Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 141: Các thân thủ xuất hiện (2)



Hạ Miều một bên bị kéo đi, một bên cạn lời nhìn áo tắm trên người mình, lắc đầu ai thán, quả nhiên không thể đặt hy vọng quá lớn vào tên gia hỏa lãnh khốc này.

Đi được vài bước, Thánh Mặc La Á Qua Đế đột nhiên dừng lại bước chân, khiến Hạ Miều không kịp dừng lại đâm sầm vào người anh, cái mũi đau xót làm nước mắt cô đảo quanh.

Thánh Mặc La Á Qua Đế lạnh lùng rũ mắt, lúc nhìn thấy hốc mắt cô tràn đầy bọt nước, anh mất tự nhiên nói: “Bị ngốc sao? Vậy mà cũng có thể đâm vào tôi!”

Hạ Miều bĩu môi nói: “Đúng rồi, dù sao cũng tốt hơn người nào đó đi đường cũng ngu.”

Khuôn mặt Thánh Mặc La Á Qua Đế thoáng chốc âm trầm, trực tiếp kéo cổ Hạ Miều lại, hung hăng hôn lên môi cô, mang theo trừng phạt gặm cắn, thẳng đến khi Hạ Miều hô đau một tiếng mới buông lỏng môi cô ra.
Một bên đi xuống dưới lầu, một bên lạnh lùng cảnh cáo: “Còn dám cãi lại, xem tôi xử lý em thế nào!"

Hạ Miều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bằng không ăn khổ chính là cô, đối với kiểu người như Thánh Mặc La Á Qua Đế, tuyệt đối không thể nóng vội.

Thánh Mặc La Á Qua Đế ôm Hạ Miều đi vào nhà ăn, kêu quản gia phân phó người chuẩn bị thức ăn, sau đó ôm Hạ Miều ngồi xuống.

Hạ Miều nghe vậy, lập tức hiểu ra Thánh Mặc La Á Qua Đế đã ăn qua, nhưng ngẫm lại cũng đúng, bây giờ đã là ba giờ chiều, không thể có chuyện chưa ăn cơm.

Mà Thánh Mặc La Á Qua Đế vẫn đang suy nghĩ, anh đã sắp xếp cho mấy người kia đi nghỉ ngơi, anh có nên nói cho Hạ Miều biết là mấy người kia đến không?

Đang nghĩ ngợi đồ ăn đã được bưng lên, phân lượng không nhiều lắm, vừa vặn đủ một mình Hạ Miều ăn, hơn nữa tất cả đều là đồ ăn của Hoa Hạ.
Hạ Miều muốn xuống khỏi người Thánh Mặc La Á Qua Đế, nhưng Thánh Mặc La Á Qua Đế như đoán được suy nghĩ của cô vậy, cánh tay bên eo cô không hề buông lỏng chút nào, thử giãy giụa một hồi Hạ Miều liền từ bỏ, anh ta thích ôm thì cứ ôm đi, cô ăn cơm phần cô.

Đang ăn, Hạ Miều như là nhớ tới gì đó, chậm rãi hỏi: “Anh thích ăn đồ ăn của Hoa Hạ?”

Cô sẽ không nghĩ rằng Thánh Mặc La Á Qua Đế là vì cô, bởi vì ngày đầu tiên tới đây, Thánh Mặc La Á Qua Đế đã ăn đồ ăn ở Hoa Hạ rồi.

Thánh Mặc La Á Qua Đế nghe vậy, mày nhíu lại, trong con ngươi hiện lên một mạt ám quang, nửa ngày, ở lúc Hạ Miều cho rằng sẽ không nghe được đáp án, thì Thánh Mặc La Á Qua Đế chợt lạnh nhạt phun ra mấy chữ.

“Mẹ tôi thích.”

Giọng nói lạnh nhạt nhưng lại mang theo chút tưởng nhớ khó có thể che dấu.
Hạ Miều khẽ ngừng động tác, rồi sau đó tiếp tục ăn, không hề hỏi lại một câu, bởi vì từ thanh âm Thánh Mặc La Á Qua Đế cô nghe được chuyện xưa, mà câu chuyện này cô theo bản năng muốn trốn tránh.

Lúc này nếu có bất kì chuyện gì làm dao động quyết tâm của cô, cô sẽ không chút lưu tình ngăn cách với bên ngoài.

Đây là nơi khiến Hạ Miều mâu thuẫn, đã đạm lạnh lại mềm lòng.

Ăn cơm xong, Thánh Mặc La Á Qua Đế kêu Hạ Miều lên lầu nghỉ ngơi, còn anh ra ngoài một chuyến, là thiếu chủ của hắc bang , người thừa kế của toàn bộ gia tộc Thánh Mặc La Á anh có quá nhiều chuyện phải xử lý, cuối cùng cũng không đề cập chuyện mấy người kia.

