Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 13: Luân hồi



Tiếng chuông tan học vừa vang lên, đám học trò như bầy chim sổ lồng ríu rít sóng vai nhau bay ra khỏi phòng học.

Vương Hi Nhã nhanh nhẹn bảo: “Nhật Hạ, hôm nay tớ không về chung với cậu được, bạn tớ tổ chức sinh nhật, mời rất nhiều người đến dự, cậu về một mình chú ý an toàn nha.”

Nhật Hạ gật đầu: “Vậy cậu nhớ về sớm, đừng để chú dì lo lắng.”

“Được rồi, được rồi, tớ biết mà.”

Vương Hi Nhã tính cách hoạt bát cởi mở, nhân duyên rất tốt, hầu như các bạn học trong lớp ai cũng yêu mến cô bạn nhỏ này.

Nhật Hạ thu dọn xong sách vở, đeo cặp lên lưng bước khỏi lớp ra về.

Đi được một đoạn, Nhật Hạ lại cơ hồ nghe phía xa có tiếng đang xầm xì bàn tán.

Cô rất ghét nơi đông người.


ads

Bởi vì khi ấy, Nhật Hạ sẽ bị loạn phương hướng.

Tiếng bước chân nhốn nháo đi xa, học sinh vây xem vẫn chưa tản ra, thậm chí có xu hướng ngày càng đông. Trong đó có cả Hạ Vũ Điền, cô ta đang đợi tài xế của Hạ gia đến rước thì lại gặp một phen nhốn nháo như vậy.

Bọn họ đều vây quanh một chiếc xe.

Dòng xe Bentley Peugote ở thành phố B này chỉ có duy nhất một chiếc đã chứng tỏ thân phận không bình thường của chủ nhân chiếc xe.

Nhưng chiếc xe giá trị như vậy, đáng lý ra nên đậu ở trung học Đức Trí, tại sao lại đậu trước cổng chính trường Nhất Trung như vậy.

Người qua kẻ lại đông đúc, cô gái nhỏ bị người khác đụng vào, bị đẩy lùi về sau hai bước.

Lúc này lại vang đến một tiếng nói.

"Tiểu thư Nhật Hạ, mời lên xe."

Nhìn theo ánh mắt của tài xế, mọi người đều dạt sang hai bên, chừa lại cô gái với ánh mắt vô định và vẻ mặt đôi chút ngạc nhiên.

Tài xế đi đến, giúp cô đeo balo rồi lặp lại lần nữa: "Tiểu thư Nhật Hạ, Mặc thiếu gia kêu tôi tới đón người."

"Gọi cháu Nhật Hạ là được."

"Vâng."



Mặc dù Nhật Hạ không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mình rất lâu không rời đi.

Trái tim như chệch đi vài nhịp.

Cái này....cũng quá khoa trương rồi!

Hắn ta là đang có ý đánh dấu chủ quyền sao?

Tài xế hộ tống cô gái lên xe. Bên này nghe được vài tiếng xì xầm to nhỏ.

"Chẳng phải cô gái mù đó là chị gái của cậu sao Hạ Vũ Điền?"

"Phải đấy, chẳng phải hai người là chị em sao? Sao cô ta lại có thể lên chiếc xe sang trọng đó chứ?"

“Tôi nghe nói dạo này rất thịnh hành việc sinh viên nghèo "bán xuân". Hạ Vũ điền, chẳng lẽ con gái Hạ gia cũng làm việc này?"

Hạ Vũ Điền không trả lời, cũng không có ý đính chính. Cô ta chỉ im lặng nhìn chiếc xe đang dần khuất bóng.

Trong mắt lướt qua một tia ghen ghét.

Chẳng phải nói Mặc thiếu gia là kẻ điên thích cắn người sao? Sao trông cô từ ngày về Mặc gia dường như lại sống tốt hơn trước rất nhiều?

Về nhà, trong nhà trống rỗng, chỉ có dì Tiêu ở trong phòng bếp bận rộn.

Nhật Hạ nghỉ ngơi trong chốc lát, cô nhớ ở biệt thự có một cây đàn cũ đã lâu không sử dụng ở phòng khách. Kiếp trước cô cũng chẳng bao giờ ngó ngàng đến nên cũng không biết cây đàn ấy còn sử dụng được không.

Lúc Mặc Hàn về đến nhà, liền nghe thấy tiếng đàn phát ra từ phòng khách.

Bởi vì cây đàn đã lâu không ai sử dụng, một số nốt nhạc đã không còn chuẩn nhưng không thể phủ nhận được tài năng của người đánh đàn.

Thiếu niên ngồi trong phòng khách, nghiêng tai lắng nghe, tiếng đàn tinh tế thế này dư âm văng vẳng bên tai. Mà người đánh đàn trẻ trung xinh đẹp, đôi mắt sâu lộ ra vẻ điềm tĩnh. Cô hưởng thụ thời khắc tuyệt vời của âm nhạc, không có dáng vẻ khẩn trương lúc trước.

Tiếng đàn như khóc như tố cáo, phảng phất như đang kể về một câu chuyện kiếp trước, kiếp này luân hồi...

Là chết đi, là mất mát rồi nhận lấy bi thương, là quá trình trưởng thành đầy cô độc.

Rõ ràng trái tim ấy đã chết trước còn gì?

Khi niềm đau giết chết linh hồn nhỏ bé giữa mảnh đất cằn cỗi này mất rồi.