Ngự Lôi

Quyển 3 - Chương 30: Một núi không thể chứa hai cọp



Edit: Sakura“Uh, tớ hiểu rồi, vậy chỗ đó phải biết có một phạm vi bao vây đặcbiệt, chỉ cần không đi tới phạm vi đó là được.” Mặc Hi cười nói, ý tứ đã rõ ràng.

“Uh.” Phiêu Linh cũng nhìn ra, gật đầu, không có ngăn cản.

Không ngừng đi về phía trước, trong không khí có cảm giác áp lực bíẩn, chỗ này có nhiều dị thú đã đi qua, dị thú mẫn cảm với nguy hiểm hơnngười rất nhiều, cho nên dù cách xa kia chỗ Sự tức giận của thần còn cómấy địa phương gần thì bọn hắn đều không muốn đến.

Thậm chí, càng đi vào bên trong thì năng lượng bao quanh cũng càng mỏng, người hấp thu năng lượng cũng hơi ngừng lại một chút.

Mặc Hi trầm lặng, không phải bởi vì nguy hiểm mà là bởi vì cái trungtâm kia hấp dẫn, chỗ này rất hấp dẫn cô, càng đi vào trung tâm thì cảmgiác hấp dẫn lại càng mãnh liệt, cái cảm giác này giống như lần đầu thấy Thanh Dực vậy… Đều có sự sắp xếp hoàn hảo!

Phiêu Linh linh mẫn cảm giác được sự khác thường của Mặc Hi, liếcnhìn lại thì phát hiện cô đã thi triển mở tử nhãn, tím trong suốt, tímthần bí cao quý, tím trầm lặng, uy nghiêm mà nhiếp hồn.

Không sai, với tử nhãn thì Mặc Hi nhìn rõ không khí bao quanh chỗtrung tâm nhanh chóng phiêu tán trong nháy mắt, thậm chí ngay cả nănglượng trong người mình cũng hấp dẫn đi.

Sao lại thế, vì cái gì trong lòng lại nổi lên sự mơ hồ.

“Một km nữa là tới rồi.” Phiêu Linh nói nhỏ.

“Uh.” Mặc Hi gật đầu, ngừng bước chân, dựa theo tốc độ của bọn hắnthì trong nháy mắt có thể tới, nhưng chỗ này cũng không phải là chỗ bình thường, nơi đâyđể người ta gọi là sự tức giận của thần thì không thểkhông coi chừng.

Đi trên đồng cỏ ẩm ướt, Mặc Hi cẩn thận cảnh giác bốn phía, không códị thú, không hề có cái gì, chỉ có tốc độ lưu động năng lượng kia càngnhanh thêm.

“Đi thôi.” Mặc Hi nhẹ nói, cô cảm giác rất rõ Thanh Dực đang ở phía trước.

Phiêu Linh gật đầu, từ đầu đến cuối bộ mặt hắn chưa từng thay đổi,hình như hiện tại hắn tới không phải là chỗ tức giận của thần.

Đi hơn trăm mét, tay Mặc Hi hơi run rẩy, bây giờ cô có loại cảm giácmâu thuẫn, nhưng lý trí cũng cho biết rằng cô không thể, đen kịt phíatrước kia ai cũng không biết sẽ phát sinh cái gì.

Càng đi về phía trước, lý trí của Mặc Hi lại càng vùng vẫy, cỗ lực hấp dẫn này quá cường đại, tay bất giác đặt lên ngực.

“Có sao không?” Phiêu Linh lên tiếng nói, trên mặt không có cái biểu lộ gì, nhưng trong đôi mắt đờ đẫn kia có sự lo lắng.

Mặc Hi gật đầu, nhưng bước chân vẫn chưa từng dừng lại, trong đôi mắt màu tím hiện lên tia hung ác, cô ghét cái cảm giác bị động này, vô cùng đáng ghét, nhưng cô phải tỉnh táo, tổng có một ngày, tổng có một ngàycô sẽ biết tất cả.

Lại đi tiếp trăm mét, giờ phút này năng lượng của bản thân đã khôngbị khống chế về phía trước nữa, mà sau đó Mặc Hi đã thấy người cô muốntìm.