Hạ Miều đi từ từ lên lầu, dọc theo đường đi cô rất có hứng thú tự hỏi lời Thánh Mặc La Á Qua Đế nói trước khi rời đi, cái gì mà cơm chiều không ăn cũng không sao? Đọc tại TruyenDKM .com
Một câu này, sao cô cứ cảm thấy Thánh Mặc La Á Qua Đế là dụng tâm kín đáo?

Đột nhiên, một sức lực kéo Hạ Miều vào chỗ ngoặt lầu hai, người cô bị đυ.ng phải tường nên có chút hơi đau, nhưng bây giờ Hạ Miều không lo được nhiều như thế, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt vào bóng đen trước mặt.

Hạ Miều liếc nhìn cặp mắt đào hoa hẹp dài, con ngươi màu hổ phách ở góc tường tối tăm có vẻ mê mang, làm người nhìn không ra cảm xúc.

“Nhớ anh không?”

Thẩm Phi bình tĩnh nhìn Hạ Miều bởi vì giật mình mà trừng lớn đôi mắt, cặp mắt đào hoa cẩn thận đánh giá người gần trong gang tấc, người mà khiến anh ngày đêm thương nhớ.

Xúc cảm tinh tế trên tay để anh cảm nhận được, cô gầy đi rồi, một tay anh có thể ôm hết được vòng eo nhỏ, tựa như chỉ cần anh hơi dùng sức là có thể bẻ gãy.
Ngũ quan của cô vẫn vậy, thay đổi chính là khí chất, là loại tẩy sạch bụi bặm, triển lộ muôn vàn phong hoa, đủ để mê mẩn tất cả đàn ông.

Hạ Miều ngây người ước chừng nửa phút mới phản ứng lại, không thể trách cô phản ứng chậm, ai mà ngờ người cách xa mấy ngàn km đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chứ.

Vừa rồi cô không chú ý, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, gương mặt tuấn tú từ trước đến nay của Thẩm Phi hình như bén nhọn hơn một chút, dưới mí mắt cũng có quầng thâm, có lẽ là ngủ không tốt trong một thời gian dài.

Mà đôi mắt nửa híp vẫn lộ ra một tia giảo hoạt, nhưng đáy mắt lại là cảm xúc mà Hạ nhiêu vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đã bao lâu không nhìn thấy cảm xúc này nơi đáy mắt của Thẩm Phi?

Hình như từ khi ở thành phố An trở về, cảm xúc này đã biến mất trước mặt cô.
Trong lòng Hạ Miều nảy lên một cỗ phức tạp, cô nhạy bén nhận thấy được lửa giận của Thẩm Phi, có lẽ chỉ cần một câu của cô, ngọn lửa này sẽ điên cuồng bùng nổ, hậu quả cô không dám tưởng tượng……

Nhớ sao?

Cô nhớ, cô không phải người không có trái tim, không có tình người, đối với người đàn ông mình từng yêu sao có thể không nhớ?

Hạ Miều nhìn Thẩm Phi, đáy mắt tràn đầy nghiêm túc: “Nhớ, rất nhớ.”

Nhưng mà, cô xem nhẹ áp lực cảm xúc của Thẩm Phi, cô không nghĩ tới, cô trả lời thẳng thừng lại làm hắn bạo phát.

Thẩm Phi hung hăng nắm lấy bả vai Hạ Miều, khóe môi lại là đang cười: “Nhớ? Em nhớ tôi chính là như vậy sao?!”

Trên mặt cười như không cười, đôi mắt hồ ly cong cong vẫn là một mảnh ấm áp, nhưng con ngươi màu hổ phách lại tràn ngập lãnh tàn rõ đến tận xương.
Trong lòng Hạ Miều nhảy dựng, cô cảm thấy bả vai của mình sắp bị sức mạnh kia bóp nát, Thẩm Phi bây giờ hẳn mới là con người thật của hắn đi.

Máu lạnh tàn nhẫn, đem tất cả những thứ đắc tội hắn hung hăng xé nát.

Hạ Miều biết, hiện giờ không nên nổi giận với người đàn ông khắp người đầy gai này, nhưng Hạ Miều không thể khắc chế hỏa khí trong lòng.

Nhếch môi cười, mang theo vẻ châm chọc: “Tôi có thể thế nào? Ở trong tay các người tôi trốn không thoát, huống chi là một thế gia hắc đạo.”

Ánh mắt Thẩm Phi hiện ra một mạt lãnh quang, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Miều: “Em có ý gì ?!”

CHƯƠNG 142: