Ngự Lôi

Quyển 2 - Chương 62: Đại giá + thay đổi



Edit: MidoriBeta: Sakura

Cả người chàng trai chấnđộng, chớp mắt nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy cơ hồ trong nháymắt, chùm ánh sáng màu bạc xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, sau đó dừng lại, để mọi người thấy được hình dạng của nó, chấn kinh bởi ngânsắc mỹ lệ hoàn mỹ mà thần bí.

Cửa xe bị mở ra, chân trầnnhỏ xinh lóng la lóng lánh bước ra, làm cho ánh mắt của mọi người dừnglại một chút. Tiếp theo liền nhìn thấy một thân quần áo trắng hơn tuyết, tóc đen tựa như suối, đôi mắt sáng ngời chiếu sáng khuôn mặt tinh xảo,tuổi nhỏ như thế cũng có thể thấy được sau này lớn lên sẽ xinh đẹp khiến người ta kinh hãi hít thở không thông như thế nào, cô giống như trongtranh mà đến, không nên xuất hiện ở trong trần thế phồn hoa này..

Cô gái này chính là Mặc Hikịp thời chạy đến, mà sau đó Mặc Hi cũng phát hiện cô quên thay quần áorồi, chẳng qua là đây cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Một thân quần áo màu vàngThiên Nhu cũng đi tới, mà Ngân Sắc cũng bị Mặc Hi vẫy tay bỏ vào trongchiếc nhẫn không gian.

Thấy mọi người nhìn mình không có mộtngười nói chuyện, một mảnh trầm tĩnh, Mặc Hi nhẹ nhàng nở nụ cười nhẹ,thản nhiên điềm tĩnh, chớp mắt lại thấy Viên nằm ngửa trên mặt đất, song ánh mắt nhìn mình lại là kinh hỉ và ngẩn ngơ, giống như trong đôi mắtkia nhìn qua chỉ có một mình Mặc Hi, cũng không nhìn thấy những thứ khác nữa.

“Thiên Nhu.” Nhìn thấythương thế của hắn, Mặc Hi nói với Thiên Nhu, bất kể nói thế nào thì lần này coi như là may mắn của hắn, hơn nữa sau khi cất xe đi, cô đã cóquyết định.

Thiên Nhu cười nhẹ, đi tớibên cạnh Viên, trong tay ánh sáng cấp bậc màu cam lóe lên, khiến cho mọi người ở đây đều sửng sốt, đôi mắt cũng mở lớn, đây chính là biểu hiệncủa Dị Năng giả trung cấp đấy! Sau đó năng lượng nhỏ màu vàng quen thuộc xuất hiện, bao trùm lấy thân thể của Viên, miệng vết thương kia cơ hồnhư dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lành lại.

“Không cần chạy, tôi có thểnhìn thấy a.” Mặc Hi bình thản cười nói, để cho bước chân của chàngtrai chuẩn bị len lén đi vào trong xe cũng dừng lại.

Đôi chân trần chậm rãi đi về phía trước, lại để cho người chàng trai căng thẳng. Mặc Vân Vân nhìn Mặc Hixuất hiện ở trước mắt, cơ hồ trong nháy mắt cô bé xuất hiện kia, phảithừa nhận, cô cũng ngây người, giống như thần tiên, Mặc Hi như vậy để cô chấn kinh* ( chấn động + kinh hãi), để cô chán nản thấy xấu xí, để cô không tự giác cảm thấy bi ai lại trở nên đáng ghét.

Cô bé đến cứu mình . . . . . . Mặc Vân Vân biết. Chẳng qua là bây giờ tâm tình của cô rất phức tạp,nói không cảm động là giả , tại lúc chính mình nguy hiểm thất thố kinhhoảng nhất xuất hiện chính là cô bé, mà từ quần áo của cô bé liền nhìnra được, em ấy liều lĩnh gấp gáp như thế nào. Nhưng trong lòng lại khổsở cùng tự ái không muốn đi thừa nhận điểm này.

Cho nên đến khi Mặc Hi đến,Mặc Vân Vân không có lên tiếng nói một câu, đối với em họ này, là mộttrong những người cô sợ, không, có lẽ phải nói là người duy nhất mà côsợ, từ chuyện kia trở đi, trong lòng của cô đã chôn xuống bóng ma.

“Ha ha, là Mặc tiểu thư! Không biết cô có cái gì chuyện đây?” Này có thể nói là biết rõ cố hỏi, cố ý giả ngu sao?

“Ha hả.” Mặc Hi cười nhẹ ratiếng, ngước mắt nhìn, lạnh nhạt mà sạch sẽ: “Vì cô gái trong tay anh là chị họ của tôi.”

“A! Thì ra cô ấy là chị họcủa Mặc tiểu thư , ý không tốt, chuyện này trước đó tôi không biết, làmcái gì không đúng còn xin bỏ qua cho, tôi sẽ trả cô ấy lại cho ngài, tôi có thể đi sao?” Chàng trai áy náy nói, nhưng cũng mang theo ý dò xét,bộ dạng kia thật là để cho người ta có cảm giác là một chàng trai ôn nhu lại có tính tình tốt.

Lúc đầu tiên nhìn thấy Mặc Hi,chàng trai lại không coi cô như một đứa trẻ, khí tràng như vậy làm saođứa trẻ có thể có? Hơn nữa ở trên TV hắn có nhìn qua cô một chút, ổntrọng giống như người trưởng thành, đối mặt với cái gì cũng là tỉnh táomà bình thản, tựa hồ không có bất kỳ cái gì có thể làm khó cô, hình nhưcô luôn tự tin như vậy, cô như vậy, thật là làm cho người ta không thậntrọng cũng không được, nếu đối đãi cô như đứa trẻ chín tuổi, sợ là chếtthế nào cũng không biết.

“Nếu như, tôi nói không thìsao đây?” bước chân Mặc Hi không dừng lại, nhưng cũng không nhanh hơn,giống như dạo chơi, bình thản hỏi, không lộ ra bất kì biểu cảm nào.

“Ha hả, vậy thì không thểtrách tôi.” Thật là không chịu được đè nén như vậy rồi, có một cỗ áp lực khó nói đang lan tràn trong lòng chàng trai, không chỉ là chàng trai,hầu hết mọi người ở đây đều có áp lực không nói rõ, không gian đè nén.

“Không khách khí?” Mặc Hi hỏi lại một câu, sau đó ngây thơ lãng mạn cười, “Anh còn có thể không khách khí sao?”

