Ngũ Canh Chung

Chương 17



"Oái! Quả là một con sói khổng lồ nha!" Thụ Tam thiếu kêu lên, thanh âm tràn đầy hưng phấn.

Bạch Tam còn chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó, con sói lớn đã cúi thấp người xuống, từ cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ uy hiếp, trong mắt tràn đầy địch ý.

"Này! Này! Lang huynh, chuyện gì cũng từ từ..." Thụ Tam thiếu phản ứng khá nhanh, vội vàng nhẹ giọng hòa giải.

Nhân loại tham lam! Hắn còn chưa kịp nói xong, trong đầu bọn họ đột nhiên vang lên một giọng nói của nữ nhân, ngay sau đó, cự lang gầm lên, hai chân trước hơi khụy xuống, hai chân sau bật mạnh như mũi tên đứt dây lao thẳng về phía hắn, một hương thơm kỳ lạ theo đó xộc vào mũi.

"Mẹ ơi! Nguy hiểm quá! Lão bà chạy mau!" Thụ Tam thiếu kinh hãi, vội vàng né sang một bên, không quên nhắc nhở Bạch Tam.

Bạch Tam biết hắn lại giả ngây giả ngô, cũng không để ý tới hắn, nàng nhảy lên, một trảo tung ra tóm lấy cổ con sói lớn.

Con sói rất cảnh giác, cảm nhận được nguy hiểm, lập tức buông tha Thụ Tam thiếu, nó lăn một vòng tránh đòn hiểm ác rồi lại nhảy lên, chuyển mục tiêu về phía Bạch Tam.

Bạch Tam không nao núng, nàng cúi người, bàn tay vung lực chưởng thẳng vào cái bụng mềm mại của cự lang.

"Lão bà, thủ hạ lưu tình!" Thụ Tam thiếu bắt gặp cảnh này, phát giác điều không ổn, hắn lập tức hét to, cả người tung vào không trung nhảy phốc lên lưng con sói bạc.

Bạch Tam vừa nghe tiếng động lập tức thay chưởng thành quyền.

Ngay khi nắm đấm của nàng sắp chạm vào bụng con sói, rõ ràng giây trước vẫn có thể cảm nhận được sự ngứa ngáy khi chạm phải tơ lông mềm mại, thế nhưng ngay giây tiếp tay nàng đã đánh hụt vào khoảng không, ngay sau đó cả người bị Thụ Tam thiếu kéo xuống đất, hai đại cao thủ cứ như vậy lăn tròn vài vòng.

"Ngươi lại cố ý!" Nhìn thấy Thụ Tam thiếu đang nằm trên người mình, Bạch Tam mặt không biểu lộ gì, giọng điệu tuy lãnh đạm nhưng vẫn có thể nghe ra ý trách móc trong đó.

Thụ Tam thiếu hiện lên nụ cười nịnh nọt, luống cuống bò dậy kéo nàng lên. Vừa phủi bụi trên người nàng, vừa nịnh nọt nói: "Là lão bà nàng nể tình, cố ý nhường bản thiếu."

Bạch Tam cũng không có biện pháp với hắn, nàng nhìn chung quanh, tuy không còn bóng dáng của sói bạc, nhưng lại bị cảnh tượng xung quanh làm cho kinh hãi.

Quá giống nhau!

Nắng ấm chan hòa, mặt hồ xanh thẳm trải dài vô tận, điểm xuyết những khóm hoa lạ, hương hoa thơm ngát hòa cùng ánh nắng làm say đắm lòng người. Trên mặt hồ là một đài cao bằng loại đá chưa từng thấy, có màu trắng ngà, trơn bóng mịn màng, lấp lánh tia sáng mờ nhạt, giữa các viên đá gần như không có kẽ hở. Những cột đá cùng chất liệu khác chống đỡ mái che, trên đó chạm khắc hoa văn kỳ lạ nhưng đẹp mắt, một mành lụa mỏng trắng như tuyết ngăn cách bên trong đài cao với mặt hồ.

Ngày chính thức trở thành người Nữ Nhi Lâu, nàng cũng được đưa đến một nơi giống hệt nơi này. Nàng vẫn nhớ hôm đó trời mưa tầm tã nhưng khi đến đó, trời lại nắng ấm như lúc này. Vũ Chủ Tử nằm giữa mành lụa trắng và chỉ nói với nàng một câu.

