Ngự Dụng Điêu Nô

Chương 42



Vũ Văn có việc bẩm báo, lệnh nội thị thông bẩm. Nội thị cười nói: “Ngọc thống lĩnh, thật là không khéo, Lộc Vương gia đang ở bên trong.” Hắn hơi sá một sá, xoay người tính đi, lại nghe bên trong mơ hồ truyền ra giọng nói của Lộc Vương. Hắn có võ công trong người, thính lực so với người bình thường nhạy hơn rất nhiều, nghe lén như vậy tất nhiên là không đúng, nhưng nội dung lúc này lại khiến cho hắn để ý.

“Thần đệ đi thăm dò thân thế của Điển Sử, kỳ thực phụ mẫu là nông dân, mặt mũi lại bình thường, thần liền nghĩ có phải không phải thân sinh hay không. Việc này vừa hỏi quả nhiên là thật. Khi nhặt được hai tỷ đệ, bọn họ vẫn còn là trẻ sơ sinh, trên người toàn vết máu loang lổ giống như hấp hối. Bọn hắn vốn sợ hãi né ra, nhưng lại bị một hắc y nhân uy hiếp, cho bọn họ tiền tài mới đồng ý nuôi dưỡng hai người. Lúc hai người được bảy tuổi liền bán vào thanh lâu.”


“Về sau, nam hài phạm lỗi, bị thanh lâu đánh cho gần chết, ném ra ngoài. Tú bà vốn muốn nâng nữ hài này thành hoa khôi, liền lừa gạt nàng nói là nam hài đã được bán cho nhà giàu có. Sau này, nàng lại đến phủ tướng quân…”

Lộc Vương chỉ khóc lóc kể lể: “Thần đệ cho rằng Điển Sử này là nam tử, Tứ ca đối với nàng ta đặc biệt, liền nghĩ có thể chữa được chứng đau đầu của Tứ ca hay không. Ai ngờ nàng là người bên cạnh Nam Cung Giác, có khi nào là cơ sở ngầm của Nam Cung Giác phái tới hay không cũng không biết…” Hắn chưa nói xong, chỉ nghe tiếng ầm ầm rối loạn, giống như hất đồ trên bàn xuống đất. Giọng nói Lãnh Liệt trầm nặng truyền ra: “Ra ngoài!”

Vũ Văn giật nảy mình, xoay người chạy như điên, nội thị cả kinh ở phía sau lưng gọi hắn: “Ngọc thống lĩnh…”

Bánh dẻo của Thiên Trai lầu, vào miệng là tan, mềm mà không dính. Nàng ăn đầy cả miệng, cười hì hì nói; “Vẫn là Thiên Vũ tốt với ta.”

Hắn đứng đó nhìn nàng, trong lòng suy nghĩ miên man, luôn có một dòng nhiệt nóng chảy trong lồng ngực, muốn phát tiết nhưng không được, đột nhiên nghẹn ngào nói: “Tuổi ngươi cũng không nhỏ, có nghĩ tới việc gả cho ai chưa?”

Tiểu Di vốn đang ăn ngon lành, vừa nghe hắn nói liền phun toàn bộ bánh dẻo ra ngoài. Nàng còn giống như nghe chưa rõ, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”


Vũ Văn cũng không nói thêm gì, đang mùng một, trời đêm không có chút ánh trăng, đen kịt giống như có thể nuốt chửng lấy người. Ngực hắn đột nhiên lên xuống bất định, giống như đang đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại. Hắn đột nhiên bắt lấy cổ tay nằng, túm dậy liền đi, điểm tâm trong tay bị đổ ra mặt đất. Nàng bị hắn kéo đi thất tha thất thểu, lấy làm lạ hỏi: “Ngươi đưa ta đi đâu?” Đã thấy hướng kia giống như muốn xuất cung, nàng rốt cuộc giãy giụa, cầm lấy cổ tay mình xoa xoa, buồn bực nói: “Hôm nay ngươi làm sao vậy?”

Hắn đen mặt trừng mắt nhìn nàng, thân thể căng cứng như dây đàn. Ban đêm có gió, thổi qua một trận mát rượi. Nàng mặc áo khoác trong cung phối màu bạc và vàng nghệ, bị gió thổi qua, thướt tha như hoa cúc yếu đuối trong gió. Mặt hắn nóng lên, có lẽ nàng sẽ nguyện ý cùng hắn đi, có lẽ nàng nguyện ý buông bỏ đệ đệ của mình, ở cùng với hắn. Nghĩ như vậy lại thấy vô cùng ngọt ngào, cuối cùng hắn nhẹ giọng nói: “Tiểu Di, nàng… có đồng ý đi với ta không?”

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Đi, đi đâu?”