Sau đó, thương thế của Viêncũng được Thiên Nhu trị liệu tốt rồi, đứng lên, nhìn trước mặt cô, đôimắt hết sức sùng bái cùng với kích động! Như vậy! Mặc lão đại chính lànhư vậy, hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ khiến cho cả người hắn kích động,muốn đi theo bên người cô, không tiếc bỏ qua tánh mạng cũng muốn giànhđược sự chú ý và tán thưởng của cô một lần!

“Hừ!” Chàng trai hừ lạnh một tiếng, trên mặt ôn nhu lại có không phục, từ trong lòng lấy ra mộtchiếc dao găm đặt lên cổ Mặc Vân Vân, hung ác nói: “Hoặc thả tôi đi,hoặc ta kéo cô ta cùng chết!”

“. . . . . . !” Mặc Vân Vâncuối cùng đã có hành động, đôi mắt lại trừng lớn lên, lần này cô cũngkhông thể không nhìn về hướng Mặc Hi nữa rồi.

“Anh thấy ở trước mặt tôithì anh có năng lực giết chị ấy sao?” Mặc Hi khinh thường ngước mắt lên, khẩu khí nhẹ nhàng, đôi mắt chàng trai kinh hãi, dao găm trong tay muốn thị uy nhích hướng tới gần Mặc Vân Vân một chút, đột nhiên lại thấythân ảnh Mặc Hi nghiêng một chút, biến mất?

Nghĩ tới cái gì, dao găm của chàng trai không còn là thử nữa, mà là ở dưới ánh mắt sợ hãi yếu ớt của Mặc Vân Vân thực sự hướng tới cổ của cô nhanh chóng đâm tới!

Thời gian tựa hồ bị chậm lại. . . . . .

“A!” Một tiếng kêu thảm vang lên, cả người chàng trai đã cũng bay ra ngoài, bay đến ở chỗ không xatrên mặt đất, mà Mặc Vân Vân đang được Mặc Hi đỡ lấy, cái tay nhỏ béđang nắm lấy cái dao găm kia, không có bất kỳ vết thương nào.

“Nếu ai chạy, tôi sẽ khônglưu tình.” Tự do không để ý nói một câu, để cho ba chàng trai khác vốnmuốn chạy trốn dừng lại bước chân, thiếu nữ trong tay đã bị bọn họ vùidập, người nào cũng ngã ngồi trên mặt đất, quần áo xốc xếch.

“Tôi… tự mình có thể đứng.”Mặc Vân Vân nói nhỏ, có chút ngượng ngùng cùng bướng bỉnh, tới gần MặcHi như vậy, cô mới phát hiện trên người Mặc Hi có một mùi hương nhẹnhàng làm cho người ta rất thoải mái, hơn nữa lại không tự giác cả người bình tĩnh đi nhiều.

Nghe Mặc Vân Vân nói, Mặc Hi cũng không kiên trì, bỏ tay ra, bình thản nói một câu, “Cẩn thận một chút.”

Trong lòng Mặc Vân Vân ấmáp, cô phát hiện, chỉ cần mình không cố ý chọc cho em ấy thì em ấy đốivới mình sẽ không có bất kỳ thủ đoạn quá đáng nào, hoặc là phải nói là,đối xử với mình vẫn dịu dàng . Kỳ thật điểm này Mặc Vân Vân đã sớm pháthiện, chẳng qua là không mong muốn thừa nhận thôi.

Mặc Hi thưởng thức lấy daogăm trong tay, bước đến chỗ chàng trai vừa mới ho ra máu, đến trước mặtchàng trai cố gắng ngồi dưới đất, dưới ánh mắt sợ hãi của chàng traicười nhẹ: “Nói đi, ai chỉ thị anh.”

“Tôi… tôi. . . . . .” Bâygiờ chàng trai đâu còn cái bộ dạng đắc ý vừa rồi nữa, chỉ có thể nóiphong thủy luân lưu chuyển. Hơn nữa, cường giả vi tôn, tựa như bây giờrõ ràng ở bên cạnh đã có không ít người ở bên ngoài, lại không có mộtngười tiến lên đến giúp chàng trai, chỉ bởi vì, chàng trai này chỉ làmột người bình thường, mà đối thủ của hắn là Mặc Hi, là tiểu thư của tập đoàn An thị. “Không nói sao?” Mặc Hi cười nhẹ một tiếng, đôi mắtsạch sẽ hút người, “Nếu nói, tôi sẽ không giết anh.”

“Thật! ?” Đôi mắt của chàng trai nhất thời sáng ngời.

Mà Mặc Hi cũng vừa chú ý tới một thiếu nữ trên mặt đất trong nháy mắt dung nhan có chút tái nhợt,cùng con ngươi hoảng loạn, cô gái này, Mặc Hi không nhận ra, nhưng MặcVân Vân lại nhận ra, chính là Liêu Na!

Xem ra không cần nói, tất cả đều rõ ràng rồi. . . . . .

“Tôi sẽ không nói dối.” Mặc Hi bình thản cười nói, cho ra đáp án khẳng định.

Chàng trai nhìn cô, trầm mặc một hồi lâu, con ngươi thỉnh thoảng bí ẩn nhìn về phía Liêu Na. “Tôikhông có nhiều thời gian hao phí đâu, anh không quý trọng cơ hội sốngsót này ở trong tay tôi, tôi cũng có thể tìm người khác tra, dù sao lấythân phận của tôi, muốn tra được cũng không khó.” Mặc Hi không nôn nóng, cười nói. Giọng nói nhẹ nhàng, chỉ là lời nói lại làm cho thân thểchàng trai chấn động, vừa thấy hình như Mặc Hi không có hứng thú, vộivàng kêu lên, “Tôi nói! Tôi nói! Ngài muốn biết cái gì tôi đều nói!”

Đôi mắt Mặc Hi trấn định, ý bảo hắn nói đi.

Chàng trai run sợ một cái,ngón tay chỉ Liêu Na, kêu lên, “Là cô ta! Đều là cô ta thương lượng cùng tôi làm như vậy! Cô ta cho tôi biết Mặc Vân Vân là một nữ nhân kiêungạo tự đại, hơn nữa rất sĩ diện, chỉ cần tôi làm ra chuyện như vậy vớicô ta, hơn nữa ép cô ta cầm tiền tuyệt đối sẽ không bị cô ta nói ra, hơn nữa. . . . . .”

“Đủ rồi!” Lời còn chưa nóixong, lại nghe một đạo nghiến răng nghiến lợi kêu to, có chút bén nhọn,chính là Liêu Na, chỉ thấy cô ta quay đầu nhìn về phía Mặc Hi, khóc lấykhóc để, kinh hoảng kêu to, “Mặc tiểu thư! Đừng nghe hắn nói lung tung,tôi không nhận ra hắn ta! Hắn đều là nói lung tung đấy! Tôi vô tội!”