“Thanh Dực! ?” Chỉ thấy tại trên mặt đất cách đây không xa có một con mèo nhỏ màu đen yếu ớt đang nằm ở đó, hình như cũng không có tức giận.Mặc Hi gọi nhẹ một tiếng, người lóe lên liền đến bên người nó ôm lấy nó, xem xét một phen mới phát hiện nó chỉ hôn mê mà thôi, không khỏi thảlỏng một hơi, vừa buồn bực vừa quay đầu nhìn về phía vực thẳm, rốt cuộcchỗ đó có cái gì?

“Trở về đi.” Phiêu Linh ở tại chỗ lên tiếng, hiện tại đã tìm đượcThanh Dực thì không cần phải … phải mạo hiểm đi tiếp, phía trước rõ ràng cho hắn cảm giác nguy hiểm y hệt sự hủy diệt.

“… Uh.” Đáp ứng một tiếng, Mặc Hi liền xoay người rời khỏi cùng vớihắn, ở đây nhất định tiềm ẩn cái gì đó, nhưng bây giờ cô không thể đếnthăm dò được.

Hai người cùng lúc phi thân rời khỏi, không một ai biết, ở khu vựctrung tâm bị xưng là khu vực sự tức giận của thần, ngay trung tâm tế đàn hư hư thực thực hơi động đậy, làm cho năng lượng bao quanh dao động, dị thú ở trong vòng trăm dặm im miệng nằm sấp đấy, ánh mắt đầy sợ hãi.

Mặc Hi cách xa chỗ đó hàng trăm dặm hình như cảm giác được quay đầulại xem xét, đôi mắt đã khôi phục lại màu đen nhánh, cuối cùng sẽ trởlại … Đi, nhanh chóng lên đường.

Sau khi từ chỗ sự tức giận của thần về, Thanh Dực lâm vào ngủ say đến bây giờ đã 3 ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh, mặc kệ Mặc Hi gọi thế nào đềukhông phản ứng một chút nào, cho nên kệ nó thôi, dù sao lúc trước nó đột phá cũng ngủ gần một năm. Hơn nữa kiểm tra thân thể của nó đều không có bất kỳ vết thương nào, nên đặt nó ở trên giường bên trong phòng.

Giờ phút này Mặc Hi đã đi tới ma thú thực lâm, một thân quần áo màutrắng nổi bật, để những người khác hoặc phải nói là thú liếc xem có thểthấy, sau đó liền chạy trốn.

“Tiểu sư tử, đừng trốn, chị đã phát hiện ra em rồi nha.” Nháy mắt, Mặc Hi nhàn nhạt nói, giọng điệu đùa giỡn.

Liệt Diễm cuồng sư ẩn núp tại nơi nào đó càng cúi đầu xuống, bêntrong đôi mắt to có sự khiếp đảm, không dám phát ra một tiếng nào. Đánhchết nó thì nó cũng không ra!

“Còn không định đi ra sao? Hôm nay chị định tặng quà cho em, nếu emđã không ra thì không có quà đâu.” Mặc Hi lại lên tiếng lần nữa, LiệtDiễm cuồng sư đang trốn nghe thấy thế liền do dự.

“Xem ra em không muốn ra, ha ha, là muốn chị đánh em hả?” Giọng nóiMặc Hi bình thản, nhưng Liệt Diễm cuồng sư cảm giác được một trận áp lực bài xích bao quanh chính mình, rõ ràng, Mặc Hi sớm phát hiện ra nó.

“NGAO ô…” Một tiếng gầm rú, Liệt Diễm cuồng sư khổng lồ rời khỏi chỗẩn nấp, cái khuôn mặt nịnh hót mà chật vật có thể nói là rất buồn cười.Làm cho khóe miệng Mặc Hi mở rộng ra một ít.

Thò tay ra, còn không có bất kỳ hành động nào, Liệt Diễm cuồng sưtrước mắt đã nằm rạp trên mặt đất, hai chân trước ôm lấy đầu, hai đôimắt to nhìn Mặc Hi ở trên cây phía trước, ánh mắt dường như đang nói, ta đã đi được rồi, sao mi có thể đánh ta.

“Xoẹt.” Mặc Hi cười một tiếng, “Chị đâu có nói là muốn đánh em.” Nóixong, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một viên tinh thạch đỏ lửa sángrọi cùng với sóng năng lượng dao động nhất thời để đôi mắt của Liệt Diễm cuồng sư sáng ngời, lộ ra khát vọng vô cùng.