Hắn nhìn ánh mắt nàng, lặng lẽ nắm thành quyền, khẩn trương giống như thời điểm sống còn vậy. Hắn còn nghe thấy giọng mình hơi run run: “Theo ta xuất cung, ra bên ngoài sống.”

Nàng cười ha ha, giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian, đi qua vỗ vai hắn, vừa ôm bụng vừa nói: “Ngươi đùa cái gì vậy, ta vào trong cung là vì tìm đệ đệ ta, hiện tại còn chưa gặp Tiểu Kha, ta làm sao có thể đi được.”


Hắn nhìn nàng, nàng cười rộ lên cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt sáng quắc giống như ánh trăng vậy. Tối nay xem ra, nụ cười kia lại biến thành con dao găm, từng nhát từng nhát ghim vào máu thịt hắn. Hắn tức giận, toàn bộ thân thể run lên, trong lòng chẳng qua nghĩ rằng nàng coi chuyện này như trò cười, từng chữ từng chữ như dao găm găm vào tim hắn, đau đớn chồng chất, lại thành oán hận đập nồi dìm thuyền. Hắn nắm chặt lấy bờ vai nàng, cả giận nói: “Nàng nghe rõ ràng cho ta, đệ đệ Tiểu Kha của nàng không ở trong cung!”

Bao nhiêu đêm, hắn vì những lời này mà trằn trọc không thể say giấc, cuối cùng cũng có một ngày hắn nói ra được, nhưng có được lại là tuyệt vọng vô tận như vực sâu.

Từng lời này của hắn như xuyên vào trong tai, giống như sấm sét giữa trời quang, cả người đều ngây ngốc ở đó, tay nàng vẫn còn đặt trên vai hắn, đột nhiên cảm thấy nóng. Dường như khó có thể chấp nhận, nàng chỉ dùng lực nắm lấy tay mình, giống như làm như vậy, trong lòng sẽ không đau đớn. Nàng nhớ lại lúc nàng đi thanh lâu hỏi chỗ ở của Tiểu Kha, trùng hợp lại đụng phải hắn, trùng hợp hai người lại ra khỏi thanh lâu, cùng nhau tiến cung. Nhiều thứ trùng hợp như vậy, nàng chưa từng hoài nghi qua. Nàng thực cho rằng hắn đang giúp nàng, nàng bị thương hắn vội tìm thuốc bôi cho nàng, đau lòng tìm nàng tới uống rượu, mua điểm tâm nàng thích cho nàng. Trên mặt nàng đột nhiên chảy nước mắt, người trước mắt mơ mơ hồ hồ ẩn trong hơi nước. Nàng lảo đảo lui về sau, làm như không biết người như vậy, gương mặt tuấn tú như vậy, nhìn cũng chỉ thấy dữ tợn.

Hắn vẫn như cũ đứng ở chỗ đó, cúi thấp đầu không dám nhìn phản ứng của nàng, chỉ nghe gió thổi quanh người, chỉ thấy lãnh ý run rẩy. Hắn nên nói cho nàng, hắn vốn là Ngọc Vũ bên cạnh hoàng đế, phụng mệnh đi bắt nàng, thông đồng với Bách Hợp trong thanh lâu lừa gạt nàng tiến cung. Hắn trước giờ không dám nói, cũng không nói ra lời được.

Nàng che mặt khóc một phen, ngồi chồm hổm té trên mặt đất, giống như một hài tử bị lạc đường, miệng gọi “Tiểu Kha” “Tiểu Kha”. Nàng không dám nghĩ tiếp, nếu không tìm thấy đệ ấy thì phải làm sao bây giờ. Nếu đệ ấy không đợi được nàng tìm thấy thì phải làm sao bây giờ. Nàng nắm lấy áo đơn trước ngực, hung hăng đấm vào ngực, làm như vậy mới không thấy đau. Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, hai mắt đẫm lệ mông lung đứng dậy. Nàng lảo đảo đi về phía cửa cung, trong miệng thì thầm: “Tiểu Kha đang đợi ta, ta phải đi tìm đệ ấy.”

Hắn mới giật mình cảm thấy nên kéo nàng lại, tay chưa kịp đụng vào cổ tay nàng, nàng quay mạnh đầu lại lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt nàng ngăn cách một tầng hơi nước, mà ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm như vậy nhưng lại phát lạnh. Hắn liền ở yên đó, im lặng nhìn nàng.

Ở xa xa có bóng người chạy đến, nhìn thấy Vũ Văn, kinh ngạc cười nói: “Ôi, hóa ra Ngọc thống lĩnh cũng ở đây.” Lúc này mới quay đầu nhìn Tiểu Di: “Điển Sử, hoàng thượng gọi người nha.”