“Liêu Na! Con điếm thối này! Bây giờ lại đến trốn tránh trách nhiệm rồi sao? Là ai nói là nhìn không quen bộ dạng Mặc Vân Vân kiêu ngạo tự đại, thật giống như ai cũng làngười hầu của cô ta, là ai quấn lấy ngủ cùng tao, ở bên giường cùng taonói kế hoạch này, là ai giống như kĩ nữ mời tao? Là ai. . . . . .” Lờikia càng nói càng khó nghe, mà sắc mặt của Liêu Na cũng càng lúc càngkhó coi, cùng dạng sắc mặt khó coi còn có Mặc Vân Vân, ai sẽ nghĩ đếnngười hại mình dĩ nhiên là bạn của mình! ? Cô lại thất bại như vậy sao?Kiêu ngạo tự đại? Coi ai giống như người hầu? Cô. . . . . . Có sao?

Nghe thấy những lời kia, sắc mặt Mặc Hi bình tĩnh, tựa hồ không có một chút để ý, chẳng qua là Thiên Nhu lại rõ ràng phát hiện đôi mắt cô dần dần lạnh lẽo, chàng trai kianói thật khó nghe.

“Câm miệng! Anh đừng ở đâyvu oan người! Tôi không có! Tôi không có làm qua!” Đôi má Liêu Na đỏhồng, thét lớn lên, tiếng kêu kia làm cho lông mày Mặc Hi nhăn nhẹ hạxuống, thật ầm ĩ.

“Mặc tiểu thư! Tôi không có! Thật! Vân Vân là bạn tốt của tôi! Sao tôi lại hại cô ấy đây? Mặc tiểuthư!” Sắc mặt Liêu Na phức tạp, hai bàn tay loạn mở, lớn tiếng giảithích đối với Mặc Hi .

“Mày. . . . . .” Chàng trai lại chuẩn bị nói chuyện rồi, chẳng qua là bị Mặc Hi nói trước, “Được rồi.”

Vừa thấy ánh mắt của Mặc Hi, chàng trai nhất thời ngậm miệng lại, chỉ thấy Mặc Hi quay đầu nhìn vềphía Liêu Na, khóe miệng cười lên, bộ dạng xinh đẹp kia khiến ai cũngđều sinh lòng hảo cảm, mà trong lòng Liêu Na cũng khẩn trương, sắc mặtcũng dần dần cười lên, chỉ là bị một câu nói của Mặc Hi đả kích cả người vô lực ngã ngồi trên mặt đất.

“Liêu Na phải không?” Mặc Hi nhẹnhàng nói, nhìn khuôn mặt đang dần dần có nụ cười kia, tiếp theo khóemiệng cười cũng lớn hơn, đôi mắt có chút híp lại, ” Không phải là chịbị trúng dược sao? Thấy hơi thở rất mạnh mẽ đấy.”

Một câu nói, đã khái quát sự thật.

Thật sự không cần nói nữa cũng đã rõ ràng.

Mặc Vân Vân cả người run nhẹ, khẽ cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Đúng! Không sai! Là tôi! Là tôi! Kia lại thế nào! ? Vốn là thế, mỗi ngày một bộ dạng nữ vương,không biết bao nhiêu người ghét cô ta! Nếu không phải thấy cô ta là chịhọ cô, cô cho là lấy tính cách của cô ta có thể có kết quả tốt được sao? Mỗi ngày coi tôi cùng bọn Tiểu Tây giống như người hầu sai bảo, rấtthoải mái phải không? Ha ha ha ha! Tôi rất khó chịu, tôi chính là muốnlàm hại cô ta, muốn để cô ta thấy cảm giác thân bại danh liệt!” Chuyệnbại lộ, Liêu Na cũng không bận tâm nữa, mặt mũi hung ác, lớn tiếng nói.

Mà Mặc Vân Vân run rẩy lợi hại hơn, cũng nhiều áp lực hơn.

“Thật khó coi.” Mặc Hi bìnhthản nói, không sai, dáng vẻ của Liêu Na lúc này rất khó coi, hình dạngxinh đẹp vốn nhìn rõ ràng lại bị căm hận rõ ràng kia làm cô lộ ra dịthường xấu xí.

Giọng nói bình thản, khôngcó bất kỳ ý nghĩa gì, chẳng qua là bình thản trần thuật sự thật, lại đểcho Liêu Na không thể nói lời nào phản bác, là do áp lực kia cũng là bởi vì cái đó mới làm cho cô chán nản, xấu xí hơn.

“Đúng a! Mặc tiểu thư! Cô ta cái gì cũng thừa nhận rồi! Tôi cái gì cũng đã nói! Có thể thả tôi đisao?” Chàng trai cũng mặc kệ nhiều như vậy, bây giờ hắn chỉ muốn nhanhchóng rời khỏi đây.

“Mặc tiểu thư! Nhất thiếtkhông được thả hắn! Hắn ta không phải là người tốt gì! Hắn. . . . . .”Liêu Na căm hận nhìn chàng trai.

“Liêu Na! Mày nói cái gì!Chính mình làm nhiều như vậy, Đừng ở đây nói lung tung!” Chàng trai cùng dạng giận trừng mắt nhìn cô.

“Được rồi.” Giọng nói lạnhlẽo để hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía Mặc Hi, ánh mắt chàngtrai mong đợi, ánh mắt Liêu Na khẩn trương.

Mặc Hi chuyển mâu nhìn vềphía chàng trai, nụ cười ngọt, “Tôi sẽ không giết anh .” ánh mắt chàngtrai nhất thời sáng ngời, nhưng là âm thanh động lòng người kia còn chưa ngừng, “Nhưng là, tôi cũng không có nói thả anh đi .”

“Mày ?” Chàng trai kinh sợ, tiếp theo tức giận kêu lên, “Mẹ nó! Mày lại không giữ lời hứa!”

“Tôi chỉ đáp ứng không giếtanh, tôi không có giết anh mà.” Mặc Hi cười nói, nói rất có lý, “Vậy,bây giờ nên trả giá vì vũ nhục chị họ của tôi rồi.”

Lời vừa dứt, dao găm trong tay cơ hồ là trong nháy mắt hướng về phía chàng trai vọt tới. . . . . .

“A a a!” gào thét đau thấu xương!

Để không ít người nghe trong lòng đồng thời run lên, ánh mắt nhìn chàng trai lại toát ra có chútđồng tình. Chỉ thấy dao găm kia vừa lúc cắm ở chỗ kín của chàng trai,lại nhìn thấy cái quần kia đều bị máu tươi làm ướt cùng chàng trai kiarun rẩy gần như tắt thở, đều cho mọi người biết một sự thật, đó chính là mệnh căn của chàng trai sợ là bị hủy từ đây.

