạt được mục đích tự sát mà còn gài bẫy được ba người Lương, Giản, Du, thậm chí cả con, cùng lúc đổ tội cho bốn người. Chắc chắn đây không phải chuyện một mình Mạch Doãn Lương có thể làm được, chẳng những có người đứng phía sau sai khiến dụ dỗ, mà còn có người âm thầm bày mưu tính kế cho cậu ta, hỗ trợ cậu ta hoàn thành kế hoạch tự sát kinh thiên động địa này.”

Đôi đũa còn đang kẹp nửa miếng sủi cảo của Nghiêm Tiểu Đao khựng lại giữa không trung, hắn bỏ bê thật lâu không ăn tiếp, rũ mắt, hết cách đáp lại.

Bào Chính Uy ngó hắn, “Mạch Doãn Lương giống như một con rối, vừa yếu đuối tự ti lại chần chờ thiếu quyết đoán, có người đứng phía sau vạch kế hoạch, chỉ đạo cậu ta tự sát. Con thấy đúng không?”

Nghiêm Tiểu Đao quả quyết bác bỏ, “Chú nghi ngờ cậu ấy sao?… Cậu ấy không làm đâu.”

Cục trưởng Bào cáo già xảo quyệt nhìn chòng chọc Nghiêm Tiểu Đao, một lát sau mới giúp hắn tắt đèn cảnh báo, “Chú cũng cho là không phải cậu ấy. Có thể là người đứng sau cậu ấy, con đoán được không?”

Nghiêm Tiểu Đao nghĩ bụng, chú đang ủ mưu cái gì thế?

Cục trưởng Bào uống liền mấy chén rượu, chợt nổi tính thích đùa giỡn như trẻ con: Chú không nói đâu, mày cứ chờ sự thật phơi bày đi.

Huống hồ, với khả năng của một mình Mạch Doãn Lương, làm sao có thể quay được tận vài ổ cứng chứa video bạo hành? Nếu có bản lĩnh này, anh ta đã tự thoát khỏi bể khổ từ lâu. Chưa biết chừng phía sau vẫn còn một ván cờ chính trị lớn hơn, đấu đá chém giết gió tanh mưa máu…

Đêm đó, Nghiêm Tiểu Đao nằm ngửa, nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu lại miên man suy nghĩ.

Hắn khẽ cử động, bại lộ nhịp thở lệch với quy luật, ngay tức khắc bị một cẳng chân dài từ bên cạnh gác lên.

Nghiêm Tiểu Đao nhìn sang bạn đời nằm bên cạnh, “Đói bụng hả? Ăn đêm nhé?”

Lăng Hà vuốt ve vòng eo và bắp đùi hắn, vòng tay ôm hắn, ngâm nga một tiếng đầy thỏa mãn, “Ôm chút thôi…”

Thỉnh thoảng vào những lúc riêng tư, Lăng Hà dính vào hắn không rời, Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ hưởng thụ sự quấn quýt si mê này, trong lòng rất thỏa mãn. Xét cho cùng thì hắn vẫn hơn Lăng Hà năm tuổi, tuổi tác cách biệt, người yêu xinh đẹp trẻ trung lại yêu hắn, dựa dẫm vào hắn như thế, sao hắn không thỏa mãn cho đành?

Tất nhiên, bao gập ghềnh sóng gió và tình sâu nghĩa nặng giữa hai người, từ lâu đã không thể chia cắt, không thể rời xa.

Vấn đề cục trưởng Bào đề cập tới, Nghiêm Tiểu Đao không hoài nghi Lăng Hà.

Hắn cho rằng hiện tại hắn đã đủ hiểu Lăng Hà rồi.

Chập tối tan tầm hôm sau, hai người cùng đến bệnh viện thăm vợ của Đàm Thiệu An.

Sau khi Đàm Thiệu An ra đầu thú, Lăng Hà quán xuyến việc chăm sóc người vợ đang nằm trên giường bệnh thay hắn.

Ngài Lăng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhận trách nhiệm. Nghiêm Tiểu Đao phát giác, cái người tên Lăng Hà này, dù làm việc tốt hay việc xấu cũng đều giữ tác phong kín đáo quả quyết, không thảo luận không thương lượng, cố chấp và kiên định, không quan tâm đến ý kiến của người khác.

