Ngũ Canh Chung

Chương 35



Thế sự luôn là như vậy, khi ngươi nghĩ mình chắc chắn sẽ chết thì bằng cách nào đó ông trời lại đột nhiên cho ngươi một con đường sống.

Lúc Khanh Hạo được Minh Chiêu dẫn đến mấy gian nhà gỗ tạm bợ phía dưới sơn cốc, hắn nhìn thấy Khanh Tố ôm Bạch Tam hôn mê bất tỉnh trong lòng, bình an vô sự ngơ ngác ngồi đó, dường như có chút không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình. Tảng đá đè nặng đáy lòng của Khanh Hạo như được trút xuống, lúc đó hắn biết, nút thắt trong lòng hắn đối với Bạch Tam đã hoàn toàn được cởi bỏ.

"Tam thúc! Tam thúc!" Khiêm nhi thoát khỏi vòng tay của phụ thân, chạy tới nắm lấy tay Khanh Tố rồi nhìn chằm chằm vào Bạch Tam trong ngực hắn, trong mắt có sự quan tâm không nói nên lời.

Khanh Tố hồi thần, ngơ ngác nhìn Khiêm nhi một lúc mới kịp phản ứng, ánh mắt đờ đẫn chẫm rãi chuyển sang Khanh Hạo.

"Ca, chúng ta không sao." Hắn nói, giọng điệu không có vẻ vui mừng mà giống tiếc nuối hơn.

Khanh Hạo tức giận, sải bước về phía trước, giơ tay tát hắn một cái, tuy vai phải bị thương và lực tay hơi yếu nhưng vẫn đánh cho mặt Khanh Tố nghiêng sang một bên, có thể thấy hắn đánh không hề nương tay. "Ngươi anh hùng quá nhỉ!" Hắn cười lạnh một tiếng, nhưng trong mắt lại toát lên nỗi đau đớn không kể xiết.

Khanh Tố biết hành động của mình đã làm tổn thương huynh trưởng, nên chỉ ôm chặt Bạch Tam không dám nói gì. Từ nhỏ hắn gần như được huynh trưởng nuôi lớn, mối quan hệ giữa hai người luôn thân thiết, trong lòng hắn, đại ca còn uy nghiêm hơn cả cha mẹ. Lần này, hắn bất chấp tất cả mà tự vẫn trước mặt đại ca, không những hại đại ca trở thành kẻ bất nghĩa, không còn mặt mũi đối diện với cha mẹ mà còn khiến huynh ấy ân hận suốt đời. Trên thực tế, từ một khắc động lòng với Bạch Tam, hắn đã định sẵn phải đẩy đại ca mình vào tình thế khó xử.

Nhìn thấy hắn như vậy, Khanh Hạo nắm chặt tay thành quyền, nhưng không thể xuống tay được. Khiêm nhi ở bên cạnh chưa bao giờ nhìn thấy cha tức giận như vậy, sợ đến mức nép sang một bên, sau đó được ông lão dẫn đến nơi khác chơi.

Thấy vậy Minh Chiêu đi tới vỗ nhẹ vai trái Khanh Hạo, ôn hòa nói: "Được rồi, ngươi nói gặp người trước mới chữa thương, gặp xong rồi thì mau đi theo ta." Sau đó, hắn quay sang Khanh Tố: "Tam cô nương từng uống Tục Mệnh Hoàn của ta, nàng sẽ không sao đâu, ngươi bế nàng vào phòng nghỉ ngơi rồi lập tức đến gặp ta, vết thương của ngươi cũng cần được xử lý."

Môi Khanh Tố khẽ động, Minh Chiêu biết hắn định nói gì, liền lên tiếng ngắt lời trước: "Ta nghĩ ngươi sẽ không muốn lúc nàng tỉnh dậy thì ngươi lại ngã xuống đúng chứ."

Khanh Tố không nhiều lời nữa, nói cảm ơn rồi bế Bạch Tam vào phòng.

Khanh Hạo nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mấy ngày nay rõ ràng gầy đi rất nhiều, lòng thở dài một hơi, nói không đau lòng là nói dối.

"Đã biết Bạch Tam không gặp nguy hiểm, sao ngươi thấy tam đệ ta nhảy xuống mà không ngăn cản?" Khi Minh Chiêu rút mũi tên ra cho hắn, Khanh Hạo nghiến răng nghiến lợi hỏi để phân tán sự chú ý của mình.

Minh Chiêu thuần thục cắt bỏ phần thịt thối xung quanh miệng vết thương rồi cầm máu, nghe vậy, hắn khẽ mỉm cười: "Những trải nghiệm như vậy không phải ai cũng may mắn được trải nghiệm đâu."

