[Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm

Chương 73: Nó đang nói, nhớ em, nhớ em, nhớ em…..



Đồng nghiệp rủ anh đi hát Karaoke, nhưng anh không đi, nói rằng mình muốn về dọn dẹp nhà cửa.

Bởi vì vợ anh làm về rất mệt cho nên anh muốn quay về trước để dọn dẹp sạch sẽ.

Đồng nghiệp:? ? ?

Lãnh đạo nhà trường mời cơm coi như để cảm ơn nhưng anh cũng từ chối, nói không rảnh, hẹn vợ cùng nhau đi xem phim điện ảnh.

Vì thời gian rảnh của vợ anh tương đối có hạn, anh cũng đã đăng ký rất lâu mới có được thời gian xem phim cùng nhau.

Lãnh đạo trường:? ? ?

Khi ăn cơm trưa, Lăng Thiệu sẽ cố ý đem hộp cơm tình yêu mà Thư Tâm làm cho anh, đi khoe một vòng. Mới cầm nó cho vào lò vi sóng để hâm nóng, sau đó lấy ra đi một vòng nữa để đảm bảo rằng mọi người trong văn phòng đã có thể nhìn thấy hộp cơm. Anh cầm lấy điện thoại chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè với dòng chữ: [Lại thêm một ngày hạnh phúc. 】( Soo k biết nói gì hơn…)

Đồng nghiệp:? ? ?

Suốt hai tháng qua đi, Lăng Thiệu vẫn thể hiện như cũ không biết mệt mà khoe ra niềm hạnh phúc vô bờ bến của mình, các đồng nghiệp vốn đã đầy phiền muộn, đố kỵ, ghen ghét và khó chịu, tất cả đều trở nên sa sầm mặt mày.

Chỉ có anh ngày nào cũng cười giống như thiếu gia nhà giàu ngốc nghếch.

?

Nhà hàng mà Thư Tâm chọn tương đối yên tĩnh.

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống ghế sofa, gọi đồ ăn xong xuôi, Lăng Thiệu liền ngồi bên cạnh Thư Tâm, ôm lấy cô rồi dựa vào ghế .

” Ăn cơm đã” Thư Tâm nhẹ nhàng đẩy anh ra.

” Ôm một lát rồi ăn” Anh nói là vậy, nhưng lại móc cằm rồi hôn cô.

Ham muốn về khía cạnh đó của anh gần đây đã giảm đi nhiều, đặc biệt thích hôn cô, bất cứ nơi nào cảm thấy có cơ hội anh đều hôn.

Nụ hôn của anh không phải là nụ hôn dục vọng, mà chỉ là một hôn rất nhẹ nhàng, khẽ ngậm lấy môi cô, một chút rồi một chút mà cắn mút lấy cánh môi cô.

Tiếng mút táp khiến Thư Tâm đỏ bừng mặt, không kìm được mà đẩy anh ra.

Lăng Thiệu lúc này mới chịu buông cô ra, dùng ngón tay cái lau nước bọt trên môi ” Nhớ em, chịu không được“.

Cô đỏ mặt ” Buổi sáng mới gặp mà”.

“ Mỗi ngày đều nhớ em” anh nắm lấy tay cô đặt trên ngực mình ” Nghe một chút, nó đang nói, nhớ em, nhớ em, nhớ em…..”

Người phục vụ tới dọn đồ ăn lên, nhìn thấy cảnh này, cười lấy khay che mặt rồi lặng lẽ rời đi.

Mặt cô nóng bừng “ Có người nghe thấy“.

” Người khác anh mặc kệ, em nghe được chưa?” Lăng Thiệu áp sát ngực cô ” Để anh nghe xem nơi đó đang nói cái gì?”

Thư Tâm không thể nhịn được cười.

Anh từ ngực cô ngẩng đầu nhìn, trên khuôn mặt rắn rỏi, đôi mắt sáng ngời ấy, anh lấy ngón trỏ chỉ chỉ vào ngực cô nói ” Nó nói, biết, biết ,biết.…”

Trái tim Thư Tâm run lên.

Đôi mắt cô ẩm ướt mà nhìn anh, cảm xúc trong cô nháy mắt bị anh thu hết vào đáy mắt.

Lăng Thiệu lại lần nữa mút hôn lên môi cô với giọng khàn khàn “ Em cũng nhớ anh, phải không?”

Cô thở hổn hển nhẹ nhàng nói ” Vâng..”.

Anh mỉm cười ôm lấy mặt cô, hôn thêm vài cái rồi buông cô ra, đem đặt tay cô lên cự vật cương cứng của mình.

” Nhanh lên ăn cơm“.

Thư Tâm: “….”

Cô bị nóng đến mức buông côn thịt nói “ Anh qua bên kia ngồi”.

Trước rời đi, lén hôn thêm cô lần nữa, lúc này mới ngồi vào phía đối diện.

Bữa tối xong, hai người cùng nhau đến bãi đậu xe chiếu phim ngoài trời, anh có vẻ rất thích, nhưng Thư Tâm không ngờ rằng ngay khi xe dừng lại, đã nhìn thấy một người quen thuộc.

Hứa tổng.

Bị ông ta ôm là một nữ đồng nghiệp mới vào công ty.

Thấy sắc mặt cô thay đổi, anh lại lái xe ra bên ngoài.

” Loại việc này, em đừng quan tâm” Lo lắng cô làm điều gì ngu ngốc, anh nhắc nhở “ Kẻ muốn cho người muốn nhận, Em không cần nhúng tay vào chuyện này” .

Đồng nghiệp nữ vừa rồi hình như vừa mới tốt nghiệp.

Thư Tâm trong lòng không biết nói thêm cái gì, nhưng cô cũng biết Lăng Thiệu nói đúng, cô không thể xen vào chuyện này, chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy.

Nhưng cuối cùng đối với Hứa tổng….có rào cản vô hình.