Lăng Hà nộp viện phí, còn phái Mao Trí Tú và cộng sự đảm đang nhất là Liễu Huệ Chân đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân. Dù đã thuê hộ lý riêng, nhưng vẫn cần người nhà theo cùng.

Rời khỏi bệnh viện, hai chàng trai tuấn tú và hai cô gái xinh đẹp đi bộ trên phố, chuyện trò vui vẻ.

Con phố dài mười dặm, ánh đèn mênh mang như dòng sông. Ánh sáng uốn lượn chảy tới bờ vịnh, trải dài khuất sau bờ bến của tầm mắt và đời người.

Ánh đèn hắt xuống mặt đường lát gạch vuông, kéo dài hai cái bóng mảnh mai của Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà, gần như tíu tít hòa cùng hai cái bóng cũng bị kéo dài của Liễu Huệ Chân và Mao Trí Tú, bốn người ý hợp tâm đầu, vô cùng hoan hỉ.

Mao Trí Tú búi tóc trên đỉnh đầu, gọn gàng hoạt bát. Liễu Huệ Chân búi hai búi nhỏ bên tai, mặc váy liền thêu hoa kiểu cổ, tay xách chiếc túi cói nho nhỏ, toát lên vẻ ngây thơ đáng yêu. Hai cô gái xinh đẹp cùng đeo đồng hồ Nghiêm tổng mua tặng lần trước.

Lăng Hà và Tiểu Đao sánh vai cất bước, thỉnh thoảng tình cờ chạm tay chạm vai, nhẹ vỗ về, cảm nhận hơi ấm của nhau trong gió biển se lạnh.

“Lạnh không? Bờ biển gió lớn.” Nghiêm Tiểu Đao nhìn chiếc T-shirt vải lanh mỏng đến không thể mỏng hơn của Lăng Hà.

“Không lạnh.” Lăng Hà nói.

“Mỏng quá, nhìn thấy hết kìa.” Thỉnh thoảng Nghiêm Tiểu Đao cũng khá hẹp hòi, hình như ngày xưa hắn đâu có tật xấu này? Quả nhiên hắn đã khác rồi.

“Anh nhìn xuyên thấu được hả?” Lăng Hà chê trách lườm hắn.

“Ừ, tôi nhìn được đấy.” Nghiêm Tiểu Đao hừ một tiếng.

Nghiêm Tiểu Đao ngoái lại nhìn hai cô gái, hiền hậu nói, “Cứ bắt Trí Tú và Huệ Chân đi chăm sóc bệnh nhân hoài thì khổ quá, tôi nhìn cũng thấy không đành. Để về tôi cử thêm hai người nữa, mọi người chia ca mà trực!”

Mao Trí Tú cất giọng trong trẻo, “Kìa sếp xem kìa, tự kiểm điểm đi sếp nhé! Đúng là chỉ Nghiêm tổng nhà mình mới thương hương tiếc ngọc thôi!”

Liễu Huệ Chân ngượng nghịu cười, híp mắt chun mũi như chú mèo, “Ngài Nghiêm dịu dàng nhất!”

Lăng Hà tạt chậu nước lạnh vào cả hai cô gái, “Anh ta chỉ thương hương tiếc ngọc các cô ngoài mồm thôi, anh ta thì cử được ai vào viện trực nhật? Phong Phong Khoan Tử à?”

Nghiêm Tiểu Đao trịnh trọng lườm y, “Thế sao được.”

Lăng Hà chỉ điểm cho hắn, “Anh Nghiêm đã thương hương tiếc ngọc như thế thì tôi tìm hộ anh hai người phù hợp nhất để thay ca với Trí Tú và Huệ Chân nhé, tiện thể hàn huyên ôn chuyện cùng anh luôn.”

Nghiêm Tiểu Đao chợt thấy đề tài không ổn, chỉ muốn nhai nát rồi nuốt luôn đầu lưỡi của mình.

Lăng Hà nhẹ nhàng thả một câu bay bay theo gió, “Tô tiểu thư và Doãn tiểu thư được đấy, gọi thôi nhỉ.”

