Ngự Dụng Điêu Nô

Chương 7



Nàng kinh ngạc quay đầu liền nhìn thấy Thanh Thanh.

Trong lòng không khỏi ảo não, sao lại quên mất nàng ta. Nàng vội vàng muốn chạy trốn không khỏi dùng sức đẩy nàng ta, tức giận nói: “Buông tay!”


Thanh Thanh giống như lâm vào bước đường cùng, Tiểu Di giống như cọng cỏ cứu mạng nàng vậy, nàng đương nhiên sống chết nắm lấy. Tiểu Di nóng nảy hạ giọng nói: “Ngươi làm cái gì vậy, muốn kéo ta chết chung với ngươi mới được phải không?”

Trên mặt Thanh Thanh vừa khóc vừa cười: “Muốn chết cùng chết, sống cũng không thể để ngươi sống một mình!”

Tiểu Di tức đến hít thở không thông, đang nghĩ làm sao để đánh ngất được nàng lại đột nhiên nghe thấy một giọng khàn khàn cất lên bên cạnh: “Người đâu, có thích khách!”

Hai người cả kinh, lúc này mới thấy một ma ma trong đó đã tỉnh lại. Nghĩ đến nàng đánh hai người liên tiếp lại thêm phần khẩn trương, lực đạo không đủ lớn mới khiến ma ma kia hôn mê có một lúc, thấy hai người lôi kéo cùng một chỗ, lảo đảo lui về phía sau. Thanh Thanh sợ đến ngây ngốc, nắm chặt tay áo của nàng không nhúc nhích, Tiểu Di tức giận nói: “Còn không chạy, đợi bọn họ tới bắt nữa à.” Cũng không quản nàng còn bị nắm lấy tay áo hay không liền men theo tay vịn hành lang, đang lúc muốn nhảy xuống liền nhìn thấy Thanh Thanh đột nhiên cầm lấy cây trâm trong cổ tay áo của nàng xông tới đâm điên loạn vào ngực ma ma kia. Ma ma kia vẫn còn yếu, không ngờ nàng lại đâm tới, trong miệng nhất thời phun ra máu tươi, nhuốm lấy một mảng áo phía trước của Thanh Thanh. Thanh Thanh lại liên tục đâm thêm mấy nhát, hai chân ma ma kia khuỵu xuống, cuối cùng không phát ra tiếng nữa. Thanh Thanh giống như bị dọa đến ngây ngốc, ngơ ngác buông tay ra, quay đầu lại đỏ mắt nhìn chằm chằm Tiểu Di.


Tiểu Di sợ đến lảo đảo lùi về phía sau, thầm nghĩ không phải là muốn giết nàng đó chứ? Chợt nghe phía xa truyền đến tiếng bước chân của lính tuần tra, vội vàng hạ giọng nói với nàng ta: “Chạy mau!”

Thanh Thanh nhìn thấy chính mình giết người, sớm đã hồn phách lên mây, thấy nàng nhảy xuống cũng học theo bộ dạng nhảy xuống lan can của nàng, nhưng nàng rốt cuộc cũng không linh hoạt bằng Tiểu Di. Mặc dù bị té nhào vẫn khập khiễng chạy theo Tiểu Di, thở hổn hển hô to: “Đợi ta với.”

Tiểu Di sợ nàng ta liên lụy mình, gấp gáp vừa chạy vừa mắng: “Đừng có theo ta!” Sau đó lại nghĩ nếu nàng ta bị bắt, bản thân sợ là cũng không thoát nổi, cũng không nói nữa quay đầu tức giận: “Còn không nhanh lên.”

Quan binh tuần tra đến ào ào, hai người chỉ có thể ẩn náu ở sau núi giả, ngồi xổm xuống thở hổn hển, đẩy bụi cỏ ra xem xét tình hình. Chợt thấy sau thắt lưng đau đớn, giống như bị một vật gì đó gắt gao ghim vào eo, nếu như dùng lực chỉ sợ lập tức xuyên vào da thịt. Tiểu Di không khỏi run người, nghĩ tới thần thái Thanh Thanh giết người lúc nãy, không khỏi cảm thấy sợ hãi, căm hận hít vào một hơi hạ giọng nói: “Bây giờ ngươi giết ta, chỉ sợ bản thân cũng không thoát ra được.”