Nghe hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo, Khanh Hạo lại im lặng. Một khắc này, hắn nghĩ mình đã hiểu ý của vị đại phu sau lưng. Hắn may mắn hơn người khác, hắn có cơ hội hối tiếc. Lấy mạng đền mạng, Bạch Tam sớm đã trả cho hắn, nếu hắn cứ cố chấp ôm mối hận này, cuối cùng cũng chỉ khiến nhiều người khác phải sống trong khổ sở. Khanh Tố ngày thường thích cười đùa không đứng đắn, nhưng một khi đã quyết định, nó sẽ đâm đầu vào đó, không bao giờ thay đổi tâm ý của mình. Khanh Tố biết đại ca nó không thể quên đi mối thù sát thê nên đã chọn phương thức quyết tuyệt này. Mấy năm qua, nó cũng thống khổ như chính hắn vậy.

Trong phòng rất yên tĩnh, Minh Chiêu thành thạo xử lý vết thương, chỉ trong một lát đã băng bó xong vết thương trên vai của Khanh Hạo rồi điều trị một số vết thương nhỏ khác. Tiếng bước chân nặng nề và chậm rãi từ ngoài nhà truyền đến, kéo Khanh Hạo thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Khanh Tố xuất hiện ở cửa, vươn tay gõ cửa hai lần rồi chầm chậm bước vào. Vẻ mặt hắn u sầu như bỗng chốc già đi mười tuổi.

Khanh Hạo thấy hắn tự dày vò bản thân như vậy, vừa đau lòng vừa tức giận, trong lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc hỗn loạn, không khỏi quay mặt đi không để ý đến hắn.

"Đại ca. Minh Chiêu tiên sinh." Dù tâm trí không ở đây nhưng Khanh Tố vẫn thành thật chào hỏi hai người.

Minh Chiêu đã xử lý vết thương cho Khanh Hạo, thấy thế thì bật cười: "Khanh huynh không cần lo lắng, Minh Chiêu đảm bảo sẽ làm cho phu nhân bình phục như ban đầu."

Nghe thấy xưng hô có phần nhấn mạnh của hắn, Khanh Tố giật mình, tinh thần phấn chấn hơn một chút, lén liếc nhìn huynh trưởng một cái, không đính chính mà nghiêm nghị nói: "Đa tạ tiên sinh!" Mặc dù Minh Chiêu từng lừa bọn họ một lần, nhưng nói cho cùng thì hắn thực sự đã giúp họ rất nhiều, trong lòng Khanh Tố chỉ có lòng biết ơn chứ không hề khó chịu chút nào.



"Ngươi đứng sờ sờ ở nơi đó làm gì?" Khanh Hạo thở dài đứng lên, sắc mặt lạnh lùng.

Huynh trưởng vừa nói, Khanh Tố lập tức héo rũ, ừm một tiếng, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Khanh Hạo, ngồi vào vị trí của huynh ấy và để mặc cho Minh Chiêu xử trí.

Lần này, ngay cả Khanh Hạo cũng không nhịn được cười, bất đắc dĩ vỗ đầu đệ đệ mình, hờn giận nói: "Nếu ngươi thấy ta không vừa mắt, vậy ta về Cảnh Dương trước."

Khanh Tố kinh hãi, định đứng dậy. Minh Chiêu đang lau chùi vết thương trên cánh tay phải, dường như đã đoán trước được phản ứng của hắn, trước một bước đè lên vai hắn, không cho hắn cử động lung tung. "Đại ca, ta không có..." Khanh Tố gấp gáp, hốc mắt cũng đỏ cả lên.

Khanh Hạo vỗ trán, vừa bực mình vừa buồn cười: "Từ khi ngươi lại sướt mướt như một tiểu cô nương vậy hả? Nếu ngươi mang vẻ mặt này về nhà, chắc chắn mẹ sẽ đá ngươi ra khỏi nhà." Thấy hắn vẫn còn ấm ức, Khanh Hạo lại mềm lòng, bèn nói rõ: "Nam Di khinh thường muốn leo lên đầu ta ngồi, ta làm sao có thể để bọn họ thất vọng được. Ta về chuẩn bị, ngươi đợi... Đợi Bạch Tam cô nương hoàn toàn bình phục rồi đến giúp ta một tay, huynh đệ ta đã lâu không được sát cánh chiến đấu rồi."

Khanh Tố nghe vậy, ngơ ngác nhìn huynh trưởng mình, phải mất một lúc mới định thần lại, hắn túm lấy tay huynh trưởng, mừng đến phát khóc: "Đại ca, ý huynh là..."