“Ối chao, ai đó ai đó! Muốn gặp quá đi, chắc chắn là đại mỹ nhân…” Mao Trí Tú và Liễu Huệ Chân tíu tít ố á phía sau.

Nghiêm Tiểu Đao cạn lời, tiện tay chỉ vào quán nướng bên đường, “Không đói bụng hả các cô nương? Ăn cơm thôi!”

Đây là một cơ sở của chuỗi quán nướng cực kỳ hot trong thành phố dạo gần đây, trong quán hầm hập mùi thịt thơm phức, mặn mặn cay cay.

Bàn vuông, ghế băng, bếp nướng vỉ sắt, xiên nướng dài, vài dụng cụ thô sơ đơn giản kết hợp với đủ loại thịt và nội tạng ướp gia vị tươi ngon thơm phức, bốn người ngồi quanh chiếc bàn rộng rãi, xắn tay áo cùng ăn.

Ngài Lăng bị Mao Trí Tú cười nhạo là “Tiểu vương tử chất phác”, bởi vì Lăng Hà nhìn chằm chằm chiếc đĩa khổng lồ đựng thịt bò thịt dê cật dê gân bò, ngấu nghiến như hùm, mỡ dê bóng loáng dính trên mép.

Lăng Hà đeo quân hàm “Chúa tể nhan sắc” trên trán, lối ăn chưa phải hào sảng nhất. Bởi phía sau họ là một đám đàn ông mặc áo may ô quần đùi xỏ dép lê, điên cuồng rót bia hò hét, thoải mái thể hiện tác phong đường phố chân thật hạng nhất.

Lăng Hà ngoạm xiên nướng, thỉnh thoảng bị tóc rũ xuống cản trở, Nghiêm Tiểu Đao lau tay sạch sẽ, cầm dây thun buộc gọn tóc cho y.

Mọi động tác đều theo thói quen, Lăng Hà tiếp tục gặm thịt xiên, tần suất và biên độ dùng răng xé thịt không hề ngừng lại, vẫn dán mắt nhìn thịt chằm chằm.

Suốt bữa cơm, Nghiêm tổng liên tục bị hai cô nương tra khảo về Tô tiểu thư và Doãn tiểu thư.

Nghiêm Tiểu Đao thoải mái thú nhận một phần nội dung mà hắn nghĩ mình có thể cung khai, “Quen Tô Tinh từ tám năm trước, chỉ tình cờ thôi. Khi đó tôi vẫn còn trẻ, tình tình khá xốc nổi, kéo bè kéo phái đánh nhau với người ta, bị chém một nhát, cuống quýt chạy vào WC nữ. Tô Tinh chỉ cho tôi trốn ra từ cửa sổ, còn cho tôi tiền gọi taxi… Về sau tôi bám theo cô ấy từ câu lạc bộ đêm về nhà, lặng lẽ tìm đến nhà, đưa một bó hoa lên tận phòng cô ấy.”

“Ngài Nghiêm theo đuổi người ta lãng mạn thật nha.” Liễu Huệ Chân dịu dàng nói.

Nghiêm Tiểu Đao đáp, “Tô Tinh là một cô gái tốt. Cô ấy cũng là trẻ mồ côi không cha không mẹ, bị bán vào nơi đó, con người không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng vẫn có thể lựa chọn gìn giữ sơ tâm.”

“Một cô gái tốt, lại có tình có nghĩa như thế, em cũng muốn làm quen với cô ấy, nhưng sao cuối cùng anh lại không cưới người ta?” Mao tiên cô hỏi câu này cực kỳ ác độc, còn không ngừng liếc sang Lăng Hà.

“Về sau mới ngộ ra, tôi thích ai đó đẹp trai hơn, lộng lẫy cứng cáp hơn.” Nghiêm Tiểu Đao trả lời rất bình tĩnh, ngoạm một lúc hai miếng gân bò cực to.

“Anh Nghiêm đây chưa cưới người ta là vì ảnh muốn được gả đi hơn.” Lăng Hà ung dung đáp lễ, vừa nhìn thẳng vào Nghiêm Tiểu Đao vừa gặm cá nướng.

