Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 50: Biến hóa





Tan học, Chu Tư Y cùng Thái Trác Nghiên bốn người đồng loạt đi xuống khu dạy học, nàng vừa định mở miệng cùng ba người kia nói lời từ biệt, Thái Trác Hân lại giành nói:"Tư Y, tối hôm qua chúng mình đã thương lượng, hảo muốn đi dạo phố một chút, cậu cùng đi đi?"
Ba người nhìn Chu Tư Y, chờ nàng trả lời, Chu Tư Y trầm tĩnh một hồi, nguyên bản nếu nàng chỉ là đơn thuần ngủ lại bên ngoài, nàng cũng không cảm thấy xấu hổ cái gì, nhưng là không biết vì cái gì, nàng chỉ cần nhất tưởng đến vấn đề này, sẽ tự nhiên liên tưởng đến Trương Tử Hề, liên tưởng đến chính mình cùng Trương Tử Hề tối hôm qua phát sinh điên cuồng. Sắc mặt nàng có điểm đỏ ửng không rõ ràng, khẩu khí cũng rất bình tĩnh đáp:"A, không được. Tôi có việc phải đi trước, tôi...... Ngày mai đi học rồi trở về."
Ánh mắt Khâu Khả Nhi nguyên bản tràn đầy chờ mong, khi Chu Tư Y nói xong những lời này thì đổi thành mất mát, Thái Trác Hân cũng hơi hơi tiếc nuối thở dài, cũng không có nói thêm cái gì, mà Chu Tư Y lại căn bản không chú ý tới biểu tình của các nàng, không biết vì cái gì, nàng âm thầm chú ý biểu tình của Thái Trác Nghiên, nàng trong tiềm thức cảm thấy Thái Trác Nghiên người này thật không đơn giản, nếu như là địch thì rất nguy hiểm, mình nên kịp thời tránh đi.
Thái Trác Nghiên vẫn cúi đầu, ai cũng không thể nhìn ra nàng suy nghĩ cái gì, nàng đột nhiên ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của Chu Tư Y, không chút biểu tình nói:"A, cứ như vậy đi, vừa vặn tiện đường, đến cửa trường rồi chia tay đi."
Chu Tư Y cũng thật bình tĩnh gật đầu, sau đó bốn người cùng nhau đi đến cửa trường. Trong bốn người, trừ bỏ Thái Trác Hân đều là người kiệm lời, cho nên dọc theo đường đi đều là Thái Trác Hân đậu đậu nói chuyện này, lại liêu liêu tâm sự kia. Dọc theo đường đi Khâu Khả Nhi đều đi chậm rãi, nhìn bóng dáng Chu Tư Y, hai tròng mắt tràn đầy mất mát.
Lúc bốn người đi đến cổng, Chu Tư Y liếc mắt một cái liền thấy xe của Trương Tử Hề đứng ở địa phương cũ, tựa hồ chị ấy chưa bao giờ rời đi, nàng đứng ở cửa, thật sâu nhìn siêu xe trầm mặc vài giây, sau đó xoay người nói với ba vị bằng hữu:"Tôi phải đi, có người đến tiếp tôi."
Ba người cũng không có hỏi là ai tới đón nàng, nhưng mà sau khi cùng Chu Tư Y nói lời từ biệt, lại trạm định ở cửa, ánh mắt theo Chu Tư Y di động. Chu Tư Y cùng ba người nói lời từ biệt, liền thản nhiên đi đến chiếc xe thể thao màu đỏ, đầu một chút cũng không từng quay lại. Thời điểm nàng tới gần chiếc xe, cửa bên ghế phó đã bị người trong xe mở ra.
Thái Trác Nghiên ba người thấy Chu Tư Y ngồi xuống, sau đó gặp một bàn tay thân đi ra, kéo qua cửa xe rồi đóng lại, cửa kính thủy tinh một chiều ngăn cách tầm mắt ba người. Khâu Khả Nhi tựa như đã thả hồn, trên mặt không chút biểu tình, ngốc lăng nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt kia, mà Thái Trác Nghiên cũng là nghi hoặc đăm chiêu, nàng vừa mới thấy rõ ràng, cái tay vươn ra kia hẳn là tay phụ nữ, điều này có vẻ gần với những gì mà nàng phán đoán. Chỉ có Thái Trác Hân vẻ mặt hâm mộ, loạng choạng nắm tay Thái Trác Nghiên: "Nghiên, em xem, đây là xe thể thao chị thích nhất, Aston Martin đó! Còn là màu đỏ tịnh lệ nữa, rất soái!"
Chu Tư Y vừa leo lên, Trương Tử Hề rất nhanh khuynh thân đóng lại cửa xe. Chu Tư Y nhíu mày, nàng như thế nào cảm giác Trương Tử Hề tựa hồ rất sợ bị người khác nhìn thấy. Trương Tử Hề đóng cửa xong, liền thân tay qua, vì Chu Tư Y dỡ xuống ba lô, sau đó đặt ở ghế sau, sau đó lại tự mình vì nàng thắt dây an toàn, mới mỉm cười nhéo mặt Chu Tư Y một chút. Mấy động tác này Trương Tử Hề làm cực kỳ tự nhiên, tựa như sớm đã luyện qua trăm ngàn lần.
Mặt đột nhiên bị nhéo một chút, Chu Tư Y thói quen tính bất mãn đô một chút miệng, Trương Tử Hề nhìn thấy nàng bộ dáng này, mỉm cười thêm lớn, như gặp được chuyện gì vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu kia của Chu Tư Y khiến cho trong lòng cô tràn đầy yêu thương, cô cũng học bộ dáng của Chu Tư Y chu miệng lên, sau đó tới gần, ở ngoài miệng Chu Tư Y trác một chút, nhưng lại phát ra tiếng "mu---ah".
Âm thanh này ở không khí im lặng trong xe có vẻ phá lệ vang dội, Chu Tư Y nghĩ mình vẫn đang ở trước cổng, trên mặt không khỏi đỏ lên, Trương Tử Hề lại càng thêm vui "khanh khách" nở nụ cười, Chu Tư Y bĩu môi bất mãn nhìn Trương Tử Hề cười khẽ, nhưng là Trương Tử Hề lại càng cười càng hoan, cuối cùng Chu Tư Y chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu, nhìn ngoài cửa xe trầm mặc.
Trương Tử Hề nhìn Chu Tư Y ửng đỏ bên tai, cười dần dần ngừng lại, ánh mắt trở nên ôn nhu như nước, vươn tay đi ở trên đầu Chu Tư Y sờ nhẹ vài cái, nói:"Y nhi, chúng ta về nhà." Sau đó khởi động xe, chạy đi.
Chu Tư Y nhìn ngoài cửa sổ, vẫn không quay đầu, nàng nghĩ Trương Tử Hề vừa mới sờ nhẹ đầu mình, có thể cảm nhận được Trương Tử Hề sủng ái mình, lại kết hợp với động tác Trương Tử Hề ân cần vì mình mà làm hết thảy, không biết vì sao, Chu Tư Y nhớ tới một câu nói trong tiểu thuyết tình yêu mà nàng từng đọc hồi cấp ba: "Khi một người phụ nữ đem chính mình hoàn hoàn toàn toàn giao cho một người đàn ông, có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ hắn vì mình mà làm hết thảy, tựa hồ hết thảy đều là đương nhiên."
Nàng nghĩ, mình có thể yên tâm thoải mái như vậy, đương nhiên hưởng thụ Hề làm mọi thứ vì mình, có phải là cũng giống như những lời này hay không, bởi vì mình đem lần đầu quý giá nhất giao cho chị ấy.
Chu Tư Y không biết là vì mình bị thôi miên, hay là lựa chọn nhận thức những đạo lý này, nàng cùng Trương Tử Hề về nhà, liền tùy ý chính mình hưởng thụ Trương Tử Hề đối chính mình hảo, tùy ý cô vì chính mình thịnh cơm thịnh canh, tùy ý cô vì chính mình gắp rau lau miệng...... Chỉ là đến thời điểm tắm rửa, Trương Tử Hề muốn giúp nàng tẩy,nàng lại cự tuyệt, bằng không mình xuống dưới lầu tắm, hoặc là ở trong này thay phiên tắm, cũng tuyệt đối không chịu cùng nhau tắm. Đây là lần đầu tiên Chu Tư Y ở trước mặt Trương Tử Hề ngạo kiều một phen, mà Trương Tử Hề cũng tựa hồ cực kỳ sủng nịch nàng, khanh khách giễu cợt sự xấu hổ của nàng, chờ nàng đỏ bừng mặt, mới tiến nhập phòng tắm.
Chu Tư Y vẻ mặt đỏ bừng nhìn bức tường thủy tinh bán trong suốt, bất mãn bĩu môi, trong lòng lại cảm giác được một tia ngọt ngào, đột nhiên có rất nhiều thứ không còn giống với lúc trước, nàng lại phân không rõ ràng lắm, chính là cảm thấy có thêm cảm giác...... Mong đợi.
Chờ hai người đều tắm rửa xong rồi sấy khô tóc, Trương Tử Hề ngồi ở sô pha, ôm Chu Tư Y ngồi trên đùi mình, ôm thắt lưng tinh tế của nàng, hơi loạng choạng, như người mẹ đang hống đứa nhỏ ngủ say. Chu Tư Y im lặng hưởng thụ cảm giác thoải mái lại ấm áp này, xác định rất nhiều này nọ thật sự thay đổi, ít nhất nàng không giống như trước đối Trương Tử Hề luôn tồn tại một loại cảm giác vô thố, nàng có thể thản nhiên mà đối diện Trương Tử Hề, có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ Trương Tử Hề đối của nàng sủng, đối của nàng hảo.
Chu Tư Y trong lòng nghĩ, chính mình thường xuyên phẫn thanh phê phán tiểu thuyết ngôn tình ngốc nghếch, nay lại rốt cuộc cảm thấy, trong đó có một câu, cũng rất có đạo lý.
Trương Tử Hề buông ra cánh tay ôm thắt lưng Chu Tư Y, theo trong bao lấy ra hai cái hộp đóng gói tinh mỹ. Chu Tư Y nghi hoặc nhìn cô mở ra một cái, xuất ra một chiếc đồng hồ mà Chu Tư Y bình sinh cho rằng là tốt nhất, nhìn Trương Tử Hề chậm rãi kéo qua tay mình đeo lên, sau đó lại thấy cô xuất ra một chiếc cũng giống chiếc trên tay nàng như đúc.
Chu Tư Y đột nhiên an tĩnh lại, có điểm nghiêm túc nhìn đồng hồ trên tay mình, thanh âm trở nên lãnh đạm hỏi:"Hề, đồng hồ này bao nhiêu tiền?"
Trương Tử Hề tựa vào sô pha, một tay vuốt mái tóc đen dài mềm mại của Chu Tư Y, nhẹ giọng nói:"Y nhi, bao nhiêu tiền không trọng yếu, quan trọng là, chúng ta đeo đồng hồ giống nhau......" Sau đó lại đem cái tay kia thân đến trước mắt Chu Tư Y: "Em xem, kim giờ kim phút kim giây đều là đồng dạng khắc độ, chúng ta trôi qua đồng dạng thời gian."
Chu Tư Y khinh nhíu, bán tín bán nghi so sánh đối lập hai chiếc đồng, phát hiện quả nhiên như lời của Trương Tử Hề, giây phút không kém, nàng không biết Trương Tử Hề là làm thế nào, nhưng là trong lòng nàng lại không biết vì sao nổi lên cảm giác ê ẩm, trầm mặc một hồi lâu, Chu Tư Y lại đột nhiên quay đầu, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, tay lại đột nhiên nhấc lên một bên mặt của Trương Tử Hề, bĩu môi hỏi:"Nói! Bao nhiêu tiền!"
Trương Tử Hề sửng sốt một chút, cô chưa bao giờ bị đối đãi qua như thế, hơn nữa cô cũng chưa bao giờ gặp qua Chu Tư Y như vậy, chờ cô phản ứng lại đây, một chút cũng không có sinh khí, ngược lại cảm thấy Y nhi của cô hảo đáng yêu a, cô "khanh khách......" cười vài tiếng, tùy ý Chu Tư Y nắm một bên mặt, thật sâu nhìn Chu Tư Y nói:"Giá gốc 96 vạn, nhưng tôi nhờ thụ hóa tiểu thư giúp tôi xoát 99 vạn."
Chu Tư Y nắm mặt Trương Tử Hề, nghe thấy Trương Tử Hề nói, nhất thời đã quên động tác kế tiếp, một hồi lâu nàng mới thân thủ ôm cổ Trương Tử Hề, cả người ghé vào trên người Trương Tử Hề, hai người cứ như vậy im lặng xuống dưới......
......
......