“NGAO ô, NGAO ô.” Tiếng gầm rú vô cùng đáng thương kia, nếu như bịngười khác nghe thấy thì không biết là có cảm tưởng gì, đây chính là dịthú cấp c ah, ngang với con người có tu vi cao cấp rồi, thậm chí còncường đại hơn đại đa số người có tu vi cao cấp, mà lại toát ra biểu lộmất thể diện như vậy.

“Muốn?” Mặc Hi nói cười, liền thấy Liệt Diễm cuồng sư trên mặt đấtmãnh liệt gật đầu, trong đôi mắt càng hiện lên tia vui vẻ, nắm tay lạithì, cái viên dị năng hạch đã biến mất trong tay, cười nói: “Muốn thìhãy theo chị luyện luyện, luyện tốt rồi thì sẽ cho em.”

“NGAO ô…” Một tiếng gầm rú bi thiết, Liệt Diễm cuồng sư tràn đầykhông cam lòng cùng với bi thiết, một năm, một năm này gần như cứ cáchmột thời gian cô sẽ đến tìm nó đánh nhau, vừa bắt đầu nó còn nghĩ sẽgiáo huấn cô thật tốt, lại không có nghĩ đến những ngày tới căn bản toàn bị cô giày xéo, lại không năng lực phản kháng, về sau cô còn cho nó một ít dị năng hạch cao cấp, vậy mà cái dị năng hạch kia có thể trợ giúpnó, hơn nữa… nó chỉ cần ăn vào là tu vi tinh tiến có thể báo cừu rồi,lại không có nghĩ đến ăn xong thì tu vi có tinh tiến nhưng nghênh đóngiày xéo càng thảm hơn , có thể nói từ khi nó gặp được Mặc Hi thì vẫnkéo dài cách sinh hoạt thống khổ và khoái lạc này cả một năm

“Ha ha, đừng không cam lòng, nếu chị bất mãn thì ngay cả dị năng hạch cấp b cũng không có.” Mặc Hi cười nói, một năm quen biết để Mặc Hi đãcó thể đại khái từ thần sắc Liệt Diễm cuồng sư và con mắt lý giải đến ýnghĩ của nó, kỳ thật, một năm thời gian, Liệt Diễm cuồng sư không còn có tác dụng gì với cô nữa rồi, tựa như cô đã có thể bắt giết lấy dị nănghạch cấp b, vậy Liệt Diễm cuồng sư cấp c thì đương nhiên có thể giếtchết dễ dàng.

Chỉ bởi vì một năm quen biết làm cho Mặc Hi có cảm tình với Liệt Diễm cuồng sư, không nói từ mới bắt đầu luôn luyện tập cùng với nó, sau đóchủ yếu là giày xéo nó, vì để cho nó có thể cùng luyện theo thì cho nóăn dị năng hạch, đến bây giờ kỳ thật cũng chỉ vì cho nó tăng lên thựclực mà thôi, Liệt Diễm cuồng sư cũng làm cho Mặc Hi chú ý tới, đối đãinhư bạn bè.

“Rống! !” gầm rú rung trời, dù nó biết rất rõ ràng không đánh được,dù biết rất rõ sẽ bị giày xéo thê thảm, nhưng vì thực lực, vì cường đại, vì viên dị năng hạch kia thì nó không thể không liều. Hơn nữa… Nếu nókhông liều toàn lực thì hậu quả sẽ càng thê thảm hơn, nó đã thử quakhông mong lại thử một lần.

“Ha ha! Rất tốt.” Mặc Hi cười tươi rói, màu vàng sáng rọi trong taychớp động, chứng tỏ là tu vi cao cấp, năng lượng bao quanh dao động,Thủy Quang chợt hiện.

“Rống!” Bên trong ánh mắt của Liệt Diễm cuồng sư hiện ra sợ hãi,trong nước bao hàm lấy ám khí hệ Kim mỗi lần đều khiến nó đau đớn khôngchịu nổi, còn có mặt khác, dưới mặt đất cỏ cây ai cũng không biết có thể đột nhiên mọc ra hay không, không phải do nó không cẩn thận.

Quả nhiên!

Mặt đất dây leo đồng thời vươn ra chỗ nó, mà Liệt Diễm cuồng sư cũngsớm có chuẩn bị nhảy lên một cái, hỏa diễm chất dẫn cháy từ trên xuống,thấy dây leo kia bị thiêu hủy nhưng nó không hề buông lỏng, buông lỏngmột điểm thì hậu quả mà nó khó có thể thừa nhận đấy.

“Rống rống! !” Rống to, hỏa diễm từ trong miệng phun bắn ra chạm vào Thủy Long sau đó nhảy ra khỏi hiện trường.

Ầm ——

Một tiếng vang lớn, quả nhiên tại chỗ nó vừa đứng, mặt đất sụp đổ.Nếu không phải nó chạy kịp thời thì chắc sẽ bị thương nặng rồi.

“Vù vù…” Trong miệng thở gấp, Liệt Diễm cuồng sư không ngừng chú ý lấy bên cạnh hết thảy.

Thấy biểu hiện lần này của nó thì Mặc Hi cũng hiện ra nụ cười hàilòng, tiếp theo đột nhiên một tiếng nói cười, “Coi chừng phía sau ah!”

“NGAO ô?” Nghe thấy lời này, Liệt Diễm cuồng sư quay đầu lại, pháthiện phía sau đều không có cái gì cả, tiếp theo trong nháy mắt cảm giácđược nguy hiểm, đã không thể trốn được đành tận lực giảm thấp thươnghại, ngọn lửa trên người đột nhiên lên cao.

“Rống rống! ! !” Thống khổ gầm rú, Mặc Hi tự nhiên cảm giác đạt đượcsự tức tối trên người Liệt Diễm cuồng sư, khóe miệng cười cười, ánh mắtvẫn hờ hững, “Phải biết rằng, bây giờ chị là địch nhân của em, em tinđịch nhân? Mà lại không biết tiến công, như vậy chết rất nhanh! Chị cũng sẽ không lưu tình.”

“Rống!” Liệt Diễm cuồng sư lại gầm rú một tiếng, bị hờ hững trong mắt Mặc Hi làm cho sợ hãi, tiếp theo đó liền cảm giác được trong không khícó sát khí, dần dần cả người run rẩy, cô muốn giết mình? Đúng …, lúctrước cô cũng đã từng như vậy, chỉ cần… Chỉ cần mình cố gắng đi tiếncông, biểu hiện tốt rồi, cô… Cô cũng sẽ không làm gì mình cả !

Đột nhiên, trong đầu hiện ra hình ảnh cũ, Liệt Diễm cuồng sư an tâmlại, khí thế cả người cũng phát ra, muốn sống thì phải toàn lực côngkích! !

Ha ha… thấy biến hóa như vậy, Mặc Hi cũng nở nụ cười, tiểu sư tử này vẫn rất thông minh đó chứ.

“Rống rống! !” Gầm rú lấy, ngay lập tức Liệt Diễm cuồng sư chạy trốn, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước, dĩ vãng nó chỉ có tu vi cao cấp, bởi vì Mặc Hi đến dạy dỗ và dị năng hạch để tu vi của nó trưởng thành đến caocấp đỉnh phong, tốc độ và tổng hợp năng lực đều tiến bộ không ít.

Xích hồng hỏa diễm hùng dũng mà ra, Ngũ Hành chi lực cùng dạng tại hay tay Mặc Hi linh động tầng tầng chói mắt hiện hình.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, chiến đấu kịch liệt vẫn tiếp tục.

“NGAO ô…” Một tiếng gầm rú không khỏe bi thiết, chỉ thấy giờ phút này Liệt Diễm cuồng sư đã té trên mặt đất không đứng dậy nổi, cả người đãkhông còn sức lực nào, năng lượng cũng hao tổn hết, có thể nói vô cùngmệt mỏi, nó không hiểu tại sao lần này Mặc Hi lại tàn nhẫn như thế, nếubây giờ ai muốn giết nó thì gần như không cần tốn quá nhiều sức.

“Ha ha.” Thấy ánh mắt ai oán của Liệt Diễm cuồng sư thì Mặc Hi muốnkhông cười cũng khó, cả người bay xuống đi tới bên thân thể nó, mở rabàn tay dị năng hạch mà Liệt Diễm cuồng sư khát vọng đã lâu lộ ra, nhấtthời dẫn tới ánh mắt của hắn sáng lóe không thôi.

“Đang ở trong tình huống cạn kiệt sức lực này ăn cái này mới càng dễhấp thu cũng như càng dễ đột phá.” Mặc Hi thò tay vỗ vỗ nhẹ đầu to củaLiệt Diễm cuồng sư, cười nói, như là an ủi đứa bé vậy. dị năng hạchtrong tay đã ném vào trong miệng của nó.

“NGAO ô…” Một tiếng gầm rú cảm kích, Liệt Diễm cuồng sư bắt đầu hấpthu năng lượng dị năng hạch cấp b, năng lượng khổng lồ làm cho nó mừngrỡ không thôi, rất nhanh hồi phục trở lại, năng lượng cũng tăng trưởngrất nhanh, cái loại cảm giác này thực có thể nói là nhẹ nhàng muốn lêntiên, mà giờ khắc này ánh mắt của nó đều như thế, cảm giác thật là lâukhông bị ăn đòn.

Mặc Hi dở khóc dở cười, như thế mà nó còn nghiện, muốn tiếp tục nữa.

Đột nhiên, năng lượng trong không khí dao động, Mặc Hi nở nụ cườitươi rói , chớp mắt nhìn về phía Liệt Diễm cuồng sư trên mặt đất, chỉthấy giờ phút này sự thoải mái trên mặt nó đã biến mất chỉ còn lại sựthống khổ cùng với cuồng hỉ, nó muốn đột phá! !

Liệt Diễm cuồng sư hiểu điều này nên con ngươi mang đầy cảm kích nhìn về phía Mặc Hi, nếu không phải cô thì chính mình không biết bao lâu mới có thể đột phá lần nữa.

Không sai, cấp tu vi ngang nhau, dị thú bình thường đều muốn cườngđại hơn loài người, nhưng tốc độ tu luyện của bọn nó không thể bằng vớicon người được, thường thường muốn tăng lên một cấp đều thời gian gấpmấy lần thậm chí trăm lần, gần như đều tại trong chiến đấu, tàn khốctrong sống và chết mà trưởng thành.

“Rống rống! !” Thế nhưng mà, ngay tại này sau đó, một tiếng kêu gàotức tối vang lên, nhất thời làm cho Liệt Diễm cuồng sư hấp thu nănglượng loạn lên, trong ánh mắt hiện ra không cam lòng và sợ sệt.

Chính cái gọi là một núi không được phép hai hổ, mặc kệ ở đâu đều là cường giả vi tôn, dị thú thực lâm càng phải như vậy, tại mỗi một khuvực đều có lấy một người thống trị, mà khu vực Liệt Diễm cuồng sư thốngtrị đúng là chỉ có một dị thú cấp b, giờ phút này nếu nó phát hiện bêntrong khu vực có dị thú khác muốn đột phá b cấp, làm cho địa vị của nókhó giữ được, đương nhiên phải ngăn cản.

“Ha ha, an tâm đột phá là được rồi.” Ngay tại Liệt Diễm cuồng sư gầnnhư tuyệt vọng sau đó, cái giọng điệu thong dong của Mặc Hi lại một lầnnữa truyền tới, mà một tiếng này giống như giọng nói của thần, trongnháy mắt khiến trong lòng nó an tâm.

“Ô ô…” Trong miệng gầm nhẹ lặp đi lặp lại, trong đó hiển lộ cảm động.

“Ha ha.” Mặc Hi cười nhạt, không thể không nói việc dị thú kỳ thựckhông hề khác con người là mấy, cùng có trí tuệ, biết cảm ơn, biết tứctối, vân…vân, mọi cảm xúc, chỉ khác hình thể.

“Rống! ! !” Sau đó một tiếng thú rống giống như vang lên tại bên tai, điếc cả tai, khu vực này đang trống thì xuất hiện từng đợt bóng caolớn, đều là dị thú, đã hình thành một vòng tròn vây quanh Mặc Hi và Liệt Diễm cuồng sư.

Bên trong ánh mắt chớp động khát máu sáng rọi của dị thú, hàm răng sắc bén bạo lộ ra bên ngoài.

“A.” Cười nhạt một tiếng, ánh sáng vàng trong tay Mặc Hi chớp động,nhất thời thấy trong đôi mắt của đám dị thú kia toát ra khinh miệt, rõràng đều là có trí tuệ.

Phanh ————

Một tiếng vang kịch liệt, trong nháy mắt ngưng kết hộ thuẫn bằng vàng trước mặt đã bị cái gì đó đánh, hộ thuẫn vỡ tan, sinh vật công kích kia cũng hiện hình.

Da lông màu đen, đôi mắt màu đen, nanh vuốt sắc bén, bốn chân tráng kiện, đúng là dị thú cấp b, Hắc Ám hung báo.

“Ha ha!” Trong tay ngưng tụ thành một lưỡi dao sắc bén bằng vàng, Mặc Hi cười nhẹ một tiếng, phi thân công kích tới Hắc Ám hung báo.

Không hổ là lĩnh chủ một phương, rõ ràng đã dùng năng lượng sáng rọi lừa gạt, vẫn một điểm đều không buông lỏng, trực tiếp đánh lén. Chỉ làcô cũng không phải tùy tiện có thể đánh lén đó.

“Rống!” Vừa thấy Mặc Hi đột nhiên biến mất, Hắc Ám hung báo gầm rú một tiếng, đồng thời cũng biến mất tại trong không khí.

“Keng! !” Trong không khí truyền tới một tiếng lợi khí đụng nhautiếng vang, đồng thời nhanh chóng hiện ra tia lửa điện, tiếp theo Mặc Hi và Hắc Ám hung báo cùng nhau xuất hiện, chỉ vừa mới xuất hiện trongnháy mắt một người một thú lần nữa biến mất, lại là một tiếng, “Keng!”Lại xuất hiện.

“Keng keng! !”

“Keng keng!”

Tiếng vang trong không khí như va vào trong lòng các dị thú, không có một thú dám gầm rú, chỉ có kinh hoảng nhìn cái bóng ảnh kia trong không khí không ngừng hiện lại biến mất nhanh chóng.

“Rống! !” Hắc Ám hung báo gầm rú một tiếng, thấy bóng ảnh Hắc Ám hung báo hiện ra, chân đạp mạnh kích thích mấy khối đá vụn, lại nhìn một bên khác, Mặc Hi cũng xuất hiện, trên không trung một trở mình giảm bớt tấn công lực mà rơi xuống.

“Rống rống! !” Hắc Ám hung báo hiện hung quang, ánh mắt nhìn LiệtDiễm cuồng sư trên mặt đất đang tại đột phá gầm rú mấy tiếng, trong đócười chế nhạo.

“Hống hống hống!” Liệt Diễm cuồng sư nhìn liếc Mặc Hi, tiếp theo gầmrú mấy tiếng với Hắc Ám hung báo, chịu đựng thống khổ, vẫn giữ kiênđịnh.

“Rống! !” Không biết Liệt Diễm cuồng sư đạt cái gì, Hắc Ám hung báotức giận rống một tiếng, tiếp theo ánh mắt khát máu đã lại một lần nữanhìn chăm chú lên Mặc Hi, khí thế cuồng bạo phát ra bốn phía.

trong lòng Mặc Hi cười nhạt một tiếng, bây giờ như vậy dù là tăngthêm năng lượng đều không ảnh hưởng gì với cô, chớp mắt xem xét thấy dịthú bao quanh đang động đậy, nhìn thấy ánh mắt bọn nó thì đã biết rõ mục tiêu của bọn nó là Liệt Diễm cuồng sư ở trên mặt đất.Ánh mắt lạnh lẽo, Quả nhiên, thuận theo tu vi gia tăng, trí tuệ củadị thú cũng không sẽ kém loài người là bao, mà bây giờ Hắc Ám hung báomuốn lợi dụng mấy con dị thú đến giết Liệt Diễm cuồng sư, mà nó đến kiềm chế chính mình, không thể không nói, đây là biện pháp tốt. Chỉ là, sẽthành công sao?

Đáp án tự nhiên là… Không có khả năng!

“A.” Mặc Hi cười lấy một tiếng, ánh mắt lạnh lùng chăm chú Hắc Ámhung báo đang chuẩn bị động thủ, khí thế cả người tản ra khắp nơi. Hủydiệt, bạo ngược, uy nghiêm không thể xâm phạm, bao quanh Hắc Ám hungbáo, mật bố khắp nơi, bên trong con ngươi dã tính đều là sợ sệt và thầnphục.

“Ai lại động một bước thì giết không tha.” Giết không tha, một câubình thản gần như không mang theo một điểm cảm tình, làm cho không khícũng lạnh lẽo theo, đôi mắt bình thản giống như thần nắm giữ lấy sự sống chết của tất cả mọi người và thú.