Củ khoai tây nướng tròn xoe trong tay Liễu Huệ Chân rơi xuống đất.

Mao Trí Tú bật cười khen ngợi, “Sếp đẹp trai quá trời!”

Nghiêm Tiểu Đao cũng nở nụ cười tự giễu, đôi mắt đỏ hoe vì men say rũ xuống, ngài Lăng thích lên mặt, thích ra vẻ ta đây trước người ngoài, thôi cứ để cho y đắc ý.

Mai sau, em gả cho tôi hay tôi gả cho em cũng đâu có gì khác?

Lăng Hà ngồi nghe Nghiêm Tiểu Đao kể về các mối tình cũ, cũng không cho rằng mấy chuyện lặt vặt này đáng để mình phải ghen. Tâm lý của y được thiết lập cực kỳ vững chắc: Quen nhau tám năm thì đã sao, người phụ nữ nào có thể “mần thịt” anh? Làm cho anh sung sướng đến nhường ấy? Cuối cùng Nghiêm Tiểu Đao anh vẫn phải gả cho tôi thôi!

“Cái đệt, phòng thủ đợt tấn công này nhanh!… Đừng để nó xông vào!…”

“Hậu vệ chặn kém quá… Đcmn dở quá!”

“Không chặn được Bối Gia Hồng đâu, chịu chết thôi.”

Đại bộ phận thực khách đang ngước lên theo dõi màn hình lớn, vừa ngoạm thịt vừa tán gẫu. Sở dĩ quán nướng này hot là bởi họ dùng TV màn hình siêu lớn và các trận đấu phát sóng thực tiếp làm món khai vị trước món chính để hấp dẫn thực khách, lúc này TV đang phát trận đấu thuộc giải siêu túc cầu giữa câu lạc bộ Thái Hưng của Lâm Loan, đội Thái Hưng đá trên sân nhà, nghênh chiến đội khách từ phương xa tới.

Trận hò hét đầy khí thế xen lẫn tiếng rủa xả tiu nghỉu ban nãy là bởi đội bạn vừa sút vào một trái, vượt lên dẫn trước.

Nghiêm Tiểu Đao cũng ngước lên nhìn màn hình. Cả bốn người đều không phải fan cuồng bóng đá, thi đấu bóng đá ấy hả, loanh quanh chỉ là đá bóng về phía đội bạn thôi mà, hai cô nương Trí Tú và Huệ Chân cũng làm được. Liễu Huệ Chân e lệ chỉ tay, “Cầu thủ vừa sút bóng kia đẹp trai ghê ấy.”

Mao Trí Tú mút ngón tay, “Số 11, tên gì ấy nhỉ? Em không nghe rõ bình luận lắm, đúng là đẹp trai thật.”

“Bối Gia Hồng.” Nghiêm Tiểu Đao khẽ nói tên cầu thủ nọ cho Mao Trí Tú.

Người vừa sút bóng là tiền đạo số 11, Bối Gia Hồng của câu lạc bộ Hằng Trung đến từ Quảng Châu. Dù rất ít xem đá bóng, Nghiêm Tiểu Đao vẫn nhớ rõ cái tên này, các tiền đạo sút tung lưới đội bạn hơn hai mươi lần một năm đều là siêu sao nổi tiếng. Huống chi Bối Gia Hồng lại vô cùng khôi ngô, phóng khoáng dạt dào, cả người toát ra khí thế bừng bừng trên sân cỏ, cực kỳ hiếm thấy.

Bối Gia Hồng nhận đường chuyền dài trên không từ đồng đội phía sau, nhảy lên đón bóng rồi vượt qua một hậu vệ Thái Hưng Lâm Loan, thẳng đường lao nhanh về phía trước, ngay tại khoảnh khắc hậu vệ đội bạn chuẩn bị bao vây bốn phía, anh nhẹ nhàng gẩy bóng qua đỉnh đầu thủ môn…

Pha bóng rất lưu loát, giống như “cú sút vòng cung” trong sách giáo khoa, ngay lập tức làm dấy lên những tiếng rên rỉ chán nản trong quán thịt nướng.

“Lẽ ra ngày xưa không nên để Tiểu Bối chuyển câu lạc bộ! Chuyển rồi thì đấy! Anh xem bây giờ nó đá thủng lưới mình, chẳng nương chân tí nào!”

“Đội Quảng Châu trả nhiều tiền thế, gấp ba lương một năm, ai được mời chẳng đi?”

“ĐCM, Bối Gia Hồng thèm tiền!”

Các fan cuồng bóng đá trong quán nhiếc móc Bối Gia Hồng vong ân phụ nghĩa phản bội quê hương, phản bội công ơn dưỡng dục của đội bóng cũ và sự ủng hộ nhiệt tình của hương thân phụ lão. Bối Gia Hồng khi nhỏ từng lọt vào mắt xanh của huấn luyện viên học viện thể thao trong vùng, từ đội bóng thiếu niên của học viện lên thẳng đội bóng thanh niên, lên thẳng ghế dự bị của câu lạc bộ Thái Hưng, lại từng bước trở thành siêu cầu thủ của đội tuyển quê nhà, năm ngoái được ông chủ giàu nứt đố đổ vách của câu lạc bộ Quảng Châu dùng mức lương nghìn vạn* câu đi mất. (~33 tỷ VND)

Khi ấy Bối Gia Hồng bất chấp băng rôn biểu ngữ níu kéo của toàn bộ fan bóng đá địa phương, cũng không để ý tới sự công kích chửi rủa ùn ùn như bão tố của dư luận, bỏ đi hết sức kiên quyết. Sau trận đấu từ biệt câu lạc bộ Thái Hưng ngay trên sân nhà Lâm Loan, người này lập tức bỏ đi không ngoái lại, còn không tỏ vẻ lưu luyến chút nào.

Mất đi cầu thủ sáng giá nhất, đội tuyển Thái Hưng binh bại như núi lở, khung thành mong manh heo hắt. Bối Gia Hồng xuyên thủng vùng cấm như vào chỗ không người, mang khí thế tất sát kiêu căng ngạo nghễ, chẳng ngờ còn quay lưng về phía khung thành, biểu diễn động tác vô lê.

Tung người lên không trung, lực eo phi thường, tư thế vút bay phóng khoáng lồng lộng!

Bụp — bóng lại vào lưới.

Bối Gia Hồng lặng lẽ đứng dậy, không quên đắc ý chạy một vòng sân, dửng dưng liếc sang khung thành của đội Thái Hưng, hạ mắt rũ bỏ tất cả sự lạnh lùng xuống sân cỏ. Người này còn lười đập tay với đồng đội, cũng không có vẻ muốn ghi bàn vì cả đội, chỉ là cứ dắt bóng thì sút vào thôi.

“Loảng xoảng”, mâm thịt xiên nướng thơm nức trên chiếc bàn hàng xóm hứng chịu tai bay vạ gió, bị gạt văng xuống đất. Những người hâm mộ lại bị đâm vào tim, sau một tràng rủa xả chửi bới đến từ tập thể, quán nướng dần trở về yên tĩnh, có người nói với nhân viên phục vụ “Đổi kênh, đổi kênh không xem nữa! Thằng quỷ này lập hat-trick đến nơi rồi!”

Cuối cùng cũng có người đổi kênh, chuyển sang tiết mục giải trí chẳng có gì thú vị.

Nghiêm Tiểu Đao lặng lẽ thở phào, quay sang nhìn Lăng Hà.

Lăng Hà ăn no, bắt đầu ngẩn ngơ kiếm đồ chơi tự chơi như con nít, dùng que nướng trên bàn xếp thành đủ các hình thù, nhưng Nghiêm Tiểu Đao khẳng định Lăng Hà biết nội tình.

Nửa cuốn “Kim Chuyên bảo điển” Giản Minh Huân giao nộp tạm thời đã tiết lộ sáu người trong danh sách, xếp sau Mạch Doãn Lương, Lư Dịch Luân chính là siêu cầu thủ Bối Gia Hồng. Những người còn sống trong danh sách đều là “nhân chứng sống” mà cảnh sát muốn tìm gặp, e rằng sâu thẳm bên trong, người nào cũng ấp ủ một lời tố cáo đẫm máu và nước mắt.