Không để ý bất kì cái gì,Mặc Hi nhìn cũng không nhìn chàng trai một cái, cả người trên dưới sạchsẽ, để người ta không cách nào tưởng tượng được, chuyện vừa mới tàn nhẫn như vậy dĩ nhiên là do cô gái xinh đẹp dễ thương này làm, một thân áotrắng không bị nhiễm bẩn, theo đó sáng ngời trong mắt người.

“Anh, lại đây.” Mặc Hi hướng phía Viên gọi.

“A! ? A? Mặc lão Đại, cô gọi tôi ?” Viên kinh ngạc một chút, tiếp theo thấy Mặc Hi gật đầu, sắc mặtnhất thời mừng rỡ, chạy tới trước mặt Mặc Hi, thanh âm có chút kíchđộng run rẩy, “Mặc lão đại gọi tôi có chuyện gì?”

Tán thưởng nhìn hắn một cái, thế nhưng không có vì chuyện vừa rồi mà có một điểm kinh sợ, bất kể làDị Năng Giả hay không, có phần can đảm này chính là không tệ rồi.

Hỏi: “Anh tên là gì?”

“Hồi Mặc lão đại! Tôi tên là Viên!” Viên rõ ràng mà nghiêm túc nói, trong lòng đã kích động khôngcách nào nói được.

“Ha Ha.” Mặc Hi nở nụ cười,cũng biết bọn họ sẽ không có tên gì hay, quả nhiên là như vậy. Mà giương mắt nhìn lên, lại thấy ánh mắt của Viên nhìn mình lại là ngẩn ngơ, thulại nụ cười, nhưng giọng điệu lại hiện ra vui vẻ, “Viên đúng không, bâygiờ có một việc để anh làm, liền xem anh có dám hay không.”

“Dạ! Chỉ cần là chuyện Mặclão đại phân phó Viên tuyệt đối sẽ làm được!” Viên mừng rỡ nói, conngươi tràn đầy kinh hỉ, cuối cùng! Cuối cùng để Mặc lão Đại chú ý tớimình rồi!

“Là cái gì?” Mặc Hi nhìntròng mắt của hắn nhẹ nhàng sâu sắc cũng là tán thưởng, quả nhiên, hắnsẽ bắt lấy cơ hội, “Đi giết hắn ta.” Mặc Hi đúng là chỉ về phía chàngtrai trên mặt đất.

“A! ?” Viên sửng sốt, trongnháy mắt hoàn hồn mọi người nhìn lại, phát hiện hắn chẳng những không có bất kỳ sợ hãi nào, con ngươi kinh hỉ kia thế nhưng lại càng thêm mãnhliệt. Không sai, hắn bây giờ hưng phấn, hắn nghĩ tới lần đó Mặc Hi nóivới bọn Đại Lăng, người của cô sẽ phải giết người, vậy bây giờ cô bảohắn giết người, ý kia cũng rõ ràng rồi.

Chỉ có thể nói Viên thật sựlà đứa trẻ thông minh, bằng không cũng không đến thời khắcsẽ nắm chặt cơ hội, hoặc là phải nói là chính hắn sáng tạo cơ hội để Mặc Hi chú ý tớihắn.

Hắn biết nếu như bây giờ hắn làm để Mặc Hi hài lòng rồi, tuyệt đối sẽ nhận được cái hắn muốn !

“Dạ!” Kiên định hồi đáp,Viên lại không có bất kỳ do dự nào hướng tới chàng trai hư nhược khôngcó một chút lực lượng phản kháng nào đi qua. Thật sự là đứa trẻ thôngminh , có can đảm, dám mạo hiểm, ở độ tuổi này chỉ có thể nói là nhântài rồi.

Mặc Hi nhìn Viên, trong lòng yên lặng nói.

Chàng trai vừa rồi lại hoàntoàn nghe thấy đối thoại của Mặc Hi và Viên, sau đó vừa nhìn thấy Viênhướng mình đi tới, không khỏi cả người run rẩy, không biết là sợ hay làđau, cho đến khi Viên đến trước mặt mới hư nhược nói, “Mày, mày làm cái gì. . . . . .”

“Giết mày!” Viên kiên địnhnói, lúc nãy nhưng hắn vẫn nhớ kỹ chàng trai đá hắn một chân, hơn nữa,đây là cơ hội biểu hiện ở trước mặt Mặc Hi, tuyệt đối không thể sai sót. Đối với giết người hắn cũng không có bao nhiêu kháng cự, ở trong tâmhắn không biết vì sao luôn sung mãn một loại dã tâm không thể nói rõ,trên thế giới này đúng là có một loại người, bọn họ không cần cái khác,muốn chỉ là một cơ hội, cơ hội thể hiện bản lĩnh, mà Viên rõ ràng chínhlà người như vậy.

“Mày. . . . . . A!” Chàngtrai mới chuẩn bị nói cái gì, dao găm ở trên miệng vết thương kia lạiđột nhiên bị Viên rút lên, đau đến hắn lại một lần nữa hét lên, nhìn cái mệnh căn kia rơi rụng, chỉ sợ Viên không giết hắn thì hắn cũng khôngsống được bao lâu nữa rồi.

Mặc Hi ở một bên bình thảnnhìn lấy, mà người bên cạnh hô hấp đã bắt đầu mãnh liệt, bọn họ thậtkhông rõ, bọn hắn là trẻ con mà. Vì sao có thể biểu hiện còn tàn nhẫn và quyết đoán hơn người trưởng thành.

Mặc Vân Vân cũng ngẩng đầulên, nhìn Viên rồi lại nhìn Mặc Hi, cô phát hiện, cô quả nhiên là khôngso được, Mặc Hi lại cứ như vậy ở trong đó không có hành động gì, đều đểcho mọi người có cảm giác tuyệt đối khó nói, nói không rõ, để ngườikhông dám lờ đi.

“Ha hả! Muốn trách thì trách mày đắc tội Mặc lão đại!” Sắc mặt Viên mang theo nụ cười, hưng phấn màtàn nhẫn, còn có chút kích thích, trong tay cầm lấy dao găm dính máu,còn có tươi máu rơi xuống, kết hợp với nụ cười kia, thật sự là để tronglòng người không khỏi phát lạnh.

Không có bất kỳ sức lực,cũng không có bất kỳ kỹ xảo nào đáng nói, nâng đao hạ xuống, ở dưới ánhmắt sợ hãi của chàng trai cùng tiếng thét chói tai cuối cùng mà tiêu tán đâm vào ngực của chàng trai, cũng bởi vì không có bất kỳ kỹ xảo nào,cho nên nhất thời máu tươi bắn ra từ trong miệng vết thương kia, để Viên không có bất kì sức mạnh nào ở trước mặt chàng trai kia bị phun khắpmình. “Ha ha, Mặc lão đại, tôi đã giết hắn!” Viên sau khi đâm chàng traikia lại thả dao găm đầy máu tươi ra, quay đầu hướng Mặc Hi nhìn lại,cười, có chút tranh công nói.