Phòng khách Trương gia, chỉ có Trương Tử Mộng một người ngồi ở sô pha, nhàn nhã phiên tạp chí nhàm chán, tốc độ nàng lật rất nhanh, cũng không biết nàng có đang nhìn hay không, hay chỉ là vì đang giết thời gian.
Phía sau, Trương Tử Hiên đột nhiên vội vã theo đại môn đi vào, thấy Trương Tử Mộng ở đây, hắn đứng ở cửa, thản nhiên nhìn nàng một cái, sau đó lại nhìn xung quanh. Trương Tử Mộng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn Trương Tử Hiên tựa hồ đang tìm cái gì, trên mặt hắn không chút biểu tình, nhìn một hồi, lại đem ánh mắt quay lại tạp chí nhàm chán.
Trương Tử Hiên gặp khách thính không có người mà hắn muốn tìm, hắn cũng không có để ý tới Trương Tử Mộng, vội vàng chạy lên lầu. Lúc này Trương Tử Mộng lại quay đầu, ánh mắt châm chọc nhìn bóng dáng Trương Tử Hiên, nhỏ giọng cười lạnh nói:"A, đứa nhỏ yêu khóc lại đang tìm mẹ."
Cố Nguyệt Chi lúc này đang ở trong phòng, trên mặt âm tình bất định nhìn một xấp văn kiện, trên văn kiện có rất nhiều biểu đồ, nàng xem xong, sau đó cầm lấy một cái bật lửa, mang theo văn kiện đi vào phòng tắm, châm lửa đốt văn kiện, ném vào bồn cầu, sắc mặt âm trầm nhìn trang giấy hóa thành tro tàn.
"Khấu khấu khấu......" Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Cố Nguyệt Chi kinh hoảng ấn nút xả nước, nhìn trang giấy còn chưa đốt sạch vọt vào cống thoát nước, mới lo lắng hô một tiếng: "Tới đây!"
Cố Nguyệt Chi mở cửa ra, lại thấy Trương Tử Hiên sắc mặt có điểm lo lắng, nàng lướt qua thân ảnh của hắn hướng hành lang nhìn nhìn, hỏi:"Cha con đâu?"
"Cha còn ở công ty. Mẹ......" Trương Tử Hiên tựa hồ thật lo lắng, nhưng là lời hắn nói lại bị Cố Nguyệt Chi lạnh lùng đánh gãy:"Vô trước nói sau."
Hai mẫu tử đi vào phòng, Cố Nguyệt Chi đóng cửa lại, đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn Trương Tử Hiên nói:"Nói đi, có chuyện gì mà vội vàng thế?"
"Mẹ, mẹ biết không? Trương Tử Hề chuẩn bị về công ty đi làm!" Trương Tử Hiên tựa hồ muốn nói cái tin tức lớn gì, biểu tình rất nghiêm túc.
Mà Cố Nguyệt Chi nghe xong sau lại một chút phản ứng đều không có, tựa hồ đã sớm biết trước chuyện này, nàng xem Trương Tử Hiên lặng im một hồi, có điểm châm chọc hỏi:"Cho nên con hoảng?"
Trương Tử Hiên nghe nói như thế, trong mắt hiện lên một tia ảo não, nhưng là cũng rất mau biến mất, hơi hơi hít sâu một hơi nói:"Không có!"
Cố Nguyệt Chi thả lỏng thân thể, nhàn nhã tựa vào sô pha, làm như không có nghe đến đáp án của Trương Tử Hiên, nhìn hắn tự cố nói:"Con thật sự nên hoảng, bởi vì...... Ngay cả mẹ cũng hoảng."
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ đã sớm biết?" Trương Tử Hiên có điểm kinh ngạc hỏi, tin tức này hắn cũng chỉ là tại giữa trưa, lúc Trương Nghiêm Đình tuyên bố hắn mới biết được.
Cố Nguyệt Chi cười khẽ, cười đến cực kỳ tao nhã, ánh mắt đã có điểm thâm trầm nói:"Như thế nào có khả năng, mẹ cũng vừa mới nghe con nói mới biết được. Không biết cha con nghĩ như thế nào,10% cổ quyền rất nguy hiểm......"
Mà ở ngoài cửa, Trương Tử Mộng dựa vào cửa, sờ sờ cằm, tựa như gặp được chuyện tình gì rất thú vị, mang theo mỉm cười lẳng lặng ly khai.