“Rống rống! !” Hắc Ám hung báo cũng bị cái khí thế kia lây nhiễmkhông thể phản kháng, thế nhưng mà đang nhìn đến ánh mắt vô tình của Mặc Hi đang chăm chú nhìn mình thì một cỗ tuyệt vọng từ trong lòng hiện ra, tử vong tuyệt vọng ngược lại khơi dậy ý chí muốn sống của nó, trongmiệng rống to lặp đi lặp lại, lại không thấy một dị thú nào tiến lêntrước, đều ngây người nguyên tại chỗ.

Nói ra thì dị thú mẫn cảm với nguy hiểm hơn loài người nhiều, nănglực như vậy làm cho bọn nó càng hiểu được sự đáng sợ trong khí thế củaMặc Hi, cho nên càng thêm sợ hãi, cái uy thế kia… Giống như… Giống như…sự tức giận của thần, mặc dù… Cũng không mãnh liệt như vậy, hoặc phảinói chỉ là một tia nhưng lại làm cho bọn nó không dám hành động một chút nào.

“Trệ…” ở bên trong cảm xúc sợ hãi của Hắc Ám hung báo, Mặc Hi khôngcó nhàn hạ, điện quang màu tím trắng trong tay đã lóe ra, người động một cái thì đã đến trước mặt Hắc Ám hung báo, lưỡi dao sắc bén bằng vàngđâm vào người của nó, xoáy dẫn lôi điện chi lực xâm nhập trong đó.

Bây giờ Mặc Hi chỉ dùng vũ lực mà có thể kích sát dị thú cấp b, nếusử dụng dị năng thì càng không nói chơi, càng huống chi chỉ dùng khíthế, lúc Hắc Ám hung báo đã mất ý chí tranh đấu và tâm lý tuyệt vọnghoảng loạn, đột nhiên một kích sát thì đương nhiên là có thể.

“Rống! ! !” tiếng rống điếc cả tai vang vọng vào tận bên trong rừng, sau đó tiêu tán bi thương.

Nó chết, Mặc Hi không chút nào do dự dùng lưỡi dao sắc bén cắt đầuHắc Ám hung báo, cầm viên dị năng hạch màu đen đi, tiếp theo liếc mắtquét qua dị thú đang bao quanh, “Rời đi.”

“Oanh ầm ầm!” Không giống với yên tĩnh lúc đến, Mặc Hi nói xong, dịthú nhất thời giống như đạt được đặc xá rồi bốn phương tám hướng chạyđi, chỉ sợ chính mình chạy chậm, thì kết cục của Hắc Ám hung báo sẽ rớtxuống người mình.

Mà khi bầy dị thú tán đi, khí thế trên người Mặc Hi cũng thu liễm hết lại, cô vẫn cái áo trắng như tuyết, tóc đen như thác nước, hơi thởtrong veo, cười đến bình thản. Giơ tay lên bỏ thi thể Hắc Ám hung báo ởdưới mặt đất vào trong giới chỉ không gian, liếc nhìn về phía Liệt Diễmcuồng sư đã đột phá thành công.

Giờ phút này nó thay đổi khá nhiều, ngọn lửa trên người nó càng thêmthiêu đốt mãnh liệt, tứ chi tráng kiện hơn, bên trên có lân phiến đỏ lửa bao quanh, chân đạp hỏa diễm giống như trôi nổi ở giữa không trung,nanh vuốt sắc nhọn, đều thể hiện nó không giống ngày xưa, đúng là hìnhthái dị thú Ma Diễm cuồng sư cấp b, mặc dù chỉ là một chữ chênh lệchnhưng thực lực lại long trời lở đất.

Mặc Hi nhẹ nhàng cười cười, nhìn Ma Diễm cuồng sư trước mắt, rõ ràng thấy sợ sệt trong mắt nó, không sai, đó là sợ sệt.

Vừa mới Mặc Hi phát tán ra khí thế , nó có thể cảm giác thấy, cái khí thế kia khiến nó không dậy nổi một tia phản kháng nào, hơn nữa thấy Mặc Hi dễ dàng giết chết Hắc Ám hung báo một phương lĩnh chủ này, lưu loát đoạt lấy dị năng hạch của nó, làm cho nó không thể không kinh, một khắc này, nó mới biết được những ngày trước Mặc Hi đã thủ hạ lưu tình với nó như thế nào

“Thế nào? Tiểu sư tử sợ chị rồi hả?” Mặc Hi mới chuẩn bị đến gần, thì thấy Ma Diễm cuồng sư lui về phía sau một bước thì ngừng lại, nhạt cười nói.