Khắp mình đầy máu tươi,trên khuôn mặt nhỏ cũng bị bắn lấy vài giọt, trượt rơi xuống phía dưới,bên cạnh là chàng trai đã ngã trên mặt đất không có bất kì tức giận gìnữa, dưới ánh trăng, có cảm giác quỷ dị mà kinh khủng, còn có cô gáibàng quan.

“Ừ.” Mặc Hi đồng ý một câu, ở dưới ánh mắt mong chờ của Viên, cười, con ngươi giống như phủ kín mộttầng sương mù, để mọi người thấy không rõ ánh sáng trong đó, lại xinhđẹp để cho người hãm sâu, “Anh làm rất tốt.”

Một câu nói nhẹ, để ngườixung quanh thở ra một hơi, để miệng Viên mở to, để đồng bọn của chàngtrai mặt mày trắng bệch.

“Ha ha ha ha! Mặc lão đạikhen ta! Khen ta! Ha ha ha!” Viên tiếng lớn kêu lên, trong đó vui mừngkhiến ai cũng thể nghe ra, chỉ là để cho sắc mặt của người bình thườngbên cạnh càng thêm biến đổi thôi. Đối với sự hưng phấn của Viên, Mặc Hichỉ bình thản cười qua, đứa trẻ này lại để cô khẽ giật mình rồi, vẻ mặt hưng phấn kia để cô cùng dạng loáng qua một tia khác thường, nếu khôngphải phát hiện đến hắn chẳng qua là đối với thừa nhận của mình mà hưngphấn, mà không phải bởi vì giết người, hơn nữa đối với đôi mắt vừa mớigiết người kia không có một điểm thị sát, cô mới đón nhận hắn. Bằngkhông, nếu như hắn là loại người thị sát, bất kể hắn là nhân tài haykhông, cô đều sẽ không muốn hắn. Hơn nữa, nói không chừng sẽ động thủgiết hắn, mặc dù nói như vậy có điểm tàn nhẫn, nhưng cô vừa mới thật sựcó nghĩ qua như vậy.

“Vậy đến lượt các anh đi.” Mặc Hi chuyển con ngươi, nhìn về phía đồng bạn chàng trai này một chút, cười nói.

Cơ hồ là trong nháy mắt, ba chàng trai đều cùng lúc lui về phía sau một bước, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

“Không. . . . . . Không,đừng! A a a. . . . . . đừng!” Một chàng trai trong đó cuối cùng khôngnhịn được áp lực, thét chói tai một tiếng, chuẩn bị hướng phía sau chạy, bộ dạng kia giống như là phía sau có quỷ đuổi theo hắn, không! Bây giờtrong lòng của hắn Mặc Hi so với bất kỳ cái gì cũng đều đáng sợ hơn.

“Xem ra anh không nhớ kĩ,tôi cũng không thích nhắc lại.” Giọng nói lãnh đạm để chàng trai rétrun, cuối cùng vẫn dừng lại, cơ hồ là cứng ngắc quay đầu nhìn về phíaMặc Hi, ngã ngồi ở trên mặt đất, một ngụm vị dâm truyền đến cùng với bộmặt đầy nước mắt của chàng trai kia, sợ hãi cầu khẩn kêu lên, “xin ngàibỏ qua cho tôi, tôi cũng không có làm cái gì ! Cũng là kế hoạch cuả Khắc Minh, tôi chỉ bị hắn kéo đến ! Đại nhân! Cầu xin ngài, tôi không muốnchết a! Tôi còn có vợ và con ! Tôi không muốn chết!”

“Con, vợ?” Mặc Hi đột nhiêncó chút buồn cười, phải nói là hắn ngu ngốc hay là hắn nhận ra mình nghe thấy điều này liền mềm lòng? Có vợ con còn làm chuyện như vậy khôngphải là còn đáng giận hơn sao? Quả nhiên, sau khi nghe lời nói này,người xung quanh chẳng những không có thương hại chàng trai kia, mà làcàng thêm tức giận nhìn hắn.

“Đúng a! Đại nhân, vợ concủa tôi không thể mất tôi!” Chàng trai vừa thấy Mặc Hi hỏi như vậy liềncho là có hi vọng, nhất thời hét lớn.

“Đại nhân! Tôi cũng có vợcon! Cầu xin đại nhân bỏ qua tôi đi!” Những chàng trai khác vừa thấy thế cũng đồng loạt kêu lên như vậy.

Mặc Hi trầm mặc, không có nói chuyện, chẳng qua là bình thản cười.

“Này, cô tên Mặc Hi , cô sẽkhông nghe như thế liền mềm lòng đi chứ? Vừa mới cũng không thấy cô dễdàng mềm lòng như thế !” Sau đó, trong đám người đột nhiên một người lên tiếng nói.

Mặc Hi quay đầu nhìn lại,lại thấy là một chàng trai, hơn nữa nhìn sự liều lĩnh kia cũng biết đâylà một chàng trai có thực lực cùng không ít kinh nghiệm chiến đấu, cũngchỉ có nhân tài như vậy mới nói như vậy.

“Ha hả, tôi chỉ là đangnghĩ, xử lý bọn họ thế nào cho thỏa đáng.” Mặc Hi cười trả lời hắn,giống như là bạn tốt nói chuyện phiếm, cũng là một câu nói như vậy lạiđể mọi người khẩn trương, muốn nhìn một chút cô rốt cuộc còn sẽ làm racái gì.

“Nói thật, tôi không thíchlưu hậu hoạn về sau.” Mặc Hi nói, còn chưa nói xong, liền nghe thấy bachàng trai liên tục bảo đảm, “Không! Đại nhân, cho dù cho tôi mười lágá cũng không dám tìm cô báo phục !”

“Đại nhân! Tôi thề! Tuyệt đối sẽ không báo phục !”

“Đúng a! Đại nhân, tôi lấy thề a!”

Thề! Chỉ cần thề, liền tuyệt đối phải làm, bằng không sẽ tan thành tro bụi, nghe mấy chàng trai nói, không ít người đều toát ra ánh mắt thả lỏng.

“Tôi không có nhiều thờigian như vậy, các chị đến quyết định đi, dù sao bị hại cũng là các chị.” Mặc Hi đem quyền quyết định cho đám người Mặc Vân Vân, cô đúng là không có bao nhiêu thời gian, “Nhanh chóng một chút, tôi muốn quay trở về.”