Giữa không gian ồn ã, Nghiêm Tiểu Đao ghé đầu sang, thấp giọng hỏi Lăng Hà, “Có dịp đi tìm Tiểu Bối nói chuyện xem sao nhé? Tôi nghe nói quan hệ của Bối Gia Hồng và Lư Dịch Luân không tệ, hai người đó có biết em không?”

“Chắc chắn cảnh sát đã kín đáo tiếp xúc với họ, yêu cầu họ nặc danh làm chứng rồi.” Lăng Hà không hề che giấu việc mình cũng là người trong cuộc, “Anh nghĩ bây giờ Tiểu Bối và Lư nhất ca* muốn gặp gỡ bất cứ người quen cũ nào sao?” (*”Nhất ca”: Tạm hiểu là nghệ sĩ hàng đầu của một công ty giải trí, thường là người nổi tiếng nhất, được nâng đỡ nhiều nhất…)

Nghiêm Tiểu Đao phỏng đoán theo lẽ thường, “Không muốn.”

Lăng Hà điềm nhiên nói, “Mãi tới bây giờ Tiểu Bối mới thoát khỏi hố lửa, có lẽ cũng đã nghĩ mọi cách, vắt hết óc, dựa vào lý do thuyên chuyển câu lạc bộ để trốn thoát cái nơi đầy sỉ nhục đau đớn này, hơn nữa còn trốn được rất xa. Tuy không thể gột sạch thân phận trong danh sách, cũng không thể thoát khỏi tất cả ràng buộc, nhưng ít nhất anh ta cũng được rời khỏi cái nơi thị phi này, càng đi xa càng ít phiền toái.”

Bản thân Bối Gia Hồng có lẽ không bao giờ muốn trở về Lâm Loan, mỗi lần trở về đều chỉ để ghi bàn. Tận sâu trong ký ức của anh chôn giấu một cánh cổng đồng đen tối tăm, dữ tợn, đáng ghê tởm, bên trong cánh cổng chính là bóng đêm khôn cùng, không thể trốn thoát, điều anh có thể làm chỉ là đâm mấy nhát dao vào bên ngoài cánh cổng cho hả giận mà thôi.

“Tôi không quen anh ta, có lẽ anh ta cũng không muốn quen biết gì tôi. Nhưng tôi vẫn có thể hoàn thành rất nhiều chuyện mà không cần quen biết anh ta.” Giọng điệu Lăng Hà hờ hững và lạnh lẽo, đứng dậy khỏi chỗ, đi thẳng tới quầy tính tiền.

Nghiêm Tiểu Đao không yên tâm nhìn theo bóng Lăng Hà, lặng lẽ thở dài một tiếng, “Haizzz…”

Khác hẳn bộ dạng chua ngoa miệng phun nọc độc vào Mạch Doãn Lương khi trước, hiện tại Lăng Hà đã hiền lành hơn nhiều.

Dường như nửa đời người của Lăng Hà luôn phải vùng vẫy trong mâu thuẫn giữa hai nhân cách song song, một là nạn nhân đau khổ, hai là kẻ báo thù siêu việt. Thậm chí Lăng Hà còn hết lần này tới lần khác từ chối thừa nhận thân phận “nạn nhân” của mình, cố tình dùng thái độ ngang ngạnh bất khuất để dựng lên bộ giáp sắt kiên cố, dùng ngôn từ cay nghiệt khinh khỉnh và quan điểm đi ngược số đông để vạch rõ ranh giới cho bản thân. Biểu hiện này có lẽ chính là lá chắn Lăng Hà dùng để che giấu vết thương, là nơi trú ẩn và miền đâm chồi trong lòng y.

Cũng chỉ còn cách đó, bằng không sẽ không thể nào vượt qua những tháng năm buốt lạnh.

Chỉ có điều, mỗi lần đề cập tới cái “giới” nọ và những ký ức không thể phai mờ, sự sắc sảo và dũng mãnh can trường mà y vô tình bộc lộ lại luôn luôn nhắc nhở Nghiêm Tiểu Đao rằng, bóng dáng cao ngạo kiên cường trước mắt hắn đây, vẫn chính là Lăng Hà ngày ấy.