Khanh Hạo lại thở dài, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, "Nàng đã cứu Khiêm nhi hai lần, ta có thể nói gì nữa. Nếu cứ tiếp tục so đo, chỉ sợ ta sẽ mất đi tiểu đệ mà ta yêu thương nhất. Khóc gì mà khóc, làm người ta chê cười rồi kìa."

Từ nhỏ đến khi trưởng thành, dù huấn luyện có gian khổ đến mấy, dù phải chịu bao nhiêu hờn tủi, nó vẫn luôn mỉm cười vui vẻ, chưa bao giờ rơi một nước mắt trước mặt người khác. Lần này, nó thế mà liên tục mất tự chủ trước mặt người ngoài, có thể thấy sự dày vò trong lòng đã đến cực hạn. Dừng một chút, Khanh Hạo lại nói thêm: "Nếu muốn ta gọi nàng một tiếng em dâu, thì trước tiên ngươi phải làm cho mẹ chấp nhận đã."

Đây có thể coi là rào cản cuối cùng của họ. Nghĩ đến mẫu thân, Khanh Hạo cảm thấy đầu hơi đau nhức, không khỏi thông cảm sờ sờ tiểu đệ mình.

Minh Chiêu đã bắt đầu khâu vết thương cho Khanh Tố, thấy vậy thuận miệng nói một câu: "Trưởng bối luôn thích ôm cháu."

Hai huynh đệ nghe vậy, không khỏi bốn mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt bật cười.

Bạch Tam cảm giác mình đã ngủ một giấc sâu và dài, lúc tỉnh dậy cơ thể căng tràn năng lượng.

Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt hốc hác xanh xao của Khanh Tố. Hắn dùng tay chống đầu, ngồi ở mép giường ngủ gật, đầu tóc rối bời, cằm mọc đầy râu xanh, trông vừa luộm thuộm vừa lôi thôi. Nàng chợt nhớ ra trước đây mình từng nghi ngờ hắn không có râu, nhưng hóa ra không phải vậy.

Xuyên qua vai Khanh Tố, nàng thấy cửa sổ đang mở, một cây lựu nghiêng cành mọc ở đó, lá tươi xanh tốt, từng chùm hoa đỏ nép mình trong đó, tựa như ngọn lửa hồng đang rực cháy. Xung quanh rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở đều đặn của Khanh Tố, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy một hai tiếng chim hót từ ngoài cửa sổ truyền vào.

Trong lòng tràn ngập một cảm giác bình yên khó tả, Bạch Tam lần nữa đưa ánh mắt về phía Khanh Tố, nhớ lại những chuyện xảy ra giữa hai người từ khi gặp nhau, cảm thấy vừa dịu dàng luyến tiếc, lại vừa chua chát khó chịu. Trên mặt hắn rải đầy những vết sẹo nhỏ khó thấy, nàng nhớ lại lúc hai người rơi vào bụi gai, là hắn vì bảo vệ nàng mà bị thương. Là ngày hôm qua nhỉ... Nàng liếc nhìn sắc trời, không chắc chắn lắm. Chỉ vì nàng cảm thấy cơ thể không còn nặng nề như hôm qua nữa, nội lực cũng lưu chuyển thông thuận, nếu không phải ngực vẫn âm ỉ đau, nàng nhất định cho rằng mình không khác gì người bình thường. Nàng biết vết thương của mình rất nghiêm trọng nên có chút nghi ngờ liệu mình có phải thực sự bình phục chỉ sau nửa ngày hay không.

Bạch Tam muốn giơ tay chạm vào mặt Khanh Tố, sau đó nàng mới nhận ra tay mình bị hắn nắm chặt, vừa cử động lập tức đánh thức người đang lim dim ngủ.

"Tam nhi." Dù đôi mắt phủ đầy tơ máu, nhưng nụ cười của hắn vẫn rạng rỡ không có chút ảm đạm nào.

Bách Tam ậm ừ đáp lại, tay cử động một chút, sau đó cảm giác được tay mình bị siết chặt hơn.

"Nàng ngủ lâu lắm rồi!" Khanh Tố nhỏ giọng phàn nàn, nắm lấy tay nàng cọ cọ lên cằm mình.

Râu đâm vào làm mu bàn tay nàng tê ngứa ngáy, Bạch Tam nhìn hắn một lúc, sau đó nhích vào trong giường: "Ngươi lên đây ngủ đi!" Không cần nghĩ cũng biết, nàng hôn mê bao lâu hắn cũng không ngủ được bấy lâu.