Tam Nhi, có cơ hội nhất định phải nắm chặt.

Những lời này nàng vẫn luôn không hiểu, nhưng là chủ tử chưa bao giờ sai, cho nên nàng luôn ghi tạc trong lòng. Về nơi kỳ dị kia, có lẽ với người bình thường dù muốn cũng khó lòng quên được.

Nếu không phải nàng chắc chắn mình đang ở sâu trong núi Linh Tây, cách Hắc Vũ Điện mấy ngàn dặm, nàng nhất định cho rằng mình đang ở nơi đó.

Tại sao trên đời lại có những nơi giống hệt nhau? Hơn nữa, đó lại là những kiến trúc tráng lệ cùng hồ nước khổng lồ.

Trong lòng dấy lên nghi hoặc không thể ngăn cản được nữa, nàng chợt nghĩ đến những bức họa kia. Nam nhân tóc đen trong tranh... Không phải chính là Vũ Chủ Tử sao? Ánh mắt và thần thái đó, không nơi nào trên thế gian tìm được người thứ hai.

Những người đến Huyễn Đế Cung, không ai được giữ lại. Đây là lời mà Vũ Chủ Tử đã cho người truyền tới trước khi nàng rời đi, mãi đến lúc này nàng mới nhớ lại, liếc nhìn Thụ Tam thiếu đang tò mò đi lại trên đài cao, sau lưng nàng đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

Thụ Tam thiếu dạo một vòng, cuối cùng trở lại bên người Bạch Tam.

"Đây nhất định là Huyễn Đế Cung mà Yến đại mỹ nhân đã nhắc đến, không ngờ thực sự có một nơi như vậy!" Hắn lẩm bẩm, "Bổn thiếu sống đến tuổi này, chuyện đời đã trải qua không ít. Chuyện li kỳ quái lạ nào cũng gặp cỡ hàng nghìn thứ rồi, nhưng đây là lần đầu tiên... Chậc, vị lang huynh kia anh tuấn thật đấy!"

Lang huynh? Bạch Tam hơi kinh ngạc, miễn cưỡng nhấc lên tinh thần trả lời hắn: "Là con cái." Nàng lăn lộn dưới bụng sói, làm sao không phân biệt được.

Thụ Tam thiếu thoạt đầu ồ lên một tiếng, sau đó hưng phấn nói: "Thì ra là một mỹ lang. Lần sau tái ngộ, bản thiếu nhất định không để nó chạy mất. Đem nó về nhà gả cho Tiểu Ngao Tạng nhà ta làm vợ, hắc hắc..." Nói đến đây hắn chợt nở nụ cười tà quái.

Ngao Tạng là giống chó ngao được nuôi ở cao nguyên Tây Tạng, có kích thước to lớn, tính cách hung mãnh, có thể cắn chết hổ và báo khi nổi điên. Loài ngao khuyển như này số lượng rất hiếm, không phải ai cũng có thể mang chúng từ lãnh thổ Phong Cửu Liên Thành đến Trung Nguyên, vì vậy những người có thể sở hữu nó đều không phải người tầm thường.

Bạch Tam còn hốt hoảng, nghe được lời hắn thì thuận miệng ừ một tiếng, nhìn mặt nước trong xanh gợn sóng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta bị mắc kẹt rồi."

Đài cao nằm ở giữa hồ, xung quanh không có đường hay cầu, chỉ có thể nhìn thấy ngọn núi mờ ảo phía xa. Nàng nhớ khi đến gặp Vũ Chủ Tử, nàng bị bịt mắt mà đưa đến đó, còn việc làm thế nào để vượt qua biển xanh bao la nàng cũng không biết, điều duy nhất có thể chắc chắn là nàng đã đi bộ chứ không phải đi thuyền. Đây cũng chính là điều nàng luôn thắc mắc trong lòng, chỉ là nàng không quan tâm nhiều nên dù có thắc mắc, nàng cũng sẽ nhanh chóng gạt chúng sang một bên cho đến khi gặp lại tình huống tương tự.

Có lẽ... Sẽ tốt hơn nếu nàng không thể ra ngoài.

Trong một khoảnh khắc, ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Bạch Tam, trong mắt nàng lộ ra một tia khao khát, bên môi nhuốm một vị ngọt mà chính nàng không thể phát hiện được.

"May mà có bản thiếu ở đây." Thụ Tam thiếu nghe vậy đột nhiên nói một câu.

Bạch Tam cuối cùng cũng bị hắn một câu hồi tỉnh, giương mắt kỳ quái mà nhìn hắn, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ hắn đã có biện pháp.

"Có ta ở đây làm chỗ dựa cho nàng!" Thụ Tam thiếu vỗ ngực, đắc ý nói. "Muốn vây khốn bản thiếu không dễ như vậy đâu!"

Dưới ánh mặt trời, Thụ Tam thiếu sạch sẽ giống như một đóa đào nở rộ trong mùa xuân, mỗi ánh mắt, mỗi hành động đều như đang mê hoặc người khác, cho dù nói năng ngạo mạn cũng không làm người cảm thấy chán ghét, ngược lại khiến người ta có cảm giác muốn dung túng hắn.

Bạch Tam không biết hắn lấy tự tin đâu ra, nhưng lòng không khỏi tin tưởng hắn có thể làm được. Vì thế lông mày nhẹ nhàng cau lại. Làm sao nàng có thể nói với hắn rằng nếu có hắn ở bên cạnh bầu bạn, nàng thà sống ở đây đến hết đời. Nàng càng biết rõ với tình tình nghịch ngợm thích gây rắc rối của hắn, hắn sẽ không bao giờ chấp nhận ở lại một nơi cách biệt thế tục như này.

Thấy nàng trước sau vẫn căng thẳng, Thụ Tam thiếu chỉ nghĩ nàng đang lo lắng cho tình thế hiện tại của hai người, trong lòng vừa động, chợt mở miệng nói: "Không biết mỹ lang trốn đâu nhỉ. Lão bà nàng nhất định mệt rồi, bên trong có giường, chúng ta ngủ trước rồi nghĩ biện pháp sau." Nói xong, hắn kéo Bạch Tam đi vào sau lớp rèm. Hắn thật sự đã chịu đủ rồi, cho dù lúc này lão Thiên Vương có tới cũng đừng hòng quấy rầy giấc ngủ của hắn.

Đối với Bạch Tam mà nói, nếu hắn có thể ở lại đây dù chỉ một giây thôi, nàng cũng không muốn cự tuyệt.

Rèm mỏng dày đặt, bên trong có một chiếc trường kỉ mềm mại để nghỉ ngơi, có bàn dài và kệ sách. Trên bàn trải một tấm lụa trắng, trên đó là bức tranh chưa hoàn thiện của một thiếu nữ, bút lông nằm nghỉ ở giá bút, như đang chờ chủ nhân tùy thời đến thêm mực. Cách bài trí như vậy thật sự khó làm cho người ta tin rằng không ai sống ở đây.

Thụ Tam thiếu buồn ngủ đến mức không thèm quan tâm đến việc có người ở đó hay không, hắn dẫn Bạch Tam vào rồi ngã phịch xuống giường, chớp mắt đã ngáy khe khẽ.

Bạch Tam lo con sói bạc sẽ xuất hiện nên không dám ngủ, nhân cơ hội này cẩn thận dò xét hết thảy những việc đã gặp phải. Nghĩ lại lúc nàng đến gặp Vũ Chủ Tử, nàng lại không có vinh hạnh được bước vào trong sa rèm.

Nữ tử trong tranh tựa người vào cột nhìn mặt hồ phủ sương, mày đẹp hơi chau, ánh mắt đượm buồn, tuy không tuyệt sắc nhưng lại thấp thoáng nét ưu sầu động lòng người. Sau lưng nàng mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh của một nam tử, chỉ là chưa hoàn thiện, cũng không thấy được dung mạo của người đó.

Bạch Tam cảm thấy quen mắt, ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ ra nữ tử này giống hệt bức tượng trong hồ. Tại sao lại có chân dung của nàng ấy ở đây? Rốt cuộc thân phận của nàng ta là gì?