Nước mắt trên mặt Thanh Thanh đan xen, chỉ nghiến răng nghiến lợi đỏ mắt nói: “Ta đã giết một người, giết ngươi xong ta sẽ tự sát, trên đường hoàng tuyền chúng ta sẽ cùng bầu bạn.” Nàng ta thấy mình giết người, tóm lại trốn cũng không khỏi cái chết, đơn giản là làm cho đến cùng, muốn kéo Tiểu Di chết chung. Tiểu Di biết trong lúc này không thể nói gì làm kích động nàng ta, vội vàng nhẹ giọng nói: “Làm sao ngươi biết mình nhất định chết chắc rồi, Vương ma ma đó giết không ít người. Sao bà ta có thể an ổn mà sống?”


Lực đạo bên hông từ từ buông lỏng, Tiểu Di biết nàng đã dao động tâm lý, lại nói: “Ngươi mới giết một người, Vương ma ma đó hại không biết bao nhiêu người, chẳng lẽ ngươi không rõ, vì sao bà ta lại sống tốt hơn chúng ta? Nếu như có thể an toàn chạy ra ngoài, bên ngoài ta cũng gom góp được ít ngân lượng, đến một nơi không ai biết không phải vẫn có thể sống tốt sao!”

Thanh Thanh nghe xong nhất thời suối lệ tuôn trào, đôi môi run rẩy khàn giọng nói: “Ta còn… ta còn có thể sống ra ngoài sao…”

Tiểu Di thấy thời điểm mấu chốt, suy nghĩ muốn đoạt lại cây trâm trong tay nàng, vội vàng xoay người lại nói: “Đương nhiên có thể.” Không ngờ cây trâm trong tay Thanh Thanh lại mạnh hơn, cảnh giác trừng mắt nhìn nàng: “Ta biết ngươi mưu ma chước quỷ nhiều, nói cho ngươi biết, nếu như dám giở trò, bất quá thì… bất quá thì chúng ta cùng chết!”

Tiểu Di vội cười nói: “Sao dám chứ, không có ngươi ta cũng không thoát ra ngoài được.” Nói xong mới len lén hạ cánh tay đang giơ lên kia.

Hai người bị hộ vệ tuần tra truy đuổi tán loạn trong vườn, vô ý bước vào một chỗ cực kỳ yên tĩnh, duy chỉ nhìn thấy ám hương lan tỏa, lầu gác xinh đẹp, giống như tiên cảnh. Thấy cửa không có hộ vệ canh gác, Tiểu Di nói: “Chúng ta vào bên trong trốn.” Lại cũng không biết bên trong là cảnh tượng gì, toàn thân Thanh Thanh dính máu, đi vào như vậy không phải là tự mình chui đầu vào rọ, vì vậy liền đánh ngất xỉu hai nha hoàn đi ngang qua, luống cuống thay y phục. Hai người mới một trước một sau bước vào.

Bên trong chỉ thấy hơi nước dày đặc như sương mù, một luồng hương ấm nóng đập vào mặt, mơ mơ hồ hồ khiến cái gì nhìn cũng không chân thực, vạn vật tĩnh lặng giống như không có một bóng người. Thanh Thanh thấy thế không khỏi thấp giọng cười nói: “Chúng ta trốn ở đây, bọn họ chắc chắn tìm không thấy chúng ta.” Lại sợ Tiểu Di giở trò, không khỏi dùng cây trâm chọc chọc vào eo Tiểu Di nói: “Ngươi đi lên trước.”

Tiểu Di thật có chút không nắm bắt được tính cách của nàng, vốn dĩ là một người yếu đuối nhát gan giờ lại như biến thành một người khác, càng nghĩ càng chán nản, di chuyển bước chân vào bên trong dò đường. Ở bên trong đợi một hồi lâu thị lực mới trở nên rõ ràng.

Chợt thấy trong làn hơi nước ẩn hiện một bóng người, tóc đen như gấm, thân hình thon dài, đường nét tuy gầy nhưng mạnh mẽ tuyệt đẹp, đứng ở trong hồ, yêu nghiệt mị người. Cảm nhận được có người, người kia khẽ xoay đầu, tóc rũ xuống chỉ nhìn thấy một bên mặt tuyệt đẹp, giọng nói thuần khiết phát ra trong không trung như tiếng ngọc trai va vào nhau, trầm thấp như thiên âm truyền đến. “Ai đang ở đó?”