Hai thiếu nữ tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, rốt cuộc cái gì cũng không nói.

“Để… để bọn họ thề đi.” Mặc Vân Vân cuối cùng lên tiếng, giọng nói trầm thấp.

“Nghe chưa.” Mặc Hi nhắc nhở một câu.

Ba chàng trai nhất thời mừng rỡ, đồng thời quỳ rạp xuống đất, một người trong đó trước tiên đem taylàm ra máu, kích động nói:

“Lấy máu làm thề, nếu tamuốn báo phục người trước mắt liền bị trời phạt, tan thành tro bụi, thềthành. Hai người khác nghe vậy, cũng đem tay lấy máu ra,nói:

“Lấy máu làm thề, nếu ta là muốn báo phục người trước mắt liền bị trời phạt, tan thành tro bụi, thề thành.

“Lấy máu làm thề, nếu ta muốn báo phụcngười trước mắt liền bị trời phạt, tan thành tro bụi, thề thành. Nóixong, ba người đều cẩn thận nhìn Mặc Hi, tất cả những điều Mặc Hi vừamới làm đúng là để cho người không dám có bất kì hành động khác lạ nào.

Đôi mắt Mặc Hi bình tĩnh nhìn bọnhọ, không nói chuyện, dường như nhìn như vậy, giống như tiến vào linhhồn của bọn họ, để bọn họ không khỏi run nhẹ, không dám nhìn thẳng vàocô.

Cho đến khi, “Các anh điđi.” Một câu nói để cho nhóm chàng trai kinh hỉ chợt ngước mắt lên, nhìn lại, phát hiện Mặc Hi ý quay đầu đi, thấy cô không làm bất kì cái gì,cuối cùng là kinh hỉ kêu một tiếng, “Dạ! Dạ! Chúng ta đi ngay! Đi ngay!”

Nói xong, liền đứng lên, cơhồ nhanh chóng chạy theo cả ba hướng ngược lại với hướng của Mặc Hi,giống như sợ Mặc Hi một khắc sau sẽ hối hận.

“Còn cô? Cô muốn thế nào?”Mặc Hi hoàn toàn không có để ý hướng của những chàng trai kích động kia, mà là lần nữa hướng Mặc Vân Vân hỏi, nói cô, chính là Liêu Na.

Cũng do một tiếng này, đểtoàn thân Liêu Na run sợ, thấy Mặc Vân Vân nhìn về phía cô, chính là cúi đầu xuống, thấy không rõ vẻ mặt trong đôi mắt kia, nhưng đôi môi kiagiống như đã cắn ra máu.

“. . . . . .” Đôi mắt MặcVân Vân rất phức tạp, có đau có hận có chịu đựng vân vân…, tất cả nhữngchuyện xảy ra hôm nay khiến cho cô khó có thể thích ứng, bị ép buộc,thiếu chút bị cường bạo, thiếu chút bị giết chết, lại bị bạn tốt phảnbội, đồng thời phát sinh, để cô không khỏi suy nghĩ rất nhiều, cũng kiềm chế bản thân, cô nhầm sao? Cô không sai! Cô không sai! Cô thế nào sẽsai! Nhưng là. . . . . . Vì sao ở trong lòng run rẩy. . . . . .

“Tôi, tôi không biết. . . . . .” Mặc Vân Vân hạ giọng lẩm bẩm, thân mình chỉ mặc một bộ váy bị gióban đêm thổi nhẹ làm rét run, giống bị thổi đến vào trong tâm.

“Nha.” Mặc Hi không có cáigì khác, bình thản đồng ý một tiếng, nhìn ba thiếu nữ trên mặt đất mộtchút, đối với Thiên Nhu phân phó nói, “Để cảnh sát thành phố xử lý đi.”

“Được” Thiên Nhu ôn nhu đáp ứng, liền lấy điện thoại ra.

Một tràng khôi hài kết thúc, trong đêm có chút thê lương.

Mặc Hi cũng không thích ngóngàng tới ánh mắt của người xung quanh, từ trong chiếc nhẫn không gianlấy Ngân Sắc ra từ, nói với Mặc Vân Vân, “Lên đi, tôi đưa chị trở về.”

Cả người Mặc Vân Vân nhẹ nhàng run một chút, cúi đầu đi vào trong Ngân Sắc.

Sau đó Thiên Nhu khai báo chuyện đã làm xong, dưới ánh mắt của Mặc Hi, cũng đi vào ngồi trước ở Ngân Sắc.

“Anh cũng đi vào đi, tôi cóchuyện dặn dò anh.” Ở dưới ánh mắt ủ rũ của Viên, vốn cho rằng Mặc Hilập tức phải đi rồi, lại không nghĩ đến, bên tai đột nhiên truyền tớilời nói này, chợt ngẩng đầu, lại thấy Mặc Hi nhìn mặt của mình, cơ hồ là không dám tin vào hai mắt của mình, một tay chỉ lấy mình, có chút ngungơ nói: “Mặc… Mặc lão đại đang gọi, gọi tôi?”

“Ha ha, anh không muốn lên cũng là có thể .” Mặc Hi có chút đùa giỡn cười nói.

“A! Tôi muốn đi, ha ha! Cámơn Mặc lão đại! Xe bay a! Là xe bay Mặc lão đại, tôi được ngồi xe baycủa Mặc lão đại rồi!” Trong không gian là tiếng kêu cực kì hưng phấn của Viên, một chút liền chui vào bên trong Ngân Sắc.

Nếu là trước kia Mặc VânVân vừa thấy Viên cùng mình ngồi cùng một chỗ tuyệt đối sẽ nổi giận,chẳng qua là bây giờ cô không có tâm tư đó, nhăn nhẹ mày, sau đó dichuyển lên phía trên một chút, lại cúi đầu tiếp tục suy nghĩ chuyện củamình.

Mà Viên mang theo khuôn mặt hưng phấn,hình dáng kia mang theo sự đặc biệt đơn thuần vui mừng hưng phấn của trẻ con, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Mặc Hi cũng không khỏi được cườilên, có lẽ chính là như vậy, giống như An Dĩ Mẫn trước kia nói với cô,vẻ mặt này mang tính lừa gạt rất lớn, Viên cơ hồ là ngay cả vẻ mặt đềumang tính lừa gạt rất lớn, thế nhưng mà hắn còn nhỏ như vậy lại hìnhdáng như vậy còn có năng lực quan sát và trí thông minh, thấy năng lựcbiến đổi như thế, phải nói, đứa trẻ này thật sự làm cho Mặc Hi giật mình rồi, có lẽ kiếp trước cô thật không tin có thiên tài, nhưng là bây giờlại không thể không tin rồi.