Có lẽ bị hấp dẫn bởi bầu không khí huyền bí của Huyễn Đế Cung, Bạch Tam xưa nay luôn thờ ơ với mọi thứ bất tri bất giác nảy sinh hứng thú với mọi thứ ở đây.

Qua khóe mắt, nàng nhìn thấy trên giá sách có vài cuộn tranh, nàng bước tới thử mở từng cuộn ra.

Đó là những bức tranh thiếu nữ nhiều màu sắc, tất cả đều cùng một người, nhảy múa dưới ánh trăng, ngủ say bên nhành hoa, đọc sách dưới ánh đèn... Tất cả đều là những chi tiết nhỏ trong cuộc sống. Có thể thấy, người vẽ không chỉ có bút họa tuyệt hảo, khiến các nhân vật sinh động như thật, như bước ra từ tranh chân thực ngay trước mắt, đồng thời trong từng bức tranh đó còn chất chứa một mảnh chân tình nồng thắm, nếu không làm sao họ có thể nắm bắt được những thay đổi tinh tế trong cảm xúc của thiếu nữ, từ đó thể hiện nó trên tranh?

Trên bức họa có một chú thích, nhưng đáng tiếc, ngoại trừ ba chữ "Bách Hoa Nô", những chữ còn lại nàng không thể đoán được, lạc khoản là một thứ gì đó trông giống như đầu sói, điều kỳ lạ là Bạch Tam lại cảm thấy nó tràn ngập tình ý dịu dàng.

Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, nàng giật nảy mình, không hiểu sao mình lại có cảm giác kỳ quái như vậy. Chỉ là dù nhìn trái ngó phải thế nào thì kết quả vẫn như vậy.

Lắc đầu, nàng cảm thấy từ khi gặp Thụ Tam thiếu, tâm tính và hành động của nàng dường như trở nên có chút quái dị, rất khác so với trước đây.

Quay lại với những bức họa, nàng chú ý đến những bức tranh như được vẽ gần nhất, nữ tử cười thẹn thùng nhưng chân thành, ánh mắt dịu dàng mà e lệ. Tuy nhiên, những bức tranh sau đó lại có một chút khác biệt, thiếu nữ trong tranh có chút ưu sầu, ánh mắt xa cách mang theo chút chán ghét, đặc biệt dù chưa hoàn thành Bạch Tam thậm chí có thể cảm giác được nữ nhân này dường như đang sợ hãi, hoặc đang mong chờ điều gì đó. Toàn bộ bức tranh mơ hồ mang đến cho người ta một cảm giác bất an như chính nỗi lòng người vẽ.

Nàng xem đến xuất thần, không nhận ra Thụ Tam thiếu đã tỉnh giấc.

"Lão bà!" Tiếng kêu đột ngột khiến nàng giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh trả bức tranh về vị trí ban đầu rồi quay người lại.

"Tới đây." Thụ Tam thiếu vẫy tay, cười uể oải, mang theo vẻ lười biếng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lại có vẻ ưu nhã khó tả.

Bạch Tam ánh mắt chợt lóe, đi tới, chưa kịp nói chuyện đã bị hắn ôm eo kéo lên giường, quay cuồng một cái, cả người đã bị áp dưới thân hắn, tay chân đều bị chặn lại.

"Thú tính quá độ?" Nàng vẫn bình tĩnh như thường.

Thụ Tam thiếu cười hắc hắc, cái đầu to đột nhiên áp sát khiến nàng hô hấp cứng đờ, ngay sau đó, đầu hắn yếu ớt gục vào vai nàng, lại bắt đầu ngáy.

Khuôn mặt nóng như lửa đốt, Bạch Tam bất lực nhìn nóc nhà được chạm trổ tinh xảo, nửa ngày trời cũng không thể bình ổn nhịp thở. Trong lòng nàng biết hắn muốn nàng yên tâm mà nghỉ ngơi, không muốn đi ngược ý tốt của hắn, nàng chầm chậm khép mắt lại.

Mãi cho đến khi hô hấp của Bạch Tam dần đều đặn, Thụ Tam thiếu mới lặng lẽ di chuyển thân thể ra xa, nằm nghiêng bên cạnh nàng, hắn cũng không muốn đè áp nàng đến mức toàn thân tê nhức.

- ----.