Khanh Tố quay đầu nhìn sắc trời, lắc đầu, "Ta không ngủ được, sắp đến giờ nàng phải uống thuốc rồi." Mặc dù đề nghị của nàng rất hấp dẫn nhưng hắn không muốn giao việc chăm sóc nàng cho người khác. Bạch Tam có chút không vui, lại dịch người vào trong, lạnh lùng nói: "Ngươi ngủ ở đây đi." Đối với chuyện này, nàng rõ ràng rất kiên định.

Khanh Tố thở dài, biết mình không thể cãi lại nàng, đành cởi giày và quần áo nằm nghiêng bên ngoài giường, nhưng hắn không chịu nhắm mắt lại, cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Tam.



Vẻ không vui trên mặt Bạch Tam đã tản ra, nàng kéo một phần chăn bông mỏng trên người đắp cho hắn, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ta không sao."

Khanh Tố ậm ừ nhìn nàng, trong mắt ngập tràn tình ý dịu dàng.

"Ta đã ngủ bao lâu rồi?" Nàng hỏi.

Khanh Tố dừng một chút, vươn tay phải ôm nàng vào lòng, chóp mũi cọ vào mũi nàng, cười nói: "Mười ngày, ta hỏi Minh Chiêu tại sao nàng cứ ngủ mãi, hắn nói nàng đang có một giấc mộng ngọt ngào, bảo ta đừng làm phiền nàng... Nhưng mà người ta nhớ nàng muốn chết đi được." Hắn nói rất nhẹ nhàng, sau đó còn cố tình hạ giọng làm nũng, cũng lướt nhanh qua mười ngày dày vò, khổ sở.

Bạch Tam biết điều đó, nhưng cũng không nói ra, chỉ dịu giọng nói: "Ta cũng nhớ ngươi." Nàng nghĩ nếu là mình ở cạnh hắn trong mười ngày hắn hôn mê, có lẽ nàng đã phát điên rồi. Lần này, Khanh Tố không cười cũng không nói gì, chỉ yên lặng ôm nàng thật chặt.

"Ngủ đi, ta sẽ ở cùng ngươi." Bạch Tam giơ tay trái che mắt hắn, không cho phép từ chối nói.

Đôi môi vốn mím lại của Khanh Tố vô thức nhếch lên, lúm đồng tiền hiện lên bên má: "Được rồi, khi nào nàng uống thuốc nhất định phải đánh thức ta dậy." Mấy ngày nay hắn thường xuyên uống rồi thay thuốc cho nàng đã thành thói quen. Bạch Tam cảm giác được lông mi quét qua lòng bàn tay mình, biết hắn đã nhắm mắt lại, nhưng nơi lòng bàn tay không che khuất, lúm đồng tiền mang theo nụ cười tươi tắn vẫn ngang nhiên ở đó. Nàng nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, rồi trong cơn bốc đồng, nàng chợt nghiêng đầu hôn lên nó.

Nụ cười cứng đờ trong giây lát, sau đó Khanh Tố lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn: "Tam nhi..."

"Ừ." Bạch Tam đáp lại, đầu tựa vào đầu Khanh Tố, cụp mắt nhìn đôi bàn tay đang quấn lấy nhau, mỉm cười.

"Nàng lén thơm bản thiếu." Khanh Tố không cười, nghiêm túc tố cáo nàng.

"Ừ." Bạch Tam cũng không phủ nhận, chỉ cách bàn tay cọ vào trán hắn. Khoảng cách gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt mình.

"Nàng như vậy là không ngoan, sẽ khiến bản thiếu không ngủ được." Khanh Tố cảm nhận được động tác thân mật của nàng, mặc dù vẫn nghiêm túc giáo huấn nhưng khóe môi đã không nhịn được cong lên. Bạch Tam nghe vậy, cũng không có ý ăn năn hối lỗi, lần nữa cúi người hôn lên lúm đồng tiền nhỏ trên gương mặt anh tuấn. "Ta thích chàng cười như thế này." Nàng nói, vẻ mặt thực sự nghiêm túc, không giống như Khanh Tố đang làm bộ làm tịch.

"Vậy sao..." Khanh Tố mím môi như đang cân nhắc một vấn đề gì đó rất nghiêm trọng, sau đó đột nhiên trịnh trọng nói: "Vậy bản thiếu đây cho phép nàng thơm ta lần nữa."

Bạch Tam sửng sốt, sau đó tỉnh táo lại, theo lời hắn hôn lên má hắn một lần nữa.

"Nàng còn có thể thơm ở nơi này." Khanh Tố giơ tay chỉ vào cằm mình.

Bạch Tam lại hôn xuống.

"Ở đây nữa." Ngón tay hắn chỉ vào đôi môi dày vừa phải.

Bạch Tam lại hôn xuống.

"Cả nơi này cũng muốn..."

- ----

Truyện được Mesdream cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.