Ma Diễm cuồng sư không trả lời, đứng yên không nhúc nhích, mắt chớp động, hình như đang tránh né cái gì đó.

Mặc Hi không có nói tiếp, xoay người rời khỏi, cô cũng hiểu Ma Diễmcuồng sư sợ cái gì, cô cũng không để ý, cô có cảm tình với nó, thời gian một năm đã đủ để nó rời đi, mấy ngày này quả thật nó làm cô vui khánhiều, trợ nó đột phá chính là báo đáp lại nó.

Ngay lúc Mặc Hi quay người nhanh chóng biến mất thì đột nhiên phíasau truyền tới một trận xé gió nóng rát, cùng với một tiếng gầm rú,“Rống ô…”

“Hả?” Mặc Hi hơi sững sờ, Tựu thấy đứng ở trước mắt mình ma diễmcuồng sư, bởi vì cái kia trong nháy mắt chạy như điên để cái kia trênđường đi bãi cỏ tận thành tro tẫn.

“NGAO ô!” Ma dDiễm cuồng sư lại gầm rú, con ngươi đỏ lửa nhìn Mặc Hitôn kính cùng với kiên định, thân thể to lớn nằm xuống ngay tại Mặc Hiđang bị mê hoặc, thấy Mặc Hi đều không có hành động gì, không khỏi ngẩng đầu nhìn Mặc Hi, ánh mắt hết sức là cầu khẩn.

Ánh mắt Mặc Hi lóe lên, liền nghĩ đến cái gì, khóe miệng cũng cong cong lên, nhìn nó dưới mặt đất, “Em muốn đi cùng chị ?”

“NGAO ô!” Gật đầu, chỉ thấy Ma diễm cuồng sư thực sự gật đầu, mắtnhìn tay của Mặc Hi, “Rống rống” kêu mấy tiếng rồi cúi đầu cắn xé bàntay của mình chảy máu.

“Chị hiểu ý của em, chị không cần khế ước, em nguyện ý thì hãy đicùng chị, theo đó tự do.” Mặc Hi thò tay vuốt ve cái đầu to lớn của MaDiễm cuồng sư, cô biết rõ, dù không chế đính khế ước nhưng Ma Diễm cuồng sư sẽ không rời bỏ cô, bởi vì dị thú chỉ cần nhận định chủ nhân cũng sẽ không phản bội, nhất là tự chủ nhận định chủ nhân.

“Rống A…!” Ma Diễm cuồng sư gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt – trông mongnhìn Mặc Hi, cái ánh mắt kia dường như rất cảm động, nước mắt mông lung.

“Haha!” Không phải do Mặc Hi, chỉ có thể nói Ma Diễm cuồng sư nàythật sự khác loài, thần sắc nhân tính hóa cũng quá hài hước rồi, vỗ đầu nó, xoay người an vị lên lưng nó, cười nói, “Đi thôi, đi trở về.”

“Rống! !” Ma Diễm cuồng sư gầm rú một tiếng, hỏa diễm trên sống lưngbởi vì Mặc Hi ngồi trên đi liền đã khống chế tán khai, lân phiến đỏ lửabạo lộ ở bên ngoài, dưới chân đạp lấy hỏa diễm xích hồng, như thế trôinổi ở giữa không trung, nhanh chóng chạy ra khỏi trung tâm khu rừng.

Nhưng mà cô không biết vừa rồi cô mới biểu hiện ra khí thế đã bị không ít cường giảbí ẩn chú ý.

Ở ngoài ngàn dặm, ở bên trong học viện dị võ Andara, lại một lần nữatrình diễn cảnh tiễn biệt, mà nhân vật chính là người quen của Mặc Hi.

Tổng cộng năm người, trong đó An Diệc Kỳ, Khố Lạp, Hắc Ảnh, Đan Thửđã học năm thứ 5, còn có mặt khác có một thiếu niên, mà bọn hắn đưa tiễn chính là một thiếu nữ, 14 tuổi , người đã phát dục hoàn toàn có lồi cólõm, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, chỗ cần lớn thì lớn, làn da không trắng lắmnhưng lại tràn đầy khỏe mạnh và hoang dã, tóc màu đen bị buộc thành mộtbả đuôi ngựa, như đôi mắt y hệt mèo, sống mũi xinh xắn, cộng thêm cáimiệng nhỏ anh đào kia, nghiễm nhiên một người đẹp hoang dã quyến rũ,người đó đúng là Lạc Nguyệt.