Trước đưa Viên trở lại đường Phương Tề, phố Lỗ Tây, khu Nam Dương, cùng hắn xuống xe, dưới ánh mắtkích động của Viên, nói, “Qua mấy ngày nữa tôi sẽ đến, có chuyện thì gọi điện cho tôi.”

“Dạ! Tôi tuyệt đối sẽ chờMặc lão đại !” Viên nghiêm túc nói, khuôn mặc chỉ có thể coi là thanh tú nhìn Mặc Hi, trong đôi mắt chỉ có cô, mang theo cuồng nhiệt khó có thểnói rõ, nụ cười thuần tịnh dường như không có bất kì tạp chất gì, máu đỏ tươi khắp mình đã bị gió hong khô, cùng vài giọt trên mặt cũng khôngngăn cản được nụ cười duy nhất này.

Cho dù là Mặc Hi, nhìn nụ cười này, thế nhưng trong lòng cũng dâng lên cảm giác khác thường, giống như bịmột người tín nhiệm không hề giữ lại, không hề giữ lại ỷ vào, ngay cảchính cô cũng không tự giác cười, đưa tay muốn sờ đầu của hắn, lại pháthiện, mình vẫn thấp.

Nhưng là cơ hồ trong nháymắt, Viên sửng sốt một chút, trên mặt tràn đầy nụ cười càng thêm xánlạn, cúi xuống người xuống, đi đến dưới tay của Mặc Hi, đôi mắt nhìn cômang theo ánh sáng lấp lánh. Động tácnhư vậy lại không để cho Mặc Hi thấy được một chút cố ý nịnh hót, chỉ là đơn thuần biểu hiện phần tín nhiệm kia ra, con ngươi nhẹ lóe lên, sauđó tay cũng có chút dùng sức ở trên đầu có chút dơ bẩn xoa xoa, cườinói, “Phải cố gắng hơn !”

“Dạ!” Viên tiếp đó là kia kiên định đồng ý nói.

“Ha hả, trở về đi thôi.” Mặc Hi cười cười, xoay người trở lại xe bay.

Mà Viên đứng ở đó, vẫn nhìn, cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh của Ngân Sát, nụ cười trên mặtnhất thời từ từ giảm xuống, có chút đắc ý, có chút kích động, có chúthưng phấn, có chút tính khí trẻ con.

Một hồi, đưa tay sờ lên đầuMặc Hi vừa mới sờ qua, con ngươi có chút mê mang, trong miệng lẩm bẩmcơ hồ chỉ có chính hắn mới nghe được rõ ràng, “Thật ấm áp, thật thoảimái, hơn nữa vừa nãy tim đập thật nhanh, khó trách Tam Lăng muốn để côsờ, thật muốn luôn luôn như vậy…… Con ngươi mơ màng lóe lên ánh sáng,đồng thời tràn đầy kiên định, “Đúng! Nhất định phải để Mặc lão đại vẫnđối với mình như vậy! Mặc lão đại thực thật là lợi hại! Mặc lão đại!Cuối cùng. . . . . . Cuối cùng có cơ hội rồi! Ha ha ha ha ha!” Đến cuốicùng, càng cười càng lớn, ở trong bầu trời đêm yên tĩnh hồi vang, đưatới âm thanh chó sủa.

Bên trong xe, Mặc Hi nắmNgân Sắc trong tay, đồng thời nghĩ đến Viên, khóe miệng hiện lên nụ cười cao thâm, nhìn lại dường như chỉ giống như nụ cười bình thường, nhưngThiên Nhu lại nhìn thấu một tia khác thường trong đó.

Chỉ là cô không hỏi, Mặc Hi muốn nói, liền sẽ nói, không thể không nói, Thiên Nhu thật sự rất hiểu Mặc Hi.

“Một người rất thú vị a, thật rất để người mong đợi.” Mặc Hi giống như tự nói, cười nhẹ ra tiếng.

“Ừ đúng vậy.” Thiên Nhu nói tiếp, theo đó là miệng nhẹ nhàng cười.

Mặc Hi quay đầu hướng côcười một tiếng, hết thảy đều không nói lời nào, tiếp theo liếc nhìn MặcVân Vân ở phía sau một câu cũng không nói, thanh âm bình thản hiện cười, kín đáo an ủi, “Không có chuyện gì.”

Mặc Vân Vân thân nhẹ run,ngước mắt nhìn nụ cười thuần tịnh trên khuôn mặt Mặc Hi, vẫn là khuônmặt khiến người ta ghen tị kia, giờ phút này lại giống người lớn an ủimình, không nói chuyện, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

“Thiên Nhu! Lấy một bộ quầnáo của chị cho chị ấy thay đi, còn có giúp chị ấy tiêu trừ vết thũngtrên má đi.” Mặc Hi quay đầu lại, nói với Thiên Nhu.

“Dạ.” Thiên Nhu từ trongchiếc nhẫn không gian lấy ra một bộ quần áo tương đối nhỏ đưa cho MặcVân Vân, giọng nói nhẹ nhàng như vậy làm cho người ta ấm áp, lại rõ ràng có một khoảng cách khó nói, “Mặc tiểu thư.”

Mặc Vân Vân không có ngó ngàng tới, cắn cắn môi dưới.

“Vậy tôi trị liệu cho Mặctiểu thu trước nhé.” Thiên Nhu trước đặt quần áo ở trên hai chân, nhẹnhàng nói, tiếp theo ánh sáng màu cam trong tay lóe lên, năng lượng màuvàng mềm mại bây giờ đang ở trước khuôn mặt sưng đỏ của Mặc Vân Vân.

“Không cần!” Mặc Vân Vânthét chói tai một tiếng, đầu lắc lắc, muốn rời khỏi năng lượng màu vàngkia, con ngươi đã chứa lệ, “ Không được! Không được! Cút ra!”

“. . . . . .” Thiên Nhu cũng không nói chuyện, cũng không tức giận, động tác trên tay cũng không ngừng.

“Không nghe lời của tôi sao? Tôi nói không được! tiện dân này!” Giờ phút này Mặc Vân Vân nói đã không chọn lời.

“Câm mồm .”Giọng nói bìnhthản không xao động mang theo non nớt vang lên, cơ hồ là trong nháy mắtđể cho động tác cùng lời nói của Mặc Vân Vân dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Mặc Hi, thấy cô cũng không có quay đầu, có chẳng qua chỉ là thanhâm bình thản mà không phải là uy nghiêm, “Tôi đã nói, không nên ở trướcmặt của tôi đối với người của tôi nháo vô lý.”

“. . . . . .” Mặc Vân Vân há miệng, lời gì đều như đắng ở trong cổ họng, cúi đầu, bả vai run nhẹ,còn lên tiếng nghẹn ngào.

Thiên Nhu cũng không ngóngàng tới, đối với Mặc Vân Vân nhục mạ cô cũng không tức giận, dù saocoi như không nghe thấy là được rồi, chỉ là câu nói bảo vệ của Mặc Hikia vẫn để trong lòng cô ấm áp.

Bên trong xe trầm mặc mộthồi, Mặc Vân Vân bị áp lực kia làm khóc nỉ non, thanh âm Mặc Hi cũng lần nữa vang lên, “Thay quần áo đi, tôi không muốn ba ba và mẹ lo lắng.”

Mặc Vân Vân bả vai lại runmột chút, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn giơ lên đầu, đôi mắt rõ rànglà sưng đỏ, nhìn quần áo của Thiên Nhu trên đùi một chút, lại không lêntiếng.

Thiên Nhu cũng khéo hiểu lòng người đem y phục lần nữa đưa cho cô, “Mặc tiểu thư.”

Đôi mắt Mặc Vân Vân nhìnthiếu nữ dịu dàng này, chuẩn bị muốn nói cám ơn, lại cái gì đều khôngnói, đón lấy quần áo, nhìn Thiên Nhu cùng Mặc Hi một chút, thấy haingười không có một người quay đầu, cũng biết họ là muốn để cho cô antâm thay quần áo, khẽ cắn răng, liền cắn răng nhăn nhó bắt đầu cởi váycó chút dơ bẩn ra, đem quần áo Thiên Nhu vừa mới đưa cho bắt đầu thay.

Đều mặc xong, Mặc Hi cũnglần nữa nói, “Thiên Nhu, đem ánh mắt sưng đỏ của chị ấy tiêu trừ đi. Ánh sáng màu cam lần nữa xuất hiện, năng lực màu vàng cũng lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Mặc Vân Vân, chỉ làlần này cô cũng không phản kháng, cơ hồ không tới 2 giây, vết sưng đỏliền biến mất gần hết.

“Đưa điện thoại của chị đây.” Mặc Hi quay đầu vươn tay đối với Mặc Vân Vân

Mặc Vân Vân do dự một hồi,vẫn từ trong túi đựng quần áo lấy ra đưa cho cô, bây giờ cô cơ hồ khôngcó một điểm phản kháng, cũng không có bất kỳ lời nói nào, tựa như mất đi sức sống.

Một lúc sau, Mặc Hi trả điện thoại lại cho cô, ở dưới ánh mắt nghi ngờ của cô, cười nhẹ nói, “Tôi đã lưu số điện thoại của tôi vào, chỉ cần ấn một chữ chính là tôi , cóchuyện gì liền gọi cho tôi.”

Giọng nói ấm áp, cũng bìnhthản, trong lòng Mặc Vân Vân rung động, ngay cả âm thanh cũng mang theorun rẩy, “Được, vì sao.”

“Ha hả, chị là chị họ củatôi có phải không? Người thân a. . . . . .” Mặc Hi hướng cô cười mộttiếng, quay đầu cứu giúp, câu nói cuối cùng có chút bay bổng, chỉ bởi vì cô là người thân, là người thân của Chu Tiểu Trúc bọn họ, nếu như côgặp chuyện không may, Chu Tiểu Trúc bọn họ cũng sẽ không vui vẻ, chẳngqua là đơn giản như thế .

Chỉ là ở trong mắt Mặc VânVân lại không phải không nhận thấy như vậy, con ngươi tràn đầy phứctạp, có lẽ cô đã biết vì sao Mặc Hi có thể được nhiều như thế, bởi vì cô có tư cách này, đối với người nhà luôn luôn bao che khuyết điểm, chỉ sợ lúc đó mình đối với cô như vậy, nhưng cuối cùng sẽ vẫn nhận được đốiđãi như vậy, cho dù cô vẫn có chút không muốn tiếp nhận, nhưng là tronglòng ấm áp lừa không được người . Kỳ thật cô rất hi vọng người khác cóthể đối tốt với cô, đừng thấy Mặc Thiên và Lệ A đối với cô rất tốt, hơnnữa dung túng, nhưng là trong đó lại có rất nhiều cái không biết, Lệ Athích đánh bạc, thỉnh thoảng cùng Mặc Thiên cãi nhau, gần như mặc kệ cô, cô cũng muốn bị quản, bởi vì như vậy, cô có thể cảm giác được có ngườiquan tâm cô, cho nên mới đối với sự quan tâm của Chu Tiểu Trúc rấtthích.

“Cô… cô đừng cho là, này,như vậy tôi sẽ cảm ơn cô.” Mặc Vân Vân lắp bắp nói, bây giờ để cảm giác là trẻ con dỗi hờn, mà Mặc Hi mới là ổn trọng của người trưởng thành.

“Ha hả, kỳ thật chị như vậy mới tốt,người luôn cần thời gian để lớn lên, chị bây giờ có thay đổi có phảikhông? Dù sao chị vẫn còn nhỏ.” Mặc Hi nhẹ nói, chỉ là lời nói tuy rấtcó đạo lý, nhưng cô dường như quên mất, cô mới bao nhiêu, lại, “Dù saochị vẫn còn nhỏ?” , thật sự là để người ta buồn cười.

“Ha hả.” Mà Thiên Nhu cũng là rất không cho mặt mũi cười lên.

“Em nói, chị không thể cho em một chút mặt mũi nào sao?” Mặc Hi có chút ít vô lại nói.

“Ha ha. . . . . .” chỉ là hậu quả là Thiên Nhu tiếng cười phát ra càng lớn.

“Ha ha. . . . . .” Mặc VânVân cũng là không nhịn được cười, mặc dù cô che miệng lại muốn che giấu. “Ha hả, cười đi cười đi, liền để cho e, làm tròcười cho các chị một chút là tốt rồi, ít nhất cười một chút, trò cườinày cũng có giá trị không phải sao?”

Nghe lời này, trong Ngân Sắc, tiếng cười của ba cô gái đều tràn đầy.

Thiên Nhu nhìn một bên khuôn mặt của Mặc Hi, hoàn mỹ, nở nụ cười, con ngươi tựa hồ chỉ còn dư lạicô, là thật sâu tín nhiệm cùng không hề giữ lại.

Mặc Vân Vân cũng là chú ýtới ánh mắt của cô, trong lòng một mảnh hâm mộ, sắc mặt là cười cũngthư thái, có lẽ, thật sự là quá khứ cô quá tùy hứng rồi. . . . . .

Người a, muốn thay đổi muốnkhó cũng khó mà muốn dễ cũng dễ, trong một đêm, hình như Mặc Vân Vântrưởng thành lên rất nhiều.